01. 6 years late

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1,
"Cậu đi ra ngoài sao?" Kise đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, nhìn lên thấy Aomine bước ra khỏi phòng ngủ, thay quần áo bình thường, đeo kính râm và đội mũ ở cửa.
Bàn tay đang cầm kính râm của Aomine đột nhiên do dự: "Huhm"
"Ồ," Kise mỉm cười và không hỏi nữa, "nhưng cậu có thực sự cần kính râm và mũ không, màu da này quá nổi bật trên đường." "
Aomine cảm thấy những gì Kise nói rất hợp lý, và quay sang nhìn Kise với vẻ mặt buồn bã: "Vậy tôi nên làm gì?" "
Kise nhún vai với vẻ mặt bất lực.
Aomine thở dài, phất phất tay: "Quên đi, tôi đi đây." "
Kise nhìn bóng lưng Aomine rời đi, tiếng đóng cửa khiến cậu có chút sững sờ. Cậu không biết Aomine sẽ làm gì, và cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa. Trong suốt đêm qua, Aomine đã thả vô số quả bom vào Thế hệ Phép màu, và anh bình tĩnh kể lại những gì đã xảy ra sáu năm trước. Kise mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra kể khi Akashi trở về Nhật Bản. Số phận không bao giờ chạy ổn định trên đường đua đã thiết lập, sẽ có những khoảnh khoắc phân tách vô tình bất cứ lúc nào.
Trong lòng vẫn còn bất an, Kise chỉ đơn giản là tắt điện thoại , ánh mắt rơi vào cánh cửa Aomine vừa khép lại.

Aomine hạ mũ bóng chày xuống, bước đi nhanh nhẹn với đầu cúi xuống. Anh không biết mình sẽ làm gì, sẽ đi đâu, hoặc sẽ gặp ai.
Những năm tháng trôi qua dài đằng đẵng vẫn chưa khiến Aomine quên rằng cuộc gặp gỡ giữa anh và Akashi là do một tai nạn như vậy. Người đàn ông đứng một mình trong sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống và thiếu niên đứng dưới bóng cây, dường như ở rất xa như thể nhiều thế kỷ đã trôi qua. Người đàn ông trong bộ vest đắt tiền, với đôi mắt đỏ phản chiếu ánh sáng vỡ vụn trong ly rượu, dường như chưa bao giờ quen biết anh ta.
Trong thời gian qua, anh hiếm khi nghĩ về vấn đề giữa họ. Nhưng ngày hôm qua, Akashi lần đầu tiên phơi trần vấn đề ra dưới anh mặt trời sau sáu năm, buộc Aomine phải đối mặt với những điều này một lần nữa. Akashi nói không sai. Sau sáu năm, khi cuối cùng anh cũng có thể đối mặt với cảm xúc của mình một cách bình tĩnh, Aomine thừa nhận rằng anh đã yêu Akashi vào thời điểm đó.
Anh không biết Akashi đã sống cuộc sống như thế nào trong sáu năm qua, và anh không biết Akashi đã thay đổi bao nhiêu trong sáu năm qua. Chỉ là có vẻ như Akashi Seijuurou của hiện tại và Akashi Seijuurou, người sẽ thức dậy bên cạnh anh trong cơn choáng váng hồi đó chưa bao giờ là cùng một người.
Nơi Aomine sống bây giờ không xa ngôi nhà anh thuê hồi đó, giống như sự dẫn dắt của số phận, Aomine vô thức đến dưới toà nhà đó. Cửa hàng tiện lợi và cây cối xung quanh khu vực không có nhiều thay đổi, và vào lúc này, cơn mưa buổi sáng vừa tạnh, mặt trời cũng không quá chói mắt, tiếng chuông xe đạp thỉnh thoảng vang lên trong không khí ẩm ướt vang lên bên tai.
Aomine cảm thấy như thể anh đã quay trở lại sáu năm trước, khi mới tốt nghiệp trung học cơ sở, và anh không phải đeo kính râm, đội mũ bóng chày khi xuống cầu thang, có thể vừa ngáp dài vừa mua kem, soda và tạp chí của Mai-chan mỗi ngày. Vào thời điểm đó, anh chưa bao giờ nghĩ về bất kỳ vấn đề tình cảm nào, và vào thời điểm đó, anh không bao giờ hiểu ý nghĩa của việc thích một ai đó.
Aomine dừng lại nơi Akashi đã từng đứng, nhìn những chiếc xe đến và đi. Akashi sẽ nghĩ gì vào lúc đó? Tâm trạng của cậu ấy sẽ như thế nào khi đứng ở đây? Cậu ấy sẽ nghĩ về quá khứ với Nijimura chứ?

"...... Aomine?" Giọng nói không lớn đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Aomine, và Aomine vội vàng quay đầu lại, nghĩ rằng đó là một fan hâm mộ của thế hệ phép màu, nhưng anh đã choáng váng ngay khi nhìn thấy nguồn gốc của âm thanh.
Khác với đôi mắt đỏ và vàng lúc ấy, đôi mắt đỏ xinh đẹp và lặng lẽ nhìn anh với một chút bình tĩnh. Tóc mái đỏ đã mọc dài, và chúng phủ che trước trán. Không còn là bộ đồ comple tùy chỉnh màu đen gọn gàng ngày hôm qua, một bộ đồ thể thao màu trắng và một quả bóng rổ trong tay, điều này khiến Aomine nghĩ rằng mình đã du hành xuyên thời gian và không gian trong một khoảnh khắc.
"..... Akashi. "
Khung cảnh của cuộc hội ngộ dường như quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không nên như vậy.
Akashi mỉm cười, như thể người đứng dưới ánh sáng với ly rượu vang đỏ ngày hôm qua không phải cậu, "Tại sao cậu lại ở đây? Cậu đứng yên đó? "
"Tôi đi dạo," vì một lý do nào đó, Aomine dừng lại, anh cũng biết nơi này có ý nghĩa gì với hai người họ, và anh thậm chí không biết có nên thêm một câu để giải thích vào lúc này, "Tôi vô tình đến đây."
"Ra vậy."
Aomine nhìn bộ đồ của Akashi có chút kỳ lạ: "Cậu đây là? Sao lại mặc thế này và chạy đến đây với một quả bóng rổ? "
"Tôi đã hẹn với những người khác chơi bóng rổ vào sáng nay, nhưng vì việc công ty nên trì hoãn tới bây giờ" Akashi dường như không vội vã rời đi, và nhận thức điều này khiến Aomine hạnh phúc không thể giải thích được.
"Cậu..những năm qua thế nào? Có ổn không?" Aomine hơi do dự hỏi, anh không biết mối quan hệ khó xử giữa anh và Akashi bây giờ có thích hợp để hỏi những chuyện này không
"May mắn thay, tôi vừa tốt nghiệp cao học năm nay, và cha gọi tôi trở về Nhật Bản" Giọng điệu của Akashi vẫn là sự điềm tĩnh thường ngày. Sau khi rời khỏi nhà hàng tối qua, cậu vật lộn đến ba giờ rưỡi và không thể nhắm mắt lại. Người đã sống trong kí ức cậu suốt sáu năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, chỉ cần cậu nhắm mắt lại, quá khứ với Aomine cũng đủ để khiến cậu không thể nào quên. Kết quả là, hôm nay trong tiềm thức cậu lựa chọn đi qua con đường này. Khi nhìn thấy Aomine, cậu thậm chí còn cảm thấy dấu vết của định mệnh "Còn cậu thì sao?"
"Tôi... chúng tôi học đại học cùng nhau, và sau đó chúng tôi chơi bóng rổ cùng nhau," lời của Aomine rơi xuống, "Thế hệ phép màu, là những gì các phóng viên đã hét lên từ đầu. Lúc đó, tôi không ngờ họ sẽ nói điều đó, nhưng, có một số người nói rằng, họ nhớ ở sơ trung đã có cái tên ấy, và gọi nó "
Những lời giải thích được thêm vào không lí do, Aomine chỉ cảm thấy rằng càng giải thích, anh càng trở nên hỗn loạn, và giọng nói của anh dần dần thắt lại dưới ánh mắt bình tĩnh và nụ cười của Akashi.
Akashi không trả lời. Ngày hôm qua cậu đã nghĩ rằng không cần quan tâm quá nhiều về vấn đề tên gọi nữa, suy nghĩ quá nhiều sẽ chỉ càng khiến cậu khó chịu hơn.
"Bây giờ cậu đang chơi bóng rổ ở Mỹ?" Ánh mắt anh rơi vào quả bóng rổ trong tay Akashi, và anh cảm thấy hơi kỳ lạ khi hỏi điều này. Quả bóng rổ trong tay Akashi có thể được nhìn ra trong nháy mắt rằng nó không có dấu vết đã qua sử dụng, và cậu chỉ đề cập tới công việc của công ty.
Akashi chỉ đơn giản là lắc đầu, cậu nhìn vào quả bóng rổ trong tay. Cậu thậm chí còn không biết nhãn hiệu của nó, cậu vừa yêu cầu trợ lý mua cho mình vào sáng sớm nay:" Không, tôi đã không chơi bóng rổ kể từ khi rời Nhật Bản." "
Lần này cuối cùng cũng đến lượt Aomine choáng váng. Anh đã không thể nói gì trong một thời gian dài. Những điều khốn nạn mà anh đã làm lúc đó khiến anh đứng trước mặt Akashi bây giờ và không có nơi nào để trốn thoát. Lúc đó anh còn quá trẻ và quá bốc đồng để làm mọi việc, vì vậy bây giờ anh dường như không thể chịu đựng được những điều này. Lời nói của Akashi khiến anh khó thở, chỉ có thể nghĩ về quá khứ trong đau đớn, nhận ra rằng những điều sai trái mà anh đã làm là không thể nào cứu vãn được.
Akashi, người dường như đã buông bỏ được mọi thứ trong sáu năm họ xa nhau, ngược lại, cậu vẫn bị mặc kẹt trong mùa đông năm đó, bị mắc kẹt trong trận chung kết giữa Seirin và Rakuzan.
"Không sao. Chỉ là tôi đã quá bận rộn" Akashi đọc được những suy nghĩ của Aomine. Đáng lẽ cậu có thể trách móc đổ lỗi người khác nhiều nhất, nhưng cậu chỉ mỉm cười và an ủi Aomine, "Không liên quan tới những việc khác. Chỉ là khi không có đủ thời gian, tự nhiên sẽ phải đánh đổi một số thứ."
Aomine vẫn không trả lời. Anh phát ra một âm thanh khó nghe từ cổ họng, và sau đó chỉ im lặng nhìn Akashi.
"Cậu đang hẹn hò với Kise?" Akashi không quan tâm đến sự im lặng khó xử giữa hai người họ.
"...... Uh, cũng được một thời gian." Có một sự im lặng trước khi Aomine trả lời.
Akashi chuyển ánh mắt sang tòa nhà đối diện nơi Aomine từng sống: "Tôi nhớ rằng Kise gia nhập câu lạc bộ bóng rổ vì cậu. "
Aomine nhìn Akashi, lắng nghe những lời không rõ ràng của cậu, và mím môi. Anh chợt nhớ ra rằng Akashi luôn gọi mình là Daiki vào thời điểm đó, và cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy tên mình rất nhẹ nhàng và liên tục phát ra từ miệng Akashi.
"Daiki," Akashi đột nhiên nói, quay lại và mỉm cười, "Giá như chúng ta ở bên nhau sớm hơn."

2.

"Chào buổi chiều," Jason ném quả bóng trong tay, quả bóng chạm vào bảng và bật lại, quay lại, "Sei cuối cùng cũng đến rồi."
Akashi ném quả bóng rổ trong tay qua, xoay người chuẩn bị đặt túi xách sang một bên: "Sáng nay nhà có chút việc, tôi đã nhắn tin cho cậu sẽ đến muộn, cậu không thấy sao?"
"Tôi thấy, nhưng mà tôi háo hức đến nỗi tôi nhớ Sei mỗi ngày." Jason thè lưỡi ra và bắt lấy quả bóng mà Akashi đã ném.
"Nói trước, tôi đã không chơi bóng rổ trong thời gian dài, vì vậy tôi không thể sánh với nhóm người thuộc thế hệ phép màu; và cũng không thể so sánh với Aomine Daiki cậu yêu thích." Akashi bắt quả bóng Jason vừa ném vào chân, xoay cổ tay và cảm nhận nhịp bóng dưới tay. Cậu đã gác tay trong sau năm, khi chạm vào quả bóng, Akashi hít một hơi thật sâu. Lớp thờ ơ nguỵ trang trước mặt Aomine dễ dàng bị tháo gỡ, chỉ còn lại sự yếu đuối. Điều cậu từng muốn quên và tránh né nhất thực sự lại là những thứ chiếm phần lớn cuộc đời cậu; và thời gian đối với cậu chưa thể toàn năng để chữa lành mọi thứ.

"Tốc độ của cậu không đủ nhanh, Aomine Daiki có thể trở thành như ngày hôm nay, và phải nói rằng tốc độ của cậu ấy có thể được gọi là nhanh nhất, tốc độ để chuyển từ 0 lên tối đa và từ tối đa về 0" Chân của Akashi hơi cong, và bây giờ tóc mái của cậu ấy có thể che khuất tầm nhìn của cậu một chút, "Đương nhiên, cậu không cần phải so sánh với cậu ta, cậu ta thực sự là một ngoại lệ."
"Mối quan hệ giữa Sei và Aomine Daiki lúc đó là gì?" Lần đầu tiên thấy Akashi nhắc đến quá khứ, Jason không cưỡng lại sự tò mò của mình và hỏi ra.
Tối hôm qua Jason rất e ngại, cậu đã tìm kiếm quá khứ của thế hệ thần kỳ trên Internet. Đã sáu năm trôi qua, sự chú ý của giải đấu sơ trung đương nhiên quá khác biệt so với giải đấu quốc gia. Thông tin video dù sao cũng không còn nhiều, nhưng nó đủ để cậu nhìn thấy Akashi Seijuurou vào thời điểm đó, cùng những cầu thủ Thế hệ Kì tích tỏa sáng như những ngôi sao trong mắt cậu.
Sau khi thu thập gần như tất cả các video có thể tìm thấy, Jason, người chỉ lấy bóng rổ làm sở thích, có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi. Ngay từ đầu, họ vẫn còn non nớt, mặc dù họ có sức mạnh phi thường, nhưng họ tận tâm và siêng năng trong việc chiến đấu trên mọi trận đấu và mọi đối thủ. Máy quay không phóng to, nhưng từ hình bóng chạy quanh sân, không khó để Jason nhận thấy Akashi đã chơi vào thời điểm đó với một niềm vui và niềm vui chân thành.
Jason thấy rằng từng người một, các Thế hệ Kì tích bùng nổ tiềm năng đáng kinh ngạc. Cậu nhận thấy từ đoạn phim rung chuyển rằng trong một thời gian, mắt trái của Akashi là một màu vàng hung dữ. Vào thời điểm đó, Thế hệ Kì tích cũng thay đổi từ sức mạnh phi thường duy nhất ban đầu sang sự sỉ nhục một chiều. Lúc đó, họ bắt đầu chiến đấu một mình. Không còn sự hợp tác như trước nữa. Và bóng dáng của Akashi chạy quanh sân bóng rổ trở nên thờ ơ và gầy gò.
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thế hệ phép màu sau này đã gặp lại nhau ở trường đại học, ban đầu có người hỏi họ nói thích đứng dưới cùng một cái tên, nhưng không bao giờ đề cập đến những gì đã xảy ra năm đó.
Vì vậy, sau này, nhiều người đã quên đi thời đại khi Thế hệ Kì tích thống trị giải đấu bóng rổ trong nước, và quên rằng người đầu tiên gây dựng nên cái tên này là một người khác.
Akashi đang trong trạng thái phân tâm khi nghe thấy câu hỏi đột ngột của Jason. Quả bóng ném trúng rổ.
"Sao cậu đột nhiên hỏi vậy?"
"Tôi hơi tò mò. Aomine Daiki là con át chủ bài của cậu vào thời điểm đó, phải không? Sei lại là đội trưởng, cả hai hẳn rất thân thiết với nhau."Jason quay đầu lại và nhìn vào lỗi ném bóng hiếm gặp của Akashi, "Vì vậy tôi càng tò mò hơn "
Akashi nhìn lên, bầu trời là một màu xanh mờ hiếm có, mặt trời đang chiếu sáng ngay trên vòng bóng rổ.
Từ rất lâu, Akashi cảm thấy rằng mình đã mất đi phần sống động nhất, đẹp đẽ và rực rỡ nhất của cuộc đời mình.
"Aomine Daiki, cậu ấy đúng là cơn đau đầu lớn nhất của tôi ngày đó. Tôi thật sự khó hoà hợp với tính cách không kỉ luật của cậu ấy." Akashi giơ tay lên và che mắt, mặt trời đang chiếu sáng hơi gay gắt. Jason cười bất ngờ khi nghe thấy điều này, và chuẩn bị cúi xuống nhặt quả bóng rổ vừa hạ cánh.
"Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi đã ở bên nhau."
Quả bóng Jason vừa nhặt được tuột khỏi tay, rơi xuống đất, lăn đến rìa sân bóng rổ
"Ngày ấy, tại ngã tư phía bắc của sân bóng rổ này, tôi đã vô tình gặp lại cậu ấy sau tốt nghiệp. Có lẽ chính cuộc gặp gỡ đó đã đưa chúng tôi đến với nhau".
Akashi quay người lại, đối mặt với Jason đang ngơ ngác không biết nên nói gì, bất đắc dĩ nhún vai.
Jason chợt nhớ ra mình đã xem trận bóng rổ cuối cùng của Akashi ở Nhật Bản.
Trong trận chung kết, Rakuzan và Seirin. Cậu thấy những bình luận trên mạng rằng khi Seirin tụt lại phía sau và gần như mất đi động lực cũng như hy vọng thì Aomine Daiki của Touou lại là người đầu tiên đứng lên cổ vũ cho Kuroko Tetsuya. Sau đó, những người khác từ Thế hệ Kỳ tích, Midorima Shintaro và Kise Ryota, lần lượt đứng lên để cổ vũ Kuroko Tetsuya.
"...Sei, vậy thì..." Jason đột nhiên ấp úng. Cậu mơ hồ bắt đầu hiểu những gì Akashi đã trải qua lúc đó. Cậu cũng mơ hồ bắt đầu hiểu tại sao sau này khi Akashi đứng bên cạnh huấn luyện viên, nhìn quả bóng rổ va chạm với sàn sân đấu, nhìn những quả bóng rổ vẽ những vòng cung tao nhã trên không trung, nghe những âm thanh quen thuộc đó lại có biểu hiện dao động cảm xúc, và không do dự từ chối lời mời đó.
"Tất cả đều đã là quá khứ," Akashi nhìn vẻ mặt của Jason và đại khái hiểu rằng có lẽ Jason tìm hiểu được một số chuyện về những gì mà cậu đã trải qua, "Tôi thực sự không quan tâm đến những điều này nữa."
"Có lẽ đúng là tôi không thể nói đã buông bỏ hoàn toàn. Dù sao trước đây tôi vẫn luôn tránh né những điều này. Nhưng nếu bây giờ tôi vẫn còn day dứt về những điều này, thì không phải vậy. Chỉ là sự lựa chọn của mỗi người ở mỗi thời điểm đều khác nhau."
"Đây không phải là sự phản bội tình cảm. Lúc đó tôi và Aomine đã chia tay nên không phải lỗi của ai cả. Dù sao, ngày ấy, đối với tôi, khoảng thời gian ở Teiko có thể chơi cùng họ, thực sự rất hạnh phúc."
"Điều này không bị ảnh hưởng bởi những gì xảy ra sau đó. Nếu như tôi phải nói điều gì đó đáng buồn, cậu cũng biết rằng trong trường hợp của tôi, chính lúc đó tôi đã lấy lại được nhân cách gốc của mình, và tôi cần trải qua nó. Có một khoảng thời gian, tính cách tôi qua cực đoan, chỉ quan tâm tới chiến thắng mà bỏ qua rất nhiều điều đáng quan tâm khác, dẫn đến rất nhiều việc sai trái. Vì vậy, sau đó tôi đột nhiên phải đối mặt với những -"
"Cảm giác như có hàng nghìn người đang chỉ trích, tiếc nuối về quá khứ, làm tôi thấy hơi buồn."
Akashi dừng lại ở đây, đây là lần đầu tiên cậu đề cập đến điều này sau sáu năm kể từ khi quen Jason.
"Nhưng bây giờ, cho dù là mối quan hệ cá nhân giữa tôi và Aomine Daike, hay mối quan hệ giữa tôi và Thế hệ Kỳ tích, dù là một chút oán trách, tôi cũng không thể quay lại nữa."
Xoay người lại, Akashi đưa lưng về phía đám mây trắng trong vắt phía sau và mỉm cười.

3.

Kỳ nghỉ sau giải đấu quốc gia rất dài, và Aomine không vội vàng tốt nghiệp. Họ đã hoãn lễ tốt nghiệp vì giải đấu.
Kise là người mẫu ảnh, trong suốt kì nghỉ lễ, cậu ấy chẳng thể gặp ai khi luôn ra ngoài sớm và trở về muộn. Aomine không muốn ở nhà một mình trong thời gian dài, vì vậy anh chỉ đợi Kise ra ngoài mỗi ngày sau đó thay quần áo đi xuống lầu, nói rằng anh đang lang thang không mục đích, nhưng điểm đến cuối cùng của Aomine sẽ luôn là ngã tư của ngôi nhà cũ của anh. Anh luôn tự hỏi liệu mình có gặp lại Akashi nếu thường xuyên đi bộ qua đây hơn không, giống như lần trùng hợp cuối cùng. Nhưng tiếc là dù Aomine đã đi liên tiếp hơn nửa tháng, Aomine không gặp được ai cả.
Điều mà ngay cả Momoi và Kise cũng không biết là sau này Aomine đã mua lại ngôi nhà cũ của mình. Anh không thường xuyên đến đây. Khi anh mua nhà, Aomine không biết tại sao, anh chỉ là bướng bỉnh với một suy nghĩ. Anh không thừa nhận rằng ý nghĩ đó có liên quan gì đến Akashi Seijuurou.
Sau khi tìm chìa khóa một lúc lâu, Aomine mở cửa nhà cũ, căn phòng đã lâu không được dọn dẹp phủ rất nhiều bụi, Aomine sặc sụa mấy lần khi mở cửa. Sau khi ho dữ dội, Aomine đứng ở hành lang và bắt đầu nhìn vào ngôi nhà nhỏ nơi anh đã sống trong một thời gian dài.
Tìm thấy dụng cụ vệ sinh từ góc phòng, Aomine xắn tay áo lên và bắt đầu dọn dẹp, sau đó, Aomine gục xuống ghế sofa trong phòng khách.
Ánh mặt trời chiều tháng tám nóng nực và chói lọi, điều hòa kiểu cũ chạy không ngừng, nhưng Aomine vẫn cảm thấy nóng, lưng ướt một tầng mồ hôi mỏng,chỉ sau khi nằm trên ghế sofa, anh mới gặt hái được sự yên tĩnh hiếm có của rất nhiều ngày.
Mùi cam bergamot thoang thoảng lại xuất hiện.
Anh luôn nghĩ rằng Akashi có thể đổ lỗi cho anh, rằng cậu có thể tiếp tục giống như khi hai người họ đã gặp trong nhà hàng, với sự thờ ơ và xa cách, với sự nhạo báng và chế giễu, khiến anh không thể chịu đựng với những lời cậu nói. Nhưng Akashi đã không, Akashi mỉm cười bình tĩnh, nói với anh rằng cậu không còn chơi bóng rổ nữa, và nói với anh rằng họ đã từng yêu nhau.
Aomine phải thừa nhận rằng Akashi dường như đã buông bỏ quá khứ của mình, và cậu thậm chí còn không cho họ một cơ hội để nợ nhau.
Loại nhận thức này thật đau đớn. Ánh mắt của Aomine rơi vào chiếc hộp cũ mà anh đã đóng gói khi chuyển đi. Rất nhiều thứ không được mang theo khi anh chuyển nhà. Aomine bước đến, mở hộp các tông, trong đó có đầy tạp chí và sách giáo khoa khác nhau không phải do anh mua vào thời điểm đó. Dưới lớp bìa đầy màu sắc, một gáy sách đen đặc biệt dễ thấy, Aomine lôi nó ra, mở ra trang sách dày nặng trong tay, đó là "Mặt trời cũng mọc" của Hemingway.
Cầm gáy của cuốn sách, Aomine nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, tình cờ mở nó ra và đọc hai trang trước khi đóng nó lại.
Ngày đó, khi anh nói lời chia tay cũng ở đây. Anh ôm Akashi từ phía sau, vùi đầu vào vai Akashi nhắm mắt, nghiến răng nói rằng, chúng ta nên chia tay. Akashi bình tĩnh nói, được. Ngày hôm sau Akashi rời đi quá nhẹ nhàng, vẫn còn một vài bộ quần áo và vài cuốn sách mà cậu không mang theo bên mình, tất cả đều bị bỏ lại ở đây.
Ném cuốn sách trở lại chiếc hộp, Aomine đứng dậy và thở dài.

Đã sáu giờ khi Aomine chuẩn bị về nhà, anh đã trải qua một buổi chiều nóng nhất. Anh không lái xe, đứng bên đường sẵn sàng gọi xe về nhà.
"Eh—có phải là Aomine Daiki không?"
Âm thành vang lên đột nhiên chặn lại, Aomine dừng bước. Mái tóc vàng của anh ta hơi quen thuộc, nhưng khi Aomine lục tìm kiếm trong trí nhớ của mình, anh không có ấn tượng gì cả. Có thể là một người hâm mộ thông thường nên Aomine định chào hỏi.
"À, chúng ta đã gặp nhau, vài ngày trước khi cậu đang tổ chức ăn mừng" người đối diện đổi tay cầm quả bóng rổ, nhìn thấy sự bối rối của Aomine, và nói tiếp, "Lúc đó tôi đang ở cùng với Sei. "
"Akashi?" Lúc này Aomine mới nhớ ra cảnh tượng ngày hôm đó. Dù đều có mặt, nhưng sự chú ý của Aomine chỉ tập trung vào một mình Akashi, vì vậy tự nhiên anh không có bất kỳ ấn tượng nào với người bên cạnh.
Anh cũng nhớ rằng, khi gặp Akashi vài ngày trước, cậu nói rằng mình tới đây chơi với một người bạn. Nghĩ tới đây, Aomine không thể không nhìn ra phía sau người đối diện, và sau khi tìm kiếm xung quanh, anh không thấy màu tóc đỏ quen thuộc.
"Sei hôm nay không có ở đây. Gần đây cậu ấy khá bận rộn với gia đình." Đương nhiên, Jason có thể nhìn ra Aomine đang tìm ai, và cậu chỉ đơn giản trả lời , "Cậu muốn tìm cậu ấy à?" "
Câu hỏi quá đơn giản khiến Aomine không biết trả lời thế nào, anh nhìn biểu cảm của Jason một lúc lâu và không thể nói được. Anh đã chờ đợi ở đây hết lần này đến lần khác với ý tưởng rằng anh sẽ gặp lại Akashi ở đây. Nhưng khi anh thực sự gặp Akashi, anh nên nói gì?
"Nhưng cậu ấy không muốn gặp cậu," Jason nói thẳng thừng. Cậu lớn lên ở Bờ Tây đầy nhiệt huyết. Cậu không thể học được sự tinh tế và uyển ngữ của người Nhật, thay vào đó cậu thêm vào một chút giọng điệu thông thường, thích đưa ra những nhận xét thẳng thắn và nói bất cứ điều gì mình muốn, "Sei đã kể cho tôi nghe về mọi người. Cậu ấy nói rằng cậu ấy, cậu và Thế hệ Kỳ tích dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể quay lại. Đó là sự thật. Sei và tôi quen nhau đã sáu năm, ở cùng nhau bốn năm và chưa một lần cậu ấy nhắc đến mọi người."
"Tôi sống ở gần đây, vì vậy lần trước đã hẹn Sei chơi bóng ở đây. Nhưng sau lần đầu tiên, cậu ấy đã bảo tôi đi nơi khác để tìm cậu ấy." Jason cũng không để ý biểu tình của Aomine trở nên cứng nhắc, bình tĩnh kể lại mà không thêm bất kỳ chi tiết phóng đại nào," Akashi nói rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ không phải lỗi của ai cả." Jason cảm thấy không cần thiết phải đi tìm công lý cho bạn cùng phòng khi Akashi thậm chí còn không quan tâm, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc muốn lấp đầy khoảng cách với người đối diện.
"Cho nên nếu muốn gặp cậu ấy, cậu không cần phải đợi ở đây."
Những lời muốn nói không thể cất ra lời. Aomine phát hiện ngay cả hỏi một câu "Hai người hiện tại đang ở bên nhau sao?" Cũng không thể. Anh quay đầu nhìn bóng lưng Jason vừa dứt lời đã rời đi. Đối phương gọi Akashi bằng tên quá thân mật, gần như thẳng thừng nói rằng họ đã sống cùng nhau được bốn năm. Khoảng trống xa cách suốt sáu năm ngày càng rộng, và họ không có cách nào quay đầu lại.
--tbc---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro