07. Extra - author

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Chuyện chơi bóng rổ

Đến thời điểm tốt nghiệp, mọi người ít nhiều cũng đã xác định định hướng phát triển bản thân trong tương lai. Aomine trên mặt không thể che giấu sự háo hức cho tấm vé bay đến Los Angeles, thậm chí ngay cả Nigou cũng không được tha, phải nghe anh nói về chuyện này không dưới mười lần. Mỗi người đều có một tương lai tốt đẹp hơn, và đương nhiên phải đối mặt với thực tế là họ đang đi theo con đường riêng của mình, mặc dù miễn cưỡng, nhưng đó cũng là điều đáng để ăn mừng. Momoi và Aida đã thảo luận và quyết định để mọi người cùng nhau chơi một trận bóng rổ cuối cùng. Đương nhiên, đề xuất này tự nhiên được nhất trí ủng hộ, và sau một vài cuộc điện thoại, một đám đông nhộn nhịp đã lấp đầy sân đấu.
Điều bất ngờ nhất là Akashi, người vốn dĩ phải đang rất bận rộn tại Mỹ, xuất hiện tại cổng sân bóng rổ mà không hề báo trước, bước vào sân cùng Aomine. Thời tiết vừa bước vào tháng Ba, ánh nắng ấm áp của buổi chiều xuân lăn trên sân tập, gió chiều từ cánh cổng đang mở, Akashi đứng đó, mỉm cười. Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, hình ảnh hiện tại trùng lặp với kí ức của Momoi, kí ức của Teiko nhiều năm trước. Thời gian trôi qua bỗng nhiên bị nén lại, thành một mảnh trong suốt, có thể chạm vào, và có thể vươn tay ra vượt qua quá khứ.
Khi được hỏi, Akashi bước vào và giải thích với một nụ cười, nói rằng vì đây là lễ tốt nghiệp của mọi người, nên cậu nghĩ tốt hơn hết là nên quay lại và tham dự. Midorima nói rõ ràng là cậu vội vã quay trở lại vì buổi lễ tốt nghiệp của Aomine, sau khi bước lên chào Akashi. Midorima cũng nói Akashi thật kín tiếng, họ đã nói chuyện với nhau ba ngày trước, và cậu chẳng đề cập chút nào về việc sẽ xuất hiện ở Tokyo trong nửa tuần tiếp theo.

Thời điểm chia đội, Aomine trước mặt mọi người yêu cầu chung đội cùng Akashi. Kise phản đối, họ đã không được chơi cùng Akashi trong sáu năm, tại sao Aomine, kẻ rõ ràng có nhiều cơ hội chơi cùng Akashi trong tương lai hơn họ, lại đòi cùng đội Akashi trước. Nghe được điều này, Aomine tự tin phản bác một cách chính đáng. Hai người họ, một người là tiền đạo, một là hậu vệ, có gì sai khi thành một đội? Anh quay đầu lại và nó thêm, Midorima, cậu không muốn chung đội với Takao sao? Kise, cậu chắc là không muốn chung đội với Kasamatsu chứ? Nếu tất cả các hậu vệ kiến thiết đều vào một đội, họ có thể ghi bao nhiêu điểm và có thể kiểm soát bao nhiêu quả bóng?
Hiếm khi mọi người chết lặng trước những lời của Aomine. Aida vỗ tay ngăn chặn cuộc chiến bất tận giữa họ, chỉ nói rằng, hãy cứ chơi nửa trận trước, sau đó có thể thay người sau.

Mặc dù đúng đã rời xa bóng rổ hơn sáu năm, nhưng trong sáu tháng qua, ít nhiều lần đã bị bạn bè kéo đi chơi bóng rổ, Akashi không phải quá bối rối. Trong quá trình khởi động, Aomine thường chạm vào vai Akashi, cúi xuống hỏi cậu có lo lắng không. Akashi chỉ hơi nghiêng đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên, ánh mặt trời phản chiếu trong mắt cậu khiến sự tự tin chiến thắng càng rực rỡ. Aomine tự nhiên hiểu. Anh đứng thẳng dậy với một nụ cười, khởi động cổ tay mình. Đôi mắt anh rơi từ bên mặt Akashi xuống cổ, và một lần nữa đáp lên vài sợi tóc gần như trong suốt trên đỉnh đầu Akashi, toả sáng dưới ánh mặt trời.

Murasakibara quá lười di chuyển, tự nhiên đẩy Aomine, người đang háo hức xoè đuôi công từ lúc đến, nhảy lên, bắt bóng gọn gàng. Aomine trực tiếp đẩy bóng về phía trước, vượt qua Kise và Kagami, ném thẳng vào rổ một cách sắc bén, không có bất kì động tác thừa nào. Khởi đầu 2-0.
Murasakibara bắt được bóng sau cú rebound, bóng từ tay trái chuyền thẳng tới tay Akashi. Khả năng đọc tình huống và phân phối bóng trên sân của Akashi không bao giờ cần phải nghi ngờ. Một đường rê bóng sắc bén tiến về phía trước, tới giữa sân, một đường chuyền gọn ghẽ tới Himura ở góc dưới bên trái. Himuro bắt lấy, ném lên, một cú ba điểm. Tỷ số trực tiếp kéo lên 5-0.

Ngay cả sau khi quả bóng đã được ném vào rổ, Himuro thể hiện vẻ ngạc nhiên hiếm có. Trong các trận đấu ở trường trung học trước đây, thật đáng tiếc khi anh chưa bao giờ có cơ hội gặp AKashi trong một trận đấu chính thức hay riêng tư, chứ đừng nói tới việc chơi cùng đội. Nhưng khi trải nghiệm thực sự là đồng đội, anh mới hiểu rõ rằng, những lời cảm thán về Akashi là không hề phóng đại chút nào. Cậu ấy luôn có thể tìm ra giải pháp tốt nhất vào thời điểm thích hợp nhất.
Tuy nhiên, Kagami bất ngờ bắt được cú bật lại, thực hiện một đường chuyền dài về sân đối diện, Midorima đuổi theo, ba điểm, bóng chui vào lưới và tỉ số thành 5-3.

Chỉ sau phút đầu tiên của trận đấu, Aida không thể không vỗ tay tán thưởng. Hoá ra đây chính là Thế hệ Kì tích. Cô quay lại và chuẩn bị thở dài với Momoi, lần đầu tiên thấy Momoi đưa tay lên lau nước mắt. Aida chỉ mìm cười tế nhị, duỗi tay ra vòng qua vai Momoi:" Chà, đây là lúc em nên vui vẻ, đừng khóc."
Takao rê bóng và chuẩn bị tiến lên phía trước, Kise đồng thời lao vào. Akashi nắm bắt chuẩn xác sai lầm nhất thời và dứt khoát cắt bóng. Giây tiếp theo quả bóng được chuyền tới tay Aomine mà không do dự. Aomine chỉ đơn giản và phản công, xoay người với bóng và đột phá vào vòng cấm, tỉ số một lần nữa kéo dài lên 10-6.
Ngồi một bên, Imayoshi cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ cảm xúc của mình. Chỉ hơn nửa năm trước, tại cùng một địa điểm, anh từng tò mò rằng Aomine Daiki sẽ như thế nào khi Akashi làm đội trưởng. Bây giờ mong muốn đó đã thành hiện thực, anh đã có cơ hội chứng kiến điều ấy. Trên thực tế, anh chỉ mới làm đội trưởng của Aomine chưa đầy một năm. Anh quay đầu lại nhìn Wakamatsu, người cũng có chút xúc động ngồi bên cạnh.

Sau khi Kagami ghi thêm một bàn nữa, Murasakihara bắt được bóng và bóng lại rơi vào tay Akashi. Ngay sau khi rê bóng về bên kia sân, Kise nhanh chóng quay về phòng ngự. Giây tiếp theo, Akashi không chút ngần ngại xuyên qua khoảng trống, đưa bóng cho Aomine đang ở bên trái. Một cú ném ba điểm, tiếng còi hết giờ của Aida vâng lên. Aomine chạy nửa vòng sân về phía Akashi, choàng tay qua người cậu và nói thật tuyệt vời. Thậm chí, anh còn không thèm kiềm chế ôm chặt Akashi trong vòng tay, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt từ đồng đội.
Sau khi chờ lại khu vực dự bị, Akashi nhấp một ngụm nước và lập tức lên tiếng. Hiệp đấu tiếp theo, không cần cân nhắc tới việc phòng ngự khu vực trong. Cậu sẽ chịu trách nhiệm đường chuyền từ phía ngoài, cản Midorima. Nếu Midorima vượt qua, Murasakibara và Aomine phải chịu trách nhiệm quay về phòng thủ mà không để lại bất kỳ khoảng trống nào. Đối với Sakurai và Himuro, tập trung ghi ba điểm, cố gắng không không ném vòng cung từ phía trên mà từ góc dưới cùng. Chỉ với hai ba câu thẳng thắn đúng trọng điểm, những thành viên Touou và Yousen đang ngồi nghe từ hàng ghế dự bị không khỏi vỗ tay ngưỡng mộ. Người có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề, chỉ ra nó, điều chỉnh chiến thuật và chiến lược. Đây chính là đội trưởng không thể thay thế của Thế hệ Kì tích.

Aomine không thể che giấu được vẻ tự hào trên mặt, nhìn bốn phía xung quanh và lên mặt lớn tiếng rằng đây là bạn trai mình. Wakamatsu nhịn không được ôm đầu, không nỡ nhìn thẳng Aomine đang xoè đuôi khoe mẽ.
Trận bóng rổ kết thúc với tỉ số 63-58. Khi tiếng còi vừa vang lên, Kise than thở rằng Akashi-chi vẫn có thể thắng tất cả các trận đấu dù đã không thi đấu nhiều năm như vậy. Cậu ấy chẳng thay đổi chút nào sao?
Akashi, người đã mất đi nỗi ám ảnh chiến thắng từ lâu, đã sững sờ trong giây lát khi nghe lời than vãn. Cậu mỉm cười nói rằng, mọi người đều đã chơi rất tốt. Một giây tiếp theo, cậu bắt gặp ánh mặt Aomine ở bên cạnh, anh rất nhanh sẽ tham gia đấu tại NBA.
Aomine chỉ tiến lên hai bước, đứng cạnh Akashi. Anh không chủ động lên tiếng mà chỉ nhìn Akashi mà không nói gì. Akashi đương nhiên hiểu điều này có ý nghĩa gì, cậu mím môi mỉm cười, ngẩng đầu nói rằng hôm nay Daiki cũng chơi rất tốt. Aomine hài lòng.
Nhìn thấy biểu hiện của Aomine, hai đội trưởng Touou lần lượt im lặng. Họ nhìn nhau, và đọc trong mắt nhau rằng, đó không phải lỗi của họ. Họ thực sự đã làm chăm chỉ hết sức trong khả năng của mình, không thể tự trách chính mình được. Có trách, chỉ trách họ không phải Akashi Seijuurou mà thôi.

2. Về quà tặng

"Vì vậy, anh không biết nên tặng gì, em có gợi ý gì không?

Akashi vừa kết thúc một cuộc họp xuyên Đại Tây Dương, và lợi ích duy nhất của việc làm thêm giờ đến 10 giờ tối là tránh được giao thông điên cuồng ở Los Angeles. Ngay khi vừa về nhà, trước khi kịp thay quần áo thì cậu nghe Aomine, người đang đau khổ, ném cho mình một câu hỏi dài. Bộ não của cậu hơi chậm chạp sau một ngày vắt kiệt với áp lực cao, nhưng cũng đủ nhạy cảm để nắm bắt các từ khoá.
Đồng đội của của Aomine, người mà cậu cũng biết, SG của Touou, luôn treo lời xin lỗi trên môi, Ryo Sakurai, sẽ sinh nhật trong một tuần nữa. Vài năm trước, Aomine đương nhiên có mặt. Tất nhiên, Aomine không thể nhớ việc mua quà, tới khi Momoi kéo anh tới trung tâm mua sắm, Aomine đã chọn thứ thuận tiện nhất trong cửa hàng quà tặng để thanh toán, thường là búp bê, thìa, dép, đồ linh tình hay các vật phẩm quà tặng của Maichan. Nhưng lần này, anh đang ở bên kia Thái Bình Dương. Momoi đã đặc biệt gọi điện và dặn anh không được mua đại một thứ gì đó để tặng.

Sau khi gãi tai trong một buổi chiều, Aomine không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để tặng. Mãi tới khi Akashi về nhà, mắt anh sáng lên, nhớ rằng Akashi hẳn là thành thạo những thứ này hơn mình, vội vàng nghiêng người lên hỏi.
Akashi, người đã tháo cà vạt được một nửa, dừng những gì đang làm và ngước mắt lên.
"Anh đang hỏi em?"
Aomine thẳng thắn gật đầu, sau đó nhìn những ngón tay đang cầm chiếc cà vạt của Akashi nổi gân xanh. Cậu lặng lẽ duỗi thẳng và siết chặt chiếc cà vạt trong tay, khiến Aomine không hiểu sao có cảm giác rằng, chiếc cà vạt ấy sẽ quấn lên cổ anh ngay giây tiếp theo.
"Em không có gợi ý nào. Trợ lý sẽ giúp xử lý vấn đề quà tặng." Akashi cuối cùng buông cà vạt, treo nó lên móc và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Sau khi nhìn lại, Aomine nhận ra rằng, có vẻ Akashi đang ghen. Anh đóng cửa phòng bằng tay trái với một chút tự hào, đi vòng ra sau Akashi, nhìn cậu ném chiếc áo sơ mì vừa mặc vào túi quần áo bẩn. Anh vội vàng ôm lấy Akashi trước khi cậu thay đồ ngủ.
"Em ghen?"
Akashi không trả lời, chỉ đơn giản hất tay Aomine ra.
"--oh?"
Cài cúc áo ngủ, Akashi quay đầu nhìn Aomine từ đầu tới chân, nở một nụ cười đàng hoàng trước khi chậm rãi nói:" Dù sao, đó cũng là bạn của anh. Em thực sự không biết nên tặng gì."
Aomine không tin điều ấy. Anh đi theo Akashi từ phòng ngủ tới nhà bếp, hỏi rằng liệu cậu có thực sự đang ghen hay không. Akashi mở nắp hộp cơm lên, không nhấc mí mắt nói không.

Mặc dù đã nói vậy, nhưng Akashi vẫn nhét chăn bông và gối vào tay Aomine, người chuẩn bị đi ngủ, đẩy anh ra phòng khách. Aomine và Jason, vừa trở về nhà, gặp nhau trong phòng khách, mở to mắt nhìn nhau.

Tháng chín ở Los Angeles vẫn còn oi bức, ngay khi định bước ra ban công, nhiệt độ bên ngoài đã đẩy họ trở lại phòng. Jason hỏi Aomine đã làm gì chọc giận Akashi, Aomine thú nhận mọi chuyện một cách thành thật. Nghe xong, Jason, người muốn thông cảm an ủi Aomine, đã chọn từ bỏ. Cậu nhìn người đối diện với chút thương hại:"Nếu vấn đề chỉ như cậu nói, Sei sẽ không tức giận."
"Eh? Tôi chỉ muốn hỏi xem có món quà nào phù hợp không-"

"Làm ơn, tại sao cậu không hỏi theo một cách khác, ngay cả khi cậu thường tặng quà cho mọi người?"Sau một buổi chiều quan sát và nói chuyện với bệnh nhân, Jason không tức giận vào lúc này," Cho dù có chuyện gì, cậu cũng không thể trực tiếp giải thích đầu đuôi câu chuyện. Hỏi bạn trai mình nên tặng gì cho người khác? Cậu có vấn đề gì với bộ não của mình không, Aomine Daiki?"
Aomine đột nhiên hiểu ra điều này, gật đầu, giọng điều có chút khó lường. Anh không quan tâm một vài từ khác, chỉ biết hạ giọng thấp giọng để xác định một sự thật hiển nhiên: "Cho nên cậu nói Akashi thật sự ghen đúng không?" "

Người ở bên kia gật đầu: "Cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, cậu ấy đạng ghen. Ah, thật đáng tiếc khi không có cơ hội nhìn thấy Sei đuổi cậu ra ngoài. Tôi chưa từng thấy Sei ghen, hẳn là rất dễ thương, phải không?"

Niềm vui vừa mới nổi lên lại bị đè nén. Aomine đấm cậu ta và vô thức khóe mắt rủ xuống: "Cái gì? Akashi dễ thương hay không liên quan gì tới cậu?"
"Hmm, tôi và Sei đã làm bạn cùng nhà bốn năm, cậu nghĩ có Sei nào mà tôi chưa chứng kiến?" Jason không muốn rơi vào thế yếu, mở miệng với một chút khiêu khích.

"Vậy chính xác thì khi nào cậu sẽ chuyển ra ngoài?"

"Tôi không muốn chuyển đi nữa. Tôi sẽ huỷ hợp đồng ngày mai. Tôi sẽ ở đây tới khi Sei đuổi tôi đi."
Aomine tự nhiên tức giận, việc anh và Akashi xa nhau nhiều năm là sự thật không thể chối cãi. Anh không thể thay đổi nó, vì vậy chỉ có thể trút giận, đập chiếc gối vào mặt người đối diện.

Jason lấy chiếc gối ra khỏi mặt, đang định ném lại thì nhìn thấy Akashi đang dựa vào khung cửa với chiếc cốc trên tay. Cậu giật mình, chiếc gối trong tay rơi xuống đất. Theo ánh mát của Jason, Aomine cũng nhìn thấy Akashi, người không biết đã đứng cạnh mình bao lâu. Cảm giác khó chịu lan rộng, anh nhặt chiếc gối từ dưới đất lên và lại một lần nữa ném vào mặt người đối diện.
"Không được nhìn"

Lần này đến lượt Akashi không nói nên lời. Cậu không khỏi bật cười trước, nghiêng đầu ra hiệu cho Aomine vào.

Aomine, người cuối cùng cũng được cho phép, ngay lập tức đứng dậy, thu chăn và gối rồi ôm vào phòng. Với tiếng khoá cửa phòng ngủ, Jason, người vẫn đứng yên và chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, thầm nguyền rủa. Nhất định cậu sẽ chuyển đi ngay lập tức vào ngày đầu tiên của tháng sau và không ở nơi chết tiệt này thêm một ngày nào nữa.

3. Chuyện Kiss Camera

Jason, người đã bị kẹt xe trên I-10 trong gần một giờ, cuối cùng đã đỗ xe dưới toà nhà của Akashi. Ngược lại, Akashi đã xuống muộn, tới khi hồi chuông thứ ba của cú điện thoại thứ hai vang lên.
"Nếu chậm chút nữa, chúng ta sẽ vừa kịp đón bạn trai cậu về nhà ăn tối - không, tôi sẽ đón cậu và tôi phải tự nấu ăn." Đó thực sự là vụ kẹt xe nghiêm trọng ở Los Angeles, khiến Jason không thể không mở miệng với sự tức giận và hoài nghi.

Akashi nhướng mày và không trả lời. Cậu cầm ly ca phê pha lạnh rõ ràng được chuẩn bị riêng cho mình trong hộp tay cầm, nhấp một ngụm lớn.

Hôm nay là trận đấu trên sân nhà của Lakers với Warriors. Bỏ qua các yếu tố khác trên sân đấu, Evan đã dặn họ phải có mặt bất kể lịch trình ra sao.
Trong thời gian Aomine thi đấu, Akashi đã tới xem rất nhiều trận đấu, đôi khi với Jasson, đoi khi một mình. Cậu cũng nhiều lần vượt qua lục địa Mỹ, chạy qua lại giữa hai bờ Đông-Tây. Thời điểm ấy, Aomine đau lòng nhìn đôi mắt đỏ của Akashi trên chuyến bay cùng mình. Anh chỉ cần điều chỉnh tình trạng bản thân trước trận đấu. Akashi thì khác, cậu chỉ có thể vắt kiệt thời gian ngủ ít ỏi của chính mình. Hầu hết thời gian, cậu nhắm mắt trên máy bay trong bốn tiếng, và bắt đầu quay lại làm việc khi xuống máy bay.

Aomine đã không ít lần thuyết phục cậu, nhưng Akashi chỉ bình tĩnh trả lời cậu vẫn có thể bay cùng anh trong khoảng thời gian này. Sau một thời gian, cậu chắc chắn sẽ không thể xem trận đấu với cường độ cao như vậy nữa. Akashi nói đúng. Thậm chí, khi mùa giải còn chưa trải qua một nửa, chỉ có các trận đấu trên sân nhà lúc bảy giờ, anh mới có thể nhận tin nhắn từ Akashi nói rằng cậu sẽ tới đó. Sự đau khổ của Aomine dần qua đi, anh bắt đầu từ từ điều chỉnh tâm lý của chính mình và chấp nhận rằng, anh sẽ không thể gặp Akashi trong một số trận đấu.
Trận đấu hôm nay bắt đầu lúc năm giờ, chỉ là tình hình giao thông trên cao tốc mãi trì trệ. Khi Akashi và Jason tới Sân vận động Quần vợt Crypto, hiệp đầu tiên đã gần kết thúc. Các con số trên bảng điểm đã tăng từ 29-25 lên 29-27 ngay khi Akashi ngồi vào chỗ của mình.
Aomine quay lại với một cú móc đơn. Tỷ số của hiệp hai kết thúc với tỷ số 33-39, nửa đầu của trận đấu kết thúc.

Akashi, người chưa bao giờ quan tâm tới phần quảng cáo thường lệ của giờ nghỉ giải lao, cúi đầu xuống bắt đầu kiểm tra hộp thư của mình. Jason ở bên cạnh nhìn xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn treo giữa sân khấu và khựng lại trong sự hoài nghi không thể tin được. Với âm thanh phấn khích từ những người xung quanh, khớp xương đầu tiên của Jason bắt đầu cứng lại, cổ cậu kêu lách cách, và cậu không thể quay đầu lại nhìn những người quanh họ.
Đường viền màu hồng, trái tim rực rỡ. Hai từ tiếng anh cấp tiểu học đơn giản và dễ hiểu trong biển hoa. Ngoại trừ nhân vật chính đang nhìn vào máy ảnh, dù sao cậu cũng không nên phản ứng như vậy; người còn lại vẫn chưa phát hiện ra vấn đề.
Sự hỗn loạn xung quanh dần dần tăng lên. Ngay cả Akashi cũng không thể thờ ơ loại bỏ những âm thanh này. Mắt cậu di chuyển từ bàn phím của điện thoại di động đang gõ sang màn hình lớn, và cậu biết chuyện gì đang xảy ra chỉ trong nháy mắt. Cậu khoá màn hình điện thoại, quay đầu lại nhìn ánh mắt cứng nhắc của người bên cạnh, duỗi ngón tay ra và chỉ vào màn hình lớn, và sau đó chỉ vào chính mình.

Không giống như vẻ đùa cợt còn treo trên khoé miệng của Akashi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Jason, đây chính là sân nhà của Lakers. Cậu chắc sẽ không xui xẻo tới mức không thể rời khỏi Sân vận động Crypto ngày hôm nay.

Tầm nhìn được chuyển đến những người trên khu vực chuẩn bị. Trước khi cậu có thể khoá chặt vào Aomine, tầm nhìn đã bị gián đoạn bởi một bước sát lại gần của Akashi, nắm lấy tay cậu.
Akashi, vừa giảm một nửa khoảng cách giữa hai người, mỉm cười và nói với giọng điều nhẹ nhàng:" Sao cậu lại né tránh?"

Nếu hôm nay không phải tại sân nhà của Lakers, không phải đang là trận đấu của Lakers, và người cùng xuất hiện với cậu trên Kiss Camera không phải là Akashi, Jason nhất định sẽ không lùi dù chỉ một centimet.
Sự cổ vũ ngày càng dữ dội của những người xung quanh khiến tốc độ não bộ của Jason chậm lại rất nhiều. Trong khi cậu chuẩn bị ngả người ra sau, Akashi ít nhiều trôi chảy kéo khoảng cách họ gần hơn nữa. Ngay lúc ấy, trái tim cậu như muốn tan vỡ. Cậu nhắm tịt mắt như con rùa với cái đầu thu lại, tiếng ồn trong đầu và tiếng ồn xunh quanh hoà quyện vào nhau, và mùi hương thảo mộc trên người Akashi ngày càng rõ ràng hơn.
- Hôm nay, cậu thực sự không muốn chết ở chỗ này.
Một loạt câu cảm thán vang lên, mùi thảo mộc tan biến. Jason mở mắt ra, và điều đầu tiên cậu nhìn thấy và bàn tay to nắm chặt thắt lưng trên chiếc áo khoác satin phẳng.
Không cần phải ngước lên để biết hai người trước mặt lần thứ hai, cũng không cần nhìn vào màn hình lớn để xác nhận chuyện gì đang xảy ra hiện tại. Những tiếng la hét xung quanh đã nói cho Jason biết chủ nhân bàn tay ấy là ai. Cậu nhắm mắt lại, ôm trán và thở dài. Cậu đã bị trêu đùa. Jason thầm nghĩ đến việc sẽ yêu cầu Akashi mua đồ ăn cho mình khi chở cậu ấy về tối nay.

Từ việc nhìn lên màn hình lớn tới đứng dậy, tiến thẳng tới hàng ghế đầu tiên cách bản thân không xa, Aomine mất chưa đầy năm giây. Hành động liền mạch tiếp theo là tiếp cận và kéo đội trưởng bé nhỏ đang tiến gần hơn đến người bên cạnh, kéo cậu ấy lại, hoàn thành Kiss Cam trước khi đối phương kịp phản ứng. Hành động cần được hoàn thành bởi hai người do máy quay chỉ định đã có câu trả lời hoàn hảo.

Akashi chưa từng quen với những hành động thân mật trước mặt người ngoài, chứ đừng nói đến cả sân vận động có sức chứa gần 20.000 người. Sự đấu tranh trong tiềm thức của cậu đã hoàn toàn được giải quyết nhờ bàn tay siết chặt của Aomine, và cuối cùng, chỉ còn phần tai không bị tóc che khuất, nhanh chóng chuyển sau màu đỏ tươi hiện ra trước ống kính.

Vì vậy, liệu có ai đó để ý tới sức khoẻ tinh thần của tôi không? Jason cuối cùng cũng sẵn sàng ngẩng đầu lên. Khoé mắt rơi vào hai người không thể tách rời mà hôn nhau dưới máy quay, cậu không nhìn được chỉ, chỉ có thể thở dài phẫn nộ.

---End---
Hoàn thành dịch bộ truyện hơn một vạn chữ, cũng tranh thủ viết thêm một chiếc extra theo cảm hứng bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro