Not author extra (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây không phải extra của tác giả, mà là extra của tui - trans viết vì cảm hứng cuối chap 19 phần 2.
Extra của tác giả sẽ được update sau, vui lòng chờ đợi.

19.
Lời nói tươi cười của Aomine bị chìm giữa những nụ hôn.
Hai cánh môi chạm nhau, những lời dang dở bị nuốt mất và thi thoảng thay bằng tiếng hít thở thật sâu, tiếng va chạm và tiếng nước.
Họ đã từng rất quen thuộc với những nụ hôn. Suốt gần một năm ở bên nhau sáu năm trước, vô số nụ hôn đã được trao. Akashi thích được hôn một cách chậm rãi, khi hai cánh môi chạm nhau và từ từ cọ xát, họ có thể nhấm nháp hương vị còn vương lại trên bờ môi đối phương, đặc biệt những lúc cậu ngồi trọn vẹn trong lòng Aomine, cánh tay rắn chắc anh ôm lấy cậu, cúi đầu và trao nhau hơi thở. Aomine khác một chút, giống như bản năng dã thú, anh đặc biệt thích những nụ hôn điên cuồng, xâm chiếm tước đoạt từng centimet trong khoang miêng, lưỡi anh như kẻ săn mồi lao tới, bắt lấy cái lưỡi non nớt của đối phương, cuốn vào nhịp điệu mà anh làm chủ. Akashi những lúc ấy thường bị anh ôm siết trong vòng tay, đôi lúc phát ra vài âm thanh nức nở, bàn tay đặt giữa hai người họ như muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay lại nắm chặt lấy cổ áo anh, đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi run run, cam chịu thừa nhận từng con sóng mạnh mẽ đối phương mang lại.
Cách biệt sáu năm, khi cái ôm giữa góc phố Ginza nhộn nhịp, giữa dòng người vội vã trong cái lạnh tê tái đêm Tokyo đầu đông, hai đôi môi lạnh lẽo mới lần nữa tìm đến nhau. Đêm ấy họ ở bên nhau, vẫn trong căn nhà cũ họ từng ở sáu năm trước, không còn cái nóng bức, trong tiếng chạy ù ù của mấy điều hoà cũ; Aomine ôm lấy Akashi, cuốn mình trong lớp chăn ấm áp. Lần đầu tiên, sau rất rất lâu, họ trực tiếp đối diện với nhau, với quá khứ, với những nỗi đau đã trải qua. Akashi đã nói cho anh nghe những lần gặp bác sĩ tâm lý, những suy nghĩ của cậu khi lắng nghe những câu hỏi của cô, cách cậu trả lời và xem mọi thứ như một bài toán cần giải quyết. Cậu cũng kể về những đêm thức trắng hoàn thành bài nghiên cứu cho giáo sư, về buổi biểu diễn âm nhạc ở trường đại học, cậu suýt ngộp thở trong vòng ôm của bạn bè với bó hoa to bự trong tay, hay cách bố cậu dần trao trả lại tự do từ ba năm trước. Aomine cũng kể cho cậu nghe những câu chuyện ở Nhật Bản trong thời gian cậu biến mất, chủ yếu là bóng rổ, về hai mùa giải InterHigh và WinterCup mà Rakuzan đã giành được 3 trong 4 chức vô địch, về quyết định tập hợp lại vào cùng một trường đại học của đồng đội cũ; về những đối thủ mà anh gặp trong suốt sáu năm qua. Họ nói với nhau cả đêm ấy, xen lẫn những tiếng thì thầm là tiếng cười khúc khích, những nụ hôn, và cả nước mắt. Aomine không biết mình đã khóc, khi nghe Akashi nói về hai năm đầu tiên sau khi đặt chân tới Mỹ, là những đêm thức trắng vì khi nhắm mắt lại, giọng nói của anh lại vang lên "Hãy đánh bại Akashi.", là sự dứt khoát quay đi khi đi qua sân bóng rổ trường trung học, là những ngày vắt kiệt mình trên bàn làm việc để rồi có thể thiếp đi không mộng mị. Aomine không nhận ra rằng mình đã khóc, tới khi anh cúi xuống hôn Akashi, nụ hôn của họ ướt, giọt nước rơi xuống mặt Akashi, rơi xuống ngón tay đang ôm lấy má cậu khiến cho anh cảm giác bỏng rát. Akashi nhìn đôi mắt đen đong đầy nước, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khoé mi anh, khẽ mỉm cười nói giữa những nụ hôn:" Tất cả đều là chuyện đã qua.." Đúng vậy, tất cả đều là chuyện đã qua. Akashi không thể nói mình không sao, mình ổn khi đó. Rõ ràng, những nỗi đau cậu đã trải qua là có thật, nó ở đó, đau đớn mà dằn vặt, biến thành một vết sẹo mưng mủ trong một thời gian rất dài. Nhưng Akashi không còn oán giận, cũng chưa từng hối hận; giống như ngày ấy khi bác sĩ hỏi cậu rằng có hội hận vì từng đứng ở ngã tư đường trong chiều Tokyo tháng Ba năm đó, cậu lắc đầu và nói, chưa từng.
Mối quan hệ của cả hai đã tiến thêm rất nhiều từ đêm hôm ấy, những nụ hôn, cái nắm tay thường xuất hiện. Nụ hôn chớp nhoáng trên sân bóng rổ khi anh thành công ghi điểm sau đường chuyền của cậu, cái ôm siết trước khi tạm biệt trước cửa nhà, đôi bàn tay nắm chặt khi cậu cùng anh lang thang khắp con phố Tokyo trong buổi hẹn hò, ngay khi anh đón cậu vừa tan sở. Nhưng chỉ có vậy. Cánh tay sẽ bị đánh nhẹ khi có ý định tiến thêm một bước nữa giữa những nụ hôn, lời ẩn ý mời cậu ở lại qua đêm bị lờ đi sau đêm duy nhất họ ở bên nhau nọ, Akashi sẽ đẩy anh ra trước khi anh tạo ra một dấu vết trên cổ cậu, với lí do cậu còn cuộc họp sớm mai. Aomine cảm nhận được rằng, vẫn còn một điều gì đó giữa họ, vẫn còn tấm màng ngăn cách trong mối quan hệ của họ mà anh chưa thể vượt qua, giống như sáu năm trước, là Nijimura Shuzo, là những điều ngoài bóng rổ mà anh không biết, khiến Aomine có chút bất lực. Vì vậy khi nhắn hỏi cậu cùng đi Hokkaido, Aomine không dám ôm quá nhiều hi vọng, thật bất ngờ, Akashi rất nhanh đồng ý.

Nụ hôn càng lúc càng thêm sâu, bên ngoài trước vừa nổi lên cơn bão tuyết, gió quật tạo nên âm thanh ù ù làm Aomine nhớ tới tiếng điều hoà mùa hè năm ấy, người trong vòng tay anh vẫn vậy, nụ hôn vẫn ngọt ngào, xen lẫn mùi thơm của hương vani từ chiếc bánh kem chỉ được ăn một góc. Aomine muốn tiến thêm một bước, muốn chọc thủng tấm màng chắn giữa họ, vì vậy anh dứt khoát bế Akashi lên, bàn tay không khoan nhượng tiến vào trong áo ngủ.
Nụ hôn khựng lại một chút, người trong lòng anh ngập ngừng trong một vài giây, trước khi siết cánh tay đang ôm cổ anh để nụ hôn càng thêm sâu sắc. Tín hiệu ngầm được đưa ra, Aomine không bỏ lỡ nó.  Quần áo rải rác từ chiếc ghế Pháp bên cửa sổ tới phòng ngủ, khi Akashi được đặt lên giường, hai người họ, lần đầu tiên sau sáu năm xa cách, đối diện với nhau một cách trần trụi. Có lẽ do không còn chơi bóng rổ, cơ thể Akashi trở nên mềm mại hơn, những cơ bắp không còn quá săn chắc, ngược lại có chút đàn hồi, mịn màng và trơn mềm, giống như miếng bánh cho Aomine mặc sức nhào nặn. Mãi tóc đỏ chìm trong chăn đệm, cơ thể đỏ bừng không ngừng run rẩy dưới từng động chạm. Akashi có làn da rất trắng, và mỏng, đôi chỗ lộ rõ những mạch máu li ti dưới da. Aomine đột nhiên có một suy nghĩ hung ác, muốn phá huỷ làn da trơn bóng ấy, muốn từng tấc từng tấc đều in đậm dấu ấn của mình. Và anh đã làm vậy. Cần cổ trắng bị gặm lưu lại vô số vết hôn, trước ngực bị xoa nắn, bóp véo và ngậm lấy làm người phía dưới rùng mình, hai hạt anh đào cương cứng, lấp lánh ánh nước nổi bật dưới ánh đèn vàng mờ mờ của phòng ngủ. Đây là điều mà Aomine đã phát hiện ra sáu năm trước, trong sức trẻ hừng hực điên cuồng khai phá, tìm tòi cơ thể đối phương, anh phát hiện ra phản ứng nhạy cảm của Akashi khi bị chạm vào ngực. Mỗi lúc ấy, ngón tay cậu sẽ co quắp nắm chặt lấy ga giường, hơi thở hỗn loạn nhưng ngực vô thức đẩy lên cao đòi nhiều hơn nữa, và đồng thời , chắc chắn phía dưới sẽ không ngừng co bóp ép Aomine muốn phát điên. Rõ ràng, với một người mang hơi thở cấm dục như Akashi, sáu năm không làm thay đổi những điểm nhạy cảm của cậu. Tiếng nức nở không thể kìm nén bật ra từ đôi môi sưng mọng do bị gặm cắn, bị nuốt chửng giữa những nụ hôn, hai bàn tay to tối màu tung hoành tự tiện trên cơ  thể, đối lập với làn da trắng, để lại những dấu vết xanh tím. Eo bị bóp chặt, kéo sát lại để phân thân cả hai chạm nhau, ma sát nóng hổi. Bàn tay giống như con rắn nham hiểm, lần tìm tới phía sau, tiến vào. Cảm giác quen thuộc đã trở nên xa lạ trong sáu năm xuất hiện trở lại, khiến Akashi khó thở trong một khoảnh khắc.
Đã quá lâu, cảm giác bị xâm chiếm, bị khai phá và bị lục lọi làm cậu tê dại. Mọi giác quan bị phóng đại, tập trung vào vị khách lạ đang từng bước từng bước xâm nhập lãnh địa riêng tư nhất của đối phương, quen cửa quen nẻo cất lời chào. Một phần vì chơi bóng rổ, bàn tay của Aomine rất to, ngón tay dài ôm trọn quả bóng, khớp tay rắn chắc, nổi rõ ràng và có vết chai, dấu vết của việc tập luyện nhiều năm. Ngón tay có lực mạnh mẽ, tiến vào, hơi cong cong hòng mở rộng đường hầm chật hẹp, không ngừng đào bới, đầu ngón tay khẽ cào nhẹ vào vách tường nhạy cảm đổi lấy từng trận run rẩy của người dưới thân. Một ngón, hai ngón và ba ngón. Phía trên bị xâm chiếm bởi nụ hôn bá đạo muốn nuốt trọn hơi thở, bàn tay phía trước không ngừng di chuyển giữa việc xoa bóp ngực và vuốt ve phần thân đang rỉ nước bên dưới, Akashi không biết phía sau là ba hay bốn ngón tay đang liên tục ra vào cơ thể mình, cảm giác bị kích thích toàn diện đánh úp vào tâm trí cậu, khiến thế giới trở nên mờ ảo, lí trí cậu chỉ còn rơi vào màu trắng của trận bão tuyết ngoài trời, màu vàng của ánh đèn yếu ớt, màu xanh của mái tóc đang vùi đầu trên ngực cậu, và mùi hương của Aomine. Akashi đã từng nghĩ Aomine có mùi gì, lần đầu tiên ngồi cạnh Aomine sau buổi tập luyện ở Teiko, khi cả hai đầm đìa mồ hôi, Akashi ngửi thấy mùi gỗ. Không phải mùi trầm của Lagar, không nặng nề như cây tuyết tùng Cedar, một mùi hương dày dặn, làm Akashi nghĩ tới mùi khói, mùi socola đắng và mùi gỗ. Sau này trong một lần tham dự hội chợ ở Mỹ, Akashi từng ngửi thấy mùi hương gần giống như mùi của mùa hè Tokyo năm ấy, đó là mùi nước hoa từ cỏ Vertiver. Akashi đã mua nó trong vô thức, và trong suốt sáu năm, hầu hết những chai nước hoa Akashi mua đều sẽ có thành phần chính là loại cỏ này.
Kí ức bị phá vỡ khi ngón tay chạm tới điểm nào đó, kéo Akashi khơi cơn thất thần về thực tại. Ngay khi cậu chưa kịp thoát ra khỏi cơn choáng vàng và nhận ra mảng ướt trên bụng hai người, cơ thể cậu được nâng lên, những ngón tay biến mất, một thứ nóng bỏng khác tiến vào.
Akashi đã muốn hét lên trong vòng một vài giây. Cậu đã từng thân thuộc với nó, nhưng khoảng cách sáu năm cùng sự cấm dục suốt thời gian ấy khiến mọi thứ trở nên có phần quá mức chịu đựng, thậm chí Akashi còn nghi hoặc liệu có phải Aomine vẫn còn tiếp tục phát triển, chưa hết dậy thì trong sáu năm qua không. Aomine cúi xuống ngậm lấy môi cậu, khiến âm thanh rên rỉ chỉ có thể thổn thức trong cổ họng, phía dưới từng bước từng bước xâm chiếm, một chút lui ra và tiến vào thật sâu, không cho phép kháng cự, không chấp thuận sự trốn tránh, khiến Akashi chỉ có thể cố gắng theo kí ức quá khứ, cố gắng nhớ cách làm mềm eo chính mình, bất lực thừa nhận sự xâm phạm.
Hai cánh tay bị kéo giơ lên trên đỉnh đầu, ép chặt xuống đệm, gần như cả thân hình Aomine đè lên Akashi, mỗi lần tiến vào, tuy chậm rãi nhưng đều nghiền nát vào nơi sâu nhất. Âm thanh thở hổn hển bên tai, những giọt nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống, Aomine liếm và hôn lên giọt nước run rẩy ấy, khàn khàn thì thầm vào tai Akashi vài lời dung tục "em quá chặt" "anh muốn phát nổ" "ép khô anh"...
Akashi chưa bao giờ tiếp xúc với sự suồng sã có phần bất lịch sự như vậy, hơi thở nóng hổi phả bên cổ, liên tục rót vào tai những âm thanh xấu hổ khiến cậu muốn chạy trốn, nghiêng đầu muốn tránh đi; nhưng cánh tay bị cố định phía trên, vị khách không mời hăng say tiến vào rút ra phía dưới khiến cậu không thể di chuyển, đôi chân vì kích thích run rẩy không ngừng, không có sức lực bị Aomine gác lên vai. Cơ thể bị uốn cong, vật nóng hổi tiến vào độ sâu khó chịu được, chạm vào một điềm gồ lên, khiến Akashi chỉ có thể tuyệt vọng mà phát ra tiếng nức nở, xen lẫn lời thổn thức "quá sâu", "chậm lại, "quá đầy"... Nhưng ngược lại với mong muốn của cậu, thứ xâm chiếm kia ngày càng nhanh, ngày càng mạnh tiến vào càng lúc càng sâu, mỗi lần đều nghiền mạnh vào điểm nhạy cảm kia khiến Akashi không chịu nổi, cuối cùng tiếng nức nở bật ra thành tiếng rên rỉ dâm đãng. Aomine cắn mạnh vào cổ Akashi, cảm giác đau nhói khiến cậu muốn bật khóc, cơ thể cứng còng, bên trong bóp chặt lấy hung khí đang xâm chiếm tàn bạo, mồ hôi ướt đẫm, và cậu cảm nhận được dòng nước nóng hổi đang bắn vào bên trong mình.
Aomine luôn không chịu đeo bao cao su.
Đôi chân rã rời được hạ xuống, cánh tay bị giữ chặt được buông tha nhưng Akashi không còn sức phản kháng, cậu nằm ngửa trên giường, cố gắng lấy lại nhịp thở của mình. Người phía trên không ngừng liếm đi giọt nước mắt sinh lý còn đọng lại trên mặt, xuống tới mũi, hôn khoé miệng và tiếp tục để lại một dấu mút hôn trên chiếc cổ trắng. Aomine hài lòng nhìn chàng trai tóc đỏ hoàn toàn lộ ra một vẻ bị tàn phá dưới thân mình, lồng ngực phập phồng thở, hai đầu ngực run rẩy dựng đứng, có chút sưng tấy vì vết cắn trên đó, bụng rắn chắc đọng lại giọt nước trắng đậm đặc, mà thủ phạm vẫn đang run rẩy, thi thoảng rỉ thêm vài giọt dịch tanh theo nhịp thở. Aomine nhìn xuống bên dưới, nơi đã thành một mảnh lầy lội. Nơi bị vắng vẻ suốt sáu năm chào đón lại vị khách không mời quen thuộc có chút quá mức, nhễu nước, vì tiếp nhận đồ vật to quá khổ mà trở nên đỏ au, căng chặt, hiện tại vì cự vật mềm xuống mà vài giọt nước nhỏ ra từ chỗ hở chưa kịp khép lại.
Cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng Aomine, nghẹn lại nơi cổ họng, đổ tràn buồng phổi làm anh trở nên căng tức vì hưng phấn. Đôi mắt đen đột nhiên trở nên sâu thẳm, bàn tay nổi gân. Akashi, người đang cố gắng tìm lại nhịp thở của mình sau trận tình ái, lập tức nhận ra sự khác biệt của người đang đè lên mình phía trên, còi báo động trong lòng cậu vang lên, bản năng sinh tồn rú lên tiếng chuông cảnh giác, cậu muốn chạy trốn. Nhưng lần đầu tiên, Akashi hiểu được sự khác biệt sinh lý hình thể trong bài học thể chất cậu từng học thời trung học, cánh tay mạnh mẽ lôi cậu trở về khi vừa lùi hai bước, cánh tay còn lại nắm chặt vòng eo, xoay người cậu lại với sức mạnh khủng khiếp. Trước khi Akashi kịp phát ra một âm thanh, sức mạnh to lớn, nóng hổi và cứng rắn lại đâm vào. Không còn sự e dè thăm dò như lúc trước, kẻ xâm chiếm lần này quen thuộc tấn công tới những điểm mấu chốt nhất, từng cú chính xác, dứt khoát, không khoan nhượng. Sự xâm lấn từ phía sau khiến Akashi có cảm giác sợ hãi, cậu không thể đoán được người kia định làm gì, sẽ tấn công vào đâu, có thể tiến tới sâu tới mức độ nào. Vì vậy, Akashi chỉ có thể chấp nhận, eo bị giữ chặt luôn nâng cao tiếp nhận hung khí độc ác, đùi liên tục run rẩy vì những kích thích quá mức, tiếng rên rỉ không thể kìm lại khi một bàn tay liên tục chơi đùa với đầu lưỡi cậu. Akashi có cảm giác mình bị xâm chiếm toàn diện, từ trước và sau, cả trên và dưới, cổ, vai ướt mồ hôi rùng mình vì những cái hôn rải rác, thậm chí gặm cắn. Cậu đã biến thành con mồi, bữa ăn ngon miệng bày trước mặt Aomine, mặc anh đùa nghịch, từ từ nhai, ngấu nghiến nuốt sạch tới mảnh xương cuối cùng.
Trong một tiếng rên cao vút, Akashi bất ngờ bắn ra mà không cần chạm tới phía trước. Người phía sau khựng lại, và ngay khi hiểu chuyện gì xảy ra, Akashi bị lật lại, xoay người trong khi vật kia còn trong cơ thể, cú xoay khiến Akashi tê dại, cậu còn chưa hồi phục sau cơn cực khoái, điểm mẫn cảm bị mài vào khiến toàn thân vô thức co giật, thành vách vô tình càng cắn chặt lấy kẻ xâm chiếm kia. Tốc độ tấn công đột nhiên thay đổi, như vũ bão, nhanh tới mức Akashi có không chịu đựng được. Hơi thở nóng rực, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, hai bàn tay mạnh mẽ bóp chặt eo có chút đau, Akashi nhìn người trước mắt và cảm nhận được sự áp bức chưa từng có. Giống như khi đã vào [ZONE], Aomine hoàn toàn biến thành con dã thú, từ tốc độ, sức manh, sự tập trung đẩy lên mức tối đa. Nhưng thay vì những cú cắt bóng nhanh như chớp, tốc độ đẩy nhanh để vượt qua hàng phòng thủ, vọt vào vòng trong và ghi điểm với cú ném rổ chuẩn xác, tất cả mọi kĩ năng và kĩ thuật được đặt lên người Akashi. Từng cú đâm chuẩn xác vào nơi yếu ớt nhất, sự tiến công dai dẳng không ngừng nghỉ ma sát tốc độ cao khiến Akashi có cảm giác cửa mình bốc cháy, mỗi lần tiến vào với sức mạnh không khoan nhượng, đẩy cậu liên tục chới với trên đỉnh cao trào. Akashi theo bản năng lùi lại, cố gắng đẩy tránh xa hung khí chết người kia nhưng mỗi lần như vậy, bàn tay nóng hổi cầm lấy cổ chân cậu kéo lại, giống như một chiếc còng không cho phép cậu chạy trốn khỏi cuộc chinh phạt tình ái này. Từng cú thúc, va chạm ở đáy chậu khiến mông Akashi tê rần, muốn mất cảm giác nhưng bên trong lại cảm nhận rõ ràng hình dạng của vật nóng hổi kia, từng đường gân ma sát với thành vách, đầu nấm to liên tục đâm vào một điểm như muốn đâm thủng bức tường ở đó, khiến cho cơ hoành xung quanh không còn cách nào khác ngoài mềm ra, cố gắng bao bọc chặt lấy thứ đang xâm chiếm nhằm giảm bớt áp lực. Akashi không còn có thể phát ra âm thanh rên rỉ hoàn chỉnh, giữa cánh môi hé mở là những âm thanh vô nghĩa, đầu óc cậu trở nên trắng xoá, thậm chí cậu đã nghĩ rằng, liệu mình có chết trên giường hôm nay không. Tốc độ càng lúc càng nhanh, phân thân Akashi ngẩng cao đầu chỉ còn có thể rỉ ra những giọt nước trong suốt. Dù rằng cậu không phải người có quá nhiều hứng thú với tình dục, kể cả việc cấm dục suốt sáu năm cũng không ảnh hưởng tới cậu quá nhiều, nhưng việc liên tiếp cao trào xuất ra ba lần trong một đêm khiến cậu quá sức, lượng tinh dịch bắn ra trong lần thứ ba đã rất loãng. Vì vậy, khi tiếp tục bị tấn công dữ dội, Akashi tự hỏi liệu bản thân còn có thể bắn ra nổi hay không. Cậu run run giơ tay muốn an ủi chính mình, nhưng động tác mạnh mẽ bên dưới không cho phép cậu thuận lợi chạm với nơi đó, cuối cùng, cánh tay rơi xuống bụng, đặt lên nơi có cảm giác hơi gồ lên trong mỗi cú đâm. Akashi đột nhiên ý thức được đó là gì, cảm giác được hình dạng của vật kia hoành hành trong thân thể mình tới mức có thể cảm nhận được từ bên ngoài khiến da đầu cậu tê dại, bàn tay to hơn đè lên tay cậu, dùng sức ấn xuống, cảm giác bùng nổ và Akashi ngất đi. Đồng thời, cảm giác nội thể bị dòng nước ấm bắn vào quen thuộc lại xuất hiện.

Aomine rũ người nằm đè lên Akashi sau cơn cao trào. Trận tình ái này quá mức điên cuồng. Dù là khi còn non trẻ lần đầu tiếp xúc với tình dục và tò mò tìm hiểu hay khi đã thuần thục sau này, Aomine cũng chưa bao giờ trải qua lần làm tình nào cuồng nhiệt như vậy. Trong một khoảnh khắc, Aomine quên mất mình là ai, đây là là đâu, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh chỉ là đâm vào, nghiền nát, phá vỡ người dưới thân một cách triệt để nhất, không ngừng tiến tới, không ngừng đòi hỏi và không dừng lại với bất cứ giá nào. Khi lí trí quay trở lại, Aomine nhìn Akashi đã gần như thiếp đi, gương mặt cậu đỏ bừng, khoé mắt đẫm nước, rơi xuống ướt một mảnh đệm bên dưới. Cần cổ trắng luôn sạch sẽ giờ nhuốm đầy mồ hoi, trên đó chi chít vết cắn, dấu hôn trải dài tới đầu vai. Đội trường nhỏ của anh nằm ngửa, không còn chút khí thế cùng áp lực áp đảo kinh người thường ngày, cậu giống như một quả đào chín mục bị chính anh đâm chọc đầy nước, chỉ có thể nằm ngoan ngoãn dạng chân vô lực. Aomine biết mình làm quá mức, nhưng anh không muốn rút ra, vì vậy anh cẩn thận ôm lấy Akashi vào lòng, xoay người, để cậu nằm úp sấp lên người mình. Mái tóc đỏ dựa vào ngực anh, mùi cam bergamot một lần nữa tràn đầy trong hơi thở, mùi mà anh từng ngốc nghếch nghĩ rằng là mùi sữa tắm của mình, để rồi khi xa cách trong sáu năm, dù tìm kiếm như thế nào anh cũng không tìm lại được. Aomine hôn lên mái tóc đỏ vì mồ hôi mà ướt dính, cảm nhận sợi tóc mềm lay động phủ lên ngực mình. Lần đầu tiên chạm vào tóc Akashi, Aomine đã rất ngạc nhiên, nó không cứng và dày như tóc anh, cũng không bông như tóc Kuroko, trái với chủ nhân, nó rất mềm, sợi tóc mảnh và nhẹ. Aomine thích cảm giác để tay lướt giữa những sợi tóc của Akashi, dù sau đó sẽ nhận được cái đập tay và ánh lườm từ cậu, nhưng Aomine mặc kệ, anh ôm chặt cậu vào lòng, vùi mặt trong mái tóc đỏ ấy và hít một hơi thật sâu. Những lúc ấy, Akashi thường nói đùa rằng Aomine như một chú chó lớn, anh cũng không phản đối.
Khoảng cách sáu năm chắc chắn không thể chối bỏ, Aomine biết điều ấy. Cả anh và Akashi đều đã thay đổi rất nhiều, họ trưởng thành hơn, thành thục hơn, nhiều vết sẹo hơn, và yêu nhau hơn. Aomine chưa từng nói ra lời yêu với Akashi, anh không biết tại sao, có lẽ do tính cách không thể nói những lời trong suy nghĩ của mình, hoặc anh cũng chẳng biết nữa. Nhưng lần đầu tiên, Aomine có suy nghĩ, ngày mai, khi Akashi mở mắt ra, nhất định lời đầu tiên anh nói với cậu, sẽ là lời tỏ tình ấy.
Aomine cầm lấy bàn tay Akashi buông thõng bên hông mình, hôn lên nó. Aomine rất thích bàn tay Akashi. Không giống như những cầu thủ bóng rổ khác, bàn tay Akakhi không quá to, khớp xương không nổi quá rõ ràng mà có chút mảnh khảnh, nhưng hữu lực, Aomine biết bàn tay này có thể cắt bóng chuẩn xác, có thể tát bóng một cách tưởng như ngẫu nhiên nhưng bóng sẽ lập tức bay tới người cần nhận, có thể dứt khoát ném một cú ba điểm vào rổ khi đối thủ còn đang ngỡ ngàng. Aomine đã từng chú ý tới bàn tay này từ lâu, có lẽ là buổi chiều trong thư viện năm ấy, khi Akashi phụ đạo môn toán cho anh, trong một giây phút lơ đãng, anh đánh mắt sang nhìn người bên cạnh, nhìn cánh môi đóng mở liên tục giải thích vấn đề, tóc mái dài rủ trước trán bay bay vì cơn gió, nhìn xuống bàn tay trắng, các khớp tay nhỏ cầm chiếc bút liên tục viết ra từng nét chữ ngay ngắn. Giọng nói của Akashi vang lên, có chút lạnh lùng nhưng dễ nghe, đem vấn đề phân tích ra và giải thích cho anh hiểu, cuối cùng, cậu ngước mắt lên, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào Aomine, hơi nghiêng đầu và hỏi, cậu hiểu chưa.
Aomine quay mặt đi, ngượng ngùng nói cậu giải thích lại đi, để nhận được cái thở dài, và người trước mặt kiên nhẫn nói lại một lần nữa. Sau này khi đã ở bên nhau, anh thích cảm giác cầm tay Akashi, để tay cậu nằm trọn trong tay anh khi anh dắt cậu qua con phố, thích lúc hai người ngồi dựa vào nhau trên sofa, Akashi thường cầm quyển sách trong tay, dựa vào lòng anh, còn Aomine sẽ vừa xem tivi, vừa mân mê tay còn lại của cậu. Aomine cũng rất thích bàn tay ấy lúc làm tình, ôm chặt lấy cổ anh, vì kích thích và để lại trên lưng anh những vết cào. Ngón tay luôn được cắt tỉa gọn gàng bấm sâu vào lưng anh, hoặc nắm chặt lấy tấm ga giường, những lúc ấy, Aomine thường để tay mình bao trọn lấy bàn tay ấy, mười ngón tay xen kẽ. Thi thoảng, như một sự tình thú, Aomine sẽ cầm lấy bàn tay của Akashi, bao quanh phân thân chính mình và bắt đầu lên xuống, nhìn gương mặt đỏ tới tận vành tai, gần như đồng với màu tóc, dù miệng tỏ ra ghét bỏ nhưng bàn tay không ngừng chuyển động, bóp nhẹ lấy hung khí bên dưới. Sáu năm xa nhau, bàn tay của Akashi đã mờ đi những vết chai của bóng rổ, thay vào đó là vết chai của việc cầm bút nơi ngón trỏ. Aomine thường thấy những ngón tay này lướt trên bàn phím, khi cậu tập trung xử lý công việc, thấy ngón tay ấy tao nhã kết hợp dao và nĩa trong một chuỗi hành động vô cùng lịch sự và kiểu mẫu, theo những quy tắc ăn uống phức tạp. Bàn tay này từng vương đầy mùi khói, điếu xì gà kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa một cách thuần thục, mùi gỗ cháy, mùi khói, mùi trà kết hợp chút mùi cay đặc trưng của xì gà thường vẩn vương nơi đầu ngón tay cậu; dù dạo gần đây đã phai nhạt đi nhiều. Aomine từng muốn đấm chính mình khi biết rằng, Akashi đã dùng thuốc lá để vượt qua những đêm thức trắng trong quá khứ, rằng từ khi trở về Nhật Bản bao thuốc của cậu vơi đi rất nhanh. Kể từ khi họ quay lại, Aomine đã từng nói muốn Akashi ngừng hút thuốc, cậu im lặng, nhưng Aomine không còn thấy Akashi hút thuốc trước mặt anh nữa, và mùi thuốc, cùng dần nhạt phai đi nhiều trên cơ thể cậu. Aomine thấy hạnh phúc với điều ấy. Rằng anh, trên một phương diện nào đó, đã thực sự bước vào cuộc sống của Akashi, khiến đội trưởng vốn mạnh mẽ và bá đạo của anh thay đổi vì mình. Aomine không khỏi tự cao, rằng anh là người duy nhất có thể chứng kiến Akashi của hiện tại, một Akashi hiền lành ngủ say không phòng bị, một Akashi vô hại, mặc cho anh tuỳ ý xâm chiếm, tuỳ ý kiểm soát. Ham muốn chiếm hữu bao trùm lấy Aomine, anh chưa từng có cảm giác chiếm hữu như vậy khi hẹn hò với Kise,  ham muốn không ngừng đánh dấu, không ngừng tuyên bố với thế giới rằng, người này là của anh, từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, từ quá khứ tới hiện tại và tương lai. Họ đã trải qua bốn lần sáu năm, mười hai năm đầu đời không quen biết, sáu năm tiếp theo chìm trong hỗn loạn cảm xúc, từ thờ ơ, tới thân thuộc, và sáu năm sau đó, là sự xa cách. Họ đã từng nghĩ sẽ mãi mãi mất nhau, rằng sáu năm ấy sẽ kéo dài thành mười năm, hai mươi năm và mãi mãi; thật may vì số phận luôn có an bài của nó, sáu năm này, chỉ dừng ở sáu năm. Sáu năm sau này, và rất nhiều sáu năm sau nữa, anh sẽ không buông chàng trai này ra.
Hít một hơi thật sau tràn đầy lồng ngực mùi hương cam lẫn hương thảo, Aomine dịch người điều chỉnh tư thế, tránh cho người trong lòng bị đau khi tỉnh dậy. Nhưng sự di chuyển ảnh hưởng tới nơi hai người còn gắn kết, nói tư mật nhất vẫn đang ngậm chặt lấy vị khách không mới tới chiếm lãnh địa, theo hơi thở phập phồng của chủ nhân mà co rút. Cảm giác giống như được ngâm trong nước nóng ấm áp, thành vách theo nhịp thở va chạm, mát xa làm Aomine sảng khoái tê dại, tinh thần phấn khởi muốn đứng lên. Cửa miệng dần căng lên theo sự căng phồng thấy rõ của thứ trong huyệt, va chạm với tinh dịch bắn ra, kẹt lại bên trong làm bụng cậu phát trướng. Akashi trong vô thức hơi run rẩy, vô thức phát ra vài âm thanh rên rỉ vì va chạm bên dưới, lọt vào tai Aomine. Anh đã muốn tiếp tục, muốn mặc kệ tất cả mà bẻ chân cậu ra tiếp tục xỏ xuyên, tiếp tục bắn căng tràn tới khi bụng dưới cậu hết chỗ, Aomine đã định vậy. Nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Akashi, thấy hơi thở đều đặn trầm ổn của cậu, nghĩ tới hình ảnh cậu liên tục làm việc suốt chuyến bay và gật gù ngay khi họ vừa hạ cánh, Aomine thở dài, kiềm chế chính mình, điều chỉnh tư thế thoải mái cho Akashi và ôm chặt cậu, tự chờ chính mình hạ xuống.
Dù sao, thời gian của họ còn có rất dài.
Dù sao, người trong lòng cũng là của anh.
Dù sao, sau tất cả, họ vẫn tìm thấy nhau.
Bên ngoài đêm tháng 12 Hokkaido, cơn bão tuyết không có dấu hiệu dừng lại, gió rít gào và tuyết bay lượn trong không trung, phủ lên vạn vật. Đối lập với bên ngoài, trong phòng, dưới ánh đèn vàng, có hai người ôm nhau, hai trái tim cùng đồng điệu, yên ả và ấm áp.
Mùa đông năm nay, tôi đã có thể cùng em ngắm tuyết...
Sinh nhật năm nay, tôi đã có thể cùng em đón tuổi mới...
Akashi, anh yêu em.

---

Đó là một giấc ngủ sâu hiếm hoi sau một khoảng thời gian khá dài. Akashi vốn dĩ là người có giấc ngủ nông và ngắn. Khối lượng công việc khổng lồ, áp lực đứng đầu mọi thứ luôn đè nặng khiến Akashi không có lựa chọn nào ngoài giảm bớt thời gian ngủ vốn ít ỏi của mình để hoàn thành mọi thứ, và ngay cả khi đã đảm bảo không còn bất cứ công việc dang dở nào, việc tỉnh giấc ngay lập tức khi một âm thanh vang lên và sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra đã đi vào tiềm thức cậu, từ những ngày còn nhỏ tới bây giờ; và chất lượng giấc ngủ càng lúc càng đi xuống. Có lẽ vì vậy, nên Akashi hầu như không ngủ cùng với người khác. Khi còn ở biệt thự nhà Akashi, đương nhiên phòng ngủ riêng cho cậu chủ, được trang bị đầy đủ hệ thống rèm chắn ánh sáng, cửa gỗ và tường cách âm đảm bảo tránh làm phiền tới giấc ngủ nhất có thể. Rời Tokyo tới Rakuzan, quyền lợi của Chủ tịch hội học sinh cho phép Akashi có không gian kí túc của riêng mình, tất nhiên không thể tiện nghi như ở dinh thự nhà chính, nhưng đủ kín đáo, riêng tư. Rời khỏi Nhật Bản, gặp Jason và cùng nhau chuyển ra căn hộ thuê bên ngoài, hai phòng ngủ, tất nhiên, mỗi người đều cần những khoảng riêng tư riêng và không ai muốn bị làm phiền bởi những tật ngủ xấu của nhau. Vì vậy, suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, trừ những ngày thơ bé, Akashi chỉ ngủ cạnh người khác vài lần, đều là Aomine Daiki. Từ lần đầu tiên ở lại nhà Aomine qua đêm trong chiều mưa tháng Ba năm đó, khi cậu thiếp đi trên giường Aomine vì cơn sốt, nhưng trong cơn mê man, cậu vẫn biết có ai đó kéo chăn cho mình, có người ở bên kiểm tra nhiệt độ và trong lần tỉnh giấc nửa đêm, cậu bước ra phòng khách và nhìn người cao lớn đang khó chịu gò mình trên ghế sofa trong tư thế kì lạ. Một đêm, hai đêm, và nhiều đêm, đặc biệt kể từ khi mối quan hệ của họ trở nên sâu sắc nhất, họ đã làm tất cả những gì những người yêu nhau sẽ làm, Akashi lúc này thường thiếp đi trong vòng tay ấm nóng của Aomine, trong hơi thời nóng hổi có chút ấm ướt phả vào gáy, vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy vòng eo, hai đôi chân quấn lấy nhau dưới lớp chăn mỏng. Những lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm đều nhanh chóng được xoa dịu bởi nhịp tim chậm rãi chắc chắn phía sau, tâm trạng lạc lõng nhìn vào màn đêm thường xuất hiện sau một giấc mơ ngắn ngủi về kí ức nào đó trong quá khứ sẽ sớm bị xua tan bởi cái siết nhẹ trong vô thức, người phía sau ôm cậu chặt hơn trong vòng tay, đôi lúc kèm theo vài âm thanh lẩm bẩm vô nghĩa trong giấc mộng. Những lúc ấy, Akashi thường sẽ nằm yên, tự mình bình ổn lại hơi thở, lắng nghe tiếng ù ù của máy điều hoà không khí, đôi lúc là tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt sít sao trần trụi, và dần dần, trong nhịp tim dần trở nên đều đặn, bình tĩnh của mình,chìm lại vào giấc ngủ.
Xa cách sáu năm, vô số đêm thức trắng, có khi tự mình tỉnh dậy giữa đêm phát hiện bản thân đã ngủ quên trên bàn học, hay thậm chí dù đang ở trên giường giữa chăn nệm êm ái, Akashi vẫn không thể tìm lại cảm giác bình yên cũ để khó nhọc bắt lại giấc ngủ một lần nữa. Vì vậy, tỉnh giấc, bật đèn, tiếp tục làm việc giữa đêm đã thành thói quen của Akashi, ánh đèn bàn làm việc hầu như được thắp sáng cả đêm, và rồi quầng thâm mắt ngày càng rõ ràng lại thành lí do để Jason cằn nhằn cậu cả ngày sau đó. Jason từng đề nghị chuyển vào ngủ cùng một phòng để quản lý thời gian ngủ của Akashi, nhưng cậu biết đó chỉ là ý tưởng bộc phát của bạn cùng nhà trong giây cao hứng, nên cậu chỉ cười lắc đầu và để ý tưởng này trôi qua. Suy cho cùng, họ đều hiểu rằng, đối phương có những khoảng bí mật riêng không muốn ai chạm tới, và họ, một cách ăn ý, đều tôn trọng sự riêng tư đó.
Akashi nghĩ mình đã quen với giấc ngủ như vậy, thậm chí coi như đó là một điều hiển nhiên trong vòng xoay cuộc sống của mình, nhưng tới hôm nay, lần đầu tiên sau rất rất lâu, cậu có một giấc ngủ sâu, dài và không một lần tỉnh giấc. Cảm giác khoan khoái khi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau một thời gian liên tục hoạt động không ngừng nghỉ; Akashi không khỏi phát ra vài âm thanh rên rỉ thoải mái. Cùng với lí trí dần tỉnh táo, Akashi nhận ra mình đang ở đâu, nhận ra nguồn nhiệt nóng bỏng đang bao trùm lấy mình là gì, cảm nhận được nhịp tim chậm rãi mà vững vàng bên dưới. Cậu mở mắt ra, đối diện với cậu là màu da tối màu, tay cậu đang để lên lồng ngực rắn chắc, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, toàn thân cậu đang nằm đè lên người Aomine, hai tay anh ôm chặt lấy cậu, hai chân cũng câu lấy, giữ chân chân cậu ở giữa. Cảm giác tiếp xúc toàn diện tối đa. Akashi hơi ngẩng đầu muốn xoay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác khiến cậu hơi nhổm người dậy và nhận ra... Ao-chết tiệt-mine vẫn đang cắm bên trong cậu.
Akashi bất đắc dĩ thở dài.
Cậu không biết tại sao Aomine lại có thói quen xấu này, nhưng từ ngày trước, anh đã có sở thích không dùng bao cao su, bắn tràn bên trong cậu rồi để yên ở đó. Những ngày cậu còn tỉnh táo sẽ yêu cầu anh rút ra, đưa mình đi tắm và vệ sinh sạch sẽ; nhưng những ngày, như hôm qua, khi họ trải qua tình dục điên cuồng và anh vắt kiệt sợi dây lí trí cuối cùng trong cậu, khi Akashi tỉnh dậy, sẽ thường xuyên là tình trạng họ vẫn còn kết nối thân mật như hiện tại. Aomine từng nói đó là bản năng vô thức của anh tìm đến cậu khi nghe Akashi tỏ không hài lòng về việc này, lí do ngớ ngẩn đầy lỗ hổng, nhưng ai bảo Akashi là một kẻ dễ mềm lòng, lần sau đó khi nhìn thấy gương mặt đắm chìm trong tình dục, nhìn thấy ánh mắt khát khao không thèm che giấu của Aomine, cậu lại thả trôi mặc kệ anh làm bất cứ điều gì với thân thể mình như cũ. Akashi tự bật cười bởi sự dung túng của chính mình, nhìn ngoài trời xuyên qua khe hở rèm cửa đã sáng, cơn bão tuyết đã ngừng, chỉ còn lại đất trời hoà chung một màu trắng tinh khiết. Akashi lười biếng nằm nghĩ họ có thể làm gì trong thời tiết này trong hai ngày sắp tới, thì trên lưng cậu, bàn tay nóng hổi bỗng siết chặt.
Một nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu Akashi, và theo nhịp nói khàn khàn, lồng ngực bên dưới cậu khẽ rung rung:" Chào buổi sáng, Sei."
Akashi không thừa nhận mình đỏ mặt khi nghe cách gọi này. Dù hầu hết những người bạn bờ Tây nhiệt tình đều gọi cậu như vậy, đôi lúc đi kèm với cách gọi đó là cái ôm nhiệt tình (có lẽ do đặc trưng phóng khoáng nên những người bạn của cậu đều rất thích được skinship); nhưng khi người gọi là Aomine, trong giọng nói trầm khàn từ tính còn vương chút ngái ngủ, trong nụ hôn nhẹ nhàng xuống đầu, trán cậu, trong cái ôm dính sát thân thể họ vào nhau, Akashi cảm thấy mình rung động một lần nữa.
"Chào buổi sáng, Daiki" cậu ngẩng lên và hôn vào cằm người bên dưới." Anh ngủ ngon chứ?"
Aomine ậm ừ vài từ trong cổ họng trước khi trả lời "Tuyệt vời hơn bao giờ hết", bàn tay trên lưng cậu bắt đầu du tẩu lung tung, hướng thẳng tới nơi hai người còn gắn kết.
Ngay lập tức, Akashi có thể cảm nhận sự căng dần nơi địa phương nhạy cảm kia, thậm chí cậu có thể tưởng tượng ra từng đường gân trên vật to lớn kia đang chậm rãi cọ ma sát với vách tường xung quanh, từng bước đẩy căng đường hầm nhỏ hẹp.
"Anh..." Akashi đỏ bừng mặt, nhổm dậy lườm kẻ đầu xỏ nằm dưới mình, ý đồ muốn ngồi dậy rời đi khỏi hung khí đang giương oai diễu võ kia, nhưng vòng tay sau lưng không cho phép điều ấy, cậu bị kéo lại, hai cơ thể lại gắn sát vào nhau, Aomine ngồi dậy.
"Anh đưa em đi tắm." Aomine nói một cách thản nhiên, tảng lờ ánh mắt phê phán phẫn nộ của đối phương, để chân cậu vòng qua eo mình và đứng dậy, tiến về phía phòng tắm. Akashi bị ép ôm chặt lấy người kia, đầu nghiêng lên vai anh, hơi thở hỗn loạn cảm nhận sự đâm thúc theo từng bước chân, vật cứng nóng hổi lung tung đâm sâu vào, như có như không mài qua điểm nhạy cảm. Từ phòng ngủ tới phòng tắm không quá năm mét, nhưng với Akashi nó dài như sự dằn vặt, khi Aomine tới nơi, phân thân anh trong cơ thể cậu đã trở nên cứng như sắt, to lớn chứng tỏ sự tồn tại, còn phân thân của Akashi cũng tỉnh dậy, dựng đứng run rẩy chống vào bụng anh. Nước ấm được xả ra, xua tan cái lạnh còn sót lại, Akashi chân không chạm đất lưng dựa vào vách tường phòng tắm, với bàn tay Aomine đặt sau đầu tránh cậu bị va đập, tay còn lại bóp chặt lấy mông cậu, đẩy hai thân thể sát nhau hơn trong từng cú thúc, khiến vật xâm chiếm tiến vào càng sâu. Lại một lần nữa, những tiếng rên rỉ bị nuốt trong những nụ hôn, nước ấm từ vòi sen phía trên xả xuống, bắn vào lưng, mặt cùng áp lực đẩy lên từ phía dưới khiến cậu có chút khó thở. Mười ngón tay bấu chặt lấy vai Aomine, nhưng vì trơn nước khiến cậu đành bài vòng cả cánh tay ôm chặt lấy cổ anh khỏi ngã, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lại xuống nơi kết hợp, mỗi lần tiến vào, cảm giác toàn thể dạ dày bị đẩy lên làm cậu muốn nôn mửa. Nước mắt rơi xuống hoà cùng nước ấm, lưng liên tục cọ sát với gạch thành nhà tắm trở nên đỏ au, trong không gian đầy hơi nước khiến Akashi có chút hơi mơ màng, cậu đưa tay lau giọt nước mắt vừa tiết ra, ngẩng đầu nhìn người vẫn đang hăng say cày cấy trên cơ thể mình, cậu bắt gặp đôi mắt đen đang nhìn cậu chăm chú. Mắt của Aomine rất đen, không giống như đôi mắt đỏ như lửa của cậu, và đôi lúc nó trở nên sâu thẳm hút hồn. Đó là lúc ở trên sân gặp đối thủ thú vị, khi anh nhận đường chuyền từ cậu và thực hiện cú ghi điểm đầy kiêu ngạo, khi anh vào [ZONE], biến thành dã thú, tập trung tối đa nghiền nát đối thủ; và khi anh nhìn cậu, như bây giờ, như thể cả thế giới xung quanh thu gọn lại chỉ còn duy nhất chàng trai tóc đỏ trước mắt. Akashi từng chứng kiến đôi mắt ấy khóc, trong trận đấu cuối cùng với Seirin, trong đêm tối nửa tháng trước khi họ quay lại; từng nhìn đôi mắt ấy sáng lên niềm hạnh phúc rạng ngời khi chơi bóng rổ, khi giành chiến thắng hay khi nhìn quyển tạp chí mới nhất của Maichan; cậu cũng từng thấy đôi mắt ấy trống rỗng, chán nản và thờ ơ khi đi qua quãng thời gian khủng hoảng, khi mọi người xung quanh nói về chủ đề anh không thích, hay khi anh nhìn chiến thắng như một điều vô nghĩa. Đôi mắt ấy lúc ngượng ngùng sẽ hơi cụp xuống, liên tục nhìn xuống tay mình và né tránh người đối diện, giống như trong buổi phụ đạo toán mùa hè năm ấy, cậu biết anh đã lơ đãng nhìn tay mình rất lâu và lập tức hoảng loạn quay đi khi cậu hỏi lại. Aomine không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng Akashi có thể đọc vị cảm xúc của anh rất dễ dàng, tất cả đều nhờ đôi mắt này. Họ đã từng kề trán, nhìn thẳng vào nhau, để hình ảnh đôi mắt anh hiện lên rõ ràng trong đôi mắt lệch màu của cậu, họ đã từng hôn lên mắt nhau, trong những chuyển động say mê mà tình tứ nhất, và họ đã từng tránh ánh mắt nhau, khiến hai trái tim dần trở nên xa vời.
Một cú thúc mạnh khiến lí trí Akashi trở về thực tại, điểm mẫn cảm bị nghiền nát một cách tàn nhẫn làm cậu há miệng, cắn mạnh lên vai người kia để trút giận. Động tác không ngừng lại dù chỉ một giây, thậm chí có phần tàn nhẫn hơn như trả thù, Akashi ôm chặt lấy anh, thổn thức đầu hàng, "Em mệt... không chịu nổi.."
Nghe lời cầu xin hiếm có từ người yêu, Aomine chẳng dao động chút nào, anh vẫn tiếp tục kiên trì xâm chiếm, ôm cậu ngồi trong lòng, bàn tay vuốt ve tai cậu như an ủi, "Một chút nữa...chút nữa.."
Akashi đảo mắt vô lực tiếp tục thừa nhận những cú đâm, cậu đã nghe lời này mấy lần rồi, rốt cuộc một chút đã biến thành rất lâu, đến mức lưng cậu tê rần. Akashi chợt nhớ tới vài năm trước, trong một buổi tụ tập cùng nhóm bạn đại học, sau vài lần rượu, hầu hết đã ngà ngà say, người yêu của một người trong đội bóng rổ đã gần như nằm dựa hẳn vào lòng người yêu, không tỉnh táo nói rằng, việc có người yêu là vận động viên, ngoài việc thường xuyên đối diện với việc bị chấn thương trong trận đấu, thì nhu cầu tình dục cao giải phóng hormone dư thừa của họ cũng là vấn đề. Khi ấy, trong tiếng cười ầm ĩ của nhóm bạn, Akashi chỉ khẽ cười không quá để tâm. Nhưng giờ phút này, cậu bỗng cảm nhận sâu sắc câu nói ấy. Cậu đã ngừng chơi bóng rổ từ lâu, kể cả trước kia cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp, cậu còn phải duy trì cân bằng giữa việc học tập, công việc hội học sinh, dàn nhạc và các nhiệm vụ nặng nề từ việc kinh doanh gia đình, nên Akashi, hầu như, trước khi ở bên Aomine, không có khái niệm và nhu cầu về tình dục. Sau này khi đã ở bên nhau, mặc dù lần đầu do cậu chủ động nhưng người đòi hỏi hầu hết là Aomine, kể cả với sức bền và cơ thể người thường xuyên chơi bóng rổ lúc đó, đôi lúc cậu cũng có chút quá mức khi thừa nhận nhu cầu của Aomine. Huống chi bây giờ, cậu đã dừng chơi bóng sáu năm, việc rèn luyện cơ thể chỉ được duy trì bằng một tiếng tập gym mỗi ngày, với những ngày quá bận rộn sẽ bị bỏ qua, rõ ràng, việc thoả mãn con thú đói là Aomine, kẻ vừa được nếm mùi lại, đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của cơ thể cậu.
Aomine cảm nhận được người trong lòng sắp lên tới cao trào, tiếng rên rỉ trở nên dồn dập như sắp khóc, đầu cậu gục sát vào vai anh, liên tục lắc đầu trong vô thức tựa từ chối không muốn tiếp nhận quá nhiều kích thích liên tục nhưng cánh tay sẽ cứng còng ôm chặt lấy cổ anh, và bên dưới siết chặt, cơ hoành bóp sát cự vật khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn, đồng thời theo từng nhịp thở đập vào đỉnh đầu nấm đang chôn sâu bên trong, khiến anh có cảm giác vừa đau vừa sảng khoái, giống như được mát xa trong nước ấm, và vật cứng đang chọc vào bụng anh sẽ không ngừng rỉ nước. Ngay từ lần đầu tiên đêm qua, Aomine đã cực kì sung sướng khi phát hiện ra thói quen làm tình của Akashi không hề thay đổi, từng điểm mẫn cảm, phản ứng khi dần trở nên thoải mái hay thậm chí là cách cậu ngượng ngùng đối diện với sự trêu chọc có phần khiếm nhã của anh, tất cả vẫn là một Akashi vẹn nguyên, ngây ngô trong vòng tay anh sáu năm trước. Dù cũng đoán được một phần với tính cách của Akashi, nhưng khi xác nhận rằng cậu chưa từng ở cạnh ai trong khoảng thời gian họ xa nhau, rằng anh vẫn là người duy nhất có thể thấy một Akashi non nớt mà nhiệt tình trên giường như vậy, là người duy nhất được cậu cho phép trở nên gần gũi, tuỳ ý điều khiển cơ thể cậu, một cảm giác thoả mãn hài lòng căng tràn xâm chiếm từng tế bào bên trong Aomine. Mọi việc diễn ra như một lẽ tự nhiên, vẫn cơ thể nhạy cảm, trơn mềm đắm chìm trong tình dục của Akashi và những kĩ năng càng lúc càng thuần thục của Aomine, hai cơ thể tìm lại đến nhau, gắn kết hoà hợp. Họ đã từng xa nhau sáu năm, tự lừa dối mình rằng bản thân đã quên, đã buông mọi thứ lại phía sau. Nhưng chỉ cần thực sự đối diện, một cái chạm, một cái ôm, một ánh mắt, mọi thứ lại hiện về vẹn nguyên như chưa từng có sáu năm khoảng cách, từng kí ức, hình ảnh trở nên sống động, từng hơi thở, từng động tác rõ ràng trong trí nhớ, họ nhận ra rằng, thì ra, sáu năm ấy, họ chưa từng buông.
Tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian hẹp, người trong lòng trở nên căng cứng mọi cơ bắp và vai bị cắn thêm một nhát nhói đau, sau đó là sự run rẩy không ngừng. Aomine nhắm mắt lại, cố gắng tập trung mọi giác quan vào nơi họ tiếp xúc, vào nơi nóng hổi đang ôm trọn lấy thứ trọng yếu nhất của mình, cảm nhận dòng nước ấm không ngừng xối lên đầu nấm từ bên trong, nghe tiếng thở hổn hển bên tai cùng hơi thở nóng phả vào vành tai. Anh đẩy nhanh tốc độ, đặt Akashi nằm xuống sàn phòng tắm, eo giơ cao tiếp nhận từng cú thúc, một tay ôm lấy đầu cậu, cả người Akashi bị treo lên, trong cái vòng tay mạnh mẽ ôm trọn cậu vào lòng. Cậu không thể thoát khỏi cao trào, từng cú đâm liên tục đẩy cậu tới giới hạn, Akashi có thể cảm nhận dương vật đã không thể bắn ra tinh dịch của mình dần căng lên, cảm giác vừa tức đau vừa sung sướng khiến cậu vật lộn giữa ranh giới cực khoái và đau đớn, cậu hoảng sợ cảm nhận được một điều gì đó không tốt sắp tới.
Sau rất nhiều nhịp đâm đẩy nhanh tốc độ, Aomine tìm đến môi Akashi, trước khi ngậm lấy, anh thì thầm "Anh yêu em" và nuốt trọn tiếng thét của cậu.
Lời tỏ tình bất ngờ trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, dòng tinh dịch nóng hổi bắn mạnh mẽ vào thành vách khiến cậu bỏng rát, cái ôm chặt hận không thể hoà tan hai cơ thể khiến Akashi rơi vào cực khoái mạnh chưa từng thấy, không nằm dưới sự kiểm soát của cậu, dương vật chưa hề được chạm tới bất ngờ phun nước, khiến Akashi mơ màng nghĩ, liệu mình đã bị làm tới mức tè dầm rồi sao.
Nước vẫn xả từ vòi sen nhanh chóng rửa trôi mọi thứ dịch trên thân thể họ, Aomine nhẹ nhàng rải từng nụ hôn khắp mặt, đầu, cổ Akashi, người không còn một chút sức lực nào phản kháng, bên dưới cuối cùng cũng rút ra lần đầu tiên sau cả đêm. Ngay lập tức, dòng tinh dịch trắng tràn ra theo lối vào vừa được bỏ vật chặn, theo từng hơi thở phập phòng đẩy ra khỏi cơ thể, cửa huyệt bị liên tục bị ép mở căng cả đêm chưa thể ngay lập tức khép lại, chỉ khẽ mấp máy, đẩy nốt những giọt tinh dịch còn đọng lại bên mép ra ngoài. Aomine lấy vòi sen, xả sạch cho Akashi từ đầu, giúp cậu rửa mặt, nước lướt qua làn da đầy vết xanh tím, dấu hôn, dấu răng cắn, theo dọc tới bắp đùi, nơi cũng thê thảm không kém. Akashi vẫn còn nương từ khi gọi Aomine là chó, anh phải là một con báo, gặm cắn ăn sạch đối phương không chừa một mảnh thịt. Khi vòi sen xối thẳng vào cửa huyệt, một ngón tay với vào trong nơi vẫn còn nhạy cảm, khẽ cào moi hết những thứ còn kẹt ở bên trong ra. Akashi nằm vô lực trong lòng Aomine rên rỉ vài tiếng, theo bàn năng run rẩy muốn tránh đi, Aomine hôn lên trán cậu trấn an, "Đừng sợ, không làm nữa. Anh giúp em rửa sạch."
Quá trình vệ sinh gần như tra tấn kết thúc, Akashi xụi lơ được Aomine bế đặt lên giường, cuốn trong lớp chăn ấm ám, đầu đội chiếc khăn to che gần hết mặt.
Aomine mặc quần áo, ấn gọi phục vụ ăn sáng, anh quyết định với tình trạng của Akashi hiện tại, một bữa sáng riêng tư tại phòng sẽ hợp lý hơn, lấy máy sấy rồi ngồi xuống giường, bắt đầu giúp cậu lau khô tóc.
Aomine từng hỏi cậu về màu tóc, Akashi nói đó là di truyền, mẹ cậu, Akashi Shiori cũng có mái tóc đỏ rực như thế, rằng cậu được thừa hưởng trọn vẹn đôi mắt và mái tóc từ người mẹ quá cố của mình, có lẽ vì vậy, mà cha cậu rất ít khi nhìn thẳng vào cậu. Sáu năm qua, vì không còn chơi bóng rổ nên Akashi không cần cắt tóc quá ngắn, cậu thường để tóc mái vừa đủ qua trán, tóc phía sau cắt tỉa gọn gàng lộ cần cổ trắng, rồi lại ẩn giấu nó đi sau cổ áo sơ mi nghiêm túc. Việc thường xuyên gặp gỡ các đối tác, tham gia hội thảo và toạ đàm yêu cầu cậu luôn duy trì hình ảnh gọn gàng, hoàn hảo và chuyên nghiệp. Aomine thì không như vậy, anh giữ thói quen từ nhỏ luôn cắt tóc ngắn, đảm báo không có chút gì vướng víu tầm nhìn, có lần anh từng thử nuôi dài khi nhìn Kise và Murasakira buộc tóc, nhưng lập tức từ bỏ từ tuần thứ hai, khi tóc dài quá độ dài thông thường khiến anh khó chịu và bất tiện. Cũng nhờ vậy mà tóc anh rất nhanh khô, chỉ cần vài cái xoa đầu, máy sấy thổi vài giây đã có thể khô ráo. Akashi ngồi gật gù trong lòng anh, ngoan ngoãn để anh lau tóc, mặc kệ anh có chút ác ý vần vò tóc mình rối tung như tổ quạ, khi hơi ấm từ máy sấy thổi thoang thoảng cùng bàn tay lùa vào chân tóc, cậu thở ra một hơi, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại để anh dễ thao tác. Aomine nhìn người nhỏ hơn bỗng trở nên giống một con mèo, bật cười vì suy nghĩ của mình, khiến cậu mở mắt ra nhìn anh thắc mắc.
Đảm bảo cậu đã được sấy khô, Aomine cất máy sấy, cùng lúc tiếng chuông cửa vang lên, anh bước ra mở cửa, nhận lấy bữa sáng từ người phục vụ, dù sao khung cảnh trong phòng hiện tại, với quần áo rải rác khắp nơi, mùi hương tình dục vẫn còn thoang thoảng trong không khí, và chàng trai tóc đỏ vẫn trần truồng được quấn giữa lớp chăn trên giường, anh không có ý định để bất cứ ai có thể chứng kiến. Bữa sáng kiểu Nhật truyền thống được bày lên bàn, cạnh chiếc bánh còn dang dở tối qua, Aomine đẩy hai phần súp đậu phụ về một bên bàn, rồi bước tới, ôm lấy người vẫn còn gà gật trên giường, để nguyên trong lớp chăn đặt cậu lên chiếc ghế Pháp cạnh cửa sổ.
Akashi hiển nhiên là rất đói, toàn bộ bữa tối qua bị tiêu hao sạch trong những hoạt động quá mức, mà kẻ đầu sỏ còn không khoan nhượng tiếp tục đòi hỏi cậu sáng nay khiến dạ dày trống rỗng, cơ thể kêu gào đòi bù đắp năng lượng. Nhìn hai phần súp đầu phụ để trước mắt, cậu híp mắt cho người kia cái nhìn tạm hài lòng, nhanh chóng xử lý đồ ăn.
"Em có dự định làm gì ở đây không? Bão tuyết có vẻ đã ngừng, nhưng tuyết vẫn còn rất dày."
"Nghỉ ngơi thôi," Akashi múc một miếng đậu phụ, nước súp ấm làm cơ thể trở nên tỉnh táo,"nếu ngày mai thuận lợi có thể đi trượt tuyết."
"Được," Aomine lật quyển thông tin khách sạn, "khách sạn này có phòng trà, suối nước nóng onsen, ồ, có khu giải trí và phòng chiếu phim." Anh nhìn Akashi vui vẻ với bữa sáng của mình, bản thân cũng xúc một miếng bánh xếp,"có vẻ dù không thể trượt tuyết, chúng ta cũng có rất nhiều thứ có thể làm."
Akashi nhún vai, ném cho người đối diện một cái lườm, "dù sao cũng không phải bây giờ, toàn thân em đều đang ê ẩm."
Đối diện với ý tứ trách cứ không giấu diếm từ người yêu, Aomine hơi chột dạ, nắm lấy bàn tay không cầm thìa của Akashi, xoa nhẹ nhàng,"lát nữa anh giúp em mát xa."
"Xem như anh còn có lương tâm." Akashi lẩm bẩm rồi vùi đầu tập trung vào bữa sáng trước mặt.

Vì vậy, sau khi giải quyết bữa sáng, dọn dẹp sơ căn phòng đầy dấu tích tình ái của họ, Aomine thực hiện đúng lời hứa, cởi quần áo, ngồi lên giường ôm Akashi vào lòng, choàng chăn trùm kín hai người và bắt đầu chậm rãi xoa bóp cho cậu. Akashi híp mắt, thể hiện sự hài lòng, cơ thể càng lúc càng buông lỏng dựa vào lòng Aomine. Đối diện là bức tường kính được kéo rèm, ngoài trời tuyết đã ngừng rơi nhưng cái lạnh vẫn phù khắp đất trời. Trong phòng ấm áp, hai người tiếp xúc thân thể thân thiết sát vào nhau, thì thẩm trao đổi những câu chuyện vụn vặt, thi thoảng, xen lẫn là tiếng hôn, tiếng cười khúc khích và tiếng sột soạt của chăn đệm. Aomine tập trung công việc, xoa bóp bắp tay, bắp chân cho Akashi. Chơi bóng nhiều năm khiến anh có kinh nghiệm trong việc này, dù sao những chấn thương, va chạm nhỏ là không thể tránh khỏi khi thi đấu, việc tự trang bị kĩ năng xử lý sẽ tiện hơn rất nhiều so với chờ gặp bác sĩ chuyên nghiệp. Anh cũng cẩn thận tránh những vết cắn để không làm đau Akashi, tới tận bây giờ khi hoàn toàn tỉnh táo và bình tĩnh, nhìn những vết tích dày đặc trên làn da trắng của cậu, anh mới ý thức sâu sắc được sự hoang dại và quá mức của mình đêm qua, chỉ có thể im lặng đón nhận cái nhìn đầy trách móc từ người đối diện. Phần eo đặc biệt hai hõm lưng vết xanh tím do bị bóp chặt với lực đạo mạnh hiện rõ, đây hẳn là chiến tích khi anh kiên quyết giữ chặt cậu đề từng cú thúc tiến vào thật sâu; trên cổ chân trái, năm vết ngón tay vẫn chưa tan, là bằng chứng anh đã tàn nhẫn kéo cậu lại bất chấp lời cầu xin muốn bỏ trốn mà tiếp tục đâm vào càng mạnh, càng dữ dội. Thê thảm nhất có lẽ là cổ và vai Akashi, vết cắn, dấu hôn chi chít, khi ấy anh chỉ có một suy nghĩ, để lại càng nhiều dấu tích, càng nhiều chứng mình rằng cậu là của anh, để bất cứ ai khi nhìn thấy sẽ nhận ra rằng, người này đã có chủ, Akashi Seijuurou thuộc và Aomine Daiki.
Giọng nói người phía trước bỗng nhiên dừng lại, Aomine thấy vành tai cậu dần trở nên đỏ lựng, muốn cúi xuống, cắn lấy nhưng bị cậu nghiêng đầu tránh đi.
"..Anh.." cậu quay đầu lại nhìn anh, gương mặt cũng dần đỏ bừng, mắt hơi long lanh nước," rốt cuộc trong đầu anh toàn thứ gì vậy hả?"
Lúc này Aomine mới nhận ra, bản thân đang cứng rắn chọc vào lưng Akashi, cho nên cậu có vẻ ngượng ngùng như vậy. Phì cười, anh ôm chặt lấy cậu, để lưng cậu dán sát vào vật thể nóng hổi kia, khiến cậu vùng vậy muốn rời đi, "Anh không làm nữa, nó sẽ mềm xuống thôi", thoả ý nguyện cắn vào tai cậu.
Có lẽ vì cái ôm quá ấm, vì giọng nói bên tai quá chân thành, Akashi cuối cùng thả lòng cơ thể cứng ngắc, liếc nhìn anh, dịch mông cách xa hung khí nguy hiểm kia một chút, ném lại một câu "Anh đúng là đồ biến thái" rồi quay đi, để lại cho Aomine rạng hồng lan từ má xuống cổ.
"Cũng chỉ với em thôi." Aomine khẽ cười giúp cậu điều chỉnh tư thế, tiếp tục công việc mát xa cần mẫn vừa trả lời Akashi.
Cũng không quan trọng là làm gì, đi đâu, chỉ cần ngồi đây, với Akashi trong vòng tay, Aomine bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi.
--end--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro