Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm sau.

"Yoonji, em không được cho thứ đó vào miệng, Papa nói nó bẩn mà," Jimin nói khi kéo món đồ chơi ra khỏi miệng em gái mình. Trở thành một người anh trai thật là một công việc khó khăn. Em gái của cậu mới hai tuổi nhưng không thích nghe lời, điều này khiến cậu khó khăn. Yoonji khác với em trai Soobin, khi đó mới 5 tuổi. Soobin nghe lời cậu và luôn đi theo cậu như một chú cún con lạc đàn. Tất cả những gì Yoonji làm là đi theo cha mình mọi lúc. Cha của cậu chắc chắn cũng đã chiều chuộng em ấy.

Jimin gần như đã bước sang tuổi mười một, và cậu rất coi trọng nhiệm vụ làm anh cả của mình. Bố cậu đã bảo cậu là một người anh trai luôn bảo vệ, và đó chính xác là những gì cậu đang cố gắng làm và cộng thêm nếu cậu không đối tốt với các em, cậu sẽ mất tiền trợ cấp, điều mà cậu nghĩ Yoonji muốn cậu mất vì em ấy đã không nghe lời và làm tất cả những gì em ấy không được làm.

Có em trai tốt hơn rất nhiều so với có em gái. Cậu hy vọng rằng bố mẹ cậu không có ý định sinh thêm con. Cậu không thể coi mình là anh trai lớn với em trai hay em gái nữa. Là anh cả thật khó.

Tuy nhiên, cậu có phần ổn với điều đó vì cho dù cậu có bao nhiêu anh chị em đi chăng nữa, cậu vẫn là đứa con bố cậu yêu thích, và đó là tất cả những gì quan trọng đối với cậu. Cậu yêu papa của mình tha thiết, nhưng Jungkook đã mang hạnh phúc tới cuộc đời cậu. Mọi người có xu hướng nghĩ rằng những đứa trẻ không hiểu mọi thứ khi chúng còn nhỏ, nhưng Jimin thì khác. Cậu nhớ cuộc sống của mình và ba đã buồn như thế nào trước khi Jungkook xuất hiện.

Jungkook với nụ cười răng khểnh và chú chó nhỏ của anh vào thời điểm đó đã thực sự tạo nên sự thay đổi trong buổi sáng của Jimin. Sau khi Jimin trải qua những cơn ác mộng vào ban đêm của ba, thức dậy và nhìn thấy Jungkook bên ngoài dắt chó đi dạo và mỉm cười đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của cậu bé.

Vào thời điểm đó, cậu không hiểu được điều gì đã xảy ra với người cha ruột của mình và tại sao ông không còn sống cùng họ. Ba của cậu không bao giờ đề cập đến nó với cậu và giữ cậu trong ngôi nhà mới của họ. Cuộc sống đối với cậu thật ngột ngạt. Tất cả những gì cậu có là một đống đồ chơi và TV để xem, nhưng Kookie của cậu đã cho cậu hy vọng. Anh ấy để cậu chơi với con chó của mình vào buổi sáng và nói chuyện với cậu như thể cậu rất quan trọng, điều mà ba của cậu hầu như không làm.

Lúc đó, ba cậu chỉ làm những gì có thể như lau nhà, Jimin biết buồn trước khi biết hạnh phúc là gì. Cậu bé biết cảm giác trống rỗng khi còn nhỏ là như thế nào, nhưng tương tự, cậu biết cảm giác hy vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn khi còn rất nhỏ, khi cậu gặp Jungkook là như thế nào.

Đó là lý do tại sao những người gặp gia đình cậu không bao giờ để ý thấy cậu không phải là con trai ruột của Jungkook và nghĩ rằng cậu yêu bố hơn yêu ba của mình, nhưng điều đó không đúng, cậu yêu hai người như nhau. Tuy nhiên, cậu bám chặt lấy Jungkook vì sợ nếu anh ấy đi, cuộc sống của cậu và ba cậu sẽ trở lại buồn bã.

Mặc dù bây giờ đã nhiều năm trôi qua, và cậu đã lớn hơn một chút nên cậu không còn lo lắng về những điều đó nữa. Chú Yoongi của cậu đã nói với cậu rằng bố mẹ cậu yêu nhau đến mức không bao giờ buông tha cho nhau, vì vậy cậu không cần phải lo lắng.

Cậu cảm thấy biết ơn vì các em của mình sẽ không bao giờ phải biết cảm giác hay âm thanh khi cha mình khóc vì bị đánh hoặc biết bất kỳ sự trống trải nào mà cậu cảm thấy khi còn nhỏ. Cậu hạnh phúc khi được là một phần của gia đình hạnh phúc, một gia đình mà bố cậu đã dày công xây dựng.

Khi lớn hơn, dù kết hôn với một người đàn ông hay một người phụ nữ, cậu đều muốn trở thành một người đàn ông giống như bố mình, yêu thương,chu đáo và thấu hiểu. Cậu cũng muốn người bạn đời của mình được bảo vệ và thấy ấm áp như ba cậu khi ở bên cậu và các em của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro