2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Lúc mới bị bắt lên núi, Tạ Thanh Phái ngày ngày hù dọa tôi.

"Treo lên, nghỉ trước đã."

Nghe xong, tôi lập tức khóc, những giọt nước mắt rơi xuống mà không ra tiền.

"Huhuhu, ... ta sợ cao."

Thấy tôi khóc nhiều, Tạ Thanh Phái cau mày, vẫy tay với thủ hạ, vẻ mặt mất kiên nhẫn

"Được rồi được rồi, khóc lóc om sòm, thật vô dụng."

Tôi được thả xuống.

Tạ Thanh Phái đứng dậy khỏi ghế bành, bước tới vài bước rồi dừng lại, thấy tôi khóc như hoa lê đái vũ, hắn vậy mà cười.

Bàn tay lộ rõ xương vuốt ve mặt tôi, nhưng rồi chợt dừng lại.

"Bá gia lục tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền." Giọng Tạ Thanh Phái cổ quái "Da mềm thịt mềm, tùy ý quăng quật là sẽ mất nửa cái mạng."

Tôi vẫn đang xoắn xuýt, căn bản không để lời hắn vào tai.

Tay của Tạ Thanh Phái vẫn ở trên mặt tôi, kỳ thật tôi muốn hắn chạm qua chỗ phía trên. Bởi vì nước mắt đầy mặt, bị gió thổi qua rất ngứa!

Tôi không chịu được, cố vươn cổ, nước mắt trên mặt đều lau hết vào tay Tạ Thanh Phái.

Hắn lập tức cả kinh "Cô... câu dẫn ta?"

"Ngứa quá..."

Những lời này vốn không có ý gì, nhưng vào đến tai Tạ Thanh Phái thì biến thành ý khác.

"Cô đúng thật là câu dẫn ta."

Tạ Thanh Phái nhìn xuống ... nước mắt của tôi đều trên tay hắn, sững sờ một lúc, liền ra lệnh cho thủ hạ

"Đem cô ta nhốt vào ngục, khi nào cha cô ta đem tiền tới chuộc người thì thả cô ta ra."

Nói xong, Tạ Thanh Phái không ngoảnh đầu mà rời đi.

2. Tôi bị nhốt vào ngục tối.

Ở đây vừa ẩm ướt vừa lạnh, không phải là nơi để người ở.

Vấn đề là... còn có chuột!

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy mấy loại động vật này.

Trong hoàn cảnh tối om, tiếng chuột kêu truyền đến bên tai, lúc xa lúc gần.

"Đại ca, đại ca..." tôi đập cửa, cầu xin đại ca mặt sẹo "Ở đây có chuột..."

"Có chuột thì sao?"

"Ta sợ..."

Nói xong hai chữ này, tôi lại khóc.

Không còn cách nào, tôi sinh ra lúc nào cũng khóc, chuyện lớn khóc, chuyện nhỏ cũng khóc.

Không phải là tôi muốn, mà là tôi không thể chịu được.

"Nín"

"Không nín được..."

Đại ca mặt sẹo không chịu nổi, cuối cùng đưa ra quyết định---

Giúp tôi bắt chuột.

Vì vậy khi Tạ Thanh Phái đến xem tôi, thì thứ hắn thấy là bốn, năm tên cai ngục, cúi người trong tư thế săn mồi, giúp tôi bắt chuột.

Tôi cuộn tròn trong một góc, miệng liên tục cổ vũ họ.

Tạ Thanh Phái tức đến phát cười.

"Bá Ngọc Khanh, cô thực sự coi đây là nhà mình sao?"

Nói bậy, nhà của tôi còn thoải mái hơn thế này nhiều.

"Đừng bắt nữa!" Tạ Thanh Phái quay đầu quát vào mặt đại ca mặt sẹo "Nghĩ mình là chó canh cửa của nhà họ Bá à?"

Tôi không chịu được Tạ Thanh Phái nói đại ca mặt sẹo như vậy, vì vậy đã yếu ớt phản bác hắn

"Ngươi đừng mắng hắn, hắn là người tốt."

"À, thật sự là cô."

Tạ Thanh Phái bị tôi làm cho tức giận, quay vòng hai lần, cuối cùng ra lệnh cho thủ hạ

"Thả cô ta ra cho lão tử."

Tôi ngạc nhiên, nghĩ rằng bản thân sẽ lại bị hắn tra tấn. Nhưng lại không nghĩ, hắn đem tôi tới chái nhà.

3. Trong chái nhà có lò sưởi, rất ấm.

"Cô ở đây đi, ngày mai viết thư cho cha cô, miễn là ông ta đưa tiền, ta lập tức thả người."

Nói xong, hắn lại quay đầu đi.

Giờ tý, gió trên núi rất to, cửa sổ kêu cót két, tôi không ngủ được, cũng không dám ngủ.

Tôi luôn thích suy nghĩ vu vơ vào ban đêm. Tôi luôn cảm thấy như có một con yêu quái đầu trắng chân đỏ trong Sơn Hải Kinh luôn túc trực bên mình, chỉ chờ tôi ngủ là nó sẽ nuốt chửng tôi.

Lăn qua lộn lại, cuối cùng không chịu được tôi đành ôm gối đứng dậy ra ngoài...

Tôi đi tìm Tạ Thanh Phái.

Ngoại trừ tìm hắn, tôi cũng không biết nên tìm ai. Thà bị hắn bóp chết còn hơn là ở trong phòng bị dọa chết.

Sợ tôi bỏ trốn ban đêm nên Tạ Thanh Phái đã sắp xếp phòng tôi cạnh phòng hắn. Vì vậy vừa mở cửa, đi hai bước đã tới cửa phòng hắn.

Trong phòng Tạ Thanh Phái có ánh đèn hắt ra, có lẽ hắn chưa ngủ.

Sau khi cân nhắc một lúc, tôi liền đẩy cửa vào.

Tôi không ngờ rằng Tạ Thanh Phái đang thay đồ, lưng hắn quay về phía cửa, chiếc áo choàng đen bạc màu đã ở eo, để lộ tấm lưng gầy nhưng rắn chắc.

"Vào phòng nam nhân lúc nửa đêm, có phải cô thích nằm trong vòng tay người khác?" Tạ Thanh Phái vội vàng mặc lại quần áo "Cha cô không dạy nam nữ khác biệt sao?"

Tôi thầm nghĩ, còn phân nam nữ cái gì. Tôi coi lời hắn như vật trang trí, xách váy bước qua ngưỡng cửa.

"Ta sợ... không dám ngủ một mình."

Tạ Thanh Phái nhíu mày, đứng bên giường nhìn tôi chằm chằm hồi lâu "Cô muốn như thế nào?"

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghĩ hắn để tôi ngủ ở đây cũng không thích hợp, dù sao cũng là cô nam quả nữ, quả thực cũng không lịch sự, nhưng tôi cũng không dám ngủ một mình...

Vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách tốt cho đôi bên.

"Ngươi có thể cho ta một thị nữ không. Ta không dám ngủ một mình..."

"Cô nói cái gì?"

Trong một ngày, Tạ Thanh Phái bị tôi làm cho tức giận đến mức mất giọng hai lần.

Lúc sau Tạ Thanh Phái quát vào mặt tôi "Cút về phòng cô đi!"

Tôi bị anh ta dọa cho đến run cầm cập, nước mắt lại rơi.

"Cô lại khóc, cô lại khóc." Tạ Thanh Phái chống nạnh chỉ vào tôi "Cô cho rằng ta không dám làm gì cô sao?"

Tôi lắc đầu, vội đưa tay lên lau nước mắt.

Sau đó cả hai chúng tôi đều chìm vào im lặng. Tạ Thanh Phái nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, không nói nên lời, thật xấu hổ.

"Tối nay... ta có thể ngủ với ngươi không?"

"Bá Ngọc Khanh, rốt cuộc cô đang nói cái quỷ gì vậy?" Tạ Thanh Phái như muốn bốc hỏa "Cô là đang muốn ta ngủ với cô? Vì một vạn lượng bạc mà cô chấp nhận chịu nhục sao?"

Hắn đang nói gì vậy?

Tôi biết là hắn lại hiểu sai ý rồi.

"Không phải, không phải, ta nói là... ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất." Tôi nhìn sát thủ đại nhân trước mặt với đôi mắt ngấn lệ "Ngươi xem... có được không?"

4. "Cảm ơn ngươi..."

Tôi cuộn tròn trong chăn, nhìn Tạ Thanh Phái nằm trên mặt đất mà cảm ơn hắn.

"Cha cô rốt cuộc nuôi dạy cô kiểu gì thế? Dạy cô thành..." Tạ Thanh Phái hình như có từ không nói ra được, đợi một lúc hắn tiếp tục nói "Nuông chiều từ bé, trong mắt không coi ai ra gì, không biết lễ nghĩa!"

Tôi đoán, Tạ Thanh Phái đã phải dùng hết vốn từ lịch sự nhất của hắn để nói.

Kỳ thực, hắn nói không sai. Ngày trước, thế lực Bá gia rất lớn, ngay cả Duệ thân vương được Hoàng thượng sủng ái cũng phải nể mặt vài phần. Với thân phận lục tiểu thư Bá gia, dù là con vợ lẽ thì tôi sinh ra cũng coi là lá ngọc cành vàng, nhận được sự nuông chiều.

Nhưng thực tế thì sao?

Mẫu thân vì sinh tôi khó mà mất, tôi được xếp đến một căn phòng nhỏ trong tiểu viện ở Bá gia, ngày thường ít khi gặp cha, cũng ít ra ngoài.

Thi thoảng gặp huynh, tỷ thì tôi chẳng khác gì bao cát trút giận, bị họ bắt nạt.

May thay tính khí tôi lành, không thích tức giận chứ đừng nói đến mưu mô toan tính, trước giờ không tham gia vào những cuộc đấu đá trong nhà. Cho nên tôi mới có thể bình yên vô sự mà lớn lên.

Bá gia không thiếu, thức ăn và đồ dùng của tôi đều là thứ tốt. Đây là lần đầu tôi phải chịu khổ khi bị bắt lên núi.

Tạ Thanh Phái đòi tiền, tôi biết khoản nợ giữa hắn và cha tôi là không thể lấp đầy.

Bình tĩnh suy nghĩ, nếu tôi không vừa mắt Tạ Thanh Phái thì hắn đã một đao giết tôi từ đầu rồi.

Dù gì đi nữa... tiền của hắn cũng không quay lại được.

Bởi vì cha tôi phá sản rồi!

5. Mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc Tạ Thanh Phái giết vị Hồ Vi Viễn tuần phủ Lương Châu kia.

Cha tôi chuyển từ Giang Nam tới kinh thành, có được sự ủng hộ của thái tử điện hạ, là một thương nhân có thế lực mạnh. Hai tháng trước, dưới sự bày mưu của thái tử, ông ấy đã chi rất nhiều tiền để mua được mạng của Hồ Vi Viễn, Tạ Thanh Phái là thợ săn tiền thưởng đã tiếp nhận mối làm ăn này.

Trong vòng ba ngày, Hồ Vi Viễn chết thảm trong nhà, Tạ Thanh Phái làm việc gọn gàng, hầu như không để lại dấu vết.

Sau khi người chết, thái tử điện hạ lại cấu kết với Văn Thần Khâu ăn bớt lương thảo, bị hoàng thượng phế truất. Tứ hoàng tử Chu Hám lên thay, mà vị Hồ Vi Viễn kia lại là người của tứ hoàng tử cho nên không muộn để trả thù.

Sau đó cha tôi làm ăn đi xuống. Còn bị một thương nhân khác tên Tiền Tuấn chèn ép. Dưới sự giật dây của tứ hoàng tử, người này kết giao với sứ thần Ba Tư Casper. Hai người họ ra sức chiếm lấy con đường vận chuyển Tây Vực. Tổng cộng có ba con đường nhưng tới một con đường cha tôi cũng không được.

Cha tôi gần như phá sản trong một đêm.

Mấy cửa hàng lúc trước dựa vào Bá gia nay cũng đến đòi nợ, cha tôi đến bước đường cùng thu dọn hành lý cùng cả nhà rời kinh thành.

Đi rồi, vậy mà họ lại bỏ tôi lại.

Vì tiểu viện hoang vắng có lẽ cha tôi đã quên mất còn có một đứa con gái này.

Khi tôi ngủ dậy, cả Bá gia đã không còn một ai. Tạ Thanh Phái tới muộn, chỉ có thể bắt được một lục tiểu thư không có giá trị gì như tôi.

Căn bản những người trong Bá gia không hề quan tâm tới tôi. Aiz, nhận phải một vố như thế, Tạ Thanh Phái chắc quyết định rồi.

______
(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro