2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6. Hôm sau, Tạ Thanh Phái bắt tôi viết thư cho cha.

Thư tôi viết rồi, nhưng gửi đi đâu?

Tôi thậm chí không biết họ đã chuyển tới đâu.

Mặt Tạ Thanh Phái xanh lại, có lẽ không chấp nhận được, tự mình trói tôi hết sức. Quả thực cũng vô dụng thôi.

Tôi là vật hi sinh của Bá gia, là người đầu tiên bị họ bỏ lại.

"Xin lỗi, thật sự ta không có tiền trả ngươi."

Tạ Thanh Phái nhìn chằm chằm tôi, như muốn nói rằng "Lão tử hận không thể nghiền gãy răng nuốt xuống bụng."

Tôi nhìn hắn "Ngươi muốn... làm gì?"

"Ném cô ta ra sau núi." Tạ Thanh Phái cử động ngón tay, giọng điệu như xử lý một nô lệ "Chôn đi."

Tạ Thanh Phái muốn chôn tôi?

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận cái chết, nhưng hiện tại, tôi vẫn có chút không chấp nhận được.

Đại ca mặt sẹo kéo tôi lên, thở dài "Đi thôi."

Ngay lập tức, tôi bị che mắt bởi miếng vải đen. Trên đường gập ghềnh, không biết qua bao lâu, nước mắt tôi lại trào ra, giọng tôi khàn đi vì khóc.

Cuối cùng đại ca mặt sẹo đặt tôi xuống.

Thật sự trước mặt có một cái hố. Tôi sợ tới mức chân mềm như bún. Trước khi họ đẩy tôi thì tôi đã tự nhảy xuống.

Chờ một lúc không thấy gì, lúc sau tôi khẽ hé mắt nhìn, tôi mới biết họ biến mất rồi.

Không chỉ rời đi mà còn để lại cho tôi một con dao găm.

Đây là thả tôi đi sao? Không phải là muốn chôn tôi à?

Không ngờ đại ca mặt sẹo lại là một bằng hữu tốt, mới chỉ hai ngày đã có giao hảo với tôi, vậy mà dám chống lại lệnh của lão đại để thả tôi đi.

Hồi đấy tôi thật ngây thơ, không có nghĩ tất cả những việc này đều là lệnh của Tạ Thanh Phái.

Trước mặt người khác thì nói muốn chôn sống tôi, chẳng qua chỉ là muốn cho người khác một lời giải thích.

7. Đại ca mặt sẹo thả tôi giữa đường, trước mặt là một con đường hẹp quanh co, dốc đứng, tôi ngập ngừng đi về phía trước thì thấy có biển chỉ dẫn.

Tạ Thanh Phái biết tôi có thể xuống núi bằng biển chỉ dẫn nên mới thả tôi ở đây.

Rất nhanh đã tới chạng vạng, trời đổ mưa nhỏ, đường núi càng lầy lội, trời tối thì tôi cũng lạc đường rồi.

Trước mặt đã không còn đường đi, chỉ toàn rừng cây âm u. Gió thổi cành lá xào xạc giống như đang gào thét. Tôi sợ đến mềm nhũn chân, ngã lăn xuống sườn đồi.

Khi tôi tỉnh, thì người đã đầy bùn còn mất một chiếc giày, quả thật là nhếch nhác không chịu nổi.

Gió bỗng thổi lớn, từ trong tiếng gió rít tôi nghe thấy tiếng thú gầm.

Đáng sợ quá!

Tôi dựa vào mấy cây cổ thụ lớn, cảm giác như mình bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng gầm của dã thú ngày một đên gần, tôi loạng choạng chạy về phía trước, sau lưng có tiếng đuổi theo.

"A!!!"

Tôi hét lên. Trong phút chốc tôi thấy có mũi tên bắn về phía tôi từ xa, gần như cọ xát qua tai tôi.

"Húuuu" tiếng kêu thảm của dã thú phía sau vang lên.

Mũi tên bắn trúng nó.

Tôi đóng băng tại chỗ, không thể thả lỏng cơ thể. Cho đến lúc người ở phía xa tiến tới chỗ tôi ngày càng gần.

Là Tạ Thanh Phái, là Tạ Thanh Phái cưỡi bạch mã tới.

Ngay lúc này tôi đã có thể an tâm mà ngất đi rồi. Lập tức mắt tôi nhắm lại, ý thức cũng mất.

Đến lúc tỉnh, tôi đã trở về trại trên núi. Bên cạnh giường có một người phụ nữ lạ mặt, thấy tôi tỉnh thì liền giới thiệu bản thân.

"Ngọc Khanh tiểu thư, ta là thị nữ được Tạ công tử đem đến chăm sóc cô, cô cứ gọi ta là Xuân Đào."

Tạ Thanh Phái thật sự... thuê thị nữ tới cho tôi.

Đến tối, tôi vẫn chưa có gặp qua người đã cứu tôi.

Chờ đến khi trăng tàn, Xuân Đào đã thắp nến trong phòng.

Tạ Thanh Phái đến rồi. Trong tay ôm một bọc đồ. Thấy hắn đến, tôi vội đứng dậy, chăn trên người rơi xuống. Lúc này tôi mới phát hiện, trên người tôi chỉ mặc một chiếc váy mỏng, nút thắt lỏng, trên ngực lộ ra một mảng ánh xuân.

"Cô... thành cái dạng gì vậy?!" Tạ Thanh Phái trực tiếp ném bọc đồ đó lên người tôi, sau đó lập tức quay người.

Tôi mở bọc đồ, thấy có hai bộ quần áo, giống với đồ tôi mặc. Có lẽ đều làm từ bàn tay của những người ở Mãn Ngọc phường.

Trong chốc lát tôi không nói nên lời.

Tạ Thanh Phái đối với tôi rất tốt...

Tôi thay đồ xong, thấy Tạ Thanh Phái đang ngồi trên ghế cử động cánh tay, không linh động lắm.

"Ngươi bị thương à?"

Tạ Thanh Phái nheo mắt nhìn tôi "Cũng không biết là ai, vừa thấy ta là ngất, suốt dọc đường còn bắt ta đưa về tận đây."

"...Ngươi không phải có ngựa sao?"

"Cô bất tỉnh nhân sự, lại căn bản không so được với lương thảo, hàng hóa, ngựa tốt. Ta không quản cô, cô sớm đã bị gió thổi rơi vào khe núi rồi. Ngã muốn gãy chân."

Tôi nghe những lời của Tạ Thanh Phái, cảm thấy hắn nói cũng có lý. Cuối cùng tôi cúi đầu với hắn giống với tiểu thư khuê các, nói lời cảm ơn.

Tạ Thanh Phái không biết đáp lễ, cuối cùng gãi gãi đầu, nhíu mày rồi nói "Quy củ vô dụng." rồi đi mất.

8. Tôi ở lại trong trại của Tạ Thanh Phái.

Mấy hôm sau, từ chỗ đại ca mặt sẹo tôi mới biết vì sao Tạ Thanh Phái lại cưỡi ngựa tìm tôi.

Thì ra từ lúc cha tôi phá sản, Tứ hoàng tử phát lệnh truy nã khắp giang hồ, dùng một vạn lượng truy tìm cha tôi Bá Dần. Sống thấy người, chết thấy xác.

Tôi là lục tiểu thư của Bá gia, nếu xuống núi đi trong kinh thành chắc chắn sẽ bị chú ý. Lập tức tôi sẽ bị bắt làm con tin, trở thành một quân tốt dụ cha tôi xuất hiện.

Không phải tất cả mọi người đều tốt như Tạ Thanh Phái, sẽ đối với tôi mà thủ hạ lưu tình.

Bởi vì người cha không đáng tin kia, tôi bây giờ đã trở thành miếng mồi béo bở của những kẻ săn tiền thưởng toàn kinh thành.

Ngoại trừ Tạ Thanh Phái.

"Bá Ngọc Khanh, cô không thể ở chỗ ta mà ăn bám mãi."

Tạ Thanh Phái nhìn tôi khiếm nhã, nhíu mày nói.

"Ngươi có ý gì..."

"Làm việc, đi theo bọn họ làm việc, ta sẽ tính tiền lương của cô để trả nợ, khi nào trả đủ, thì sẽ thả cô."

"Thật ra, ngươi không thả ta cũng không sao."

Tôi cũng không có nơi nào để đi.

"Bá Ngọc Khanh, cô thật là... lợn chết không sợ nước sôi mà."

Tôi nghe thấy trong lời Tạ Thanh Phái nói có chút run, nhưng tôi không để tâm.

Sau đó, Tạ Thanh Phái thật sự sắp xếp công việc cho tôi.

Hắn bảo tôi đi giúp đại ca mặt sẹo cho Truy Phong (tên con ngựa) ăn, tôi liền bị ngã chổng vó, suýt nữa thì thú nhận chạy ra trường đua ngựa.

Hắn bảo tôi dạy trẻ con học chữ, tôi không kìm được mà ăn trộm một miếng bánh hoa quế được chuẩn bị cho bọn trẻ. Thấy vậy thì chúng khóc, nói tôi là đồ ăn trộm...

Hắn bảo tôi giúp thuộc hạ giặt đồ, tôi giặt rồi. Giặt còn rất sạch nữa, nhưng hắn lại không vừa ý, cuối cùng tôi ném hết đống quần áo xuống ao. Rồi đại ca mặt sẹo là người phải đi vớt quần áo.

Tôi làm gì hắn cũng không vừa ý, tôi có chút bất lực, chỉ có thể ở trên núi Tự Tại tự do qua ngày.

"Một cánh tay, hai nghìn hai, tay chân là một nghìn lượng..."

Đến bữa trưa, Tạ Thanh Phái chống cằm nhìn tôi một lượt từ trên xuống, trong miệng liên tục đếm.

Tôi sớm đã thấy kỳ quái, yên tâm mà uống hết bát canh hạt sen.

"Ta đang nuôi heo sao?" Tạ Thanh Phái cau mày thở dài.

Thấy tôi phớt lờ, Tạ Thanh Phái bắt đầu nói mấy lời chế nhạo tôi

"Bá Ngọc Khanh, nếu ta bán toàn bộ cơ thể cô, thì được bao nhiêu?"

"Ngươi định bán ta đi đâu?"

"Chợ mua bán, bán cho Võ đồ tể chuyên giết lợn..."

"Không đúng, không phải ngươi nên bán ta vào thanh lâu kỹ viện sao?" Tôi không tán thành mà hỏi hắn.

Tạ Thanh Phái hình như lại bị tôi chọc tức, đập bàn, mặt uy nghiêm như cha già

"Bá Ngọc Khanh, cô là cô nương khuê các, phải có tự trọng chứ?"

Tôi không có tự trọng sao?

Được rồi, chính xác là tôi có chút thiếu tự trọng.

Buổi đêm trời đổ mưa, Xuân Đào vì có việc nên đã sớm xuống núi.

Tôi lại một mình, thời gian trôi qua lâu, tôi lăn qua lăn lại. Sau khi đấu tranh tư tưởng, cửa phòng Tạ Thanh Phái mở ra lần thứ hai.

Đây không phải lần cuối, đèn phòng Tạ Thanh Phái đã tắt, hắn ngủ rồi.

"Tạ Thanh Phái..." tôi ôm gối đứng cạnh giường hắn.

Hắn vậy mà ngủ rất ngon.

Từ khi gặp Tạ Thanh Phái, hắn luôn cảnh giác, ngay cả ngủ cũng vậy.

Tôi không nỡ đánh thức hắn, do dự một lúc, tôi chạm vào thành giường trèo lên.

Giường hắn rất lớn, tôi nằm nghiêng cũng đủ.

Nhưng khi tôi vừa chạm vào gối, Tạ Thanh Phái đã tỉnh.

Hắn cảnh giác liền bóp cổ tôi

"Ai?"

Tôi bị hắn áp chế, không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể khua chân múa tay.

Tạ Thanh Phái bóp cổ tôi, theo phản xạ hắn tìm vũ khí trên người tôi.

Hắn chạm tới xương quai xanh, cảm thấy chỗ ngực tôi có chút mềm, thì nhanh chóng phản ứng lại.

"Bá, Bá Ngọc Khanh?"

Cuối cùng Tạ Thanh Phái cũng buông tôi ra, tôi ôm ngực ho dữ dội. Chắc hắn cảm thấy có lỗi nên vỗ lưng tôi.

"Sao cô lúc nào cũng đột nhập phòng người khác ban đêm vậy."

"Khụ khụ... ta chỉ qua phòng ngươi nửa đêm..."

Tạ Thanh Phái bất lực thở dài, đắp chăn lên người tôi

"Lại sợ à?"

Tôi lắc đầu, từ chối nói chuyện với hắn.

"Sao vậy thưa đại tiểu thư? Hả?"

Tạ Thanh Phái nghiêng người nhìn tôi. Tôi thấy trong đôi mắt sáng kia như có ánh trăng mỏng. Liền vòng tay qua quàng quanh cổ hắn như quỷ.

Giật mình trước hành động của tôi, Tạ Thanh Phái như muốn tránh, nhưng hắn không muốn đung vũ lực với tôi.

"Đừng quậy nữa."

Tôi có chút tủi thân, càng muốn thanh toán với hắn. Liền kể với hắn rằng hắn chạm vào tôi khi nãy vì để chế nhạo hắn

"Lúc nãy ngươi sờ ta..."

Tạ Thanh Phái đông cứng trước lời buộc tội của tôi.

"Vậy cô,... mò lại đi."

Lời hắn vừa nói ra, tôi cũng không khách khí.

Từ lúc nhìn thấy Tạ Thanh Phái thay đồ, tôi thỉnh thoảng mơ thấy hắn vào ban đêm.

Giấc mơ đó... thật khó để nói với người khác.

Nói tóm lại là có chút xấu hổ.

Tôi ngập ngừng lấy tay mò tới ngực Tạ Thanh Phái, đầu ngón tay hướng xuống chọc nhẹ vào eo và bụng hắn, rồi lại chuyển tay xuống dưới.

Càng mò tới càng cảm thấy lạ.

Tôi càng chạm tới chỗ đó thì hắn càng thở dốc. Cuối cùng...

Hắn nâng cánh tay của tôi lên đầu, sau đó ép tôi dưới thân hắn.

"Khanh Khanh, cô như vậy... sao ta có thể không khi dễ cô."

Hắn gọi tôi là Khanh Khanh...

"Ngươi khi dễ ta, khi dễ ta... một nghìn lượng một lần."

Lúc này tôi vẫn còn một chút lý trí, vẫn còn suy nghĩ việc mặc cả với Tạ Thanh Phái.

Dù sao cha tôi nợ hắn nhiều tiền, có lẽ có thể đổi được một ít.

Tạ Thanh Phái dừng lại, sau đó thì tức đến phát cười.

"Cô vẫn còn là một đứa trẻ."

Tạ Thanh Phái nói xong, kéo chăn xuống đất không để ý tôi nữa.

9. Sau hôm đó, tôi rất muốn hắn gọi tôi là Khanh Khanh thêm một lần.

Không hiểu sao đêm đó giọng hắn nghe rất hay. Hầu như giấc mơ của tôi đều có âm thanh đó. Nhưng mà Tạ Thanh Phái không gọi như vậy nữa.

Tôi bị hắn làm cho rối tung lên, không biết giận ai cuối cùng đành trốn trong phòng mà thêu thùa.

Xuân Đào dạy tôi, nhưng tôi lại không thể nắm được, một đôi uyên ương bị tôi thêu thành hai con vịt nước. Xấu muốn chết.

"Tiểu thư, cô định tặng cho Tạ công tử chiếc khăn tay này sao?"

Tôi rất xấu hổ vì bị đoán trúng, không còn cách nào tôi đành chùm chăn kín người tới đổ mồ hôi. Nhưng mà nhịp tim đập rất nhanh.

Mùa xuân tới rồi.

Tạ Thanh Phái lại nhận được một mối làm ăn. Trong vòng nửa tháng không quay về.

Đại ca mặt sẹo đem về từ trên núi một con diều. Cái đẹp nhất thì cho tôi. Tôi cầm dây diều, đưa cho Xuân Đào đi thả trên bãi cỏ trống cạnh chuồng ngựa.

Con diều đó bay rất cao, tôi hi vọng nó có thể đem theo mắt tôi mà bay thật cao, xem thử Tạ Thanh Phái đang ở đâu.

Thả diều được ba ngày, thì trời đổ mưa, tôi cũng đổ bệnh.

Bệnh vừa khỏi thì Tạ Thanh Phái trở về. Nhưng hắn không về một mình.

Bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân. Mọi người trong trại đều biết cô ấy, cô ấy là Bách Lý Tiết Linh, còn gái của thần y Bách Lý Uyên dưới núi.

Cô ấy và Tạ Thanh Phái đã biết nhau hơn mười lăm năm, gần như đã lớn lên cùng nhau.

Nhìn thấy tôi, Bách Lý Tiết Kinh không hề cười. Nhưng thấy Tạ Thanh Pháo tới, cô ấy lại cười.

Cô ấy cười rồi gọi tên tôi, nói là tên tôi rất hay.

Gần như trong vòng một tháng tôi không gặp qua Tạ Thanh Phái, hình như hắn gầy đi rồi.

"Đại tiểu thư, sao cô gầy đi rồi."

Tạ Thanh Phái nhìn tôi mà cười, cũng nói tôi gầy đi.

Tôi vừa định nói chuyện riêng với hắn thì Bách Lý Tiết Linh đi tới, ôm lấy Tạ Thanh Phái rồi gọi hắn bằng giọng nhẹ nhàng "Thanh Phái ca ca."

Tôi nhìn Tạ Thanh Phái, thấy sắc mặt hắn vẫn vậy, không có một chút khó chịu nào. Chắc là được gọi quen rồi.

"Thanh Phái ca ca!" Tôi cố ý cao giọng gọi hắn giống Bách Lý Tiết Linh.

Tạ Thanh Phái vừa kịp phản ứng thì tôi đã quay người bỏ đi.

Nhân lúc không có người, tôi hỏi đại ca mặt sẹo, Bách Lý Tiết Linh tới đây làm gì.

Đại ca mặt sẹo do dự, không nói lời nào.

"Cô ấy sẽ không cùng với Tạ Thanh Phái... ra chuyện chứ?"

Tôi hỏi câu này thật sự có chút khó hiểu, nhưng đại ca mặt sẹo lại hiểu rồi gật đầu.

Trong một lúc tôi không thể phản ứng được gì. Khi tôi phản ứng lại thì thấy tim mình rất đau.

10. Đêm nay Xuân Đào lại không ở đây, trước khi tôi bước vào phòng Tạ Thanh Phái, tôi thấy phòng hắn vẫn còn sáng đèn.

Trên cửa sổ hiện lên bóng. Rõ ràng là hai người.

Bách Lý Tiết Linh đột nhiên ở trong phòng. Tôi ở bên ngoài suốt một canh giờ, Bách Lý Tiết Linh vẫn chưa ra ngoài.

Đêm đó dường như tôi phát hiện, tôi hình như đã yêu Tạ Thanh Phái.

Hóa ra yêu một người lại đau như vậy.

Hôm sau, Tạ Thanh Phái và Bách Lý Tiết Linh cùng đến trường đua ngựa, cả ngày đều chưa thấy bóng người đâu.

Tôi đợi cả ngày từ sáng đến tối, đến lúc hoàng hôn, Bách Lý Tiết Linh tựa người vào Tạ Thanh Phái quay về.

Tôi thấy Tạ Thanh Phái, nhưng nước mât không kìm được mà rơi.

"Cô sao vậy?" Tạ Thanh Phái đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi lại tránh đi.

"Sao lại tức giận rồi? Nhà bếp không làm bơ đậu phộng cho cô à? Hay là mặt sẹo không cho cô cưỡi ngựa?"

Tạ Thanh Phái coi tôi như nuôi đứa con gái.

"Ta muốn xuống núi."

"Mua y phục mới?"

"Ta muốn xuống núi, về nhà."

Tạ Thanh Phái không phản ứng gì, nhíu mày hỏi tôi "Nhà của cô bây giờ ở đâu?"

Nói xong câu này, hắn càng hối hận, lại ho hai tiếng "Cô khó chịu ở đâu sao?"

"Ta muốn về nhà."

"Đây chính là nhà của cô." Tạ Thanh Phái nắm lấy cổ tay tôi "Cô còn muốn đi đâu?"

Tôi không biết lấy dũng khí ở đâu, lại nắm lấy tay hắn, hét vào mặt hắn "Ngươi không cần ta nữa, ta muốn rời khỏi đây."

"Bá Ngọc Khanh, cô nói rõ cho lão tử biết, lão tử làm sao lại không cần cô nữa."

"Người đem nữ nhân khác về..."

Tạ Thanh Phái cảm thấy bất lực, bất lực nhưng có chút tức giận, hắn cúi đầu hỏi tôi "Đại tiểu thư, cô xem nhẹ ta quá đấy."

"Ta thích ngươi, Tạ Thanh Phái."

Cuối cùng tôi cũng nói ra điều này. Người có tâm ý thường không bao giờ chuẩn bị những tình huống như này.

"Cô cô cô... tại sao lại thích ta." Tạ Thanh Phái căng thẳng đến lắp bắp "Cô bao nhiêu tuổi?"

Tôi thấy Tạ Thanh Phái nhìn tôi như thấy hồng thủy mãnh thú, tôi đột nhiên không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Vì thế tôi quay người bỏ đi.

"Cô đợi đã! Đứng lại cho lão tử!"

Tạ Thanh Phái lo lắng, lại bắt đầu mắng tôi.

Tôi không quay đầu, chỉ đứng lại tại chỗ.

Tạ Thanh Phái từ từ đến gần tôi, ôm tôi thật chặt.

"Đại tiểu thư, cô làm sao... lại thích ta?"

"Ta không thích nữa rồi."

"Không được, cô vừa mới nói xong, bây giờ đã nuốt lời."

"Ngươi và nữ nhân khác... chuyện đó, ta không chấp nhận được."

"Chuyện gì?" Giọng điệu Tạ Thanh Phái lại ngả ngớn "Chuyện đêm đó?"

Tôi không nói. Tạ Thanh Phái xoay người tôi lại. Sau đó hắn kéo thắt lưng ra. Tôi định nhắm mắt, nhưng lại thấy vết sẹo đáng sợ ở eo hắn.

"Đại tiểu thư, Bách Lý đến là để chữa thương cho ta."

Tôi cuối cùng cũng hiểu, vì sao đêm đó Bách Lý Tiết Linh và Tạ Thanh Phái lại ở trong phòng.

Tạ Thanh Phái bị thương nghiêm trọng, đến đêm thường đau đến không ngủ được. Cha của Bách Lý Tiết Linh đã truyền lại phương pháp châm cứu và đốt lửa, đêm đó cô ấy đã chữa thương làm giảm đau cho hắn.

Nhưng Tạ Thanh Phái lại không cho mọi người nói chuyện đó với tôi, sợ tôi lo lắng.

Hôm nay, vết thương của Tạ Thanh Phái gần như hồi phục, để cảm ơn Bách Lý Tiết Linh hắn đã đưa cô ấy đến trường đua ngựa.

Nói sao thì, Bách Lý vẫn có chút tình cảm với hắn.

"Nhưng ta từ chối rồi." Tạ Thanh Phái nhớ lại chuyện "Là chuyện của bảy, tám năm trước rồi."
____

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro