3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5. Không biết người phụ nữ đó đã làm gì, khi tôi thoát khỏi trạng thái thôi miên thì đã ở trong cửa hàng đồ ngọt kia.

Trong hương thơm ngọt ngào, phục vụ mỉm cười đi tới giới thiệu đồ ngọt. Bỗng dưng bất động đứng yên tại chỗ, nhân viên thu ngân cũng ngơ ngác đứng đó, ánh mắt vô hồn.

"Cô đã làm gì rồi?"

Khoảng khắc ý thức phục hồi, sự hoảng loạn cũng ập tới. Tôi muốn đi, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt giống Cố Viễn kia, chân lại như mọc rễ.

Ký ức nói với tôi rằng, biển hiệu ở cửa vào đã bị người phụ nữ chuyển thành "giờ nghỉ" rồi. Sẽ không có khách vào nữa.

"Đừng lo lắng, nếu tôi muốn hại cô, mười tám năm trước cô đã chết rồi." Người phụ nữ vừa nói vừa cầm khay và kẹp lên, nhặt một ít bánh ngọt và hai bình sữa.

"Tôi tên Thương Ngọc, là chị của Ly Nhai." Im lặng, cô ấy nhún vai như nhớ ra điều gì "À, quên mất, em trai tốt của tôi đã đổi tên khác rồi, tên Cố Viễn."

Tôi không biết liệu yêu tinh có khả năng cải trang hay không, nhưng trong lúc này tôi lại tin tưởng lời của cô ấy, tin rằng cô ấy là chị của Cố Viễn.

Đại khái có lẽ là vì đôi mắt kia.

Hơn nữa cô ấy còn biết Hoán Hải phương trượng, còn biết thời hạn mười tám năm, biết sinh mệnh của tôi sắp kết thúc.

Từ ngày tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của Cố Viễn, rơi vào một bí ẩn lớn, dù tôi không để tâm lắm, nhưng sương mù vẫn bao quanh tôi.

Biết đâu... hôm nay những bí ẩn đó sẽ được mở ra.

Trong khu ăn uống ở cửa hàng, Thương Ngọc chậm rãi mở nắp bình sữa, đẩy qua trước mặt tôi.

"Đã từng nghe qua giao nhân chưa?"

Thương Ngọc hỏi, lại không để tôi có thời gian trả lời, cô ấy đã tự trả lời

"Giao nhân, sống ở vùng biển sâu, sở trường dệt may, nước mắt thành ngọc." Thương Ngọc xoa mu bàn tay, vảy cá màu xanh hiện ra trên đó.

Những chiếc vảy nhỏ gần như trong suốt và bao phủ toàn bộ cánh tay, giống như một lớp da mỏng.

Tôi không khỏi nuốt nước miếng, phải mất một lúc mới rời mắt khỏi đôi tay đó. Ngước mắt lên, Thương Ngọc đã không còn giống như một người bình thường.

Thân hình người cá trong truyền thuyết, phần trên của họ cũng không hoàn toàn giống con người. Tôi cũng chưa từng thấy ai có tai và vây đều dài ra phía sau. Bên trên còn có lớp màng trong suốt bao phủ.

Một tia sáng lóa lên, nhìn lại, tai của Thương Ngọc trở lại bình thường, vảy cá ở mu bàn tay đã biến mất.

"Những lời này thật ra không sai." Cô ấy nhếch khóe miệng, cười như không cười, ánh mắt nhìn tôi.

Không, chính xác hơn là cô ấy đang nhìn chuỗi hạt trên cổ tôi.

"Chỉ là, thứ quý giá của chúng tôi không phải là lụa hay nước mắt." Thương Ngọc rời mắt khỏi chuỗi hạt, rồi nhìn xuống bình sữa trong tay.

"Thứ quý giá nhất của chúng tôi là vảy, đuôi cá và giao châu."

Cô ấy nói "Vảy là áo giáp của chúng tôi, đối với loài người mà nói đó chính là thần dược cứu mạng. Đuôi cá giúp chúng tôi bơi được dưới đáy đại dương, cũng là thứ vũ khí mạnh nhất của chúng tôi."

Cô ấy lại nói "Mà giao châu là thứ đi liền với sinh mệnh của chúng tôi, mỗi người cá đều có giao châu của riêng mình, nó có thể tạo ra pháp lực, chính là sức mạnh của chúng tôi. Nó giúp chúng tôi sống lâu dưới biển, bỏ qua lực hấp dẫn của trái đất, bất chấp áp lực biển..."

Thương Ngọc kể rất nhiều, cô ấy nhấn mạnh sự quan trọng của giao châu với người cá.

Người cá mất đi giao châu sẽ không còn là người cá hoàn chỉnh. Bọn họ sẽ không thể sống lâu dưới biển, trong mắt người cùng tộc họ là những người yếu đuối. Giống như những người khuyết tật mất đi tứ chi trong thế giới loài người.

"Sức mạnh là gốc rễ để chúng tôi sống dưới biển. Rất rõ ràng, Ly Nhai đã mất đi sức mạnh của nó, nó cũng không thể chiến đấu với mãnh thú, thậm chí mất đi khả năng tự đi săn."

Quá nhiều tin tức lớn, tôi nghe đến ngốc luôn. Trong lúc tôi đang trầm tư, Thương Ngọc đã ăn xong món bánh trên bàn, lại đứng dậy cầm thêm hai cái nữa.

Cô ấy có vẻ thích đồ ngọt, khác với Cố Viễn.

Tôi nhìn vào khuôn mặt giống Cố Viễn đó, lại không thể nghe thấy giọng cô ấy, chỉ có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim không thể kiểm soát, gần như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

"Ly Nhai muốn lấy lại giao châu, nhưng mà khi cô chết thì giao châu mới quay về với nó."

"Nhưng để cô sống tiếp cũng dễ." Ánh mắt Thương Ngọc linh động, nhất cử nhất động đều mê hoặc

"Cô đối với Ly Nhai tốt một chút, thật lòng trao đi, có thể nó sẽ rút vảy cá để cứu cô."

"Đứa em trai đó của tôi đã sống hơn 300 năm rồi, hiếm khi tiếp xúc với giống cái, chưa từng yêu ai, nên cũng dễ lừa." Cô ấy châm biếm "Loài người các cô không phải rất biết nói ngon nói ngọt sao, nói dối cũng không khó nhỉ?"

Trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt, nỗi đau ấy bắt đầu lan rộng, hơi thở của tôi càng nhanh hơn, trước mắt thành màu đen.

Theo bản năng, tôi đưa tay lên nắm lấy chuỗi hạt giao châu trên cổ. Nhưng lời nói băng lạnh của Thương Ngọc như xuyên qua cả thế giới, truyền đến tai tôi.

"Giao châu chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của cô, không thể  chữa lành được thân xác tàn tạ này. Theo kỳ hạn, đáng ra cô đã phải chết cách đây mười tám năm, bây giờ cô vẫn sẽ phải chết theo cách tương tự hồi đó."

Trong nỗi đau luân phiên bên nóng bên lạnh, bên bờ vực trong thời khắc nghẹt thở, cô ấy vẫn cám dỗ tôi.

Mồi nhử của cô ấy chính là sinh mệnh của tôi.

Tôi dùng toàn lực để hít thở, lại không thể thở được hai hơi, tầm nhìn mờ đi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù. Toàn thân không chỗ nào là không đau, không chỗ nào là không nóng...

"Lạc Hoan Du..."

Tôi nghe thấy âm thanh của Cố Viễn. Trong giây tiếp theo, tôi cảm thấy bản thân dần hồi phục, hạt châu trên cổ không còn lạnh nữa.

Nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc ấy, tôi thấy khuôn mặt lo lắng của Cố Viễn, tôi nghe được anh ấy gọi tên mình. Lại không biết âm thanh đó phát ra từ trong lòng hay là từ miệng.

"Không sao rồi, không sao rồi." Anh ấy vỗ nhẹ lưng tôi trấn an. Trong lòng thầm kín thắc mắc: "vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới kỳ hạn, tại sao Lạc Hoan Du lại suýt chết? Trong giao châu vẫn còn lưu lại pháp lực của mình."

Tôi đẩy Cố Viễn ra, lại nhìn xung quanh. Trong cửa hàng đồ ngọt ngoại trừ anh ấy và hai nhân viên với vẻ mặt hoảng sợ thì không thấy bóng dáng Thương Ngọc đâu cả.

Thật giống như một giấc mơ.

Nếu như trên bàn không có rác, tôi còn thực sự nghĩ là giấc mơ.

Cố Viễn đưa tôi trở lại bệnh viện.

Nỗi đau suýt mất mạng vừa rồi đã đánh thức ký ức của tôi.

Đứa bé gái gầy gò nằm trên giường bệnh, toàn thân đều là ống dẫn, những chất lỏng lạnh lẽo truyền vào cơ thể nóng ran.

Tôi đã hơn một lần lang thang ở ranh giới giữa cái chết và sự sống.

"Hoan Du." Cố Viễn bước ra từ nhà vệ sinh với chiếc khăn ướt vắt khô nước.

"Nào, lau người thay quần áo trước khi đi ngủ."

Tôi mỉm cười nhìn anh, cũng không từ chối. Toàn thân đổ mồ hôi thật sự rất khó chịu

"Ừm, anh lấy giúp em bộ quần áo với." 

Tất cả mọi thứ vẫn như thường. Chỉ là khi Cố Viễn chạm tới hạt châu, khuôn mặt sầm lại.

"Hoan Du, sau khi anh đi, em có gặp ai không?"

Tôi nghe thấy âm thanh trong lòng Cố Viễn: "tại sao trong hạt châu lại có pháp lực của Thương Ngọc?"

"Ừm..." tôi suy nghĩ lời của mình rồi cũng nói "Em đã gặp một người phụ nữ rất kỳ lạ."

Cố Viễn thầm thở dài: "chị ta quả nhiên tới, xem ra là Thương Ngọc đã phong ấn pháp lực của hạt châu, khiến cho Lạc Hoan Du suýt chết."

Suy nghĩ của anh ấy hiện trong đầu tôi: "Thương Ngọc ngày càng trầm tĩnh hơn, lên bờ mới bảy, tám ngày đã tìm tới."

Cho nên, là Thương Ngọc khiến tôi suýt chết sớm? Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Khiến tôi thấy sợ hãi cái chết, để lừa dối Cố Viễn sao?

"Cố Viễn, người phụ nữ đó rất giống anh."

Anh không phản ứng "Vậy sao?"

Tôi gật đầu "Thật sự rất giống."

"Chạm mặt rồi."

Cố Viễn cụp mắt xuống, nhất thời trong lòng thấy lạc lõng. Nhưng anh ấy che giấu cũng rất giỏi.

Tâm trạng của tôi nhất thời cũng trầm đi. Giao châu thật sự quan trọng, một người cẩn thận như Cố Viễn sao có thể làm mất.

Anh ấy nói trong lòng rằng sinh mệnh của tôi là trộm về được. Là bởi vì giao châu của anh ấy bị trộm mất.

Là người nào có thể trộm mất giao châu của anh ấy? Là ai lấy được giao châu và đưa cho Hoán Hải phương trượng?

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn chị của Cố Viễn - Thương Ngọc mới có thể làm được.

Thậm chí đến mười tám năm sau, ngay hôm nay, Thương Ngọc vẫn bày âm mưu với Cố Viễn. Tôi chính là công cụ để cô ấy hại Cố Viễn.

Mười tám năm sống thêm của tôi lại là kết quả của cuộc hãm hại thành công.

6. Vì sự xuất hiện của Thương Ngọc mà tâm trí của Cố Viễn càng linh hoạt hơn.

Anh ấy không phải là người hay nói, thậm chí suy nghĩ cũng ít hoạt động. Nhưng đêm nay tôi lại nghe thấy anh ấy suy nghĩ rất nhiều.

"Tại sao Thương Ngọc lại phong ấn giao châu? Chẳng phải chị ta là người hy vọng Lạc Hoan Du sống sao?"

"Chẳng lẽ là muốn ra oai phủ đầu? Muốn nói với mình là chị ta đã tìm tới?"

"Nếu chị ta biết mình kết hôn với loài người..." suy nghĩ của Cố Viễn đột nhiên dừng lại.

Lúc sau anh ấy lại thở dài có chút bối rối: "lúc đầu chỉ muốn đến gần Lạc Hoan Du để lấy lại giao châu, sao sự việc lại thành ra như này rồi."

Dường như có ánh mắt như thiêu đốt nhìn tôi. Cố Viễn không nghĩ nữa, hơi thở của anh ấy càng gần tôi.

Tôi không thể giả vờ được, liền mở mắt thì thấy khuôn mặt áp sát kia.

Cố Viễn không nghĩ tôi lại đột ngột mở mắt, có chút choáng.

Tiếng tim đập bình bịch trong màn đêm yên tĩnh, không thể phân biệt đó là của tôi hay anh ấy, ngay cả hơi thở cũng hòa lại.

Khuôn mặt càng ngày càng gần, mắt như sắp dán vào nhau, tôi ôm lấy ngực, đầu ngửa ra sau. Cố Viễn như tỉnh lại từ giấc mơ mà nằm xuống.

Anh ấy có chút phiền muộn: "mình vừa làm gì vậy? Cải trang lâu như vậy, thật sự sắp coi Lạc Hoan Du như bạn lữ rồi."

Cơn đau nhẹ bao trùm tim tôi, hơi thở càng yếu đi.

"Sao đã tỉnh rồi?" Cố Viễn điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục nhập vai "Hoan Du, em muốn đi vệ sinh à?"

Trong ánh sáng mờ ảo, chắc anh ấy sẽ không thấy những giọt mồ hôi. Anh ấy không phát hiện ra điều gì bất thường, định bật đèn thì đã bị tay tôi chặn lại.

"Sao tay ướt vậy?" Cố Viễn đưa tay tới, tôi không thể né tránh. Anh ấy cầm bàn tay đầy mồ hôi của tôi.

"Tách!" Đèn đầu giường vẫn bị bật lên.

"Hoan Du..." anh ấy ngập ngừng hỏi, có chút bối rối.

Năng lực đọc suy nghĩ này cũng ngày càng nâng cấp, còn có thể thấu được tâm trạng đối phương.

"Anh đi gọi bác sĩ."

"Em không sao." Tôi kéo anh lại "Chỉ là mơ thấy ác mộng."

Con người mơ thấy ác mộng sẽ đổ mồ hôi?

Cố Viễn không hiểu lắm, chỉ có thể tin lời tôi.

Thấy tôi đổ mồ hôi khắp người, anh ấy đi lấy khăn lau.

May thay nhịp tim tôi đã trở về bình thường. Không cảm thấy đau nữa, cũng không đổ mồ hôi nữa.

Dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt hung hãn ấy đã dịu đi.

Tôi nghĩ, tôi cũng xuất hiện ảo giác rồi.

Nếu không sao có thể cảm thấy trong ánh mắt Cố Viễn có tình yêu?

Thật là một đêm mất ngủ.

Hôm sau đúng 7 giờ sáng, mẹ tôi đem đồ ăn sáng tới, thắc mắc nhìn tôi

"Mặt trời mọc đằng Tây à, sao nay con dậy sớm thế?"

Khuôn mặt tôi không cảm xúc "Sáng dậy đi tiểu gấp."

"Dậy sớm cũng tốt, mẹ đỡ phải gọi." Mẹ tôi mở hộp cách nhiệt ra, lại là cháo "Mỗi lần gọi con dậy khó như gọi heo dậy vậy, tốn sưc lắm."

"Làm gì đến mức đấy." Tôi ngáp, ngủ không ngon cảm thấy mệt rã rời. Cơn buồn ngủ khiến não cũng chậm hoạt động "Con đi đánh răng đã."

Mẹ tôi bày vẻ mặt ghét bỏ "Đi đi."

Mới sáng sớm chắc suy nghĩ của mẹ tôi cũng chưa hoạt động hết. Nếu không tại sao không nhắc tôi là Cố Viễn đang dùng nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh mở ra rồi đóng lại. Tôi đi đến bồn rửa mặt, lấy kem đánh răng và bàn chải, rồi nhìn lên.

Trong tấm gương gần như lấp đầy bức tường, tôi nhìn thấy Cố Viễn. Khuôn mắt anh ấy hoảng loạn, tôi đờ đẫn lúc lâu rồi nghe thấy tiếng nước chảy.

Đây là muốn lấy mạng người mà, tôi quay đầu nhìn anh.

Tiếng nước chảy dần dừng lại, Cố Viễn giả vờ bình tĩnh, mặc quần lại, rồi rửa tay.

Không khí im lặng của chút quái quái.

Cho đến khi Cố Viễn không thể chịu được nữa: "Lạc Hoan Du sao lại vào đây? Cô ấy nhìn thấy hết rồi. Cô ấy nhìn thấy gì rồi? Sao cô ấy vẫn nhìn mình? Tình huống này mình nên nói gì đây?"

Sau đó anh ấy cố gắng bình tĩnh: "Vợ chồng con người khi nhìn thấy chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Giống như bạn lữ vậy."

Cố Viễn cố gắng để mình giống con người nhất, gì không biết là học. Cái gì không hiểu thì không nói nhiều. Muốn lên baidu tìm quy tắc, nhưng đáng tiếc ở đây  không có điện thoại để anh ấy tìm kiếm.

Mặc dù tôi nghĩ trên baidu chắc cũng không có đáp án cho câu hỏi này.

"Cái đó..." tôi nghĩ mình nên nói gì đó để xua đi bầu không khí này "Em nhìn vẫn chưa rõ lắm."

A... nói vậy cũng không đúng.

Nội tâm Cố Viễn: "cô ấy vẫn còn muốn nhìn rõ ư?"

Trong lòng tôi nghĩ cái này cũng không thể.

"Lạc Hoan Du, con có mau đánh rằng nhanh không, để lâu đồ ăn sẽ nguội mất."

Cuối cùng giọng của mẹ tôi đã cứu chúng tôi.

Cố Viễn ra khỏi nhà vệ sinh trước, tôi nhanh chóng thu dọn sạch sẽ rồi ra ngoài.

Mẹ tôi nhiệt tình gắp cá khô cho anh ấy.

Khi thấy tôi, mẹ thu lại nụ cười, vẻ mặt trách móc "Sao con đã đi đánh răng rồi mà còn quấy rối Tiểu Viễn hả?"

Tôi ????

Mẹ tôi nói tiếp "Lúc người ta đi ra tai và cổ đều đỏ bừng, chẳng lẽ không phải con làm chắc?"

Tôi"..." hình như có chút liên quan.

Nội tâm Cố Viễn: "tại sao cứ nhắc đến chuyện này mãi vậy?"

Mẹ tôi lại khuyên bảo "Mẹ biết, hai đứa còn trẻ, kết hôn không lâu thì Hoan Du phải vào bệnh viện, nhịn đã lâu. Hai đứa chắc cũng gặp khó khăn, nhưng phải ôn hòa. Hoan Du cơ thể không tốt, không thể chịu được."

Nãy khi Cố Viễn đi vệ sinh tôi còn không đỏ mặt, lúc này lại đỏ muốn sốt, phản rồi.

Nhìn qua người vừa rồi cổ đỏ, bây giờ đến tai còn không đỏ.

"Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Hoan Du." Cố Viễn vẻ ngoài mỉm cười nhưng trong lòng lại: "nằm viện lâu ngày và gặp khó khăn thì có liên quan gì? Còn có kìm chế là sao? Lạc Hoan Du ăn trộm đồ bị phát hiện sao?"

Tôi... che mặt lại.

Ăn xong, tôi nài nỉ mẹ cho xuất viện.

"Con ổn chứ?" Mẹ nhìn tôi từ đầu đến cuối. Tôi lập tức nhảy dựng lên "Mẹ xem, con rất ổn mà. Nếu mà còn ở trong viện chắc sẽ sinh thêm bệnh mất. Mẹ nhìn Cố Viễn anh ấy gầy như vậy."

"Được, vậy thì về nhà."

Ngày đầu tiên xuất viện, tôi đã tìm một bộ phim về nàng tiên cá, trước khi đi ngủ đã kéo Cố Viễn cùng xem.

"Hoan Du, sao em lại tắt đèn, lỡ tối không thấy đường ngã thì sao?" Anh ấy muốn bật đèn.

"Đừng bật đèn, xem phim phải có bầu không khí."

Cố Viễn càng hiểu hơn: "con người không chỉ xem phim ở rạp, mà còn có thể ở nhà xem phim."

"Được rồi." Tôi bấm nút phát trên điện thoại, một bộ phim cũ về nàng tiên cá yêu con người được chiếu trên tường.

Một bộ phim vô cùng kinh điển, kể về một chuỗi câu chuyện xảy ra khi hai chị em tốt bụng tìm thấy một nàng tiên cá đuôi xanh sau đêm giông bão.

Từ khi Thương Ngọc xuất hiện, tôi đã suy nghĩ nhiều. Tại sao cô ấy lại cố chấp khi Cố Viễn phải lòng con người, nếu chỉ vì cô ấy không muốn Cố Viễn đem được giao châu về, hoàn toàn có thể dùng vảy cá của bản thân để cứu tôi, không nhất định phải dùng của Cố Viễn.

Xem phim nàng tiên cá có thể khiến Cố Viễn mở rộng thêm chủ đề, có thể cùng anh ấy nói thật hết, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng lắm.

Chỉ là tôi không ngờ, xem được 10 phút, anh ấy đã mở miệng

"Sao người cá này lại dễ dàng bị con người phát hiện ra vậy?"

Tôi "Ừ."

Cố Viễn không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn phàn nàn: "một chút an toàn của con người đối với chúng ta thật chẳng đáng tin tí nào."

Sau đó còn nhiều câu than phiền nữa.

"Móng tay của chúng ta sẽ không đổi màu theo tâm trạng."

"Chúng ta tôn trọng tự do và tình yêu, làm gì có người cha nào gả con gái cho người mình không thích."

"Khi chạm nước đuôi sẽ không lộ ra ngay, mặt trời lặn cũng không mất đi pháp lực, làm sao có thể hiện nguyên hình được?"

...

Tôi chỉ nghe thấy anh ấy phàn nàn cho tới hết phim, tôi ngập ngừng hỏi "Anh nói xem, có phải nàng tiên cá đã yêu con người rồi không?"

Cố Viễn dứt khoát "Không có."

"Sao anh biết?" Tôi truy hỏi.

Anh ấy im lặng một lúc, rồi mới nói "Trong phim nói khi cô ấy yêu ai đó, móng tay sẽ chuyển màu đỏ, nhưng đến cuối phim, móng tay cô ấy đâu có chuyển màu với người đàn ông đó."

Câu trả lời rất đúng, tôi lại nghĩ thêm làm thế nào để hỏi anh ấy kín hơn. Nhưng lại nghe thấy tiếng thở dài.

Là suy nghĩ của Cố Viễn.

Anh ấy nói "Người cá khi yêu nhau sẽ nghe thấy suy nghĩ của nhau, con người khi yêu cũng sẽ nghe thấy tiếng lòng của chúng ta."

Cửa sổ không kéo chặt, gió đột nhiên lùa vào.

Anh ấy đã đi đến kết luận: "cho nên, mình không yêu Lạc Hoan Du, những khoảng khắc đó chỉ là ảo ảnh."

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro