3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7. Con người khi yêu người cá có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương.

Tôi tổng hợp lại tất cả, não cũng phản ứng trong giây tiếp theo.

Con người khi yêu người cá có thể nghe thấy tiếng lòng đối phương?

Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của Cố Viễn.

Đây là một tin rất kinh thiên động địa, tôi hơi bối rối.

Tôi từ khi nào lại nghe được âm thanh của Cố Viễn?

Có vẻ là đêm trước lễ cưới.

Sự nhận thức này khiến tôi hơi khó chấp nhận, lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng lòng của Cố Viễn, tôi còn tưởng mình có năng lực đọc tâm thuật. Nhưng sau này mới phát hiện khả năng này chỉ có tác dụng với Cố Viễn, cho nên tôi đoán nó có liên quan tới việc anh ấy không phải người.

Sau khi gặp Thương Ngọc, tôi phát hiện dù người này có phải con người hay không cũng không có chút liên quan nào, vì tôi không đọc được suy nghĩ của cô ấy.

Sau đó, tôi đoán là vì mình đeo giao châu của Cố Viễn, cho nên có thể nghe thấy suy nghĩ của anh ấy.

Tôi đã nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng không hề nghĩ tới khả năng này.

"Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Cố Viễn đứng dậy đi qua tôi, cầm lấy điện thoại. Anh ấy đang suy nghĩ cách tắt máy chiếu: "lại phải tìm trên baidu, đồ dùng kỳ quái của con người nhiều quá."

Khi anh ấy tắt máy chiếu, trong phòng tối đi rất nhiều, tôi rúc vào trong chăn, nghe thấy tiếng thở dài: "thứ này thật tiện lợi, xem xong rồi tắt là có thể đi ngủ rồi."

Anh ấy tắt điện thoại rồi nằm xuống, tôi cũng nằm bất động.

Chờ một lúc, thấy tôi như thường không dán chặt anh ấy nữa, Cố Viễn nhìn qua "Hoan Du, em ngủ rồi à?"

Tôi mơ mơ hồ hồ đáp lại, anh ấy cũng không nói gì, ôm tôi.

Một lúc sau, người bên cạnh đã ngủ, tôi lại mất ngủ.

Ngày trước cái ôm này khiến người ta cảm thấy am tâm, tôi bây giờ lại chỉ muốn thoát khỏi, nhưng không dám động đậy. Cố Viễn rất cảnh giác, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến anh ấy tỉnh giấc.

Mọi chuyện sao lại thành như vậy chứ.

Tôi nghĩ cũng không hiểu, tôi vì để sống mà chọn kết hôn, Cố Viễn vì tiếp cận tôi để lấy lại giao châu, mục đích không trong sạch.

Tại sao anh ấy lại yêu tôi.

Anh ấy nên kiên quyết với vai diễn của mình, chờ tôi chết đi rồi đem giao châu của mình về là điều đúng. Đây mới là hướng đi nên đi.

Tôi đã mất ngủ suốt đêm.

Cho đến khi bầu trời chuyển trắng, tôi vẫn không thể nằm tiếp. Muốn thoát khỏi lồng ngực Cố Viễn, lại nghe thấy suy nghĩ: "Lạc Hoan Du hôm nay dậy sớm vậy."

Anh ấy tỉnh rồi, tôi từ bỏ, trực tiếp đứng dậy khỏi giường. Nghĩ một lúc liền kiếm cớ "Em muốn đi tập thể dục, thuận tiện lúc về mua đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì?"

Cố Viễn mở mắt, đôi mắt màu hổ phách nhìn tôi. Khiến tôi áy náy không thể giải thích.

Nội tâm Cố Viễn: "Lạc Hoan Du hôm nay tích cực vậy?"

Anh ấy phản ứng "Anh đi cùng em."

"Không cần, mấy nay anh chăm sóc em ở bệnh viện mệt rồi. Nghỉ thêm đi."

Tôi từ chối, vì để tránh anh ấy nên tôi mới ra ngoài, sao có thể để anh ấy đi cùng.

Mặc dù Cố Viễn cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh ấy cũng không muốn ra ngoài. Anh ấy rất thích ngủ nướng.

Đầu tháng 9 không lạnh, nhưng tầm 7 giờ sáng tiết trời vẫn se se. Tôi mặc áo dài tay và quần dài, đội mũ, dễ nhận ra trong những người đi tập thể dục mặc áo ngắn tay và quần đùi.

Không còn cách nào, ai khiến tôi phải treo chứ, đừng để ý đến là được.

Tôi thả lòng đầu óc, dưới chân đá mấy hòn đá. Đột nhiên lại nghe thấy ai đó gọi mình, ngước nhìn lên là một người đàn ông mặc trang phục thể thao.

Vì chạy bộ, nên có chút thở dốc "Thật sự là em à."

Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, đem theo niềm vui trùng phùng.

"Hà học trưởng?" Gặp lại người quen trên đường, không khỏi hàn thuyên. Thời đại học Hà Huống là người giúp đỡ tôi nhiều nhất.

Học trưởng hơn tôi hai khóa. Ba năm trước ra nước ngoài du học. Đã lâu không gặp nên chúng tôi nói chuyện rất nhiều.

Trước khi tạm biệt, học trưởng thấy ngón áp út tay trái của tôi đeo nhẫn, muốn nói gì đó lại thôi, rồi lại thở dài.

"Anh còn tưởng chuyện em kể phải kết hôn lúc 22 tuổi là đùa cơ."

Tôi giơ tay, thấy chiếc nhẫn của mình lấp lánh dưới nắng.

Học trưởng xúc động nói "Suy cho cùng những người anh giới thiệu cho em, em đều khiến họ phát khóc."

Nhắc lại chuyện cũ, tôi có chút xấu hổ, mà học trưởng lại rất hào hứng "Người ta thì muốn hẹn hò với em, em thì lại trực tiếp không yêu đương gì mà muốn kết hôn ngay."

"Những cô gái khác thì nghĩ cách để bạn trai yêu mình hơn, em thì hay rồi, làm ngược lại." Học trưởng lắc đầu cười. Anh ấy hỏi "Hiện tại thì sao, chồng em là người không muốn yêu đương mà kết hôn luôn à?"

Nếu ngày trước anh ấy hỏi, tôi sẽ lập tức trả lời. Hiện tại, tôi chỉ muốn im lặng.

Học trưởng hỏi "Ở cùng chồng mình, em không có chút rung động nào sao?"

Thấy tôi không trả lời, anh ấy chỉ cười, trong ánh mắt cũng nhìn thấu.

Tôi lắc chân mà chịu đựng.

"Một cô gái 20 tuổi đầu, đừng khiến mình già như vậy. Hãy tận hưởng cuộc sống tân hôn đi hạnh phúc đi."

Học trưởng vỗ vai an ủi tôi, muốn nói gì đó nhưng tôi nhanh chóng kiếm cớ để chuồn.

Sau khi du học về, sao người này nói nhiều vậy.

Tôi thở dài, lang thang bên ngoài cho tới khi bụng cồn cào, mới nhớ ra chưa ăn sáng. Đành phải vòng đường qua cửa hàng ăn sáng gần đó.

"Ông chủ, cho 4 quả trứng trà, 4 cái bánh bao thịt, bốn bánh quẩy, 4 cốc, à không 2 cốc sữa đậu nành."

Ông chủ nhìn tôi, lẩm bẩm "Sao toàn gọi 4 cái vậy? Số 4 nhiều như vậy thật không may mắn."

Tôi bình tĩnh "Vậy ông cứ làm quen dần đi."

Ông chủ nhìn tôi như bị bệnh tâm thần, tôi cũng không để ý. Mở điện thoại ra tính tiền, lúc này mới để ý đã 9 giờ. Cố Viễn vẫn ở nhà đợi.

Suy nghĩ cả đêm, trốn tránh cả sáng cũng đủ rôi. Nên đối mặt trực tiếp thôi.

Tôi không muốn dây dưa tình cảm. Nếu Cố Viễn đã không biết, vậy thì cứ vậy đi. Tôi có quyền chủ động nên chả có gì phải sợ. Cũng không có gì là tội lỗi.

Tôi đã nghĩ như vậy.

Đáng tiếc, tưởng tượng đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Tôi ở bên ngoài tiểu khu đã thấy Cố Viễn. Lại vẫn cảm thấy có chút tội lỗi, thậm chí muốn bỏ chạy.

Lúc này Cố Viễn đang ngồi xổm trên mặt đất quay lưng về phía tôi. Đôi bàn tay mảnh khảnh đang vỗ nhẹ thứ gì đó.

Con người thật mâu thuẫn. Cũng như tôi, muốn trốn chạy nhưng vẫn về phía nhau.

"Về rồi à." Cố Viễn phát hiện ra tôi, tôi cũng nhìn rõ thứ anh ấy đang vỗ về, là một con chó nhỏ có chút nhếch nhác.

Tôi đáp lại. Ngồi xuống nhìn con chó. Con chó hoang này rất nhỏ, tầm chỉ hai tháng tuổi. Trên người rất bẩn, chỉ có đôi mắt ngấn nước là sạch sẽ. Khiến tôi nhớ tới một đôi mắt khác.

Nó run lên vì sợ hãi, run rẩy cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị ngã vì chân phải đau.

Mạng sống thật mong manh, không chỉ nó mà còn có tôi.

8. Đứa nhỏ kêu lên rất đáng thương, nó nhìn chúng tôi đầy tuyệt vọng. Dù sợ nhưng vẫn cọ đầu vào tay Cố Viễn.

Đứa nhỏ này thật biết nhìn người, lại chọn được một người dễ mềm lòng.

Cố Viễn rất muốn đưa con chó về nhà, tôi không đồng ý. Trên người chó hoang có rất nhiều vi khuẩn và virut gây bệnh.

"Hoan Du, có thể cho nó về nhà cùng chúng ta không?"

"Có thể."

Miệng nhanh hơn não, tôi vừa nói xong thì Cố Viễn đã ôm con chó lên.

Aiz, bỏ đi.

"Anh tự mang về thì anh tự chăm sóc nhé." Đây là câu đầu tiên tôi nói khi về nhà.

Anh ấy đáp "Em ăn sáng trước đi. Anh đem nó đi tắm."

Đem được chó về, Cố Viễn rất vui. Lên baidu tìm kiếm rồi mới đi tắm cho nó.

Chó hoang sợ nước, liên tục kêu thảm thiết. Nhưng bị Cố Viễn tàn nhẫn trấn áp, chà trong chà ngoài.

Ăn xong, tôi đứng trước cửa phòng tắm, nhìn Cố Viễn mím môi, nghiêng đầu xoa bọt trên mặt, trong lòng than phiền không thôi.

"Sao nó luôn đá chân vậy?"

"Sao nó luôn muốn chạy?"

"Tại sao nó không thể ngoan ngoãn tắm?"

"Phù, cuối cùng cũng tắm xong."

Cố Viễn toàn thân ướt đẫm, bế con chó cũng ướt sũng, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nheo mặt. Đây rõ ràng không phải tắm cho chó, mà là một cuộc chiến, hai bên đều thiệt hại.

"Baidu nói tắm xong phải sấy khô lông, nếu không sẽ nhiễm bệnh. Thứ mà Lạc Hoan Du dùng để thổi tóc là gì nhỉ?"

Cố Viễn ôm con chó, không nghĩ ra được tên của máy sấy tóc. Tôi chỉ có thể chủ động tìm rồi đưa anh ấy.

"Sấy cho nó đi, không sẽ bị bệnh đấy."

"Cảm ơn."

Anh ấy nhướn mày, đặt con chó xuống để cầm máy sấy tóc. Trong chốc lát, con chó chạy rồi.

Nó chạy ra phòng khách với bộ lông ướt.

"Mày đừng chạy, mày chạy cái gì?" Cố Viễn nhét máy sấy vào tay tôi, rồi chạy ra ngoài.

Tôi cầm máy sấy ra ngoài, nhìn họ giẫm đạp trên ghế sofa của tôi, quần áo của tôi, tạp chí của tôi, máy tính bảng của tôi,...

Tôi không tức giận, thật đó, chỉ là Cố Viễn nghĩ tôi tức giận thôi.

Anh ấy ôm con chó đã được sấy khô, cẩn thận đi tới, chọc chọc đầu con chó, giả vờ hung hăng "Mày xem mày kìa, làm loạn hết cả nhà, còn không mau xin lỗi Hoan Du."

Nội tâm Cố Viễn: "mau xin lỗi, mau xin lỗi, nếu Hoan Du mà giận thì sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà đó."

Tôi...

Tôi là loại người đó sao?

Mặc dù tôi có nghĩ qua sẽ đưa con chó tới trạm cứu hộ động vật.

Con chó có đôi mắt to tròn ngây thơ, phát ra tiếng kêu nhỏ, có vẻ giống lời xin lỗi.

Mặc dù nó là giống chó lai, nhưng nhìn rất dễ thương, đặc biệt là nhúm lông trắng trên đầu. Tôi không nhịn được, đưa tay ra định sờ đầu nó thì nó sợ hãi rụt đâu lại.

Tôi sửng sốt, Cố Viễn giải thích "Nó có vẻ sợ mọi người giơ tay lên, trước anh cũng định sờ nó, nó cũng rụt đầu lại. Nhưng cũng dần quen rồi."

Tôi chưa kịp nói gì thì chuông cửa đã reo.

Mới sáng sớm ai đã đến vậy?

Chỉ có thể là bố mẹ tôi.

"Anh đi mở cửa." Cố Viễn ôm con chó định đi, tôi liềm túm anh lại.

Nghĩ tới cảnh tượng mẹ tôi thấy con chó này, tôi sợ, tim cũng mất kiểm soát mà đập nhanh.

"Đừng, anh đem nó về phòng ngủ đi, đừng để nó sủa."

Cố Viễn không hiểu, chỉ có thể làm theo lời tôi nói.

Đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng, tôi mới đi mở cửa.

Mẹ tôi đem túi lớn túi nhỏ tới "Sao chậm vâyh, con mới tỉnh ngủ à."

"Không, con đang thu dọn vệ sinh."

Tôi nghiêng người để mẹ vào nhà.

"Các con chưa ăn phải không, mẹ mới nấu súp, chờ chút rồi ăn."

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

"Sao không thấy Tiểu Viễn đâu?"

Tôi giả vờ bình tĩnh "Nãy anh ấy đi tập thể dục về, giờ đang tắm."

Đặt đồ lên bàn trà, mẹ tôi đổi giọng "Lạc Hoan Du!"

Tim tôi không khỏi đập nhanh, theo tay mẹ tôi chỉ, trên ghế sô pha đều lộn xộn đồ.

"Chuyện gì xảy ra đây."

Mẹ tôi muốn biết chuyện, tôi lại không thể nói.

Có lẽ thấy sắc mặt tôi không tốt, mẹ thoải mái nói

"Mới xuất viện nên chú ý thân thể, hai đứa nên chú ý tháng này, đừng quá buông thả."

Tôi mới nhớ, tháng sau là sinh nhật tôi, sinh nhật tuổi 23.

Mẹ tôi đặc biệt đến đây nấu ăn cho chúng tôi, sợ đồ ăn ngoài không đảm bảo, còn chưa nói hai câu đã bận rộn làm.

"Suýt nữa thì quên mất canh, con uống canh trước, vẫn còn một tiếng nữa mới ăn cơm."

Mẹ tôi quấn khăn từ trong bếp đi ra, tay cầm bát, tay vẫn dính chút thịt băm "Đừng có nhìn mẹ, uống đi, không thì nguội mất."

"Bố con cũng vậy, ông ấy bảo sẽ đến sau khi tan làm, giờ cin chưa thấy đâu." Mẹ tôi cầm bát rồi phàn nàn.

Tôi theo vào bếp "Mẹ, để con giúp mẹ rửa rau."

"Đi đi, đây là việc của con à?" Mẹ tôi hất tay tôi ra, làm một mình hết. Tôi chỉ có thể quay lại phòng khách, thấy Cố Viễn từ phòng ngủ đi ra.

"Anh..."

"Chó ngủ rồi, không sủa đâu."

Nội tâm Cố Viễn "phải dùng tới pháp lực, trong 4, 5 tiếng nữa chưa tỉnh được."

Tôi yên tâm hơn, cũng không thể để anh ấy ở trong phòng trông chó khi tới giờ ăn cơm.

"Mẹ ghét chó à?" Cố Viễn nhìn nhà bếp, hạ giọng hỏi.

"Không phải." Tôi nhìn bóng dáng bận rộn ấy, không vui lắm "Mẹ sợ chó, sợ mèo, sợ tất cả động vật mang mầm bệnh..."

Sợ tôi chết.

Điều mẹ tôi sợ nhất là tôi chết ở tuổi 23.

Cái chết không đáng sợ, tôi sớm đã không còn sợ chết nữa.

Chỉ là, có chút không nỡ.

Sau khi tan làm, bố tôi đến đây ngay. Ông xắn tay áo lên, nhặt rau theo chỉ dẫn của mẹ, rửa rau, thái thịt, miệng lẩm bẩm

"Con rể ở đây, bà để tôi có chút mặt mũi đi."

Thật là  không nỡ.

Bố mẹ trong tầm mắt tôi dần mờ mịt. Một bàn tay ấm áo chạm vào má, giọng nói của Cố Viễn vang trong đầu tôi: "Lạc Hoan Du khóc rồi."

Tôi đưa tay lên chạm chỗ ướt trên mặt.

Cố Viễn lau nước mắt cho tôi. Tôi nghe thấy sự nghi hoặc của anh: "tại sao khi thấy Lạc Hoan Du khóc, mình lại cảm thấy khó chịu."

Tôi không thể trả lời, chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.

Nếu không tôi nên nói gì. Thật nực cười khi yêu một người lấy đi giao châu của mình suốt 18 năm.

"Bụi bay vào mắt." Tôi nói dối, trong nhà rất sạch, đến cả cây cũng không có, sao có bụi được.

Nhưng tôi biết, Cố Viễn không nghĩ nhiều đâu.

Thức ăn bày trên bàn, mẹ tôi gọi, tôi cất đi cảm xúc, liền kéo anh ấy ngồi xuống bàn.

Bố lén lấy chai rượu vang trong cặp ra, không ngờ lại bị mẹ mắng.

Ông gãi cổ và cãi lại "Uống chút rượu vang đỏ tốt cho tim mạch, sao Hoan Du không thể uống được?"

Mẹ tôi cười lạnh "Con gái mình đến một cốc cũng không uống được ông không biết à."

Bố nói "Chưa đến nửa cốc mà."

Có thể, rất logic.

Tôi mỉm cười, chìa cốc ra. Bố rót đúng nửa cốc trước ánh nhìn của mẹ, không nhiều hơn.

"Nào, chúng ta cạn ly." Bố tôi cười mặt mày hớn hở "Con rể không uống được rượu, thì con gái uống được."

Cố Viễn cười xin lỗi, chủ động rót rượu cho bố.

Uống được một ngụm, tôi vẫn chưa phản ứng lại

"Bố, sao bố biết Cố Viễn không uống được rượu?"

Mẹ ngơ ngác nhìn tôi "Không phải hôm cưới Tiểu Viễn đã nói là bị dị ứng với rượu rồi mà."

"À."

Cũng không phải tại tôi, hôm đó tôi chỉ để ý đến suy nghĩ của anh ấy.

Bố tôi không được uống rượu nhiều, hôm nay lại uống nhiều, ôm chai rượu cười hề hề "Hoan Du à, sinh nhật con muốn quà gì, bố tặng..."

Ông ấy đứng dậy, vỗ vai tôi như người anh em

"Mua! Bố sẽ mua tất cả thứ gì con thích..."

Xung quanh nồng nặc mùi rượu, bố ôm tôi, tôi hơi bối rối.

"Con đừng bỏ lại chúng ta." Bố tôi mặt đỏ bừng say rượu, ôm tôi mà khóc "Hoan Du, cái gì bố cũng mua cho con, con đừng rời bỏ chúng ta."

"Lão Lạc, đừng có nói nhảm trước mặt bọn trẻ." Mẹ tôi lau nước mắt, cố kéo bố tôi ra nhưng không được.

Lời thầm kín suốt hơn hai mươi năm, vì con gái sắp bước sang tuổi 23, bố tôi say rượu đến lè lưỡi, lời nói hơi vụng về.

Tôi cũng say rồi, nếu không tại sao tôi không thể kiếm soát được nước mắt, không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

Nỗi đau này lại hành hạ trái tim tôi lần nữa, nghẹt thở tới mức não tôi dường như thiếu oxy.

Trước khi tôi mất đi ý thức, tôi thấy Cố Viễn hoảng loạn chạy về phía mình.

Có ai đó gọi tên tôi. Là bố, mẹ,... còn có Cố Viễn.

Thế giới lại lần nữa rơi vào bóng tối.

9. Tôi ở trong bóng tôi rất lâu mà không thể thấy một chút ánh sáng nào.

Có người gọi tên tôi, hết lần này tới lần khác.

"Lạc Hoan Du, tỉnh lại."

Cơn đau quay lại cơ thể, tôi dùng hết sức xé tan màn đêm, ánh sáng trắng chói lóa chiếu vào mắt.

"Hoan Du?"

"Hoan Du tỉnh rồi!"

"Tôi đi gọi bác sĩ."

Có rất nhiều âm thanh hỗn loạn.

Xuất viện mấy ngày, tôi lại vào viện tiếp.

Bác sĩ nhíu mày xem hồ sơ bệnh án của tôi, bố mẹ thì khóc đến sưng mắt.

Mẹ tôi vẫn như cũ thắp hương lễ phật, chỉ là thường thường mới chạy đến chùa, hi vọng gặp được Hoán Hải phương trượng đã lâu không gặp khách.

Bố tôi bỏ lại việc ở công ty, ngày nào cũng tới viện, có khi ở lại cả ngày.

Cố Viễn thì sao.

Anh ấy vướng vào nhiều khúc mắc. Muốn cứu tôi, cũng muốn lấy lại giao châu để về tộc.

Cứu tôi, giao châu sẽ không thể quay về với anh ấy nữa.

Đem giao châu về, không cần đợi đến một tháng, hiện tại tôi đã có thể về chầu ông vải rồi.

Ngay cả hiện tại, tôi còn chưa thể thú nhận rằng mình có thể nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.

Tôi ích kỷ cứ cho đó là điều đương nhiên. Nếu đã sắp chết, không cần phải khiến người khác buồn theo.

Giống như Thương Ngọc đã nói, Cố Viễn chưa từng lay động, không biết gì về tình yêu nam nữ, không biết mình đã động lòng. Có lẽ sẽ giúp anh ấy không buồn đến thế.

Tôi không muốn lãng phí thời gian cuối cùng của mình ở bệnh viện.

Nhưng khi nhìn người bố có mái tóc bạc trắng, tôi lại không nói được gì.

Nhưng cái miệng này, rốt cuộc cũng phải cần mở ra.

"Bố, bố bảo sẽ mua cho con mọi thứ phải không?"

Bố tôi mỉm cười "Đương nhiên."

"Con muốn xuất viện."

Lời vừa dứt, bố đang gọt táo bỗng cắt vào tay. Thấy máu, tôi vội dùng khăn giấy quấn lại.

Bố liền đẩy tôi ra rồi đứng dậy, khăn giấy rơi xuống sàn, bố ném quả táo đã gọt vào rổ.

Im lặng, hơi thở càng nặng nề.

"Bố vg mẹ con không bỏ cuộc, thì tại sao con lại bỏ cuộc?"

"Con muốn bỏ lại chúng ta sao?"

Bố nghẹn lời, tim tôi cũng bắt đầu đập mạnh.

"Hoan Du, bố mẹ chỉ sinh mỗi con, chúng ta chỉ có mình con, con có biết không?"

Tôi biết, tất nhiên tôi biết.

Vì đứa con gái yếu ớt bệnh tật cần phải chăm sóc tốt, nên họ mới không sinh đứa thứ hai.

"Con cũng muốn sống, nhưng bố..." tôi cố gắng hết sức mới thở được.

"Sự sống này thật sự rất mệt."

Chỉ cần một chút kích động, tim phổi tôi như muốn nổ tung.

Giao châu trên cổ tôi tỏa ra khí lạnh, duy trì chút sức sống còn lại của tôi.

"Bố và mẹ con không mệt chắc?"

Hơn 20 năm lúc nào cũng lo lắng, thử hỏi sao không mệt được.

Bố tôi thở dài. Ông ấy cố gắng đứng thẳng, muốn giữ vững hình bóng người cha vững chắc trong mắt tôi, nhưng ông ấy vẫn khuỵu xuống khi rời đi.

Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, che đi âm thanh nức nở trong đó.

Bố tôi khi say rượu mới có thể khóc trước mặt mọi người, khi tỉnh táo ông luôn giấu đi nước mắt.

Tôi nhắm mắt lại, lau khô mặt, uống đống thuốc bày lộn xộn trên bàn.

Thuốc nhiều quá, không thể nhớ được thuốc nào chữa bệnh nào, chỉ có thể nhớ thuốc nào nên uống. Những loại thuốc này không thể chữa khỏi bệnh, nó chỉ giúp tôi giảm cơn đau và cảm thấy thoải mái hơn.

Đối với một người mắc bệnh tim bẩm sinh và bị hen suyễn, kích động tâm lý là nguy hiểm nhất. Đến cả niềm vui, nỗi buồn, tức giận, xấu hổ... những tâm trạng ấy đều là thứ xa xỉ với tôi.

Tôi đã kiểm soát tốt trong suốt mười năm, gần đây lại rất hay mất kiểm soát. Hiện tại phải dùng đến thuốc để kiểm soát.

Trong thuốc có cả liều an thần, khi thuốc ohats huy tác dụng, tôi đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ tăm tối này, vẫn là Cố Viễn đánh thức tôi. Hoạt động suy nghĩ của anh ấy gần đây rất thường xuyên.

"Lạc Hoan Du, tôi nên làm gì với cô đây."

Cố Viễn ngồi trên ghế cạnh giường, cau mày nhìn hộp cá ăn dở trên tay.

Rèm cửa không kéo chặt, ánh nắng vàng chiếu vào phòng, khó mà phân biệt được là nắng sớm hay hoàng hôn.

Tôi sớm đã chuẩn bị cho cái chết, ngay cả bố mẹ tôi đã lên tinh thần chuẩn bị khi tôi ra đi. Họ không thiếu tiền, mất một đứa con gái, vẫn còn đứa khác.

Một năm trước, tôi dựa vào quan hệ để tìm một đứa trẻ mồ côi, khoảng 3 tuổi, là con trai có sức khỏe tốt.

Tôi đã nghĩ rất đơn giản, nếu tôi không thể sống sau khi kết hôn, bố mẹ vẫn còn một đứa con, cũng buồn ít đi. Già đi cũng không sợ không có ai để dựa vào. Nếu tôi may mắn sống sót, thì mình có thêm một đứa em trai.

Trước khi kết hôn với Cố Viễn, khách hàng đã tìm được một đứa trẻ thích hợp, tôi đã gặp qua. Đứa trẻ đó chưa đầy một tuổi, khóc rất to và rất khỏe mạnh.

Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Tôi đã bí mật làm xong thủ tục nhận nuôi. Sau khi tôi chết, khách hàng đó sẽ trực tiếp gửi đứa bé đến cho bố mẹ tôi.

Tôi đã lên kế hoạch hết, bao gồm cả đối tượng kết hôn của mình. Không thiếu phụ nữ, cũng không có tình cảm, chỉ vì thích hợp để kết hôn. Bằng cách này, dù tôi có ra đi, cũng sẽ không khiến người khác phải chậm trễ.

Nhưng Cố Viễn lại là trường hợp ngoài ý muốn.

Mười tám năm khổ sở vì mất đi giao châu, tôi không thể bù đắp được gì, chỉ có thể sau khi chết mới trả được giao châu.

Tôi cũng không thể đáp ứng tình cảm của anh ấy. Tôi không biết mình nợ Cố Viên bao nhiêu.

Tôi gọi anh "Cố Viễn."

Cố Viễn ngẩng đầu đặt hộp cá xuống, thấy tôi muốn ngồi dậy liền đưa tay ra đỡ nhưng bị tôi gạt ra.

Anh ấy có chút luống cuống không biết làm gì.

Trong phòng chỉ có hai chúng tôi "Bố mẹ em đâu?"

Cố Viễn rút tay lại như chưa có gì "Mẹ sau khi đi chùa về, không biết bố đã nói gì với mẹ, cả hai người đã cãi nhau, cãi nhau xong thì động tay, bây giờ đang ở trạm y tá.

"Ờm." Tôi chạm vào giao châu đang tỏa ra khí lạnh. Nghĩ tới việc muốn nói với anh ấy về chuyện giao châu, nhưng lại không thể nói ra lời.

"Hoan Du..." Cố Viễn vừa định mở miệng thì đã bị cát ngang bởi tiếng cửa mở.

Mẹ tôi cầm điện thoại, hai mắt đỏ hoe chạy vào

"Hoan Du."

Mẹ tôi kích động tới không nói nên lời "Hoán Hải phương trượng muốn gặp con, ông ấy nhất định có cách cứu con."

"A." Tôi kinh ngạc.

Bố mẹ không biết tại sao tôi sống tới giờ, nhưng Hoán Hải phương trượng biết.

Tôi vẫn chưa quên rằng Hoán Hải phương trượng và Thương Ngọc là một phe.

Thứ duy nhất có thể cứu tôi là vảy cá, lẽ nào là Thương Ngọc thấy tôi không nỡ xuống tay với Cố Viễn, nên định dùng cách vẹn đôi đường là lấy bảy của bản thân cứu tôi?

"Không cần, con không đi."

Trước đây không biết thì thôi, nhưng giờ tôi không muốn làm quân cờ của Thương Ngọc.

Nhưng, tôi vẫn phải xin bố về việc xuất viện, thì việc không muốn gặp Hoán Hải phương trượng là điều không thể.

Bố tôi mừng đến mức không quan tâm đến vết xước trên mặt, ông ấy cười "Tôi xuống lấy xe, bà thu dọn cho Hoan Du."

"Đi nhanh đi." Mẹ tôi xua tay, sau đó thì kéo tôi khỏi giường "Là con nói muốn xuất viện, mẹ đồng ý, nhanh thay quần áo đi."

Tôi vô thức nhìn Cố Viễn, lại thấy anh ấy tìm trong tủ quần áo bộ quần áo dài tay "Mặc cái này vừa đỡ lạnh, vừa chống muỗi."

Tôi cảm thấy anh ấy nhẹ nhõm hơn một cách khó hiểu...

Sau đó tôi lại nghe thấy: "Thương Ngọc lên bờ, hiện tại cùng phe với Hoán Hải."

Trái tim anh ấy nói với tôi rằng, anh ấy muốn gặp Thương Ngọc. Từ khi Thương Ngọc lấy cắp giao châu của Cố Viễn, cô ấy luôn trốn tránh. Chị em họ đã gần mười năm chưa gặp.

Cũng không lạ lắm khi Thương Ngọc làm điều có lỗi và muốn trốn tránh. Nhưng Cố Viễn không hề giận cô ấy.

10. Mối quan hệ của hai chị em họ vừa kỳ lạ vừa khó xử.

Tôi không muốn đào sâu nó, tôi chỉ muốn dành nốt thời gian còn lại bên gia đình một cách hạnh phúc. Nhưng rõ ràng, Hoán Hải phương trượng không muốn tôi ra đi tùy ý như vậy.

Đến đền Hải Phổ nơi Hoán Hải phương trượng ở đã là 10 giờ sáng.

Nghe tiểu sư phụ ở đây nói, phương trượng mấy năm nay sức khỏe đã không còn tốt, chỉ có thể gặp khách trong phòng thiền.

Mẹ tôi bày tỏ sự thông cảm "Phương trượng đã trăm tuổi, đi lại cũng bất tiện, chúng tôi hiểu. Mời sư phụ dẫn đường."

Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng Cố Viễn nghe thấy trăm tuổi thì lại bật cười, giọng nói mỉa mai của anh ấy vang trong đầu tôi: "tuổi thọ loài người dài nhất cũng chỉ trăm năm, Thương Ngọc cũng làm được, e là đã rút vảy của mình nên Hoán Hải mới sống đến bây giờ."

Tôi không khỏi quay đầu nhìn anh ấy. Trực giác mách bảo rằng chuyện này không đơn giản.

Trong lúc suy nghĩ, chúng tôi băng qua sân trước trong tiếng ồn ào, dừng lại trước một cánh cửa. Tiểu sư phụ gõ cửa, lúc sau cửa mới mở.

Người mở cửa không phải Hoán Hải phương trượng, đó là một bà lão mặc quần áo bình thường, tóc trắng đầy đầu, trên mặt nhiều nếp nhăn. Nhìn bà ấy có chút quen, tôi nhìn thêm lần nữa.

Bà lão dường như không biết chúng tôi đến, ngẩn ngơ trước cửa. Khi nhìn thấy Cố Viễn, bà ấy quay đầu lại với đôi mắt lập lòe.

"Thương Ngọc?"

Âm thanh của Cố Viễn lập tức vang lên trong đầu tôi: "chị ta vậy mà biến thành bộ dạng như vậy."

Tôi !!!

Bà lão này là Thương Ngọc!

Bà lão trước mắt, nhìn kỹ có thể thấy cả đồi mồi trên mặt. Đây là Thương Ngọc?

Tôi vẫn chưa tiếp nhận được tin tức này, đã bị mẹ kéo qua "Lạc Hoan Du, con đang nhìn gì vậy hả? Nhãn cầu như sắp dính vào nhau rồi kìa."

"Không có gì." Tôi lắc đầu, theo mẹ vào trong. Khi đi qua bà lão, tôi không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Làn da tuy đã chảy xệ nhưng đôi mắt vẫn rất sáng và trong.

Cố Viễn không theo chúng tôi vào với lý do bụng có chút khó chịu. Thương Ngọc cũng không vào trong. Trong tầm mắt tôi, họ nhìn nhau trong im lặng.

Sau khi vào phòng, mùi đàn hương xộc vào mũi. Tôi thấy Hoán Hải phương trượng tay cầm chuỗi hạt đang tụng kinh. Đôi mắt đục, làn da nhăn. Nhìn người luôn mang theo sự thương xót, so với những vị sư già khác thì không khác biệt lắm.

"Phương trượng." Mẹ tôi chắp tay cúi lạy, bố và tôi cũng bày tỏ lòng kính trọng. Phương trượng cúi chào, nhìn về hướng tôi.

Ông ấy đã già, mí mắt không thể nhấc lên, đôi mắt mở một nửa "Chớp mắt mười tám năm đã trôi qua, ngày này đến thật nhanh."

Mẹ tôi khẩn thiết cầu xin cứu tôi, Hoán Hải phương trượng chỉ cười lắc đầu. Ông ấy muốn nói chuyện riêng với tôi, bố mẹ chỉ có thể nén lo lắng, đi ra tiền đường lễ phật.

Hoán Hải phương trượng giơ tay mở cửa sổ, chỉ về ghế đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.

Ngối xuống, tôi mới phát hiện trên bàn gỗ có một bộ cờ máy bay đang chơi dở.

"Không nghĩ Hoán Hải phương trượng còn có sở thích chơi cờ máy bay."

"Cô ấy thích, ta vẫn còn chút sức lực, nên đã chơi cùng." Hoán Hải phương trượng giải thích, khóe miệng cong lên.

Ai có thể cắt đứt triệt để thất tình lục dục chứ?

Người được nhắc đến trong lời ông ấy...

Mọi chuyện dường như đi theo hướng mà tôi không ngờ tới.

"Hôm qua ta mới biết Thương Ngọc đã tới gặp cô, cô ấy chắc cũng đã nói ra cách để cô được sống."

Hoán Hải phương trượng đẩy chén trà nóng về phía tôi "Cô có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi."

Tôi lắc đầu "Tôi không có gì để hỏi, mọi chuyện đã đi quá xa rồi."

Hoán Hải phương trượng lắc đầu cười, một lời nói lên tất cả mọi bí mật tôi đã giấu lâu nay "Cô có thể nghe thấy suy nghĩ của Ly Nhai."

Tay tôi run rẩy cầm tách trà, suýt thì rơi.

"Quả nhiên không sai." Hoán Hải phương trượng cười nói.

"Cô không thể chết." Ông ấy chắc chắn khẳng định.

Tôi cười "Sống đã quá đau khổ rồi. Chết đi còn hơn."

"Đối với cô mà nói, gia đình hạnh phúc hòa thuận, bây giờ còn có người yêu thương, cô nên cảm thấy thế giới này thật đẹp." Hoán Hải phương trượng lắc đầu, nụ cười có chút khó hiểu.

"Thế giới tốt đẹp?"

Những lời này đối với tôi có vẻ chối tai, ngay cả nụ cười của ông ấy cũng có phần mỉa mai.

"Theo trí nhớ của tôi, tôi sống chỉ vì muốn sống, ngay cả những cảm xúc binh thường cũng phải kiềm chế. Tôi đã cố gắng hết sức, thậm chí nghe lời ông, dùng hôn nhân để cứu mạng mình..."

Tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, nhưng trái tim như sắp nổ tung.

"Nhưng mà, tôi cố gắng sống như vậy lại trở thành quân cờ trong tay các người. Tôi đã sống đau khổ như vậy suốt 18 năm, nhưng lại sống trên sự đau khổ của Cố Viễn."

Mười tám năm này thật giống một trò đùa.

Hoán Hải phương trượng vẫn im lặng, vẻ mặt phức tạp. Tim tôi dần trở lại nhịp bình thường.

Lúc sau, ông ấy thở dài "Lúc đầu cô có thể sống một cuộc đời bình yên, không có bệnh tật. Chỉ vì chút ích kỷ của ta nên mới gây ra cục diện hôm nay. Ta quả thực xin lỗi."

Tôi nghe không hiểu lắm. Lúc đầu không có giao châu, có lẽ tôi đã không thể sống sót qua năm 4 tuổi.

Hoán Hải phương trượng uống hết tách trà trong tay, điệu bộ giống như uống rượu.

"Lúc đó Ly Nhai đã bị thương khi bảo vệ người trong tộc. Khi chữa thương phải tách giao châu khỏi cơ thể, Thương Ngọc đã lấy đi giao châu và đưa cho ta."

"Người cá có thể cảm nhận được giao châu ở khắp nơi, bất cứ lúc nào Ly Nhai cũng có thể lên bờ."

"Lúc đó, mẹ cô lúc nào cũng lên chùa cầu nguyện cho cô, tôi biết cô sẽ chết. Mà giao châu có thể tạm thời bảo vệ mạng sống cho cô, khi đưa giao châu cho cô, ta đã lấy máu của cô hòa vào trong đó."

Hoán Hải phương trượng kể lại chuyện xưa "Khi Ly Nhai lên bờ tìm giao châu, vốn muốn lấy vảy cứu cô..."

Không phải tất cả người cá đều lương thiện, nhưng Ly Nhai rất tốt bụng và nhẹ dạ. Sau khi phát hiện mất giao châu, nhìn đứa bé gầy gò trước mắt sẽ chết, càng sẵn sàng rút vảy cứu người. Nhưng anh ấy lại phát hiện trên giao chau có chứa máu của người khác.

Việc giao châu đã dung hợp với máu người khác không phải là không thể quay về với anh ấy, chỉ cần đứa trẻ trước mắt chết đi. Thì máu trong đó sẽ tiêu tan.

Nhưng anh ấy không ra tay được, anh ấy thậm chí không cần ra tay. Chỉ cần lấy giao châu đi, sau một thời gian đứa bé ấy cũng sẽ chết.

Nhưng anh ấy vẫn không nhẫn tâm, đành phải để giao châu lại.

Giao châu tạm thời có thể giữ lại mạng, thời hạn là 18 năm. Anh ấy đã để đứa bé ấy sống thêm 18 năm.

Kỳ hạn hết, cô ấy chết, anh ấy sẽ lấy lại được giao châu.

....

Lợi dụng sự lương thiện, lợi dụng mạng sống.

Nghe xong, tôi càng cảm thấy mỉa mai hơn. Vị sư già quen thuộc trước mât bỗng trở nên thật xa lạ, tại sao trước đây tôi có thể cảm nhận được ông ấy có lòng từ bi?

Người cá mấy đi giao châu chẳng khác gì những người khuyết tật, không thể tự đi săn, không thể sống lâu dưới nước...

"Mục đích của các người là gì?" Tôi không nhịn được mà cười, khuôn mặt cứng đờ lại "Để Ly Nhai biến thành Cố Viễn, mục đích của các người là gì?"

"Vì,.." đôi mắt luôn tràn đầy từ bi và thông tri của Hoán Hải phương trượng bỗng có chút bối rối, ông ấy nghĩ rồi lại nghĩ "Vì để biến thành người cá, vì để tăng tuổi thọ."

Lời vừa dứt, cửa phòng thiền mở ra. Thương Ngọc đứng ngoài cửa, bên ngoài là Cố Viễn.

Thương Ngọc đã hồi phục lại vẻ ngoài trẻ trung, bước vào với  khuôn mặt lạnh lùng.

Cố Viễn sắc mặt cũng lạnh lùng

"Tà tâm không chết."

Lần đầu tiên tôi thấy Cố Viễn mất bình tĩnh, anh ấy tức giận

"Ngay cả những người cá mạnh có thể kiểm soát được mưa gió, cũng không thể ngược lại ý trời mà chuyển đổi giống loài, các người tại sao lại không từ bỏ?"

Cố Viễn nhìn tôi, khuôn mặt ủ rũ. Anh ấy ngoảnh mặt đi "Hoan Du, em ra ngoài trước đi, anh... xong chuyện sẽ giải thích với em."

Giọng điệu Thương Ngọc vẫn bình tĩnh "Giải thích cái gì, Hoán Hải vẫn chưa nói chuyện xong với cô ta."

"Chị im miệng." Cố Viễn trừng nhìn cô ấy "Nếu không phải ý của chị, thì tại sao lại ra nông nỗi này."

"Em trai tốt của tôi, cậu có có tư cách nói tôi như vậy, thế còn cậu?"

Thương Ngọc không cảm thấy hổ thẹn

"Mẹ cũng sắp thoái vị, kim thần sẽ lần nữa khởi động chọn ra người kế vị mới. Cậu thì sao? Cậu đem được giao châu về chưa?"

"Cậu không có."

"Cậu biết rõ không có giao châu, cậu không thể là người kế vị mới. Tất cả người trong tộc không ai có thể vượt qua tôi, kim thần sẽ hướng về tôi. Tôi sẽ trở thành người kế vị mới."

"Tôi sẽ kế thừa quyền lực của những người đi trước, đến lúc đó, tôi có thể biến Hoán Hải thành người cá."

Thương Ngọc rõ ràng đang khiêu khích, nhưng trong lời lại mang nỗi buồn khó tả "Cậu không phải ngăn tôi sao? Cậu mau đem giao châu về đi."

Cố Viễn không nói gì, cúi đầu nhìn tôi. Anh ấy không thể nghĩ được gì, chỉ có thể nhìn tôi. Những cảm xúc phức tạp ấy truyền đến tôi.

"Nhìn bộ dạng của cậu, cũng có khác gì tôi?"

Thương Ngọc nhìn thấy thứ cô ấy muốn thấy, nhưng nước mắt lại rơi.

"Ly Nhai, cậu xem nhìn đi, cậu cũng yêu con người. Khi cậu nhìn thấy cô ta già đi rồi chết đi, cậu cũng sẽ đau khổ giống tôi."

Đây là ván cờ cô ấy đặt ra "Nếu tôi có thể biến Hoán Hải thành người cá, thì Lạc Hoan Du cũng có thể trở thành người cá, như vậy không phải tốt sao."

Khi tôi gặp Thương Ngọc lần đầu tiên, cô ấy giống như một người rắn độc, bây giờ cô ấy lại giống một kẻ điên.

Từ lúc cô ấy và Cố Viễn bước vào phòng, Hoán Hải phương trượng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn bàn cờ máy bay trên bàn.

"Hoan Du, anh đưa em đi gặp bố mẹ." Cố Viễn phớt lờ cô ấy, muốn rời đi với tôi. Vừa ra tới cửa, anh ấy dừng chân lại.

"Người đó sớm đã chết 300 năm trước rồi. Hoán Hải là Hoán Hải, người đó là người đó. Trên thế gian này làm gì có đầu thai."

Cố Viễn bình tĩnh nói "Nếu thật sự có đầu thai, thì họ cũng không còn là người ban đầu nữa rồi."

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro