fall in love again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

・ 。゚☆: *.☽ .* :☆゚. ELEVEN 。゚☆: *.☽ .* :☆゚.

bài hát gợi ý: fall in love again - aleph


Nằm úp mặt trên ghế sô pha, Jaehyun hắng giọng. Taeyong vì muốn đưa Jungwoo đi khắp mọi nơi trong thành phố Seoul nên đã Jaehyun và tôi ở căn hộ của chính tôi. "Vậy, Jungwoo đã bị chết đuối ư?" Jaehyun phá vỡ sự tĩnh lặng ngay tức khắc và tôi ngồi dậy một cách thẩn trọng sau khi nghe câu hỏi đó.


"Anh đoán vậy. Anh thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ nhưng sau khi ngẫm lại thì anh đoán không phải là như thế. Em gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với tôi.


"Em cũng nghĩ đó là mơ mà thôi, nhưng điều đó chẳng thế giải thích được việc này." Xắn tay áo lên, em ấy để lộ một vết sẹo lớn, có lẽ là vết bỏng chăng.


"Tại sao em lại không nói với anh về điều này?" Tôi lướt những ngón tay trên phần da thịt đầy sẹo, cau có khi nghĩ về nỗi đau mà Jaehyun từng phải chịu đựng.


"Em không thể." Em nuốt nước bọt, hạ mắt xuống. "Thật sự..là nó quá bàng hoàng. Em thấy mình tỉnh dậy trong một ngôi nhà đang bốc cháy vì tiếng hét của Taeyong. Em đã tìm được anh ấy, nhưng rồi trần nhà sụp đổ và em không thể làm gì được. Taeyong bị kẹt trong biển lửa còn em thì lại vô dụng không làm được gì cả." Jaehyun khóc, nước mắt trực trào ra từ đôi mắt như thủy tinh của em. Tôi ôm em vào lòng và để mặc cho nước mắt làm vấy bẩn áo tôi. 


"Chuyện gì xảy ra sau đó?"


"Em không biết. Em đã tỉnh dậy trên chính chiếc giường của mình trong sự đau đớn. Một tuần sau đó thì em gặp lại Taeyong tại quán cà phê."


Biểu cảm của Jaehyun bây giờ đã chuyển sang một chiều hướng khác mà có lẽ tôi không thể xác định chính xác được. Em đẩy tôi ra, nhấc người dậy khỏi chiếc ghê sô pha rồi vội vã rời khỏi phòng. Tôi gọi em ấy quay lại nhưng rồi, cửa trước đóng sầm lại.


─── ・ 。゚☆: *.☽ .* :☆゚. ───


JUNGWOO'S POV


Taeyong dựa người vào lan can làm bằng thép, mắt đăm đăm chăm chú nhìn mặt nước bị đóng băng ở phía trước. Trong khi đó tôi thì lại đang ngưỡng mộ những ánh đèn màu cam, màu trắng lấp lánh trong thành phố.


"Anh được tự do bao lâu rồi?" Tôi suy ngẫm rồi lớn tiếng. Taeyong trông có vẻ bối rối trước câu hỏi của tôi trong giây lát và sau đó anh ấy thở hắt ra.


"Được một vài tháng rồi." 


"Anh không cảm thấy tuyệt khi được sống hay sao?" Tôi khẽ kéo tay áo màu hồng be bé để nó sưởi ấm khắp các ngón tay lạnh lẽo của mình. Mỉm cười với Taeyong, tôi nhận ra sự lạnh lùng trong đôi mắt của anh ấy.


"Sống ư?" Anh cười khúc khích thành tiếng. "Em nghĩ rẳng em thực sự là một con người bây giờ phải không? Jungwoo à, em chỉ là nhân vật game nào đó được tạo ra để thỏa mãn sự cô đơn của Doyoung mà thôi. Cậu ấy không hề yêu em. Em chỉ là một món đồ chơi với cậu ấy thôi. Em không hề có thật."


Trái tim tôi đã bị tan nát thành từng mảnh khi nghe những lời cay nghiệt đó từ Taeyong. "Sao anh lại nói như vậy?" 


"Nhìn này Jungwoo, anh chỉ cảnh báo với em rằng, không có bất cứ thứ gì có thể tồn tại được mãi mãi cả." Anh xắn tay áo lên, để lộ da thịt nhợt nhạt cùng với một vài vệt tàn từ dấu tích của tro đen. Những con hổ màu cam khẽ lướt qua làn da trắng ngần của anh trước khi chúng biến mất. Nâng người mình lên một chút bằng cách ấn thanh kim loại xuống, anh tiến lại gần hơn về phía chỗ đó và điều đó khiến tôi sợ rằng nếu anh ấy tiến ra xa hơn, anh có thể sẽ bị rơi xuống dòng nước lạnh lẽo ở phía dưới. 


Tiếng đóng sầm từ một cánh cửa xe nào đó vang lên, phá đi sự tĩnh lặng đến trống rỗng. Tiếng rít của một xe ga nào đó đã khiến tôi mất đi sự tập trung của mình. Loáng thoáng nhìn qua những chiếc ô tô đi qua, tôi thấy Jaehyun bước ra khỏi xe và bên cạnh anh là một Doyoung đang trong trạng thái hoảng loạn. 


"Jaehyun!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro