Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Confringo

Translator: JinviTr


"Em không thể làm điều này nữa," Yongsun ngã xuống sàn nhà, run rẩy vì kiệt sức.

"Một lần nữa, Yongsun," người hướng dẫn đã cố gắng thuyết phục nàng.

Yongsun lắc đầu giận dữ. "Không, không, làm ơn!" Yongsun rên rỉ,nàng chỉ muốn tất cả mọi thứ dừng lại.

Người đàn ông thở dài nặng nề. "Sao hôm nay em không về ký túc xá và chúng ta sẽ bắt đầu lại vào ngày mai nhỉ?"

"Em-em ..." Đôi môi nàng run lên.

"Hãy trở về hôm nay Yongsun," anh nói, giọng điệu cứng rắn hơn trước. "Anh sẽ nói chuyện với chủ tịch và xem anh có thể giúp em nghỉ ngơi vài ngày hay không. Anh nghĩ em cần nó." Anh vỗ vai nàng với vẻ đồng cảm. "Anh sẽ nhắn tin cho em sau để thông báo cho về quyết định của chủ tịch."

Yongsun không nhìn anh nữa, nàng cảm thấy sự xấu hổ lây lan khắp người. "Cám ơn," nàng thì thầm.

Anh nhẹ nhàng gật đầu trước khi bước ra, để lại cô gái đau khổ một mình.

Byulyi, Wheein, và Hyejin tất cả đều ngồi trong phòng khách của họ, với một miếng thịt gà trong tay và một lon cola ở tay khác. Cuộc trò chuyện bình thường của họ giảm bớt cho đến khi họ chỉ còn lại với sự im lặng và im lặng. Wheein nhìn lướt qua các đồng đội của cô và sau đó bỏ đồ ăn xuống. Rõ ràng, cô ấy nói: "Yongsun unnie đâu?"

"Cuối cùng chúng ta sẽ nói về chuyện đó chứ?" Hyejin hỏi

"C- cậu ấy đã có một thời gian khó khăn trong vài tháng qua," Byulyi bảo vệ cô bạn gái của mình.

"Chị sẽ để mặc mọi chuyện như vậy hả unnie?" Wheein cuối cùng đã bùng nổ.  "Chị ấy hoàn toàn khốn khổ, chị ấy không ngủ, chị ấy không ăn uống đúng cách, chị ấy đang giảm cân, và chị đang nói rằng chị ấy đang gặp khó khăn?" Wheein tạo ra dấu ngoặc kép bằng ngón tay khi cô nói những từ thời gian khó khăn.

Hyejin đặt tay lên tay Wheein. "Hãy bình tĩnh nào Wheein, la hét về điều đó sẽ không giúp gì cho tình huống này và cậu biết điều đó mà."

Wheein cúi xuống và thất vọng vò mái tóc. "Tớ biết," cô càu nhàu.

"Nhìn nè, chị xin lỗi vì mọi chuyện diễn ra như vậy" Byulyi bắt đầu "Chị không muốn nói gì đến chuyện này bởi vì chị không được quyền. Đây là vấn đề cá nhân của cậu ấy và nếu cậu ấy muốn tự giải quyết thì chúng ta phải tôn trọng quyết định của cậu ấy" Byulyi giải thích.

"Em hoàn toàn hiểu unnie"  Hyejin gật đầu. "Nhưng rõ ràng chúng ta đang nhận thấy một điều gì đó đang biến mất và từ vẻ ngoài của nó, chị ấy sẽ không bao giờ đến và tin tưởng vào chúng ta. Vì vậy, chúng ta không nên tiếp cận chị ấy trước và tìm ra điều gì đang xảy ra sao?"

"Tìm hiểu điều gì đang xảy ra bằng cách buộc cậu ấy phải nói với chúng ta cảm giác của cậu ấy sao?"

"Em sẽ không đi quá xa khi nói rằng chúng ta sẽ buộc chị ấy phải nói với chúng ta tất cả mọi thứ. Đó là sai vì chị ấy nên có sự riêng tư của mình.Nhưng chị ấy cần biết rằng chúng ta cũng ở đây vì chị ấy và chị ấy không cô đơn. Chị không nghĩ vậy sao? Và ai biết được chứ. .Có lẽ cuối cùng chị ấy sẽ nhận ra chúng ta là một nơi an toàn cho chị ấy, "Hyejin giải thích một cách bình tĩnh.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?"

Ba cô gái quay lại nhanh chóng và nhìn thấy Yongsun đang đứng đó với vẻ mặt kinh hoàng. "C-các cậu đang nói về tôi à?" Giọng nàng lúng túng và nàng bước lùi về sau.

Byulyi nhanh chóng đứng dậy "B-babe ..."

"Đừng đến gần tớ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?" nàng lặp lại.

"Unnie" Wheein buồn bã nói. "Chúng em chỉ đang lo lắng cho chị. Trông chị mấy ngày gần đây có vẻ không tốt lắm"

"Chị ổn mà" Yongsun đáp lại. "Chị vẫn ổn. Thế nên tại sao các em không ngừng việc nói sau lưng chị đi." Mỗi từ phát ra đều có nọc độc. Và với câu nói đó nàng bước ra khỏi nơi sinh hoạt chung và bước vào phòng.

"Yongsun ..." Byulyi gõ cửa phòng ngủ của bạn gái. "Tớ có thể vào không?" Cô hỏi.

Không có câu trả lời. Mặc dù thế Byulyi đã đưa ra hai quyết định và bước vào phòng. Khi cô đi vào, cô gái lớn tuổi hơn đang ngồi trên giường và mắt nàng lấp lánh với những giọt nước mắt.

"Yongsun?" Byulyi cẩn thận nói

"Tớ-tớ không bao giờ có ý nói bất kỳ điều đó," Yongsun thở ra. "Tớ đã quá ... tức giận và thất vọng và kinh hoàng khi nhận ra rằng tớ thực sự không ổn."

Đôi mắt của Byulyi dịu đi. Cô đã có một vài bước tiến đến và nắm lấy tay Yongsun và vuốt tóc nàng. "Được thôi, nhưng tớ nghĩ đó là điều cậu nên nói với Wheein và Hyejin. Họ thực sự lo lắng cho cậu Yongsun."

"Tớ biết..."

"Và họ thực sự yêu cậu."

"Tớ biết..."

Byulyi lùi lại một bước và kéo Yongsun đứng dậy. "Thôi nào, chúng ta sẽ ra ngoài và nói với họ, okay?"



Yongsun ngồi vòng tròn với các cô gái, cố gắng để không có một eye-contact trực tiếp nào với họ. Dạ dày của nàng rộn rạo, "C-c-chị xin lỗi!" Yongsun bật khóc.

Các cô gái hoảng sợ, nhưng sau đó ngay lập tức quấn quanh cô gái lớn hơn với những cái ôm và chỉ trong vài phút, tất cả đều khóc cùng nhau.

"Unnie, nếu chị khóc em sẽ khóc đó. Chị biết mà!" Wheein hét lên.

"Đừng có như một đứa trẻ vậy chứ" Hyejin đẩy người bạn thân, cố giấu những tiếc nức nở  của mình.

Yongsun không thể làm gì khác ngoài cười trong nước mắt. "Các em thật tuyệt vời"

Sau khi lau đi hầu hết những giọt nước mắt không mong muốn, Yongsun nói. "Một lần nữa chị xin lỗi..chỉ là đã bốn năm kể từ khi chị bắt đầu tập luyện và mỗi ngày đi qua chị nghĩ rằng mình quên đi nhiều hơn và nhiều hơn nữa tại sao chị bắt đầu điều này. Chị đã cố gắng tìm kiếm tình yêu và niềm vui của mình dành cho âm nhạc nhưng dù chị cố tìm ở bất cứ nơi nào thì vẫn không đạt được. Thật là mỉa mai khi nền công nghiệp âm nhạc và giáo dục âm nhạc mà chị nhận được lại làm mất đi niềm đam mê của chị thay vì, nó nên tạo cảm hứng để chị muốn làm nhiều hơn nữa. "

Tất cả đều ngồi đó lắng nghe cảm nhận của Yongsun, tất cả đều liên quan đến nó và cách nào đó. Wheein đột ngột đứng dậy, nhấc điện thoại ra và nối với hệ thống âm thanh. "Hãy bắt đầu bữa tiệc nào!"  Cô hét lên và bắt đầu hát.  Bằng một cách hài hước, cô bắt đầu rap và thực hiện những chuyển động kỳ quái lạ lùng. "Và tiếp theo chúng ta có Yongsun unnie lên sân khấu!" Wheein la lớn.

Ngay sau đó, Wheein, Hyejin, Byulyi, và Yongsun tham gia, cùng hòa âm, hát và rap một cách hài hòa mà không quan tâm đến việc trông họ ra sao và nghe như thế nào. Sự mệt mỏi dần dần làm họ ngã xuống.

"Unnie, đôi khi em cũng cảm thấy như vậy, em đã tập luyện trong một thời gian dài và đôi khi em đánh mất mình, nhưng chị biết cái gì không? Những thứ này? Chúng ta vừa làm gì?" Wheein hỏi.

"Yeah?" Yongsun trả lời.

"Không thú vị sao? Hát hết sức và kết hợp âm nhạc với nhau dù cho nó chỉ có vậy?"

Yongsun nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đó là sự thật.Nàng đã không vui vẻ khi hát một lúc lâu. Tất cả những gì nàng có thể nhớ được trong những năm vừa qua là người hướng dẫn nói rằng nàng không đủ khả năng. Những câu nói như vậy. Không. Em dành quá nhiều thời gian giữa các dòng. Ngữ điệu không đúng. "Yeah, đúng vậy."

"Nó sẽ không  dễ dàng hơn nữa đâu và có lẽ quan điểm của chị một lần nữa lại là chị không biết tại sao mình lại làm điều này, nhưng chúng em ở đây để vực chị dậy. Và chị biết gì không? Thật đáng kinh ngạc khi chúng ta có cơ hội kiếm sống bằng cách làm những gì chúng ta yêu thích.Để có thể biểu diễn và làm cho người khác hài lòng với âm nhạc của chúng ta. Chị không nghĩ vậy sao? "


3 năm sau

"Chiến thắng đầu tiên của Mamamoo!  Xin chúc mừng! Xin vui lòng phát biểu!"

Yongsun, còn được biết đến với cái tên Solar bây giờ, cầm lấy mic, nhìn xuống biển  người trước mặt nàng lúc này. "Tôi muốn cảm ơn Chủ tịch và nhân viên đã làm mọi thứ có thể, và cho tất cả các thành viên trong gia đình của chúng tôi, những người đã sinh ra chúng tôi và dĩ nhiên là tất cả những người hâm mộ của chúng tôi nữa."

Với đám đông đang la hét và giơ cao dấu hiệu của họ. "Cá nhân tôi muốn cảm ơn các thành viên của tôi, những người đã ở bên cạnh tôi. Chị yêu các em. Các em là những người bạn thân , những người đã ủng hộ chị, và quan trọng nhất, các em là gia đình thứ hai của chị. Cám ơn tất cả mọi người và chúc ngủ ngon!"

Đám đông la hét lên một lần nữa khi các cô gái cúi chào và họ nắm lấy tay nhau.

Yongsun cảm thấy niềm vui thuần khiết. Bởi vì bất chấp mọi thứ nàng đã trải qua, nàng đã đứng  ở nơi nàng muốn.

-------------

Ừm, đây là chap cuối cùng của fic rồi, như mình đã nói thì mình khá hụt hẫng với cái ending này vì theo mình thì nó như là OE vậy :d
Nhưng dù sao cũng cảm ơn các bạn đã theo dõi fic,  mong các bạn hãy click vào link nguồn mình đính ở đầu fic để thả tim cho author nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro