Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1. Hồi ức.

Tiffany Hwang ngồi xuống ghế. Tôi là CEO trẻ nhất với công ti đối tác Hwang(Điều này tôi sẽ giải thích sau)(không biết trans câu này ntn nữaT.T) Dẫu sao, hôm nay cũng như bao ngày khác thôi. Tôi ngồi ở đây và lại nghĩ về “người ấy”.

Đã ba năm kể từ khi tôi bỏ đi rồi. Cậu ấy từng yêu người đó. Không, cậu ấy vẫn còn yêu người đó. Và cậu ấy sẽ không bao giờ để ý đến con người này… Mãi mãi không bao giờ…

Thở dầi lần nữa khi nghĩ rằng tôi hận người ấy biết chừng nào. Tôi vẫn cuồng si người ấy biết chừng nào, dù cho người ấy có cứa nát tim tôi không biết bao nhiêu lân trước đây. Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, trở lại những năm cuối cấp trung học. Tôi mới 21 tuổi khi đó và sống tại Nhật một thân một mình. Lúc tôi lựa chọn chuyển đi, tôi không nói một lời. Kể cả những người bạn thân nhất của tôi cũng không hay biết rằng tôi sẽ phiêu bạt chốn nào. Ba mẹ đã rời xa khi tôi chỉ mới 7 tuổi và nửa năm sau đó, tôi buộc phải tự làm chủ cuộc sống của bản thân.

Không có gì công bằng cả. Cuộc đời của tôi cũng không công bằng…

———————————————————————–

“Cô gì ơi, cô không thể ra ngoài bằng lối đó được đâu” Vị bác sĩ cố ngăn cản khi thấy tôi đẩy cửa vào phòng nhưng đã quá muộn. Trong căn phòng đó, tôi nhìn thấy họ nằm yên không chút sức sống.

Cha à… Mẹ à… Tại sao vậy?

Tôi quỳ xuống sàn, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm trên gương mặt.

Bố mẹ tôi chết rồi. Họ đã vướng vào một chuyện không đáng xảy ra.

Vị bảc sĩ kia khuyên rằng có lẽ tôi sẽ ổn hơn khi về nhề nhà và đến đây vào ngày mai.

Tôi siết chặt bàn tay mỗi khi nhớ về nó. Một phần lỗi cũng là do tôi tại sao họ lại chết. Tôi đã cứng đầu bỏ đi không chịu lắng nghe, cha mẹ đã phải chạy theo và giải cứu tôi – Đứa con duy nhất của hai người. Điều này dẫn đến cái chết của họ. Tất cả là vì tôi…

Cha đã đẩy kẻ điên khùng kia ra xa tôi. Rồi ông ôm tôi và nói với tôi rằng mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Sau đó tôi thấy kẻ đó quay lại với con dao trên tay, nhưng cha không thể thấy dược vì ông đang quay lưng lại với hắn.

Tôi vô cùng hoảng sợ và đang cố đẩy ông sang một bên, nhưng mẹ đã ở phía trước và hứng chịu nhát dao thay cho hai cha con tôi.

Nước mắt tôi chảy dài.

Máu lênh láng khắp xung quanh.

Còn cha thì gào lên và lao đến bên mẹ, lay lay cái thân xác đã mất quá nhiều máu. Tôi biết rằng mẹ đã không qua khỏi…

Hắn lại tiếp tục ra tay với cha tôi.

Tôi hét lên.

“Daddy!”

Cha gục xuống và cũng như mẹ, bị một vết chém ở ngực, máu tuôn trào ra tại vết thương và miệng của ông.

Tôi mím chặt môi và nuốt nước mắt, nuốt luôn cả nỗi sợ hãi của mình vào bên trong.

May mắn thay, có hai viên cảnh sát đã tới và cho hắn một phát súng. Tôi chỉ ước rằng họ sẽ đến đây sớm hơn và tôi sẽ không còn một thân một mình đương đầu với cuộc sống này…

————————————————————

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tôi trở về với hiện thực và nhìn thấy Sunny đang ở trước mặt mình.

Tôi ho lên một tiếng và lơ đãng nhìn chằm chằm vào cây bút đang cầm trên tay.

“Chỉ tự hỏi rằng sẽ thú vị thế nào nếu có một chuyến về Hàn Quốc thôi.”Tôi nói dối. Sao chứ. Tại sao tôi lại muốn trở về đất nước đó. Nó lại gợi cho tôi những kí ức về người đó mà thôi.

“Fany ah…Mình xin lỗi” TaeYeon hướng ánh mắt về phía tôi.

“Không cần phải tỏ ra phấn khích đâu” Sunny nói.

Damn it. Nếu cô ấy là SooYoung.

“Haha… Mình hơi mệt thôi”Tôi nói với cô ấy.

“Vậy cậu cần về nhà và…”

“Mình nên như vậy. Còn cậu ở lại đây lo liệu mọi việc.”Tôi nói trước khi rời đi.

“Nhưng mình sợ lắm Yuri à… Nếu bạn ấy từ chối mình thì phải làm sao”

“Fany ah! Mạnh mẽ lên nào! Cậu ấy sẽ nhận lời… tin mình đi”

Mình tin cậu Yuri à…

“Mình đã nói rồi mà.. Cô ấy cũng thích cậu đấy!” Yuri mỉm cười với TaeYeon.

TaeYeon đỏ mặt và nắm lấy tay tôi.

“Đừng trêu cậu ấy, Yul à.”Tôi nói với Yuri

Mình vẫn nhớ được cảm hơi ấm bàn tay cậu.

Trong buổi P.E(?), tôi bị ngã và bong gân mắt cá chân. TaeYeon đã dìu tôi và đưa xuống phòng y tá.

Cuối cùng tôi lại trượt chân lần nữa và ngã vào lòng cô ấy.

Mặt chúng tôi chỉ cách nhau có vài inch. Rồi cả hai quấn lấy nhau và chúng tôi đã hôn nhau.

Nụ hôn đầu của tôi…

“Này, Taetae đi đâu rồi?”

“À… Mình nghĩ rằng mình vừa thấy cậu ấy ở cùng học sinh mới chuyển đến.”HyoYeon nói với tôi.

“Cô nàng tóc vàng hoe kia à?”

Yuri gật đầu.

“Cô ấy thật đẹp… Mình nghĩ mình đã cảm nắng cô ấy mất rồi” Yuri đổ gục hoàn toàn trước một cô gái chưa từng gặp mặt trước đây.

“Nhưng…”Yuri ngập ngừng.

“Nhưng gì?”

Cậu thở dài.

“Hình như TaeYeon cũng thích cô ấy thì phải…”

Tôi nhíu mày.

“Nhưng mình là bạn gái của Taetae mà”

“Fany… TaeYeon chưa từng nói ba từ  kia cho cậu nghe… Cậu ấy không yêu cậu. Mình đã để ý ánh mắt cậu ấy nhìn về Jessica. Cậu ấy đang bắt đầu một chuyện tình mới” HyoYeon nói như thể cậu ấy là Biết Tuốt vậy. Yuri cũng đồng ý theo.

Ờ thì HyoYeon biết mọi thứ.

Và tôi đáng ra phải nghe lời cậu ấy. Và tôi cũng có thể kết thúc nó trước khi tôi lún sâu hơn và thoát ra ngoài trong đau đớn như bây giờ.

Sau phòng tập, Taetae đấy Jessica vào tường. Hai bờ môi vồ lấy nhau, thở hổn hển, đôi bàn tay bận bịu khám phá từng cm cơ thể của kẻ kia.

Tôi không muốn tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Yuri kéo tôi vào một cái ôm.

“Shh… Sẽ ổn cả thôi Fany… Mình ở đây vì cậu…” Cậu thì thầm. Tôi quay lại ôm cậu ấy, vùi mặt vào bờ vai cậu ấy mà khóc.

“Sao lại đau như vậy? Sao Taetae lại nỡ đối xử với mình như vậy? Cậu ấy lừa dối mình đó, biết không!” Tôi khẽ nói.

Mặc dù Yuri trông không giống tôi, nhưng cậu ấy cũng rất đau vì cậu ấy yêu Jessica nhiều lắm.

“Về nhà thôi… Ta sẽ nói chuyện với họ hôm sau vậy.” Cậu ấy dẫn tôi ra nhà xe.

Tôi dựa người vào tường và hét lên, cảm thấy vô cùng thất vọng với suy nghĩ của bản thân.

“Taetae… Nếu cậu biết mình đã bị cậu vô tình làm tan nát cõi lòng như thế nào…”

End Chap1.

————————————————

Chap một đã xong rồi đó. Đúng vậy, cô gái mà TaeYeon yêu chính là Jessica.  Poor Fany. Nhưng đừng lo. Fany là nhân vật chính trong fic mà. Yay. Hầu hết mọi cảnh trong chap này đều viết về quá khứ của Tiffany nên mọi người đừng nhầm lẫn, right? Chap tới mình sẽ viết nhiều hơn về cuộc sống của TaeYeon khi không có Tiffany.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro