23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Được rồi. Thủ tục chuyển trường thầy đã giúp em làm xong.” Chủ nhiệm lớp nói rồi đưa hồ sơ cho Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nhận lấy nhìn nhìn rồi nói “Cám ơn thầy.”

Chủ nhiệm lớp gật gật đầu vỗ vỗ vai Thiên Tỉ “Thật sự muốn xuất ngoại sao? Nước ngoài cũng không phải quá tốt so với trong nước, em hoàn toàn có thể thi vào một trường đại học tốt, tiền đồ cũng rộng mở.”

“Thầy không cần lại khuyên em nữa, em đã quyết định rồi, người nhà em đều ở bên kia.”

“Haizz! Vậy được rồi!”

“Em xin phép ra ngoài.” Nói xong Thiên Tỉ cúi chào rồi ra khỏi văn phòng.

Chủ nhiệm lớp nhìn nhìn bóng dáng Thiên Tỉ lại lần nữa khẽ thở dài.

“Sao vậy, lớp thầy lại có người muốn ra nước ngoài.” Giáo viên ở bàn bên cạnh hỏi.

“Ai! Đúng vậy! Là học sinh ưu tú nhất lớp a.”

“Thật đáng tiếc, sao nhiều người muốn đi nước ngoài học đại học như vậy, nước ngoài kỳ thật so với Trung Quốc cũng không tốt hơn bao nhiêu."

“Ai mà không biết điều đó? Từ lần trước em ấy lại đây nói muốn chuyển trường tôi đã bắt đầu khuyên bảo, vốn dĩ thủ tục mấy ngày hôm trước đã làm xong, chính là hy vọng em ấy có thể suy suy xét lại nên mới kéo dài tới hôm nay. Nhưng em ấy vẫn khăng khăng muốn đi, tôi có biện pháp nào khác.” Chủ nhiệm lớp lắc đầu bất đắc dĩ nói.

Bọn họ tiếp tục thảo luận nhưng không ai chú ý tới Vương Tuấn Khải ở một góc khác đã kinh ngạc đến cứng người.

“Tiểu Khải, Tiểu Khải”

Thầy giáo âm nhạc kêu to làm Vương Tuấn Khải phục hồi tinh thần lại “Nga! Thực xin lỗi thầy, em hơi thất thần.”

“Ừm, không sao, em tìm thầy có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nữa nhà em có chút việc không thể tới tập luyện.”

“Vậy được rồi! Chờ em xong việc lại tới tập tiếp!”

“Dạ, cám ơn thầy.” Nói xong Vương Tuấn Khải đi ra khỏi văn phòng, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những gì vừa nghe được.

Cứ như vậy Vương Tuấn Khải thất thần trở lại lớp, ngồi vào chỗ ngồi nhìn về phía Thiên Tỉ, phát hiện nơi đó sớm đã trống không. Quay đầu nhìn bên cạnh Vương Nguyên đanv nằm bò ra ngủ, trong lòng Vương Tuấn Khải thập phần phức tạp.

Nhẹ nhàng lay tỉnh Vương Nguyên nói “Nguyên Nguyên, anh có chút không thoải mái, về nhà trước, em xin phép thầy giáo hộ anh.”

“Vâng.” Vương Nguyên khẽ gật đầu, trong lúc vô tình nhìn về phía vị trí của Thiên Tỉ, phát hiện nơi đó không có ai, trong mắt Vương Nguyên bi thương chợt lóe. Sau hôm đó cậu tiếp tục vô cớ gây rối, Thiên Tỉ cũng không đi tìm cậu nữa, chỉ là như cũ vừa thấy cậu liền nhíu chặt chân mày.

Vương Tuấn Khải trên đường đến nhà Thiên Tỉ, nhớ tới những lời đã nghe được, lại nhớ tới Vương Nguyên mấy ngày nay chịu quá nhiều tổn thương, nghĩ đến thann âm đau thương mà trầm thấp kia, cả thân ảnh chìm trong mưa ngày hôm đó, Vương Tuấn Khải liền đau lòng đến phát hỏa. Nắm chặt nắm tay nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng.

Tiếng đập cửa làm Thiên Tỉ đang thu dọn hành lý hơi ngưng lại, tưởng là Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ đi qua đó, mới vừa đem cửa mở ra liền thật mạnh ăn một quyền té lăn trên sàn nhà, còn không kịp phục hồi tinh thần đã bị Vương Tuấn Khải túm lấy. Vương Tuấn Khải sớm đã bị lửa giận thâu tóm, một quyền lại một quyền đánh vào người Thiên Tỉ.

Sau khi thấy rõ là Vương Tuấn Khải Thiên Tỉ nắm lấy cơ hội đánh trả, thoát khỏi Vương Tuấn Khải, xoa xoa vết máu ở khóe miệng tức giận nói “Đệt, phát bệnh thần kinh à?”

Vương Tuấn Khải xoa xoa nơi bị Thiên Tỉ đánh “Vì sao chuyển trường?”

Nghe Vương Tuấn Khải hỏi như vậy, Thiên Tỉ ngây người một chút sau lại nhàn nhạt nói “Đây là chuyện của tôi.”

Nghe thế Vương Tuấn Khải thật vất vả bình ổn lửa giận lại lần nữa bốc cháy lên, bước nhanh đến túm cổ áo Thiên Tỉ tức giận rống “Chuyện của cậu? Cậu biết Vương Nguyên mấy ngày nay có bao nhiêu thương tâm không? Cậu biết ngày mưa hôm đó em ấy có bao nhiêu tan vỡ không? Cậu biết mấy ngày nay lúc ngủ đều kêu cậu đừng đi không? Cậu có biết đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy như vậy không? Cậu còn dám nói với tôi đây là chuyện của cậu, lúc trước tôi thật không nên bỏ lại Vương Nguyên để tên cặn bã như cậu chăm sóc.” Càng nói càng tức giận, lại lần nữa nhịn không được một quyền đánh vào mặt Thiên Tỉ.

“Cậu đủ chưa?” Lần này Thiên Tỉ cũng nổi giận.

“Chưa đủ, hôm nay tôi muốn đánh chết cậu.” Nói xong hai người liền lao vào đánh nhau.

Đột nhiên một cuốn sổ từ trên người Thiên Tỉ rớt xuống, thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người. Bởi vì sợ hãi bị nhìn thấy, Thiên Tỉ vội vàng buông cổ áo Vương Tuấn Khải ra muốn nhặt nó, mà khi sắp đụng tới lại bị Vương Tuấn Khải giành trước một bước.

“Trả lại cho tôi.”

Thiên Tỉ duỗi tay muốn đoạt lấy lại bị Vương Tuấn Khải xoay người né tránh, lợi dụng khe hở Vương Tuấn Khải mở ra nhìn thấy bên trong mỗi một tờ đều có vẽ bản đồ, từ trường về đến nhà, từ nhà đến siêu thị, còn có ảnh chụp của vài người kèm theo chú thích, còn có kế hoạch trong một ngày. Vương Tuấn Khải kỳ quái nhìn về phía Thiên Tỉ đang tuyệt vọng ở bên cạnh, lại nhìn xung quanh, phát hiện cơ hồ mỗi nơi đều dán một tờ ghi chú.

“Sao lại thế này, những cái này là gì?” Vương Tuấn Khải chỉ vào trong tay vở cùng chung quanh hỏi đến.

“Không có gì."

“Không có gì vì sao phải đánh dấu này đó, không có gì vì sao phải mang theo cuốn sổ này?”

Ép hỏi làm Thiên Tỉ cứng họng.

“Hả!? Vì sao, cậu nói đi! Cậu nói xem vì sao một người chỉ đọc qua một lần liền nhớ rõ lại cần phải đánh dấu mọi thứ.”

Trí nhớ hoàn hảo của Thiên Tỉ cả lớp đều biết, một người có thể đọc số Pi nguyên một phút đồng hồ, một người xem một lần vũ đạo liền nhảy được hoàn chỉnh, một người đọc qua một bài văn liền có thể đọc lại vanh vách, không có ai mà không cảm thấy kính nể đối với trí nhớ của Thiên Tỉ. Chính là khi Vương Tuấn Khải nhìn thấy hết thảy liền không dám tin vào hai mắt của mình cũng không dám đoán bừa. Không có ai sẽ tin một người có trí nhớ tốt như vậy lại đem mỗi một đồ vật đều đánh dấu cẩn thận, đem mỗi một người đều viết ghi chú, đem mỗi một chỗ cần đi đều vẽ ra bản đồ. Chính là mấy thứ này lại trần trụi bày ở trước mặt Vương Tuấn Khải.

“Đây là chuyện của tôi.” Nhíu chặt chân mày cùng ngữ khí lãnh đạm tựa hồ không muốn nhiều lời.

“Không liên quan đến tôi? A! Không liên quan tôi. Con mẹ nó, cậu có biết Vương Nguyên mấy ngày nay có bao nhiêu thương tâm không, cậu có biết em ấy đã khóc bao nhiêu lần không, cậu có biết lần đó cậu muốn chuyển chỗ em ấy có bao nhiêu đáng thương không, cậu có biết ngày đó cậu cự tuyệt em ấy thanh âm của em ấy có bao nhiêu trầm thấp không, cậu có biết ngày mưa đó em ấy có bao nhiêu tuyệt vọng có bao nhiêu tan vỡ không, cậu có biết mỗi tối em ấy ở trong phòng khóc bao lâu không? Cậu có biết em ấy yêu cậu bao nhiêu không? Mẹ nó, rốt cuộc cậu có còn trái tim hay không?”

Lại lần nữa túm cổ áo Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải phẫn nộ quát, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng.

“Không biết, cậu cho rằng tôi thật sự cái gì cũng không biết sao?”

Thiên Tỉ mạnh mẽ đẩy Vương Tuấn Khải ra, hai mắt phiếm hồng, trong ánh mắt màu hổ phách có bi thương có ủy khuất có không cam lòng còn có phẫn nộ.

“Cậu cho rằng tôi không biết cậu ấy thương tâm sao? Cậu cho rằng tôi không biết cậu ấy có bao nhiêu tuyệt vọng sao? Cậu cho rằng tôi không biết cậu ấy đau lòng nhiều bao nhiêu sao? Haha!”

“Nhưng mà có ai nghĩ tới tôi không, nghĩ tới mấy ngày nay tôi sống như thế nào không, các người có ai biết tôi có bao nhiêu khổ sở không, có bao nhiêu tuyệt vọng không, cậu cho rằng tôi muốn thương tổn cậu ấy sao? Cậu cho rằng tôi nhẫn tâm làm cậu ấy thương tâm sao? Tôi cũng không muốn đẩy cậu ấy ra, không muốn thương tổn cậu ấy, nhưng mà cậu ấy yêu sai người rồi, yêu một người không có tương lai không có ngày mai, yêu một người tùy thời đều có khả năng quên mất tất cả. Đó là yêu tôi.”

“Cậu có biết không nếu cùng tôi ở bên nhau là có ý nghĩa gì, nghĩa là về sau cậu ấy phải sống trong sợ hãi, nghĩa là cậu ấy sẽ từ hy vọng ngã vào tuyệt vọng, nghĩa là cậu ấy sẽ phải ở bên một kẻ sắp chết. Đẩy cậu ấy ra là biện pháp tốt nhất, là lựa chọn tốt nhất cho cậu ấy.”

Thiên Tỉ vô lực ngã ngồi trên sô pha rũ đầu, thấy không rõ biểu tình nhưng vẫn như cũ có thể thấy được cậu vô lực và tuyệt vọng.

Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn thân ảnh suy sụp ngồi trên sofa, đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải nhìn thấy Thiên Tỉ như vậy, tuy rằng Thiên Tỉ là người nhỏ nhất trong ba người bọn họ nhưng lại là người thành thục nhất, luôn là bộ dáng đạm nhiên lạnh nhạt, chưa từng thấy cậu ta yếu ớt như thế, Thiên Tỉ tuyệt vọng giống hệt Vương Nguyên làm Vương Tuấn Khải đau lòng.

Nhẹ nhàng đi qua trước mặt Thiên Tỉ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Nghe Vương Tuấn Khải hỏi, Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, bốn mắt nhìn nhau. Rốt cuộc Thiên Tỉ cúi đầu chạm rãi nói.

“Não có máu đọng, chèn vào dây thần kinh ký ức, cần phải làm giải phẫu, đây là cách duy nhất, nhưng mà xác xuất thành công phi thường thấp chỉ có 2%, hơn nữa nếu thành công tôi cũng sẽ quên hết tất cả.”

“Cậu nói cái gì?” Vương Tuấn Khải không thể tưởng tượng nhìn Thiên Tỉ.

“Cho nên cậu biết vì sao tôi phải đẩy cậu ấy ra rồi chứ! Bởi vì tôi không muốn liên lụy cậu ấy.”




_______

Còn tưởng hnay k lết đc 2 chap, mau khen tui đi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro