3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi đến trạm xe bus, Vương Nguyên mở sữa bò mà Thiên Tỉ cho, liền uống, vừa uống vừa xem có xe tới hay không, Thiên Tỉ bị hành động của Vương Nguyên hấp dẫn, thật sâu nhìn Vương Nguyên, trên mặt treo nụ cười sủng nịch, chẳng bao lâu liền phục hồi tinh thần, phát giác mình nhìn Vương Nguyên như vậy có chút không đúng.

"Vương Nguyên, lát nữa đi đâu?!"

"À! Chúng ta tới tiệm bánh hohc làm bánh kem."

"Học làm bánh kem?" Thiên Tỉ mày hơi hơi nhíu một chút.

"Đúng vậy! Tớ muốn tự mình làm bánh kem cho Tiểu Khải ăn, anh ấy khẳng định sẽ rất vui" Vương Nguyên hưng phấn nói, trong mắt ngôi sao lấp lánh phát ra quang mang.

Thiên Tỉ thấy như vậy, cười khổ lắc lắc đầu, trong mắt toàn là đau thương. Chừng nào thì cậu cũng có thể đối với tớ như vậy! Thiên Tỉ nghĩ thầm.

"Xe tới" Vương Nguyên đẩy đẩy Thiên Tỉ, uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, liền lên xe, "Nhanh lên, Tiểu Thiên Thiên".

Thiên Tỉ phục hồi tinh thần đi theo Vương Nguyên lên xe, Thiên Tỉ đeo tai nghe, nhắm hai mắt hưởng thụ thế giớ thuộc về mình, đột nhiên, bả vai hơi nặng, Thiên Tỉ lập tức mở hai mắt, bất đắc dĩ nhìn Vương Nguyên đã ở trên vai cậu ngủ rồi.

"Ai kêu cậu dậy sớm như vậy" Thiên Tỉ nhìn nhìn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, trên mặt tràn đầy sủng nịch. Những ngày như thế này về sau sẽ không có nữa, Thiên Tỉ nghĩ như vậy, khóe miệng trùng xuống.

Mà lúc này người ở trên vai Thiên Tỉ còn đang ngủ ngon lành.

............

"Hửm?" Xe kịch liệt đong đưa đánh thức Vương Nguyên đang ngủ ngon, xoa xoa đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ, Vương Nguyên nhìn quanh bốn phía hỏi "Tiểu Thiên Thiên, đây là đâu?"

Một lúc cũng không thấy Thiên Tỉ trả lời, Vương Nguyên kỳ quái nhìn về phía Thiên Tỉ, chỉ thấy Thiên Tỉ đen măht, mày nhăn thành một chữ xuyên (川), bàn tay nắm chặt, như là đang nhịn cái gì.

"Này này! Tiểu Thiên Thiên cậu sao vậy, mặt đen như vậy, tớ đã nói cậu đừng như vậy rồi mà, sẽ mau già" không rõ nguyên do Vương Nguyên liền nói, vừa nói vừa đặt một tay lên vai Thiên Tỉ, "Cậu phải giống tớ nè, cười thật nhiều, bằng không má lúm đồng tiền của cậu sẽ bị giăng mạng nhện,......"

Mới vừa đặt tay lên vai Thiên Tỉ, Vương Nguyên liền cảm thấy ẩm ướt, tức khắc ngậm lại cái miệng đang lải nhải miệng, thu tay lại.

"Giờ đã biết vì sao chưa!" Thiên Tỉ quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên vẻ mặt xấu hổ, "Cậu nên cản thấy may mắn vì tớ không phải Tiểu Khải"

"Ai a, Tiểu Thiên Thiên đừng nói vấn đề nhàm chán này nữa, chúng ta tâm sự nhân sinh, tâm sự lý tưởng a." Vương Nguyên cười hì hì nói.

"Chờ khi nào cậu thoát khỏi lớp đếm ngược thì chúng ta nói chuyện đó" nhịn xuống xúc động muốn đánh Vương Nguyên, quay đầu đi, nhìn về phía phía trước, cậu sợ tiếp tục nhìn vẻ mặt cười vô tâm vô phế kia của Vương Nguyên cậu sẽ hành hung cậu ấy một trận mất.

Tuy rằng cậu không phải cung Xử Nữ giống Tiểu Khải, nhưng không phải chỉ có cung Xử Nữ mới ưa ở sạch, chỉ là không nghiêm trọng bằng cung đó mà thôi, huống chi, ai sẽ chấp nhận có nước miếng dính trên quần áo mình a.

Thấy mình nói sang chuyện khác là vô dụng, Vương Nguyên đành phải nhận sai, "Được rồi, Tiểu Thiên Thiên đừng tức giận, tớ giúp cậu giặt sạch có được không!!"

"Chờ khi nào cậu giặt sạch quần áo bẩn ở nhà mình xong thì hãy nói đến việc giặt áo của tớ."

Nghĩ đến đống quần áo bẩn như núi ở nhà mình, Vương Nguyên càng xấu hổ.

"Tớ mời cậu ăn kem"

"Tớ không ăn mấy thứ đó"

"Tớ cho cậu khoai tây chiên mà tớ thích nhất nha?!"

"Nhưng tớ không thích ăn"

Nhìn Thiên Tỉ lần lượt cự tuyệt mình, Vương Nguyên cúi đầu trầm tư suy nghĩ làm sao lấy lòng Thiên Tỉ. Thiên Tỉ nhìn, chân may giãn ra, trong mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Vương Nguyên, nhợt nhạt cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện treo ở bên miệng.

"Đã tới trung tâm thành phố Bắc Kinh, hành khách xuống xe xin hãy rung chuông" Loa trên xe bus vang lên.

"Đi, tới rồi"

Thiên Tỉ lấy lại tinh thần liền đứng dậy xuống xe, Vương Nguyên đi theo, nhưng không dám đi về phía trước, sợ Thiên Tỉ tức giận. Đi một lúc lâu, Thiên Tỉ phát hiện Vương Nguyên đi phía sau mình, không chịu đi lên liền dừng lại bước chân, đôi tay đút trong túi quần, nhìn Vương Nguyên đang cúi đầu đi tới.

"A?" Vương Nguyên còn đang cúi đầu nỗ lực suy nghĩ làm sao lấy lòng Thiên Tỉ thì đột nhiên đâm vào một lồng ngực cứng rắn mà ấm áp. Ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Thiên Tỉ.

"Đi phải nhìn đường" nói xong Thiên Tỉ xoay người tiếp tục đi phía trước, bất quá vừa xoay người, trong nháy mắt trên mặt liền tràn ngập ý cười.

"Hả? Cậu ấy đã nguôi giận rồi sao?" Vương Nguyên nhìn bóng lưng Thiên Tỉ, thấp giọng nói.

Đi một lát Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên còn không theo kịp, cũng không quay đầu lại nói "Còn không mau theo kịp."

Vương Nguyên vừa nghe liền biết Thiên Tỉ đã nguôi giận, lập tức tung ta tung tăng chạy lên, ôm lấy cổ Thiên Tỉ cười hì hì nói "Tớ biết mà, Tiểu Thiên Thiên tốt nhất."

............

"Bác Lý, Thiên Long ca tới rồi đây" Vừa vào tiệm bánh kem Vương Nguyên liền rống to không thèm để ý trong tiệm còn có rất nhiều người.

Lúc này khách trong tiệm đều dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn hai người bọn họ, Thiên Tỉ mặt đen tới cực điểm, sao mình lại quen biết tên ngốc này không biết, nội tâm Thiên Tỉ rít gào.

"Là Nguyên Nguyên và Thiên Tỉ a! Lâu rồi không gặp hai đứa, gần đây có khỏe không?" Không bao lâu liền có một bác trai hiền lành từ trên lầu đi xuống.

"Thiên Long ca con có thể không khỏe sao?" Vương Nguyên đắc ý nhướng mày.

"Đúng, Nguyên Nguyên của chúng ta lợi hại nhất, đúng rồi hôm nay tới muốn mua bánh gì a." Bác Lý cưng chiều vỗ vỗ đầu Vương Nguyên hỏi.

"Bác Lý, lần này tụi con tới không phải mua bánh kem, mà là muốn học làm bánh kem"

"Hả? Học làm bánh?"

"Đúng vậy, ngày mai không phải là sinh nhật Tiểu Khải sao! Nên con muốn học làm một cái bánh kem cho anh ấy."

"Đúng vậy, bác già đến đãng trí rồi, sin nhật Tiểu Khải cũng quên, lên lầu với bác, bác dạy hai đứa." Bác Lý gãi đầu nói.

Nói xong liền xoay người mang Vương Nguyên và Thiên Tỉ lên lầu.

"Bánh kem quan trọng nhất chính là trứng gà, cho nên Nguyên Nguyên, đập trứng gà vào trong chén này, đừng làm vỡ lòng đỏ trứng" Bác Lý vừa nói, vừa đưa một cái chén cho Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhận lấy chén để trước mặt, lại cầm trái trứng gà, gõ một cái, sau đó đưa ra giữa cái chén. Bang một tiếng, toàn bộ trứng gà bị bóp nát rớt vào trong chén, đứng ở một bên bác Lý và Thiên Tỉ vẻ mặt hắc tuyến.

"Làm sao a, thử một lần nữa" Vương Nguyên lại cầm một trái trứng khác, chẳng bao lâu lại bang một tiếng kết cục giống như trái vừa rồi, toàn bộ rớt ở trong chén. "Không được, lại lần nữa"

"Ai, sao lại như vậy, một lần nữa"

"Lòng đỏ trứng bị vỡ, thêm lần nữa"

"Vỏ trứng rơi vào, làm lại"

Theo từng trái trứng mà Vương Nguyên làm vỡ, mặt bác Lý càng ngày càng đen, Thiên Tỉ cũng nhìn không được, đoạt lấy cái chén của Vương Nguyên, cầm lấy một trái trứng gà, nhẹ nhàng gõ một chút, một trái trứng nguyên vẹn xuất hiện ở trong chén.

"Oa! Tiểu Thiên Thiên thật lợi hại a, cư nhiên có thể làm được" Vương Nguyên vẻ mặt sùng bái nhìn Thiên Tỉ, bác Lý cũng thở ra một hơi, con để đứa nhỏ ngốc nghếch kia tiếp tục, mình sẽ phải đóng cửa tiệm mất, bác Lý nghĩ.

Thiên Tỉ không để ý tới Vương Nguyên tiếp tục làm, không bao lâu, Thiên Tỉ liền đưa chén trứng cho Vương Nguyên "Xong rồi"

"Được rồi, bước thứ hai là tách lòng đỏ cùng lòng trắng trứng ra." Bác Lý nói rồi đưa cho Vương Nguyên một cái muỗng.

Vương Nguyên nhận lấy, duỗi hướng vào trong chén. Chẳng bao lâu, ngẩng đầu nhìn bác Lý nói "Lòng đỏ trứng bị vỡ, làm sao bây giờ"

Bác Lý tức khắc vẻ mặt hắc tuyến. "Hả...."

Vì phòng ngừa Vương Nguyên quậy khiến mình phá sản, bác Lý thúc đành phải tự thân vận động.

...... Cứ như vậy ở dưới vẻ mặt hắc tuyến mà dạy dỗ của bác Lý, dưới sự trợ giúp của Thiên Tỉ, bánh kem đã thành hình.

"Bác Lý con muốn viết chữ lên bánh kem thì làm sao a!"

"Viết chữ, viết chữ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro