5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thầy ơi, em muốn hỏi một chút sao Tiểu Khải không đi học a!” Đã qua hai tiết học, Vương Tuấn Khải còn chưa tới, việc này làm cho Vương Nguyên không khỏi lo lắng, vì thế học xong hai tiết đầu liền đi tới văn phòng tìm chủ nhiệm lớp hỏi.

“A! Vương Tuấn Khải hả! Không phải em ấy chuyển trường rồi sao?” Chủ nhiệm lớp nói.

“Cái gì, chuyển trường” Tin tức thật lớn làm Vương Nguyên không tiếp thu được.

“Đúng vậy! Em không biết sao? Buổi chiều ngày hôm qua đã tới trường thu dọn, hình như là ra nước ngoài. Em ấy không nói với mấy đứa sao?” Nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Vương Nguyên, chủ nhiệm lớp không khỏi thấy chút kỳ quái, theo lý thuyết, Vương Nguyên thân với Vương Tuấn Khải như vậy, Vương Tuấn Khải ra nước ngoài Vương Nguyên không có khả năng không biết.

Vương Nguyên lúc này trong đầu đã nổ tung rồi. Thế cho nên kế tiếp chủ nhiệm lớp nói cái gì đều nghe không được.

Ai! Thật đáng tiếc, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ một người nhất khối, một người nhị khối, đều chuyển đi rồi, về sau lớp chúng ta khả năng không giữ được vị trí số một.” Chủ nhiệm lớp tiếc nuối vuốt vuốt đầu.

“Tiểu Khải đi rồi, đi rồi” Vương Nguyên lúng ta lúng túng nói “Không, chuyện này không có khả năng, Tiểu Khải sẽ không đi, mình phải đi tìm anh ấy" Ngay sau đó liền lao ra khỏi văn phòng chạy tới cổng trường.

“Vương Nguyên, Vương Nguyên em đi đâu, mau quay lại, còn chưa tan học đâu” Chủ nhiệm lớp nhìn Vương Nguyên chạy ra ngoài liền thét lên, nhưng Vương Nguyên căn bản nghe không được chỉ là cố gắng chạy ra bên ngoài.

Bởi vì trường bọn họ có thể tùy ý ra vào, cho nên Vương Nguyên rất nhanh đã chạy ra ngoài, một đường chạy đến cửa nhà Vương Tuấn Khải, lúc này quần áo Vương Nguyên đã bị mồ hôi thấm ướt, tóc mái cũng ướt nhẹp, dính ở bên nhau, cúi đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Mây đen chậm rãi che khuất bầu trời, khắp nơi cũng bắt đầu nổi gió, hiển nhiên sắp mưa to.

Thở hổn hển mấy hơi Vương Nguyên đứng thẳng lên đối với cửa nhà Vương Tuấn Khải hô lớn. “Tiểu Khải, Tiểu Khải, Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải. Anh xuống dưới đi, Vương Tuấn Khải anh mau xuống dưới.” Hô không biết bao nhiêu lâu, trả lời Vương Nguyên chỉ có tiếng gió thổi qua, cùng tiếng sét đánh.

“Đúng rồi, điện thoại gọi điện thoại.” Vương Nguyên lập tức lấy di động ra, ở danh bạ tìm kiếm số của Vương Tuấn Khải. “Nghe điện thoại đi, nghe đi mà!” Như là chờ mong lại như là khẩn cầu.

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau” Thanh âm lạnh băng từ di động truyền ra, Vương Nguyên chưa từ bỏ ý định một lần lại một lần gọi qua. Nhưng mỗi lần đều truyền đến cùng một giọng nói, cùng một câu trả lời. Theo một lần một lần gọi qua, trái tim Vương Nguyên cũng một lần một lần rơi vào bóng tối, mưa một giọt một giọt dừng ở bàn tay lạnh băng của Vương Nguyên, thật giống như dừng ở trong lòng cậu.

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”

Không biết đã gọi bao nhiêu lần.

“Mẹ kiếp!” Vương Nguyên cũng nhịn không được đem điện thoại ném trên mặt đất. Không để ý tới cái điện thoại đã bể nát, Vương Nguyên xoay người tiếp tục chạy về phía trước.

“Còn có câu lạc bộ âm nhạc, còn có thầy dạy âm nhạc.” Như là tự tự cho mình một hy vọng, vừa chạy vừa lặp lại câu nói này. Giọt mưa dần dần lớn hơn, rất nhanh trên bầu trời rơi xuống cơn mưa tầm tã. Vương Nguyên bị xối ướt, trên mặt không biết là nước mưa hay là nước mắt.

Không biết chạy bao lâu, cũng không biết bản thân có bao nhiêu chật vật, Vương Nguyên chạy đến CLB âm nhạc của Vương Tuấn Khải liền xông lên tìm thầy dạy nhạc. Mới vừa đi vào bên trong, liền nhìn đến chỉ có thầy giáo đang sửa sang lại đồ đạc, cũng không có thân ảnh mà Vương Nguyên chờ mong.

“Vương Nguyên, sao em ướt hết như vậy”

Nghe có người kêu mình, Vương Nguyên quay đầu liền nhìn thấy thầy dạy nhạc của Vương Tuấn Khải đang đứng bên cạnh. Vương Nguyên như là bắt được hy vọng lập tức kích động hỏi “Tiểu Khải ở đây không ạ?”

“Tiểu Khải, không có tới a, ngày hôm qua em ấy là xin nghỉ rồi.”

Nghe đến đó hy vọng duy nhất của Vương Nguyên đều tan biến.

“Đúng rồi, ngày hôm qua em ấy đưa cho thầy một lá thư nói là đưa cho em.”

Vương Nguyên nhìn thầy giáo, trong mắt bốc cháy lên ánh sáng hy vọng, nhận lá thư lập tức xé ra, cậu cỡ nào kỳ vọng bên trong viết rằng anh ra ngoài hai ngày sẽ nhanh chóng quay về, cỡ nào kỳ vọng, bên trong viết tất cả chỉ là đùa thôi, nhưng cũng không giống như Vương Nguyên tưởng tượng, hiện thực giống như một cây đao thật sâu đâm vào trong lòng Vương Nguyên.

Vương Nguyên:

Khi em đọc lá thư này thì anh đã ở nước ngoài, thực xin lỗi không có từ biệt em đàng hoàng mà lại gạt em một mình bỏ đi, anh không có cách nào cả, mẹ anh ép anh phải rời đi. Anh không thể trơ mắt nhìn mẹ anh tìm chết, cho nên chúng ta chia tay đi! Anh không thể cho em hạnh phúc mà em muốn, thậm chí anh cũng không biết mình còn có trở về hay không, cảm ơn vì thanh xuân của anh đã gặp được em, cũng cảm ơn thượng đế cho em yêu anh, điều hạnh phúc nhất trên thế giới đơn giản là anh yêu em và em cũng yêu anh. Nhưng thực xin lỗi, anh đã phụ em rồi. Cho nên em hãy quên anh đi, quên một kẻ ích kỷ là anh, quên đi kẻ đã làm em đau khổ, theo đuổi hạnh phúc mới.

Yêu em.

Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên đọc xong thư trong mắt hy vọng tan biến, “Anh ấy đi rồi, anh ấy thật sự bỏ lại mình mà đi rồi.” Thất hồn lạc phách từng bước một đi ra ngoài, hoàn toàn không nghe thầy dạy nhạc ở phía sau kêu mình, nước mưa tiếp tục một giọt một giọt đánh vào người Vương Nguyên, Vương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống hệt nội tâm cậu lúc này.

“A” Vương Nguyên đối với trời rống lên một tiếng, đem nội tâm phẫn nộ, ủy khuất không cam lòng đều hống ra, sau đó cả người giống quả bóng xì hơi, từng bước một đi về phía trước.

“Ai! Sao mưa to vậy a!” Ở trong phòng Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành nhìn ngoài cửa sổ cảm thán.

“Alo?” Di động vang, Thiên Tỉ nhìn qua là chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, tức khắc cảm thấy kỳ quái.

“Alo! Thiên Tỉ, Vương Nguyên không biết chạy chạy đi đâu” Mới vừa kết nối liền vang lên giọng điệu sốt ruột của chủ nhiệm lớp.

“Thầy nói cái gì?” Nghe được Vương Nguyên không thấy đâu, Thiên Tỉ đứng lên, chân mày gắt gao nhăn lại.

“Làm sao vậy” Nghe vậy, Lưu Chí Hoành chạy lại hỏi.

“Vừa nãy, Vương Nguyên tới tìm thầy, hỏi Vương Tuấn Khải sao không đi học, thầy nói cho em ấy biết, em ấy liền chạy ra ngoài. Tìm rất lâu cũng chưa tìm được. Cũng không biết đi nơi nào rồi.”

Thiên Tỉ nghe xong lập tức xông ra ngoài, vội vàng thay giày, dù cũng chưa kịp lấy liền chạy đi ra ngoài.

“Vương Nguyên, cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện! Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!” Trong lòng vừa mặc niệm vừa chạy về phía nhà Vương Nguyên, một bên tìm kiếm số điện thoại của Vương Nguyên.

“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm khóa.” Giọng nói lạnh băng làm Thiên Tỉ cảm thấy thực bất an, nước mưa rất nhanh xối ướt thân thể cậu. “Vương Nguyên cậu nhất định phải an toàn, cậu nhất định không thể xảy ra chuyện a!”

Không biết tìm bao lâu, cũng không biết thất vọng bao nhiêu lần, nơi nào cũng đều nhìn không thấy Vương Nguyên, rõ ràng đã là mùa thu, tuy rằng cả người ướt đẫm nhưng Thiên Tỉ lại không cảm thấy lạnh, cậu hiện tại sắp điên rồi. “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy.”

Thiên Tỉ rốt cuộc duy trì không được, quỳ xuống mặt đất làm nước nưa bắn tung tóe, người qua đường dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn Thiên Tỉ. “Rõ ràng tôi đã từ bỏ, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn rất tốt, tại sao lại như vậy, Vương Nguyên cậu rốt cuộc đi nơi nào.”

Nước mắt một giọt một giọt từ khóe mắt chảy ra, cùng nước mưa hòa làm một, Thiên Tỉ như muốn tan vỡ. “Vì sao, vì sao, tại sao lại như vậy.” Thiên Tỉ phẫn nộ dùng đôi tay nện xuống mặt đất, hoàn toàn không màng bàn tay truyền đến đau đớn.

Từ từ, Thiên Tỉ như nghĩ đến cái gì đó đột nhiên đứng lên, chạy về phía sau khu nhà. Cậu nhớ Vương Nguyên khi không vui liền thích đi lên ngọn núi phía sau khu nhà ở, mỗi lần cùng Vương Tuấn Khải cãi nhau cậu ấy đều sẽ đi lên núi, ngồi một mình ở đó. Thiên Tỉ như phát điên chạy đi, cậu rất hy vọng Vương Nguyên ở đó, cậu rất sợ Vương Nguyên sẽ xảy ra chuyện, mất đi Vương Nguyên, cậu sẽ không sống nổi.

Bởi vì mưa, trên núi rất khó nhìn đường, Thiên Tỉ không biết đã vấp ngã nhiều hay ít, cả người đều là bùn, trên người cũng có vài vết thương. Thật vất vả chạy tới đỉnh núi liền nhìn thấy Vương Nguyên cuộn tròn ở kia, đưa lưng về phía cậu, thân ảnh kia làm đau đớn trái tim Thiên Tỉ. Chậm rãi đi đến phía sau Vương Nguyên khẽ gọi “Vương Nguyên, về nhà.”

Vương Nguyên như là không nghe thấy tiếp tục đưa lưng về phía cậu.

“Vương Nguyên, về nhà.” Thiên Tỉ lại kêu từng tiếng khàn khàn mà nghẹn ngào.

Thấy Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích, Thiên Tỉ ngồi xổm xuống dùng sức xoay người Vương Nguyên lại để cậu ấy đối mặt với mình, rống to lên “Vương Nguyên về nhà.”

Lúc này Vương Nguyên mới chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, trong nháy mắt khi nhìn thấy hai mắt Vương Nguyên, Thiên Tỉ ngây dại.

Không có, không có ngôi sao, trong mắt Vương Nguyên không có ngôi sao, ngôi sao mà cậu vẫn luôn bảo hộ đã không còn, lúc này hai mắt Vương Nguyên trống rỗng khiến trái tim Thiên Tỉ đau đớn đến tận cùng.

Khi Vương Nguyên nhìn thấy là Thiên Tỉ, cũng nhịn không được, bổ nhào vào trong lòng ngực Thiên Tỉ khóc rống lên.

“Thiên Tỉ…… Làm sao bây giờ…… Tiểu Khải không cần tớ.”

Thiên Tỉ nghe xong gắt gao ôm Vương Nguyên, cậu cảm giác được thân thể Vương nguyên run rẩy, tựa hồ cảm nhận được một nửa sự đau đớn trong lòng Vương Nguyên.

“Vì sao, vì sao anh ấy bỏ lại tớ một mình mà ra đi, vì sao không nói gì với tớ, vì sao muốn chia tay, vì sao không liên lạc với tớ.”

Vương Nguyên nói một câu lòng Thiên Tỉ liền đau một phân. “Không có việc gì, Nguyên Nguyên, Tiểu Khải không phải không cần cậu, anh ấy nhất định sẽ trở về. Cậu phải tin tưởng tớ, Tiểu Khải yêu cậu như vậy, sao có thể bỏ lại một mình cậu.” Hốc mắt Thiên Tỉ cũng dần đỏ, không phải bởi vì Vương Tuấn Khải rời đi, mà là bởi vì trong mắt Vương Nguyên không có ngôi sao, bởi vì Vương Nguyên mà đau lòng. Thiên Tỉ hiện tại mới hiểu được nhìn thấy người mình yêu thương tâm so với chính mình thương tâm còn đau hơn. Không biết khóc bao lâu, Vương Nguyên như là khóc mệt rồi liền ngủ quên trong lòng Thiên Tỉ, mây đen cũng tan, lộ ra hoàng hôn.

Dịch Dương Thiên Tỉ tôi sẽ đêm hết tất cả những gì tôi có làm em hạnh phúc vui vẻ, dù cho tan xương nát thịt cũng không tiếc.

Bởi vì tôi yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro