24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức vẽ cuối cùng nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần trước mặt đã không có chút thần khí nào, cảm thấy mình hơi quá, cậu ta vẫn là trẻ con, cùng cậu ta so đo làm cái gì.

Cứu đứa nhỏ này có phải thật sự nhiều chuyện rồi hay không, Vương Nguyên thở dài: “Cậu đi đi.” Nói xong chậm rãi đi vào phòng vẽ tranh, chân đau lợi hại nên bước đi có chút thọt, không biết có phải động đến vết thương rồi hay không.

Tiếng khóa cửa làm bừng tỉnh Kiều Dũng Thần, có chút sợ hãi vươn tay cầm những bản vẽ kia, vô cùng nhiều, tất cả đều là vẽ Dịch Dương Thuên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở vườn trường, ở nhà, ở bên ngoài, vui vẻ, tức giận, khổ sở…… Mỗi một bức đều được dụng tâm vẽ ra.

Kiều Dũng Thần không biết vẽ nhiều như vậy là dùng bao lâu thời gian mới có thể vẻ ra, Vương Nguyên nói chính là, mười năm……

Tình cảm quá sâu đậm đã vượt qua những gì Kiều Dũng Thần ý thức được, cậu ta cho rằng hai người chỉ cần thích nhau liền có thể ở bên nhau, nhưng vì cái gì Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên đều thống khổ như vậy…

Lần đầu tiên, Kiều Dũng Thần ý thức được, chính mình thật sự rất tùy tiện.

Kiều Dũng Thần đột nhiên nhớ tới Vương Nguyên bước đi có chút khó khăn, rõ ràng lần trước nhìn thấy anh ta không có việc gì…… Chân anh ta là bị thương sao, còn đem mình đỡ về đây……

Kiều Dũng Thần cảm thấy mình chính là tên khốn, trên thế giới này không có người quan tâm cậu ta, ngay cả Dịch Dương Thiên Tỉ cũng coi cậu ta là kẻ thay thế, chính là Vương Nguyên đem cậu ta đỡ trở về, cậu ta còn nói những lời đáng chết kia!

Kiều Dũng Thần đi đến trước cửa phòng Vương Nguyên, cửa mở không ra, bị người trong phòng khóa trái.

Kiều Dũng Thần cắn cắn môi dưới, có chút co quắp, có chút bất an: “Anh…… Có ổn không?”

Không có người trả lời.

“Vương…… Nguyên…… Anh…… Anh không sao chứ?”

Vẫn là không có người trả lời.

Kiều Dũng Thần khẩn trương, gõ gõ cửa, thanh âm nâng lên một chút nức nở: “Nguyên ca ca em sai rồi…… Thực xin lỗi, em không biết chân của anh bị thương, thực xin lỗi……”

Thế giới tràn ngập lời nói dối đem Kiều Dũng Thần lừa gạt mình đầy thương tích, bởi vì quá nhiều thất vọng mới lựa chọn không tin tưởng bất cứ thứ gì, chân thành không phải không muốn mà là không dám muốn, sợ lại một lần nữa bị lừa, sợ lại một lần bị thương tổn.

Chính là Vương Nguyên là thật sự đối tốt với cậu ta, tựa như anh trai không có mục đích, cậu ta sao lại có thể ngốc đến như vậy, không biết quý trọng, thương tổn Vương Nguyên còn ai sẽ đối với cậu như vậy nữa.

“Anh Nguyên anh mở cửa ra đi! Em sai rồi em sai rồi!” Kiều Dũng Thần khóc lên, “Anh đừng giận em, em không biết chuyện giữa hai người, anh…… anh đừng không để ý tới em……”

Vương Nguyên mở cửa phòng vẽ tranh, nhìn Kiều Dũng Thần đã khóc đến rối tinh rối mù.

Kiều Dũng Thần ngoan ngoãn nhìn Vương Nguyên, nức nở trên mặt mang theo khẩn cầu, muốn Vương Nguyên tha thứ cho sự tùy hứng của mình.

Vương Nguyên giơ ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Kiều Dũng Thần: “Tôi có bao nhiêu hâm mộ cậu, khóc đều có thể làm càn như vậy.”

....

Vương Nguyên mới vừa mở cửa Vương Tuấn Khải liền túm vai của cậu: “Chân sao lại thế này, Tống Diễn nói em lại đụng tới vết thương rồi.”

Vương Nguyên lắc đầu: “Không có việc gì, bác sĩ Tống nói dưỡng thương tốt là được, chỉ vì chuyện nhỏ này mà anh chạy tới đây?”

Vương Tuấn Khải vừa nghe không có việc gì liền yên tâm, nhướng mày: “Sao? Lo lắng cho em còn không được?”

Vương Nguyên cười cười: “Nào có, vô cùng cảm kích.”

Vương Tuấn Khải vào phòng khách ngồi xuống sô pha: “Hôm nay cuối tuần không bận gì đúng không!”

Vương Nguyên gật đầu, chờ Vương Tuấn Khải nói tiếp.

“Như vậy.” Vương Tuấn Khải lười nhác dựa về phía sau, tà tà nhìn Vương Nguyên, “Có thể làm phiền Vương tiên sinh nấu một bữa cơm cho anh hay không!?”

Nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, cũng đến giờ chuẩn bị cơm trưa, cũng nên cảm ơn Vương Tuấn Khải một chút, Vương Nguyên gật gật đầu: “Được……”

“Anh Nguyên, ai tới……” Kiều Dũng Thần mặc áo ngủ lỏng lẻo mở cửa phòng vẽ tranh xoa xoa đôi mắt nhô đầu ra, thấy rõ là Vương Tuấn Khải tức khắc một tia buồn ngủ đều không còn, đôi mắt mở to, “Là…… Là anh……”

Vương Tuấn Khải nhìn thấy Kiều Dũng Thần cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng từng gặp qua, nhìn Diều Dũng Thần nhẹ nhàng cười: “Là tôi thì làm sao?”

“Không…… Không có gì……”

Ở trong nhà Vương Nguyên mấy ngày nay, Kiều Dũng Thần giống thay đổi thành người khác, ngoan ngoãn làm Vương Nguyên đều có chút ngoài ý muốn, Kiều Dũng Thần biết Vương Nguyên là người thực tốt, cho nên quan hệ với Vương Nguyên Kiều Dũng Thần cũng rất cẩn thận đối đãi.

“Tối hôm qua lại thức đêm sao?” Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần vừa mới tỉnh, “Về sau ngủ sớm một chút.”

Kiều Dũng Thần chớp chớp mắt: “Chương trình học bị chậm rất nhiều, em muốn nhanh chóng bổ xung kiến thức.”

“Cũng không cần quá vất vả.” Vương Nguyên xoa xoa đầu tóc hỗn độn của Kiều Dũng Thần, “Muốn ăn cái gì, anh đi nấu cơm.”

Vừa nghe có ăn Kiều Dũng Thần đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh Nguyên nấu món gì cũng ngon!”

“Ừm, đi rửa mặt đi.”

“Này.” Bị vắng vẻ Vương Tuấn Khải có chút nho nhỏ biệt nữu, “Em không hỏi xem anh muốn ăn cái gì nha?”

Vương Nguyên nhấp miệng nhìn Vương Tuấn Khải: “Đến mì Dương Xuân cũng thích ăn như vậy, anh còn kén ăn sao?”

Vương Tuấn Khải nhìn Kiều Dũng Thần đi vào toilet, hai bước đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng bếp, nghiêng nghiêng người dựa vào trên tường nhìn Vương Nguyên đang rửa rau: “Tiểu tình nhân của Dịch Dương Thiên Tỉ sao?”

Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải nói chuyện cùng Vương Nguyên mà nhắc tới Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên hơi ngừng tay một chút, nhẹ giọng nói: “Không liên quan đến Thiên Tỉ, Dũng Thần là đứa trẻ tốt, em thực đau lòng cho nó.”

“Đúng vậy, cái loại địa phương này đứa trẻ nào mà không có điểm chua xót.” Vương Tuấn Khải khẽ hừ một tiếng, có điểm châm chọc, “Thấy nó đáng thương liền mang nó về, nhà của em có thể thu được vài người đấy.”

“Vương Tuấn Khải.” Vương Nguyên khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, “Đây là chuyện của em.”

“Vương Nguyên.” Vương Tuấn Khải lo lắng, thấp giọng nhắc nhở Vương Nguyên, “Em không sợ nó có mục đích sao?”

“Mục đích của nó đơn giản chính là Thiên Tỉ.” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, “Nó muốn biết cái gì em đều có thể nói cho nó biết.”

“Em……” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, đột nhiên nhớ tới chân của cậu, “Chân của em là bởi vì nó mà động đến vết thương?”

“Không phải nói không có việc gì rồi sao.”

“A……” Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh Vương Nguyên, cầm lấy mấy quả cà chua bi mà cậu vừa rửa xong, “Rửa một ít nữa đi.”

Nói xong cầm lấy cà chua lại dựa vào tường, cúi đầu từ từ ăn.

Vương Nguyên thở dài, lại lấy một ít cà chua ra rửa, cậu biết Vương Tuấn Khải sinh khí. Vương Tuấn Khải vẫn luôn biết việc cậu yêu Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt cậu nhắc tới, Vương Tuấn Khải là người đúng mực, giới hạn đắn đo thực tốt, điểm này Vương Nguyên thực cảm kích.

“Em có một người anh.” Vương Nguyên nhẹ giọng mở miệng, “Anh ấy rất quan tâm em, em cũng rất nhớ anh ấy.”

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, từ từ nhai cà chua trong miệng, từ hướng nàu, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng có chút mảnh khảnh kia, trong lòng có loại cảm xúc nói không nên lời.

“Dũng Thần có chút giống em, em muốn chăm sóc nó, coi như là cám ơn người anh của em.”

Vương Tuấn Khải nhìn trái cà chua hồng hồng trong chén, nhai ở trong miệng đều nếm không ra hương vị gì. Anh ta cũng không biết hôm nay bị làm sao, vốn còn có một đống lớn công việc, nhàm chán gọi cho Vương Nguyên, liền bởi vì nghe được cậu thuận miệng nói chân bị đau, ma xui quỷ khiến liền chạy lại đây.

Tên nhóc kia làm Vương Tuấn Khải bản năng có chút không thích, trẻ nhỏ lớn lên trong môi trường đó, đứa nào mà không có chút tâm cơ.

Vương Nguyên chưa bao giờ là người quản thị phi, Kiều Dũng Thần ở nơi này, chắc chắn có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải cảm thấy cái tên này càng ngày càng làm người ta không thoải mái.

Vương Nguyên thế nhưng bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ liền đến tiểu tình nhân của anh ta cũng thu lưu, Vương Tuấn Khải thật không biết này là ngốc hay là quá si tình.

“Thiên Tỉ và Dũng Thần đã tách ra.” Vương Nguyên đem nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, từ tủ bát lấy ra trứng gà, “Em không có được đi học đầy đủ, nên em muốn cho nó đi học.”

Sau khi rời khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ Vương Nguyên liền phát bệnh, vẫn luôn phải trị liệu nên cậu không có cơ hội đi học bình thường, đó vẫn luôn là tiếc nuối của cậu.

Vương Tuấn Khải bĩu môi, nhớ tới bệnh của Vương Nguyên, được rồi, lại không phải chính mình muốn thu lưu đứa bé kia, anh ta quản làm gì.

“Được rồi, Vương tiên sinh tâm địa thiện lương, anh hiện tại chỉ muốn biết em sẽ nấu món gì.”

Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh nhìn Vương Nguyên dùng đũa thuần thục đánh trứng gà, thật là muốn điên rồi, như thế nào cảm thấy đôi tay này làm cái gì cũng đều xinh đẹp đến không thể bắt bẻ, hút thuốc, vẽ tranh thậm chí động tác cầm đũa đều giống một tác phẩm nghệ thuật.

Vương Nguyên vóc dáng không phải lùn, nhưng đứng ở bên cạnh Vương Tuấn Khải lại có vẻ nhỏ bé một chút. Vương Tuấn Khải hơi hơi nghiêng đầu xuống phía dưới, tầm mắt vừa vặn dừng ở sườn mặt tinh xảo của Vương Nguyên, khoảng cách gần như vậy có thể thấy rõ ràng đuôi mắt của Vương Nguyên, so người bình thường dài hơn một chút, thực an tĩnh thực ôn nhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro