23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi không cần từ chỗ cậu biết được cái gì.” Vương Nguyên nói thực bình tĩnh, “Việc của Thiên Tỉ, tôi không cần từ trong miệng người khác biết.”

“Anh……” Kiều Dũng Thần tạo nên lớp phòng ngự chắc chắc, ở một tiếng "Thiên Tỉ" Vương Nguyên tùy ý gọi liền nhè nhẹ tan vỡ, anh ta kêu tên Dịch Dương Thiên Tỉ kêu đến thật tự nhiên, giống như đã gọi từ lâu lắm rồi. Anh ta không cần từ trong miệng người khác biết cái gì, anh ta đối với Dịch Dương Thiên Tỉ tự tin đến như vậy……

“Tôi cứu cậu, là cảm thấy cậu cùng những tên nhóc khác ở quán bar không quá giống nhau.” Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần đột nhiên trở nên an tĩnh, “Là cảm thấy, cậu thật sự rất thích Thiên Tỉ.”

Vương Nguyên không có nói, đem Kiều Dũng Thần về cũng là so có chút tư tình, đồng dạng mười bảy tuổi, Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần tựa như đang nhìn chính mình năm mười bảy tuổi.

Cậu cùng Kiều Dũng Thần không giống nhau, bọn họ chênh lệch quá lớn, nhưng nhìn Kiều Dũng Thần bị đá ngã trên mặt đất, nắm tay từ từ buông lỏng, Vương Nguyên liền cảm thấy ngực phiếm đau.

Bọn họ rất giống, đều thực kiên trì, lại không thể không từ bỏ, ủy khuất chỉ biết nuốt xuống không thể phóng thích, đáy lòng lại khát vọng được cứu rỗi.

Nếu khi đó có người có thể kéo cậu một phen, thật nhiều chuyện liền có thể không như bây giờ, cậu có thể không cần dày vò suốt 5 năm kia, liền có thể sớm trở về, liền có thể gặp được Thiên Tỉ còn đang chờ cậu……

Trầm mặc thật lâu, Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần, Kiều Dũng Thần cúi đầu.

“Không có ai từng nhìn tôi như vậy.” Thanh âm Kiều Dũng Thần thực nhẹ, như là cùng Vương Nguyên nói lại như là nói với bản thân mình, “Không có ai nhìn tôi như Thiên Tỉ……”

Đối với đàn ông Kiều Dũng Thần đã chết lặng, ngoài mang theo dục vọng nguyên thủy nhất, thì chỉ có dơ bẩn lại ghê tởm.

Chính là Dịch Dương Thiên Tỉ không giống vậy, Kiều Dũng Thần vĩnh viễn đều không quên được ánh mắt đầu tiên mà Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu ta, chưa từng trải qua quá tình yêu, cậu ta nhìn không hiểu thậm chí thừa nhận không nổi tình cảm thâm trầm như vậy trong ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Nhưng chính là liếc mắt một cái liền rơi vào, không thể hiểu được mà cảm thấy mình rất quan trọng, không thể hiểu được mà cảm thấy đau lòng, không thể hiểu được mà muốn tới gần người kia.

Một đêm kia Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không phải khách của Kiều Dũng Thần, nhưng Kiều Dũng Thần vẫn luôn là bảo bối của quán bar, cậu ta yêu cầu tiếp khách ông chủ vô cùng cao hứng. Kiều Dũng Thần lần đầu tiên chủ động yêu cầu đi bồi khách quý thuê phòng.

Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự muốn cậu ta, kêu cậu ta gọi mình là “Thiên Tỉ”, dẫn cậu ta đi ra ngoài dạo, mua quần áo, xoa tóc cậu ta, lại mỉm cười với cậu ta, sẽ dùng ánh mắt kia nhìn cậu ta, làm cậu ta vừa đau vừa tâm động.

Chính là, Dịch Dương Thiên Tỉ chưa từng kêu tên của cậu ta……

Kiều Dũng Thần bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Vương Nguyên: “Anh…… Tên là gì!”

“Vương Nguyên.”

“Vương…… Nguyên……” Kiều Dũng Thần hồng hốc mắt ngốc ngốc nhìn Vương Nguyên, “Là anh…… Thật đúng là anh……”

Kiều Dũng Thần nhìn Vương Nguyên: “Thì ra anh ấy đối với tôi như vậy, chỉ là bởi vì tôi lớn lên có chút giống anh…… Trách không được……”

Trách không được anh ấy sẽ đối với mình cười đẹp như vậy, trách không được anh ấy sẽ nhìn mình như vậy, trách không được anh ấy sẽ ôm mình nói nhiều lời thương tâm như vậy, chính là, Thiên Tỉ như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ thích mình chứ……

Kiều Dũng Thần đột nhiên phẫn nộ đứng lên, bất chấp trên người còn đau, một tay đem Vương Nguyên đẩy mạnh xuống sô pha, gắt gao nắm chặt cổ áo Vương Nguyên: “Đều là bởi vì anh! Đều là bởi vì anh!”

Vương Nguyên không nghĩ tới Kiều Dũng Thần sẽ xúc động như vậy, duỗi tay muốn đẩy cậu ta ra: “Dũng Thần, cậu buông tay ra.”

“Đều là bởi vì anh!!!” Kiều Dũng Rhần khóc lóc hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nguyên, “Bởi vì anh nên anh ấy mới không để ý đến tôi! Bởi vì anh nên anh ấy mới không thích tôi! Vương Nguyên, Thiên Tỉ yêu anh như vậy, vì sao anh lại không cần anh ấy!”

Vương Nguyên sững sờ nhìn Kiều Dũng Thần: “Cậu…… Sao cậu biết……”

Kiều Dũng Thần nhìn Vương Nguyên, không có trả lời, cậu ta đã sớm biết, ngủ mơ Dịch Dương Thiên Tỉ ôm cậu ta nói “Đừng đi.” đối tượng không phải cậu ta. Thì ra là Vương Nguyên, thì ra chính là người trước mắt này: “Sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy, tổn thương Thiên Tỉ!”

Vương Nguyên ngực cứng lại, hít vào một hơi: “Dũng Thần, giữa tôi và anh ấy, có quá nhiều chuyện, cậu không hiểu đâu……”

“Đừng lấy chuyện này để nói với tôi! Vương Nguyên, đừng tưởng rằng anh hơn tôi mấy tuổi liền có thể dạy bảo tôi! Hết thảy đều là do anh tạo thành! Tôi lớn như vậy liền biết yêu là phải tranh thủ! Anh ấy yêu anh như vậy, anh vì sao không quý trọng!”

Vương Nguyên nhẫn nhịn, vẫn thực bình tĩnh mở miệng, “Dũng Thần, không phải như cậu nghĩ.”

“Thế thì thế nào!” Kiều Dũng Thần mất khống chế hướng Vương Nguyên hô to, “Tổn thương người khác anh thực vui vẻ phải không! Đùa bỡn người khác thực vui vẻ phải không! Anh có biết tôi khó chịu cỡ nào hay không! Anh có biết hay không khi lên giường, anh ấy ôm tôi đạt đến cao trào trong miệng lại kêu ‘Nguyên Nguyên’! Là anh! Không phải tôi!!!”

“Đủ rồi!”

Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần bị mình đẩy ngã trên mặt đất, ngực không biết bị cái gì đè lên, thở dài, đứng dậy đi về phòng vẽ tranh, chân có chút đau: “Muốn đi thì đi đi.”

“Vương Nguyên! Anh không cần giả bộ bị thương!” Kiều Dũng Thần ngồi dưới đất hướng về phía Vương Nguyên hô to, “Buổi tối hôm đó tôi đều nhìn thấy anh cùng người khác rời đi! Anh xứng với Thiên Tỉ sao! Anh căn bản không có tư cách yêu anh ấy!”

Vương Nguyên chậm rãi xoay người nhìn Kiều Dũng Thần: “Tôi không tư cách yêu anh ấy?”

“Chẳng lẽ không phải sao! Anh chột dạ đúng hay không?” Kiều Dũng Thần nhìn Vương Nguyên xoay người đi vào phòng, khóc lên, “Thiên Tỉ không cần tôi! Anh ấy vì anh nên mới cùng tôi ở bên nhau, lại cũng là vì anh mà không cần tôi. Nhưng anh ấy chính là rất yêu anh!”

Vương Nguyên ôm một chồng tranh vẽ thật dày ném ở trước mặt Kiều Dũng Thần, thành công làm Kiều Dũng Thần ngậm miệng.

Trang giấy rơi rụng ở giữa hai người, mỗi một tờ đều là vẽ một người, Kiều Dũng Thần nhìn ra đó là Dịch Dương Thiên Tỉ, một Dịch Dương Thiên Tỉ rất trẻ.

“Tôi không có tư cách yêu anh ấy?” Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần, “Lòng tôi mỗi một giây mỗi một phút đều nghĩ đến anh ấy! Anh ấy ở trong lòng tôi suốt mười năm, từ khi bằng tuổi cậu tôi đã yêu anh ấy!”

Kiều Dũng Thần ngốc ngốc nhìn đống tranh vẽ trước mặt, mờ mịt thất thố, ở trong ý thức của cậu ta chỉ là Vương Nguyên vứt bỏ Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng mà, cậu ta không biết sự tình lại phức tạp như vậy.

Mười năm…… Bằng tuổi cậu ta liền đã yêu anh ấy……

“Cậu có thể vì anh ấy bị đánh chết cũng không để bụng, còn tôi có thể vì anh ấy từ bỏ cả thế giới!” Vương Nguyên cười cười, nhìn tranh vẽ trên mặt đất, “Nhưng mà từ bỏ hết thảy thì có ích gì đâu, tôi còn không có được anh ấy……”

Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần đang cứng họng: “Tôi biết anh ấy không yêu cậu, tôi nhìn thấy anh ấy chạm vào cậu một chút tâm liền đau muốn chết, nhưng mà có ích gì đâu? Anh ấy không phải của tôi, thì có ích gì?”

“Cậu biết tôi có bao nhiêu hâm mộ cậu không, cậu có thể không kiêng nể gì mà thích một người, nếu chúng tôi khi đó có thể giống cậu đường hoàng như vậy, nếu có thể có nhiều người khoan dung chúng tôi một chút, tôi cùng Thiên Tỉ, sẽ không đi đến nông nỗi như ngày hôm nay.”

Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần: “Trên thế giới này, không có ai có thể yêu Dịch Dương Thiên Tỉ nhiều hơn tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro