22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đi làm lại, có vài đồng nghiệp tới quan tâm một chút, rồi hết thảy lại khôi phục như cũ. Điều thay đổi duy nhất chính là, Trình Trình không biết vì sao lại bị điều tới bộ phận tiêu thụ, cơ hồ vừa có một chút thời gian liền tới tìm Vương Nguyên khóc lóc kể lể, mỗi lần nói không được hai câu đã bị tổng quản bắt được xách trở về tiếp tục làm cu li.

Hợp đồng với Vạn Dương vững bước đẩy mạnh, Vương Nguyên vã Chu Thanh cũng đã lén thành bạn tốt, Vương Tuấn Khải ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện thoại quấy rầy một chút. Mỗi ngày cứ thế trôi qua, sinh hoạt giống như bởi vì tai nạn lần đó mà trở nên bình tĩnh cùng vui vẻ, thậm chí, quan hệ với Dịch Dương Thiên Tỉ, so với lần đầu tiên hai người gặp lại cũng hòa hợp hơn rất nhiều. Ngữ khí của Dịch Dương Thiên Tỉ không còn lạnh băng, Vương Nguyên cũng không quá khẩn trương nữa, ngẫu nhiên gặp nhau trong thang máy cũng sẽ nhẹ nhàng chào hỏi hai câu thậm chí cười cười.

Chính là, không hơn, như vậy, liền đủ rồi.

Do chân bị thương nên Vương Nguyên trừ bỏ ở nhà và đến công ty đều không đi nơi khác, chỉ là gần một tháng nay như vậy Vương Nguyên cảm thấy đến vẽ tranh cũng không có linh cảm.

Tùy ý vào quán bar ở gần nhà uống chút rượu, do cậu tương đối cẩn thận nên chân cũng không có trở ngại gì, mấy ngày hôm trước đi bệnh viện tái khám, Tống Diễn nói cậu khôi phục rất tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận chút, thương gân động cốt phải một trăm ngày, muốn khỏi hoàn toàn vẫn là tiếp tục tĩnh dưỡng đi.

Uống hai ly rượu cả người cũng ấm lên một chút, nhìn trong quán bar là đủ loại màu sắc cùng hình dạng người, linh cảm mới mẻ cũng nhè nhẹ hiên lên trong đầu.

Uống rượu đủ rồi, tâm tình cũng không tồi, Vương Nguyên chuẩn bị về nhà, chỉ là đám người trong ngõ nhỏ ở gần quán bar làm Vương Nguyên ngừng lại.

Vốn người khác đánh nhau không liên quan gì đến Vương Nguyên, bên ngoài quán bar loại sự tình này nhiều không đếm hết, cậu nghĩ mình cũng không quản nổi, bước chân tính đi liền nghe đến hai chữ “Dịch tổng”, rốt cuộc không bước tiếp nữa.

“Đệt, cũng không nhìn xem mình là thứ gì, mẹ nó, Dịch tổng sủng mày hai ngày mày liền không biết mình họ gì à!”

“Chỉ là tên bị người ta chơi chán rồi, con mẹ nó còn dám khoe khoang với ông!”

"Lớn lên có khuôn mặt đẹp thì thế nào, tên đê tiện như mày cũng dám thái độ với tao, thật ngứa mắt!”

Vương Nguyên dừng ở ngõ nhỏ nhìn một đám người vừa mắng vừa đánh một thiếu niên, chỉ là cậu trai kia không rên một tiếng, nắm chặt nắm tay cúi đầu nhìn mặt đất. Sắc trời đã tối, vài chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua, Vương Nguyên thấy rõ khuôn mặt dính đầy bùn đất lại như cũ xinh đẹp.

Là cậu trai ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ lúc trước, Vương Nguyên có một thời gian chưa gặp qua cậu ta.

Lẳng lặng chờ đám người kia đánh đủ rồi, tên cầm đầu cũng là người con trai lớn lên không tồi, chuyện như vậy cũng đã thấy nhiều nên không lạ. Phỏng chừng là cậu trai kia không ngoan, nên bị dạy dỗ, nhưng lại không dám xuống tay tàn nhẫn, chỉ có thể hành hung một trận cho hả giận.

“Còn dám như vậy lần nữa, ông đây sẽ giết chết mày!” Người kia thả ra lời nói tàn nhẫn, lại đạp vào eo cậu trai kia mấy cái, mới bỏ đi.

Thấy đám người kia đi xa, Vương Nguyên đi đến bên cạnh cậu trai kia, cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

Cậu trai kia bị đánh đến cuộn tròn ở đó vẫn không nhúc nhích, hình như là hôn mê.

Vương Nguyên ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai cậu ta: “Cậu…… Có khỏe không?”

Vẫn không có phản ứng, phỏng chừng đám người kia xuống tay có chút nặng.

Vương Nguyên nhìn cậu trai trước mặt trong chốc lát, khẽ thở dài, chậm rãi nâng cậu ta lên, đứng dậy, đem cậu ta đặt trên vai mình.

Tựa hồ biết có người muốn cứu mình, cậu trai kia liền nói: “Tôi không đi bệnh viện.” Sau đó, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Chân có chút không thoải mái, Vương Nguyên nhấp môi, đem cậu ta đỡ ra khỏi hẻm nhỏ.

Trước quán bar kia cũng không dễ gọi xe, Vương Nguyên đỡ cậu trai kia đi ra đường lớn, đợi một hồi lâu mới chờ được một chiếc xe taxi.

Tài xế mở miệng hỏi: “Anh đẹp trai muốn đi đâu?”

Vương Nguyên nhìn cậu trai đang bị thương kia, lại nghĩ tới cậu ta nói không muốn đi bệnh viện, liền mở miệng nói địa chỉ nhà mình.

Lại phí một phen sức lực đem cậu trai kia vào phòng khách, Vương Nguyên thở hổn hển một hồi lâu mới chậm rãi dịch đến phòng ngủ lấy ra hòm thuốc. Rót chút nước ấm cho cậu ta uống, Vương Nguyên giặt khăn lau sạch bụi bẩn trên mặt cậu ta.

Một khuôn mặt trắng nõn dần dần lộ ra, thực tinh xảo, có chút giống cậu, lại càng giống khi cậu 17 tuổi hơn.

Cậu trai kia dần dần tỉnh lại, thấy rõ người đối diện, ánh mặt mờ mịt yếu ớt lập tức trở nên sắc bén lại tràn ngập địch ý, phất tay liền gạt đi khăn lông trong tay Vương Nguyên: “Là anh đã cứu tôi?!”

Vương Nguyên nhìn khăn lông trên sàn nhà, mặt đã được lau khô, rớt cất khăn đi, lấy ra bông băng cùng thuốc sát trùng, vừa định tới gần cậu ta, tay lại lần nữa bị dùng sức đẩy ra.

“Tôi không cần anh giờ vờ tốt bụng!” Cậu trai kia rống giận, đó là sau khi bị người ta dẫm vào lòng tự trọng, nhục nhã cùng phẫn nộ, “Anh là đang chê cười tôi đúng không! Thiên Tỉ không cần tôi thì thế nào! Anh thực vui vẻ có phải hay không!”

Vương Nguyên đem thuốc sát trùng và bông băng đặt ở cạnh cậu trai kia: “Không cần tôi giúp vậy cậu tự làm đi.”

“Bang!” Bình thủy tinh bị đánh nát trên mặt đất, trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi thuốc sát trùng, “Tôi nói anh không cần phải giả mù sa mưa!”

Vương Nguyên nhìn mảng vụn thủy tinh trên sàn nhà, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Ở trong logic của cậu, tôi cứu cậu về chính là vì chê cười cậu sao?”

“Bằng không còn có thể như thế nào!” Cậu trai kia trợn mắt tức giận, châm chọc nhìn Vương Nguyên, “Đừng cho là tôi không biết, tôi bị đánh xong anh mới ra tới, hừ, thế nào, vui lắm sao?”

Vương Nguyên thở dài: “Tôi không cần phải vì cứu cậu mà để chính mình cũng bị đánh."

Những người đó đang đánh người, khi đó Vương Nguyên đi ra ngăn cản cũng chỉ có thể tự mang họa vào thân, cậu trai này còn không đến mức khiến Vương Nguyên hy sinh lớn như vậy.

“Anh!” Cậu trai kia mặt đỏ lên, tức giận chưa tiêu cũng tìm không ra lời nói phản bác.

“Hơn nữa cậu như vậy rồi cũng không biết thu liễm tính tình.” Nhớ tới ánh mắt đêm đó của cậu ra nhìn mình, Vương Nguyên cười cười, “Ăn một trận đánh là còn nhẹ.”

“Anh!” Cậu trai kia nắm chặt nắm tay, đôi mắt hồng hồng, “Đây không phải là anh đang nhục nhã tôi thì là gì!”

Vương Nguyên nhìn cậu trai trước mặt có chút thất thần, mười bảy mười tám tuổi, mẫn cảm lại yếu ớt: “Cậu tên là gì?”

Cậu trai trừng mắt nhìn Vương Nguyên trong chốc lát, phát hiện chỉ có mình mình tức giận đến phát run, Vương Nguyên vẫn luôn thực lãnh đạm nhìn mình, trong ánh mắt cũng không có miệt thị cùng địch ý, bĩu môi, không tình nguyện nói: “Dũng Thần.”

“Tên đầy đủ?”

Dũng Thần không kiên nhẫn nói: “Kiều Dũng Thần!”

Vương Nguyên gật gật đầu: “Tên rất dễ nghe, bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy tuổi!” Kiều Dũng Thần khiêu khích trừng mắt nhìn Vương Nguyên, bổ sung một câu, “Tôi trẻ hơn anh nhiều.”

Vương Nguyên bật cười: “Chuyện này quá rõ ràng. Còn đi học không?”

Tên đàn ông này sao nhiều vấn đề như vậy, Kiều Dũng Thần thoáng cúi đầu, muốn làm bộ không để bụng, lại dấu không được sự cô đơn: "Đi học làm gì, nuôi sống mình còn lo chưa xong.”

Quả nhiên……

Vương Nguyên mở miệng: “Đi học đi, học phí không đủ tôi giúp cậu.”

Kiều Dũng Thần nhìn Vương Nguyên bật cười: “Haha…… Thật là buồn cười! Anh giả thánh mẫu làm gì! Chú già à! Đừng cho là tôi không biết chú thích Thiên Tỉ! Chú muốn có được gì từ tôi? Tôi nói cho chú biết, hiện tại Thiên Tỉ không cần tôi, chú muốn biết cái gì! Loại người như chú tôi thấy nhiều rồi, nhìn thấy tôi đều cảm thấy ghê tởm!”

(Ngta mới có hơn 20 chút xíu thôi, nỡ lòng nào gọi chú!)

Vương Nguyên cũng cười, rất có ý tứ hỏi Kiều Dũng Thần: “Tôi loại người này, là loại người gì?”

“Chính là như bây giờ! Khụ khụ……” Kiều Dũng Thần ngực phập phồng lợi hại, không biết có phải đụng đến chỗ đau hay không, khụ khụ hai tiếng, “Cho rằng đối tốt với tôi một tí liền có thể không tốn sức lực lừa được sao? Kiều Dũng Thần tôi không có ngu như vậy!”

Vương Nguyên không biết Kiều Dũng Thần đã trải qua những gì, mười bảy tuổi vốn là tuổi tươi đẹp nhất, Kiều Dũng Thần lại theo bản năng cự tuyệt ấm áp, ở trong ý thức của cậu ta, ngọt ngào nào đều mang theo độc, muốn ăn ngọt, liền phải trả giá rất đắt.

Chịu qua bao nhiêu khổ mới làm thế giới của đứa trẻ này tuyệt vọng như vậy, Vương Nguyên, có chút đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro