29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên sửng sốt một chút, ngay sau đó không hề cảnh giác gật gật đầu, ngồi dựa vào bên cạnh Vương Tuấn Khải, kéo ra một ít cổ áo khoác của Vương Tuấn Khải, cắn mở nắp bút ở cổ áo sơni viết cái gì đó.

Hơi thở màn theo mùi rượu ướt nóng nhẹ nhàng phun ở trên cổ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có lông mi rất dài, bởi vì hai người kề gần, trong nháy mắt, lông mi mảnh dài sẽ nhẹ nhàng quét qua sườn mặt Vương Tuấn Khải, có chút nóng có chút ngứa. Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên đang nghiêm túc viết. Hai mí thật dài, đôi mắt lắng đọng lại vô số loại cảm xúc, chóp mũi sưng đỏ cùng cánh môi đỏ bừng ướt át.

Vương Tuấn Khải hầu kết giật giật, nỗ lực muốn dời đi tầm mắt lại vẫn là luyến tiếc, đây là lần đầu tiên hai người dựa vào nhau gần như vậy từ sau khi trở thành bạn bè, gần đến mức chỉ cần Vương Tuấn Khải cúi đầu liền có thể hôn lên môi Vương Nguyên.

Nếu…… Nếu Nguyên Nguyên không có yêu ai thì tốt rồi……

“Xong!” Viết xong Vương Nguyên lui về phía sau một chút, vừa lòng nhìn mấy chữ ở cổ áo, đôi mắt cười có chút cong, “Thật đẹp, em viết thật đẹp.”

“Ha hả……” Giấu đi mất mát trong lòng, Vương Tuấn Khải không hỏi Vương Nguyên viết cái gì, nhìn thời gian, đã rạng sáng, “Phải về nhà rồi, anh đưa em về.”

Khi xe chạy đến nhà Vương Nguyên thì Vương Nguyên đã ngủ rồi, Vương Tuấn Khải cởi đai an toàn, đôi tay đáp ở tay lái nhìn Vương Nguyên đang ngủ say.

Một người sao có thể đẹp đến mức một động tác lơ đãng đều không thể bắt bẻ, Vương Nguyên lẳng lặng dựa vào ghế, đầu hơi hơi nghiêng về phía Vương Tuấn Khải, hơi thở đều đều, an tĩnh lại không cách nào làm người khác có thể xem nhẹ.

Đôi mắt đã khóc còn có chút sưng, mí mắt hồng nhạt càng thêm rõ ràng, Vương Tuấn Khải cũng không biết, Vương Nguyên là mở to mắt đẹp hơn hay là ngủ như vậy đẹp hơn.

Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải mà nói là ngoài ý muốn gặp được, vốn chỉ là một cái 419 trong vô số cuộc chơi của anh ta, lại cố tình đi vào sinh hoạt của cậu. Trừ bỏ ngoài ý muốn, Vương Tuấn Khải không thể phủ nhận, cũng có chính mình quạt gió thêm củi.

Vốn cho rằng chỉ là nhất thời hứng khởi, vốn cho rằng tình cảm của Vương Nguyên đối với Dịch Dương Thiên Tỉ không có sâu như vậy, vốn cho rằng, mình chỉ là một người nhàm chán ngồi quan sát.

Chính là, hình như có chút chệch đường ray, cảm giác thường nhớ mong một người, thật đúng là làm người ta không thể hiểu được.

Vương Tuấn Khải chậm rãi tới gần Vương Nguyên, người trong xe ngủ đến an ổn lại đáng yêu.

Môi nhẹ nhàng chạm vào, chỉ là chạm vào, không có thâm nhập.

Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải thuần túy hôn một người, đến anh ta cũng không biết này có tính là một nụ hôn chân chính hay không.

Mềm mại xúc cảm, đơn thuần lại thỏa mãn.

“Ưm……” Vương Nguyên vô ý thức mở to mắt, nhìn Vương Tuấn Khải gần trong gang tấc, trong ánh mắt là mờ mịt không kịp phản ứng, “Tiểu Khải……”

“Tỉnh ngủ rồi sao?” Vương Tuấn Khải tự nhiên cúi đầu giúp Vương Nguyên cởi bỏ đai an toàn, “Đến nhà rồi, anh đưa em lên.”

Vương Nguyên nhìn trong xe, mới nhớ tới hồi tối kêu Vương Tuấn Khải bồi mình đi uống bia, đầu nặng nề thực không thoải mái, vô lực gật gật đầu: “Ừm, làm phiền anh.”

Vương Tuấn Khải xuống xe đem Vương Nguyên đỡ ra, nâng vai Vương Nguyên ổn định thân thể cậu.

Vương Nguyên mềm mại dựa vào Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng cười: “Tiểu Khải, anh thật sự, là một người bạn tốt……”

“Hửm…… Phải không……?” Khóe miệng Vương Tuấn Khải miễn cưỡng cong lên, đem Vương Nguyên đỡ vào thang máy: “Cẩn thân một chút……”

“Tiểu Khải……” Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn con số trong thang máy, nhẹ giọng hỏi, “Nếu…… Nếu em đi cầu xin Thiên Tỉ…… Anh nói xem…… Anh ấy có tha thứ cho em không?”

Em muốn, đi cầu xin anh ta……

“Em sẽ xin lỗi anh ấy, nếu…… Về sau em đối với anh ấy thật tốt…… Anh sẽ tha thứ cho em sao……?”

“Có thể……” Vương Tuấn Khải nắm tay nắm chặt, trong thanh âm có buồn bã, “Nếu là anh, anh sẽ tha thứ……”

Kiều Dũng Thần mở cửa liền nhìn đến Vương Nguyên ở trên vai Vương Tuấn Khải đã say không còn biết gì, vội vàng hỗ trợ đem Vương Nguyên đỡ vào nhà: “Anh Nguyên, sao lại nào uống nhiều như vậy!”

“Ưm…… Đi WC……” Vương Nguyên vào trong nhà, thất tha thất thểu đi vào toilet.

“Anh Nguyên làm sao vậy?” Kiều Dũng Thần hỏi Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cười như không cười nhìn Kiều Dũng Thần: “Cậu cảm thấy là ai có thể làm Vương Nguyên nhi như vậy?”

Khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng bỗng nhiên cứng đờ, Kiều Dũng Thần ngốc ngốc dựa vào cánh cửa: “Anh Nguyên……”

“Kiều Dũng Thần.” Vương Tuấn Khải nhìn Kiều Dũng Thần đã sắp khóc, cười cười, “Dịch Dương Thiên Tỉ không phải của cậu, có một người, cậu không thể nào so sánh được.”

Nhìn Kiều Dũng Thần rơi nước mắt, Vương Tuấn Khải ở trong lòng bổ sung một câu, tôi cũng giống cậu.

Đem Vương Nguyên đưa về xong, Vương Tuấn Khải một mình lái xe rời đi, hạ xuống cửa sổ xe, ban đêm lạnh lẽo làm anh ta thanh tỉnh không ít.

Tốc độ xe quá nhanh, gió đêm đánh vào mặt Vương Tuấn Khải phát đau, nắm chặt tay lái, hơi hơi nheo lại đôi mắt, đem chân ga lại dẫm sâu một chút.

Chiếc xe ở trong bóng đêm cực nhanh xuyên qua, mang theo tiếng gió cùng cảm xúc của người trong xe, gào thét mà đi.

Xe ngừng ở bờ biển mà buổi chiều đã tới, Vương Tuấn Khải dẫm lên bờ cát từng bước một đi về phía mấy cục đá hỗn độn đằng kia, ngừng ở phía trước cục đá lớn nhất.

Thật không lẽ phép, Vương Tuấn Khải biết điều đó, cúi đầu nhìn cát dưới chân, chậm rãi ngồi xổm xuống, một chút một chút đem cát bới ra.

Cái chai được lấy ra, Vương Tuấn Khải liền mở đèn pin điện thoại, lẳng lặng đọc từng cuộn giấy.

Đôi mắt Nguyên Nguyên thật đẹp, vẫn luôn nhìn mình như vậy.”

“Nguyên Nguyên, em không cần anh sao, anh đang đợi em, chờ em trở về.”

“Có bạn nữ thích Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên là của anh!”

“Em hy vọng, Thiên Tỉ của em, vĩnh viễn đều kiêu ngạo như vậy.”

……

Vương Tuấn Khải thực bình tĩnh đọc, Vương Nguyên viết không nhiều lắm, phần lớn đều là Dịch Dương Thiên Tỉ viết, sẽ nói một vài lời mà ở trước mặt người khác không thể nói ra hoặc là tùy hứng hoặc là khẩn cầu.

Mười năm trước, bọn họ hình như thực hạnh phúc. Vương Tuấn Khải đọc một cái rồi một cái, đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.

Thời gian hạnh phúc hình như không dài, Vương Nguyên rời đi, mỗi năm Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ lưu lại một câu, cho đến ba năm trước.

Nguyên Nguyên, anh đi đây, thực xin lỗi, anh kiên trì không nổi nữa, anh yêu em, lại bất lực, chúc em hạnh phúc.”

Vương Tuấn Khải tự giễu cười cười, thật là, hai tên ngốc……

Bên trong bình có một cái cúc áo cùng một cuốn giấy, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng mở ra, là chữ của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Nguyên Nguyên, anh nên yêu em, hay là nên hận em.”

Vương Tuấn Khải đem cái chai thu dọn lại, một lần nữa chôn xuống, đứng thẳng người nhìn nơi đó, cảm thấy thật nực cười.

Mình đây là đang làm gì, Vương Tuấn Khải, từ khi nào thì mày đã học được việc đi rình coi chuyện của người khác.

Từng bước một đi trở về xe, bờ cát mềm mịn làm bước chân của Vương Tuấn Khải càng thêm vô lực. Chưa từng có cảm giác này, từ trước đến nay luôn tự tin hết thảy, cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

Mở đèn xe, Vương Tuấn Khải qua kính chiếu hậu nhìn cổ áo viết bốn chữ “Cám ơn Tiểu Khải”, lại nghĩ tới chữ Vương Nguyên viết trong mấy cuốn giấy.

Chán ghét Thiên Tỉ, khiêm tốn một chút, lần sau không cần thi đạt hạng nhất!”

Chung quy là hai người khác nhau, ngữ khí cũng sẽ không giống nhau a.

Vương Tuấn Khải cười cười, không biết, trong lòng có một cảm giác, có tính là bi thương hay không.

Di động vang lên, là Chu Thanh, Vương Tuấn Khải nghe điện thoại, trong thanh âm lộ ra một tia khàn khàn: “Chuyện gì?”

“Ách?” Chu Thanh hình như trước nay chưa từng nghe qua giọng nói Vương Tuấn Khải mỏi mệt như vậy, “Tổng giám đốc, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Vương Tuấn Khải nâng cao tinh thần, “Làm sao vậy?”

“A, tổng giám đốc, tư liệu về Dịch tổng đã đưa tới chỗ của anh rồi.”

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn cổ áo trong gương: “Được, tôi đã biết.”

...

Sáng sớm thứ hai Trình Trình giống con thỏ nhỏ lẻn đến bàn Vương Nguyên, ngữ khí ai oán: “Tiểu Nguyên, gần đây không thể gặp cậu, có nghĩ nhớ tôi không~”

Vương Nguyên chần chờ một chút: “Ách…… Muốn nghe lời thật lòng sao?”

“Hừ!” Trình Trình hừ một tiếng, “Cũng không biết nhớ đến tôi, thật là……”

Vương Nguyên cười cười an ủi nói: “Được rồi, sao lại chạy đến đây.”

“Đương nhiên là bởi vì câu!” Trình Trình nhìn đồng nghiệp bên cạnh, kề sát vào tai Vương Nguyên nhỏ giọng nói, “Tôi nghe Lưu Chí Hoành nói, tổng giám đốc muốn tuyển trợ lý.”

Vương Nguyên sửng sốt: “Phải không…… Tôi không rõ lắm.”

“Hình như là vậy, gần đây công ty nhiều việc, bên cạnh tổng giám đốc rất thiếu người, thế nào Tiểu Nguyên, tôi cảm thấy cậu có thể làm a, muốn thử hay không?”

“Tôi……” Nhìn bộ dáng của Trình Trình, Vương Nguyên biết Lưu Chí Hoành không đem chuyện của cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho cô ta biết, mở miệng, “Đến lúc đó rồi nói sau……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro