31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đỡ Kiều Dũng Thần tới mép giường, lấy khăn lông lau khô nước mắt cho cậu ta: “Đừng khóc, em rất tốt.”

Kiều Dũng Thần ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn Vương Nguyên: “Anh Nguyên……”

Vương Nguyên cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết bầm trên mặt Kiều Dũng Thần, mở miệng: “Nếu em là thiếu gia nhà giàu, sẽ không đi tới cái loại địa phương này. Nếu em sa đọa đến hết thuốc chữa, cũng sẽ không nghe lời anh nói mà trở về đi học. Dũng Thần, em là đứa trẻ ngoan, mặc kệ người khác nói gì làm gì, em đều tốt hơn bọn họ.”

“Anh Nguyên……”

Nhìn ánh mắt Kiều Dũng Thần một lần nữa sáng lên hy vọng, trong lòng Vương Nguyên có chút ấm áp, tuổi này thật là yếu ớt lại cường đại, người khác nói mấy câu suýt nữa làm cậu ta hỏng mất, chính mình nói mấy câu là có thể làm miệng vết thương nháy mắt khép lại.

Vương Nguyên chỉ chỉ ngực trái Kiều Dũng Thần: “Chỉ cần nơi này đủ kiên cường, ai cũng không thể thương tổn em.”

“Vâng!” Kiều Dũng Thần gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một việc vui vẻ, “Đúng rồi anh Nguyên, lần này em thi được hạng nhất! Là hạng nhất đó!”

“Ha ha, lợi hại như vậy?”

“Đúng vậy!” Kiều Dũng Thần vui vẻ cười, lại hơi mất mát, “Chính là bởi vì việc này, bọn họ nói em…… Nói em là tìm thầy giáo xin đáp án……”

Kiều Dũng Thần nói mịt mờ nhưng Vương Nguyên cũng có thể đoán được đối phương nói có bao nhiêu quá đáng, nếu không Kiều Dũng Thần sẽ không thương tâm như vậy.

Xoa xoa tóc Kiều Dũng Thần, Vương Nguyên cảm thấy mình thật giống một người cha đang dạy bảo con trai: “Không cần cố tình dấu diếm cái gì, bao gồm cả quá khứ của em, cũng không phải là em sai.”

“Nhưng mà……” Kiều Dũng Thần nhấp nhấp môi, bất lực nhìn Vương Nguyên: “Anh, vừa đến trường học em liền cảm thấy em là tên hèn mọn nhất, rất nhiều người thích em, nhưng nếu biết nếu họ biết em từ nơi kia ra……”

“Vậy tìm một người không để bụng quá khứ của em, không phải rất đơn giản sao.” Vương Nguyên cười cười, “Ví dụ như anh.”

“Nhưng mà…… Người giống anh…… Nào có ai……”

“Nga……” Vương Nguyên nghĩ nghĩ, “Người kém hơn anh, em cần thiết kết giao sao?”

“Ha hả……” Kiều Dũng Thần bị Vương Nguyên chọc cười, trong lòng rộng mở thông suốt, chân mày cũng giãn ra, “Anh Nguyên, cám ơn anh.”

“Được rồi.” Vương Nguyên nhìn Kiều Dũng Thần không có việc gì, đứng lên, “Trên người còn có thương tích nên bôi thuốc đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.”

“Vâng! Anh Nguyên, anh cũng nghỉ ngơi sớm nha, nhìn anh gần đây đều rất mệt mỏi.”

“Anh không sao, anh về phòng, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, anh Nguyên.”

Vương Nguyên nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, kiệt sức nằm xuống giường, lời Kiều Dũng Thần nói như kim châm đâm vào lòng Vương Nguyên.

Cậu có thể an ủi Kiều Dũng Thần, nhưng ai tới an ủi cậu.

Có phải mặc kệ nỗ lực như thế nào, thống khổ trong quá khứ đều không thể đền bù, nỗ lực như thế nào, đều không kéo anh về được.

Nhớ tới Dịch Dương Thiên Tỉ mấy ngày nay càng thêm xa cách với mình, Vương Nguyên chậm rãi nắm chặt khăn trải giường, Thiên Tỉ, anh đừng không cần em.

Kiều Dũng Thần buổi sáng ngậm bánh bao, tùy tiện vác balo xuống lầu, vừa đến dưới lầu liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải nghiêng nghiêng dựa vào bên cạnh xe.

“Vương Tuấn Khải.” Kiều Dũng Thần đem bánh bao trong miệng cầm ra tay, đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải, “Sao tới sớm như vậy, đã lâu không gặp anh nha.”

Vương Tuấn Khải cười cười, vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy vết thương trên mặt Kiều Dũng Thần: “Sao lại thế này?”

“À……” Kiều Dũng Thần sờ sờ mặt, “Bị đánh.”

“Hả, lấy tính cách của cậu, còn có thể vân đạm phong khinh như vậy?” Vương Tuấn Khải nhướng mày, “Không phải là do Nguyên Nguyên đánh chứ?”

“Sao có thể, anh Nguyên giảng đạo lý cho tôi, tôi cảm thấy rất đúng, liền không so đo nữa.”

Vương Tuấn Khải bật cười, ngẫm lại cũng đúng, thanh âm của Vương Nguyên ôn nhuận, nghe thấy liền khiến cho người ta thoải mái, càng không cần phải nói lời của người kia mang theo bao nhiêu chiều sâu.

Vương Tuấn Khải nhìn ban công: “Nguyên Nguyên đâu?”

“Anh ấy hả, đã sớm đi rồi, gần đây hình như rất bận, tôi đều không thế nhìn thấy anh ấy, tìm anh Nguyên có việc gấp sao?”

“Việc gấp thật ra không có……” Vương Tuấn Khải ngẩng đầu thâm ý nhìn cửa sổ nhà Vương Nguyên, “Chính là bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một vài việc… Liền vội vàng chạy tới đây, người lại không ở nhà……”

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Kiều Dũng Thần, thở dài: “Được rồi, Nguyên Nguyên không ở nhà, liền cùng cậu chơi một lát.”

“Hả?” Kiều Dũng Thần vô ngữ, “Vương Tuấn Khải, tôi phải đi học, sắp muộn rồi.”

“Ai đánh cậu?”

“Hả?” Kiều Dũng Thần nhìn ánh mắt Vương Tuấn Khải không tốt, cẩn thận rụt rụt cổ, “Anh muốn làm gì……”

“Sáng sớm chạy tới đây Nguyên Nguyên lại không ở nhà, tâm tình có chút không tốt.” Vương Tuấn Khải tùy ý xoay xoay cổ tay, “Nguyên Nguyên thích giảng đạo lý, còn tôi, thích lấy bạo chế bạo.”

...

Khi Vương Nguyên đi ra khỏi phòng họp, Lưu Chí Hoành đã ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Vương Nguyên liền chạy lại: “Thi thế nào?”

Hôm nay là ngày thi tuyển trợ ký tổng giám đốc ngày đầu tiên, JR cũng không thiếu nhân tài, mỗi một người đều có thành tích nhiều hơn Vương Nguyên.

“Khá tốt.” Vương Nguyên thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng không cần mỗi ngày đọc tư liệu.”

“Vậy là tốt rồi, cậu giỏi như vậy, thi viết khẳng định không thành vấn đề, vẫn còn cả đống phỏng vấn rườm rà nữa.” Lưu Chí Hoành vỗ vỗ vai Vương Nguyên, “Cố lên.”

“Ừm.”

Hai người đang nói, thư ký Lưu thu xong bài thi đi đến bên cạnh Vương Nguyên: “Giám đốc Vương, anh có thời gian không?”

“Ừm, thư ký Lưu, có chuyện gì?”

“À, tổng giám đốc hôm nay không đi làm, công ty có văn kiện cần anh ấy ký tên, tôi không ra ngoài được, người khác cũng đều có việc.”

Vương Nguyên chau mày: “Tổng giám đốc bị làm sao vậy?”

“Hình như là thân thể không thoải mái, gần đây công việc của tổng giám đốc có chút mệt……”

Vương Nguyên tiếp nhận văn kiện, hiếm khi không quá lễ phép đánh gãy lời thư ký Lưu nói: “Thư ký Lưu, phiền cô nói cho tôi biết địa chỉ.”

....

Vương Tuấn Khải nhặt lên áo khoác vừa vứt trên mặt đất, tùy ý phủi phủi bụi, vừa lòng hừ một tiếng: “Đã lâu không đánh nhau, ngẫu nhiên đánh một lần, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Anh……”

Vài người ngã trên mặt đất, có tên thiếu niên đứng đầu, bộ dáng không tệ, nhưng mặt bị Vương Tuấn Khải đánh đến biến dạng rồi, cả người đau đớn, lại không thấy một chút sợ hãi, trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải: “Có kẻ bắt nạt người khác như vậy sao, anh đã bao lớn rồi.”

“A……” Vương Tuấn Khải thong thả ung dung buông cổ tay áo sơmi xuống, thực nghiêm túc hỏi: “Không thể sao?”

“Đương nhiên không thể! A……” Tên nhóc kia vừa há miệng liền ăn đau, nhìn nhìn Kiều Dũng Thần vô biểu tình, mày nhăn lại, “Đây là chuyện của tôi và nó, không liên quan đến anh.”

“Vậy sao……” Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống trước mặt tên kia, chỉ chỉ bị những tên khác bị đánh ngã ở xung quanh, “Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao bọn họ phải nghe lời cậu?”

Cậu ta sửng sốt, có chút nghẹn lời: “Tôi……”

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ khuôn mặt cậu ta: “Nhân cách và mị lực? Đó là thứ mà tôi mới có thể có.”

Kiều Dũng Thần nghe xong hắc tuyến đầy mặt, Vương Tuấn Khải, anh đến nơi nào cũng không quên khoe khoang……

“Không phải không có ba cậu, bọn họ sẽ nghe lời cậu sao?”

“Tôi……”

Giảng đạo lý Vương Tuấn Khải cũng sẽ nói, đàm phán là sở trường của anh ta, huống chi đối phương vẫn là một tên nhóc, Vương Tuấn Khải nhìn Kiều Dũng Thần: “Cho nên, tôi là anh trai thân yêu của Kiều Dũng Thần, không thể giúp em ấy đánh cậu sao?”

Kiều Dũng Thần lại lần nữa hắc tuyến đầy mặt, anh chừng nào thì thành anh trai thân yêu của tôi.

Vốn còn tưởng rằng tên nhóc kia sẽ phản kích chút gì đó, ai mà biết, ánh mắt cậu ta nhìn Kiều Dũng Thần lại có chút ủy khuất cùng ai oán, một bên miễn cưỡng đỡ tường đứng dậy, một bên thấp giọng nói: “Cậu tìm người trả thù tôi…… Sao không tự mình đánh tôi…… Tôi lại không phải thật sự chán ghét cậu……”

Vương Tuấn Khải có chút hơi giật mình, biểu tình quái dị đi đến trước mặt Kiều Dũng Thần: “Hóa ra tên nhóc kia thích cậu.”

Ai ngờ Kiều Dũng Thần vẻ mặt đạm nhiên: “Có liên quan gì đến tôi.”

Dùng phương thức thương tổn để biểu đạt tình cảm, Kiều Dũng Thần có chút chán ghét, cậu ta mới không thèm.

Vương Tuấn Khải thực vừa lòng, ừm, có khí chất của tôi và anh Nguyên của cậu.

...

Mượn xe của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên theo địa chỉ tìm được chỗ ở của Dịch Dương Thiên Tỉ. Ngừng xe, Vương Nguyên đi đến cửa biệt thự, thử ấn chuông cửa, đợi một lát bên trong cũng không có phản ứng gì.

Vương Nguyên lấy ra chìa khóa cửa mà thư ký Lưu đưa, hít sâu một hơi, đem cửa lớn mở ra.

Lầu một là phòng khách rộng lớn, hai màu đen trắng phản ánh tính cách lạnh lẽo của chủ nhân. Phòng ngủ hẳn là ở trên lầu, Vương Nguyên xiết chặt văn kiện trong tay, từng bước đi lên lầu.

Trên lầu có một căn phòng cửa hơi hơi khép hờ không có gì quan trọng, Vương Nguyên nhìn vào phía trong, là một phòng ngủ rộng rãi, cùng chiếc giường lớn trắng tinh.

Trong khăn trải giường hỗn độn màu trắng hơi giật giật, Vương Nguyên biết, người mình muốn tìm đang ở kia.

Tay đang đẩy cửa chợt dừng lại, cứ như vậy đi vào sao, có thể bị đuổi ra hay không, Thiên Tỉ bây giờ chán ghét mình như vậy mà.

Trong ký ức của Vương Nguyên còn nhớ rõ ràng một lần Dịch Dương Thiên Tỉ bị bệnh, duy nhất một lần đó, là Dịch Dương Thiên Tỉ cởi áo khoác ra che mưa cho cậu.

Lúc ấy cậu còn có thể đúng lý hợp tình trách anh, chăm sóc cho anh.

“Khụ khụ…… Khụ……”

Vốn còn do dự có nên đi vào hay không, nghe được vài tiếng trầm thấp ho khan xong, vẫn là bản năng đi trước lý trí, đẩy cửa phòng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro