32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ độ ấm so với hành lang hơi cao một ít, người đàn ông nằm sấp trên giường lớn, chăn không đắp kỹ làm lộ ra một mảng lưng lớn.

Vương Nguyên nhìn xương bả vai hoàn mỹ của Dịch Dương Thiên Tỉ, cơ bắp rắn chắc, anh ấy thật sự thay đổi rồi, Thiên Tỉ khi đó, bả vai còn có chút đơn bạc.

Vương Nguyên thật nhẹ nhàng bước qua, lại vẫn bị Dịch Dương Thiên Tỉ nhận thấy, người đàn ông trên giường có lẽ là do quá khó chịu, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là khàn khàn nói: “Văn kiện để trên bàn, đi về đi.”

Như không nghe được Dịch Dương Thiên Tỉ nói cái gì, Vương Nguyên cứ như vậy nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đưa lưng về phía mình, người này đã từng an ổn ngủ ở trên đùi mình cả ngày.

Thiên Tỉ, hiện tại em ở gần anh như vậy, nhưng vì cái gì anh lại cách em càng ngày càng xa.

Đợi hồi lâu phát hiện người ở mép giường còn chưa đi, Dịch Dương Thiên Tỉ mới cố gắng ngẩng đầu dậy, biểu tình không kiên nhẫn nhìn thấy Vương Nguyên lại thành kinh ngạc: “Sao lại là em……”

Vương Nguyên lắc lắc văn kiện trong tay: “Là thư ký Lưu kêu em mang tới đây.” Đem văn kiện tùy ý đặt ở một bên, Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ bởi vì phát sốt mà gương mặt có chút ửng đỏ, “Không thoải mái sao, cảm thấy thế nào?”

Phát sốt nên đầu óc so với ngày thường trì độn hơn một chút, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên vài giây, đầu có chút nặng nè, quay mặt qua một bên: “Vương Nguyên, em không cần nói chuyện như vậy với tôi.”

Từ lần đó, Dịch Dương Thiên Tỉ đối Vương Nguyên càng thêm lạnh nhạt, xưng hô cũng đã biến thành tên đầy đủ, Vương Nguyên thậm chí đến hai chữ “Nguyên Nguyên” từ miệng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không còn được nghe.

Vương Nguyên nhẹ nhàng mở miệng: “Em nên nói chuyện với anh thế nào.”

“Đi đi!” Dịch Dương Thiên Tỉ không quay đầu lại, chỉ là vươn tay chỉ ra cửa, tựa hồ đến chính anh cũng không phát hiện, ngón tay mình phát run, “Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy em.”

“Thiên Tỉ……”

“Không cho phép gọi tên của tôi, đi ra ngoài!”

Đã nói người này tùy ý xử trí mình, Vương Nguyên cũng bất chấp trong lòng mình có bao nhiêu đau, gật gật đầu nói: “Anh nghỉ ngơi đi.” Nói xong nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Không nghe được động tĩnh gì nữa, Dịch Dương Thiên Tỉ như cũ nhắm mắt lại, chỉ là khăn trải giường đã bị nắm chặt đến nhăn nhúm.

Thật sự…… Đi rồi sao……

A…… Chờ mong cái gì chứ, như vậy không phải càng tốt sao, Dịch Dương Thiên Tỉ, không phải là mày muốn đẩy em ấy ra hay sao.

Nhưng mà…… Sao có thể dễ dàng rời đi như vậy, anh còn đang bị bệnh mà, anh không thoải mái, em…… em hẳn là sẽ chăm sóc anh chứ……

Dịch Dương Thiên Tỉ khác Vương Nguyên, Vương Nguyên ngoài mềm trong cứng, tính cách ôn nhuận nhìn thì mềm mại nhưng trong lòng lại thật cường đại. Dịch Dương Thiên Tỉ bề ngoài như không gì phá nổi, trong lòng, lại có một uy hiếp trí mạng.

Uy hiếp kia, chính là Vương Nguyên.

Lại bị bỏ rơi, Dịch Dương Thiên Tỉ vô lực cười cười, Vương Nguyên, sao mỗi lần em đều có thể không tốn công tìm được nơi mà anh đau nhất, sau đó dễ như trở bàn tay, khiến anh quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

【 “Sao nóng như vậy!” Vương Nguyên sờ sờ trán Dịch Dương Thiên Tỉ đang nằm trên giường uể oải, “Thiên Tỉ, có phải bị bệnh hay không?”

“Ừm……” Dịch Dương Thiên Tỉ hơi hơi hé mắt, yết hầu có chút đau, đáng thương nhìn Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, không thoải mái, ôm một cái……”

Vương Nguyên cúi đầu hôn trán Dịch Dương Thiên Tỉ: “Em đi lấy thuốc cho anh, rôi quay lại ôm anh sau.”

“Ừm……” Dịch Dương Thiên Tỉ đau đầu phát trầm, ngoan ngoãn gật đầu, Nguyên Nguyên nói cái gì anh đều nghe.

Vương Nguyên đem nước ấm, cầm thuốc trở lại mép giường: “Thiên Tỉ, uống thuốc.”

Dịch Dương Thiên Tỉ mắt đều không có mở, nhíu nhíu: “Không uống…… Không muốn uống thuốc……”

Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ không nghe lời: “Không uống thuốc em sẽ bỏ đi.”

“Không được!” Giây tiếp theo Dịch Dương Thiên Tỉ liền đứng dậy đem eo Vương Nguyên ôm chặt lấy, đầu cọ trên bụng Vương Nguyên: “Không được đi, Nguyên Nguyên, tốt xấu gì anh là vì em nên bị bệnh, em còn muốn bỏ đi……”

Tối hôm qua tan học trời mưa rất lớn, hai người cũng không mang dù, Dịch Dương Thiên Tỉ cởi áo khoác che cho Vương Nguyên, không chờ Vương Nguyên phản ứng liền kéo Vương Nguyên vọt vào mưa chạy như điên về nhà. Vốn cho rằng thân thể mình khỏe mạnh sẽ không sao, vậy mà sáng hôm sau vẫn bị bệnh.

“Em không đi em không đi……” Vương Nguyên nhanh chóng lấy chăn đắp cho Dịch Dương Thiên Tỉ, “Uống thuốc trước đi, em ôm anh.”

“Được……”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy thuốc, biểu tình thực miễn cưỡng đem thuốc nuốt xuống, Vương Nguyên lại nói: “Nước cũng phải uống hết.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lại ngoan ngoãn làm theo, uống xong cầm cái ly trống trơn trông mong nhìn Vương Nguyên, thật giống đứa trẻ muốn được khen thưởng.

Đem cái ly bỏ lên bàn, Vương Nguyên cởi quần áo, ôm Dịch Dương Thiên Tỉ chui vào trong chăn.

Vương Nguyên vừa chui vào đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao ôm lấy, dán vào cần cổ hơi lạnh của Vương Nguyên: “Ưm…… Nguyên Nguyên…… Thật thoải mái……”

Hai người đều chỉ mặc quần lót, thân thể trần trụi chặt chẽ dán sát bên nhau, độ ấm trên người Dịch Dương Thiên Tỉ cao dọa người, Vương Nguyên bất an vuốt vuốt lưng Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, anh sốt cao quá, chúng ta đi bệnh viện được không?”

“Không đi……” Trong thanh âm khàn khàn của Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra chút làm nũng, “Đi bệnh viện sao có thể ôm em như vậy, Nguyên Nguyên, anh làm em nóng sao?”

“Không có.” Vương Nguyên lắc đầu ôm chặt Dịch Dương Thiên Tỉ, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi, làm anh bị bệnh.”

“Không sao, nếu em bị bệnh anh sẽ càng khó chịu, như vậy rất tốt, làm em áy náy, em sẽ càng đối tốt với anh hơn.”

Vương Nguyên đối với logic của Dịch Dương Thiên Tỉ có chút bất đắc dĩ: “Đây là cái ngụy biện gì a.”

“Ha ha……” Dịch Dương Thiên Tỉ thấp giọng cười cười, “Luôn được ôm em như vậy thì tốt rồi, thật thoải mái, không cảm giác được mình đang bị bệnh, Nguyên Nguyên, em phải luôn ở bên anh nha.”

“Đương nhiên sẽ luôn ở bên anh, em rất áy náy đó.” 】

Dịch Dương Thiên Tỉ bị bệnh trong đầu hôn hôn trầm trầm, hỗn độn quá khứ ở trước mắt hiện lên, không biết là trong mộng hay là trong trí nhớ.
Không thoải mái, thực không thoải mái, đầu rất đau, cả người đều đau. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn không bị bệnh, cho nên ngẫu nhiên một lần bị, nhất định sẽ phi thường nghiêm trọng. Gần đây JR hạng mục công việc quá nhiều, thời gian nghỉ ngơi quá ít, lại thêm thời tiết thay đổi quá nhanh, không rảnh chăm sóc nản thân, thân thể Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc muốn bãi công.

Trong mơ có thân thể hơi lạnh của Vương Nguyên, có tiếng Vương Nguyên ở bên tai mình nhẹ giọng quan tâm, có Vương Nguyên thừa dịp mình ngủ dụng tâm nấu canh gừng……

Dịch Dương Thiên Tỉ biết đây là mộng, nhưng cũng đã quen, mười năm này, nơi duy nhất có thể nhìn thấy Vương Nguyên chính là ở trong mộng.

Nguyên Nguyên, nếu em còn có một chút áy náy, em không nên đi, không có em, bệnh của anh làm sao hết…

Khi Dịch Dương Thiên Tỉ lại lần nữa mở mắt, chính là nhìn thấy Vương Nguyên bưng một chén gì đó đứng ở mép giường, hương vị quen thuộc kia, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa ngửi liền biết, là canh gừng.

“Em…… Không đi……”

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết là mình dùng cái dạng biểu tình gì nhìn Vương Nguyên, nên hưng phấn hay là nên tức giận, khống chế không được vui vẻ khi thấy Vương Nguyên không đi.

“Trong bếp cái gì cũng không có, em đi ra ngoài mua vài thứ.” Vương Nguyên đem canh gừng để lên trên bàn, “Ngồi dậy, uống chút canh gừng, thân thể sẽ mau khỏe lại.”

“Không cần……” Dịch Dương Thiên Tỉ nhấp miệng đem mặt quay về bên kia, “Em nên rời đi.”

Làm Dịch Dương Thiên Tỉ không nghĩ tới chính là, Vương Nguyên cư nhiên mở miệng hỏi: “Không uống phải không?”

Dịch Dương Thiên Tỉ còn không kịp phản ứng, Vương Nguyên một lần nữa bưng chén canh gừng lên: “Không uống thì một chén này đều đổ lên chăn của anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Nguyên, em ấy…… Em ấy cư nhiên muốn đem cái này đổ lên chăn……

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng được của Dịch Dương Thiên Tỉ: “Anh đang bị bệnh, có sức lực đem em đẩy ra ngoài cửa sao, em có thể đi, anh uống hết canh gừng này trước đã.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau vẫn là cố gắng chống thân thể, dựa vào đầu giường, nhận canh gừng từ tay Vương Nguyên.

Lúc trước, là Vương Nguyên ngồi ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, tự tay một muỗng một muỗng đút cho Dịch Dương Thiên Tỉ uống hết. Canh gừng cay lại đắng làm Dịch Dương Thiên Tỉ không thoải mái, Vương Nguyên liền hôn anh một lát, lại tiếp tục đút canh.

Mà hiện tại, Dịch Dương Thiên Tỉ tự mình uống canh, Vương Nguyên lẳng lặng đứng ở mép giường của Dịch Dương Thiên Tỉ, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ vụng về uống canh gừng.

Vương Nguyên cũng muốn như trước tự tay đút cho anh, nhưng mà hiện tại, cậu có tư cách gì đâu.

Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày uống hết canh gừng, đem chén đặt lên trên bàn, không nhìn Vương Nguyên: “Em phải đi rồi đấy.”

“Anh ngủ một lát đi, có chuyện gì cứ gọi em.”

“Em……”
“Em sẽ không đi, cho đến khi anh khỏi bệnh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ phẫn nộ nhìn Vương Nguyên: “Em!”

“Chờ khi nào anh có sức, thì lại đem em đuổi đi.”









_______

"Ông muốn bế chắt nội!" Câu nói cảm động nhất Tết này của ông nội dành cho bạn Bông!!! Thêm vụ không đc lì xì do đã hơn 20t T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro