33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ vốn vẫn có sức lực đem Vương Nguyên đuổi ra, nhưng mà, uống xong canh gừng lại thêm mệt mỏi làm Dịch Dương Thiên Tỉ không hề kiên trì, hôn hôn trầm trầm lại ngủ rồi.

Coi như không đuổi được người này đi, không phải do mình hy vọng em ấy ở lại, trước khi ngủ Dịch Dương Thiên Tỉ tự lừa mình dối người mà giải thích.

Cả buổi chiều Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ lại tỉnh rồi lại ngủ lại tỉnh, lúc ngủ trong mộng là ký ức trùng trùng điệp điệp về bọn họ, khi tỉnh liền nhìn thấy Vương Nguyên an tĩnh đọc sách ở cách đó không xa.

Liền lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ mghĩ, cứ như vậy để bọn họ đơn độc ở bên nhau một lần, mình bị bệnh, liền dùng cái lý do này đi.

Khi aắc trời đã dần tối, Vương Nguyên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, nhìn anh hơi hơi có chút tỉnh: “Ngủ tiếp đi, em đi nấu gì cho anh ăn.”

Khi Vương Nguyên rời khỏi phòng ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cửa phòng bị nhẹ nhàng khép lại, vành mắt có chút phiếm hồng. Từ khi Vương Nguyên rời đi, đac bao nhiêu lần anh hy vọng xa vời tình cảmh như vậy, Nguyên Nguyên có thể chăm sóc anh, nấu cơm cho anh, thậm chí chỉ dùng đôi mắt nhìn anh cũng được.

Nhưng chung quy, khi anh cần em nhất em lại không ở bên, mà chờ khi em lại xuất hiện, thời gian đã bỏ lỡ quá nhiều.

Nguyên Nguyên, anh cũng muốn tha thứ cho em, nhưng anh làm sao để tha thứ cho em, làm sao tha thứ cho chính mình……

....

Khi Vương Tuấn Khải ở cửa trường học chờ Kiều Dũng Thần tan học, liền nhìn thấy Kiều Dũng Thần vẻ mặt không kiên nhẫn muốn tránh khỏi một nam sinh đang bám lấy mình. Vương Tuấn Khải nhướng mày, vết thương trên khuôn mặt nam sinh kia còn không phải là kiệt tác hồi sáng của anh ta sao.

Kiều Dũng Thần ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải cách đó không xa, trên mặt lộ ra vui mừng, vừa định đi qua lại bị nam sinh kia giữ chặt: “Kiều Dũng Thần anh ta là ai, anhvta không phải anh trai cậu đúng hay không?”

“Cậu buông tôi ra!”

Kiều Dũng Thần bực bội tránh ra, rồi lại bị nam sinh kia lì lợm giữ chặt: “Tôi…… Cậu không thể cười với tôi sao…… Tôi cũng đã nói tôi thích cậu rồi mà……”

“Cậu có phiền hay không!” Rốt cuộc nhịn không được Kiều Dũng Thần dùng sức đem nam sinh kia đẩy ra, chỉ vào Vương Tuấn Khải, “Anh ta không phải anh trai tôi, là kim chủ của tôi, cho tôi ăn cho tôi uống, buổi tối tôi liền mở chân cùng anh ta lên giường, vừa lòng chưa!”

Nói xong mặc kệ nam sinh kia sắc mặt đã khó coi đến sắp khóc, chạy nhanh leo lên xe Vương Tuấn Khải, mang theo cơn tức giận mạnh mẽ đóng cửa xe.

Dựa vào bên ngoài xe, Vương Tuấn Khải nghe được nam sinh kia đáng thương nhỏ giọng giải thích: “Tôi không phải cố ý nói cậu như vậy, thực xin lỗi……”

“Haizz……” Vương Tuấn Khải thở dài, “Tuổi trẻ thật tốt……”

Chỉ là ngữ khí kia, nghe như thế nào đều giống như đang vui sướng khi người gặp họa……

Trong nhà Vương Nguyên, Kiều Dũng Thần buông bài tập trong tay nhìn Vương Tuấn Khải ở bên cạnh đang xem mấy bức tranh của Vương Nguyên “Vương Tuấn Khải…… Hôm nay anh thực không bình thường……”

“Hả? Có sao?”

Kiều Dũng Thần thật mạnh gật gật đầu: “Có! Một thời gian dài anh không xuất hiện, sao hôm nay giúp tôi đánh người lại đón tôi về nhà.”

Vương Tuấn Khải rất có hứng thú hỏi: “Cậu đoán?”

Kiều Dũng Thần nghĩ nghĩ, thật cẩn thận hỏi Vương Tuấn Khải: “Anh đột nhiên phát hiện…… Anh đã thích tôi?”

Vương Tuấn Khải cong khóe miệng: “Kiều Dũng Thần…… cậu nghĩ nhiều rồi……”

“Hô…… Vậy là tốt rồi.” Kiều Dũng Thần thở ra, “Vậy…… Là vì anh Nguyên?”

Vương Tuấn Khải nhìn đống tranh vẽ sắp xếp chỉnh tề của Vương Nguyên, lòng bàn tay nhẹ sờ sờ, biểu tình nghiêm túc cười cười: “Kiều Dũng Thần, hình như tôi…… Thích Nguyên Nguyên.”

“Nhưng lần trước anh nói, người anh thích có rất nhiều sao?”

“Đúng vậy……” Vương Tuấn Khải cũng có chút buồn rầu, “Nhưng mà, bởi vì Nguyên Nguyên, những người đó đều trở nên không làm tôi thích như vậy nữa.”

“Vương Tuấn Khải……” Kiều Dũng Thần cũng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, “Anh…… Lời này, là có ý gì?”

“Ý là…… Tôi muốn cùng Nguyên Nguyên ở bên nhau, hiểu chưa?”

“Nhưng……” Kiều Dũng Thần cúi đầu, ngữ khí hạ xuống “Không phải anh Nguyên yêu Thiên Tỉ sao……”

“Dịch Dương Thiên Tỉ……” Vương Tuấn Khải đọc một lần tên người kia, không rõ nguyên do cười cười, “Kiều Dũng Thần, cậu trai hôm nay cũng không tồi, cậu còn nhỏ, đừng nhớ Dịch Dương Thiên Tỉ nữa.”

“Vương Tuấn Khải……” Kiều Dũng Thần thông minh liền hiểu, “Có phải anh đã biết gì đó hay không?”

...

Lúc Vương Nguyên nấu cơm nhận được điện thoại của Vương Tuấn Khải: “Alo, Tiểu Khải.”

Trong điện thoại giọng Vương Tuấn Khải có chút suy yếu: “Tiểu Nguyên, chừng nào thì em tan làm?”

“Hả? Làm sao vậy?”

“Anh cùng Kiều Dũng Thần ở nhà chờ em……” Vương Tuấn Khải xoa xoa bụng đã có chút đói, “Đã lâu không ăn cơm em nấu, hôm nay muốn ăn một bữa.”

“Nhưng mà, hôm nay em không về.”

“Cái gì?” Vương Tuấn Khải có chút ngoài ý muốn, “Công việc nhiều vậy sao?”

“Không phải.” Vương Nguyên nhẹ nhàng khuấy cháo, “Thiên Tỉ bị bệnh, em ở nhà anh ấy.”

“Ồ…… Như vậy à……” Ngón tay nắm điện thoại có chút trở nên trắng bệch, Vương Tuấn Khải tận lực làm giọng mình bình thường một chút, “Có thời gian, nhất định phải nấu cơm cho anh ăn đó.”

“Ừm, nhất định.” Vương Nguyên nhẹ giọng đáp lời, “Đúng rồi, Dũng Thần ở nhà một mình em không yên tâm, nếu anh ở đó, có thể ở lại nhà em cùng nó một đêm không?”

“Được.” Vương Tuấn Khải mở miệng, “Em…… Tự chăm sóc mình, đừng để cũng sinh bệnh.”

“Ừm, em biết rồi, cám ơn anh Tiểu Khải. Cháo xong rồi, không nói với anh nữa, hẹn gặp lại.”

“Ừn……” Vương Tuấn Khải buông di động, nhìn Kiều Dũng Thần, tự giễu cười cười, “Kiều Dũng Thần, chúng ta thật đúng là quá đáng thương.”

“Làm sao vậy? Anh Nguyên nói gì?”

“Người cậu thích bị bệnh, người tôi thích thì đang chăm sóc anh ta, cậu, có đói chưa?”

...

Khi Vương Nguyên đem cháo vào phòng ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ đã mặc áo ngủ ngồi trên sô pha xem TV.

Áo ngủ màu xám trong phòng ngủ đơn điệu làm Vương Nguyên cảm thấy quạnh quẽ lại cô độc, Dịch Dương Thiên Tỉ còn phát sốt mặt có chút ửng đỏ, đôi mắt giống như có chút mệt, không có sắc bén như bình thường.

Dịch Dương Thiên Tỉ thực bình thường ngồi ở chỗ kia, Vương Nguyên lại sinh đau trong lòng, mấy năm nay, anh ấy đều là một mình như thế này sao……

Dịch Dương Thiên Tỉ lơ đãng nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, ánh mắt hỗn loạn lại si tình làm Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng loạn đem tầm mắt chuyển đi nơi khác, thanh âm vẫn là lạnh nhạt: “Em muốn đứng đến khi nào?”

Vương Nguyên ổn định tinh thần, đem cháo để trên bàn: “Em biết…… Anh không muốn ăn…… Nhưng ăn một chút bệnh sẽ mau khỏi…”

Vương Nguyên còn nhớ lần đó Dịch Dương Thiên Tỉ bị bệnh bởi vì không muốn ăn uống mà tùy hứng yêu cầu, nhưng mà hiện tại, cậu có thể làm cái gì, trừ bỏ trúc trắc nói mấy câu như vậy, cái gì cũng đều không làm được.

Em ấy biết…… Em ấy cũng không quên phải không……

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn chén cháo vài giây, không nói gì, cầm lấy muỗng, cúi đầu ăn.

Dịch Dương Thiên Tỉ ăn rất nhẹ nhàng, không có phát ra tiếng gì, trong TV phát tin tức tài chính kinh tế làm Vương Nguyên cảm thấy không khí mạc danh thật áp lực. Cậu có chút ngốc cúi đầu xuống…

“Em…… Đi xuống lầu giúp anh thu dọn một chút……”

Dịch Dương Thiên Tỉ như có một tia tạm dừng, nhưng vẫn tiếp tục ăn cháo, không có trả lời.

Vương Nguyên cơ hồ là chạy ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vô lực dựa vào tường, rốt cuộc khống chế không được khóc lên.

Khi cửa đóng lại, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ngừng động tác, ngốc ngốc nhìn cháo trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Chúng ta…… Như thế nào sẽ biến thành cái dạng này……

【 Đem Dịch Dương Thiên Tỉ còn ở trong chăn cố sức lôi ra, Dịch Dương Thiên Tỉ hôn hôn trầm trầm cau mày cọ cọ Vương Nguyên làm nũng: “Nguyên Nguyên, không thoải mái, không đứng dậy, không muốn ăn……”

“Anh ngoan đi, ăn một chút thôi.” Vương Nguyên cầm áo giúp Dịch Dương Thiên Tỉ mặc vào, “Một ngày cũng chưa ăn gì, có đói bụng không……?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang giúp mình cài nút áo, cúi đầu môi dán tai Vương Nguyên, ái muội nói: “Đói bụng……”

Vành tau Vương Nguyên nóng lên, không cần nghĩ cũng biết gia hỏa này muốn làm gì, mặt đỏ lên, đôi mắt liếc qua một bên, muốn đứng dậy: “Nhanh ăn cơm, tự mặc quần vào đi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ một phen ôm lấy Vương Nguyên đang muốn chạy trốn, kéo tay Vương Nguyên đặt vào giữa chân mình, làm bộ thực buồn rầu hỏi: “Quần không mặc được phải làm sao bây giờ…… Nơi này cứng……”

Vương Nguyên mặt đỏ lợi hại, có chút bực: “Sao anh…… Sao anh có thể như vậy……”

“Không thoải mái, thật là khó chịu……” Dịch Dương Thiên Tỉ mang theo nồng đậm giọng mũi hướng Vương Nguyên chơi xấu, bàn tay tiến vào quần Vương Nguyên không thành thật trêu chọc, “Nóng quá, muốn Nguyên Nguyên, anh muốn ăn em……”

Dịch Dương Thiên Tỉ so với ngày thường độ ấm cao hơn rất nhiều, tay sờ vài cái liền khiến cho thân thể Vương Nguyên mềm mại đầu hàng, Vương Nguyên cắn môi đẩy đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ: “A…… Hâm nóng cháo cho anh rồi…… ưm…… Anh ăn cháo trước đi…… anh đừng…… ưm……”

Dịch Dương Thiên Tỉ đem Vương Nguyên hôn đến thất thần mới buông ra, xấu xa nói với Vương Nguyên: “Được…… Vừa làm vừa ăn có được hay không……”

“Hỗn đãn……” 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro