34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên thu dọn xong, đứng ở cửa phòng ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ thật lâu mới hít một hơi thật sâu đem cửa mở ra.

TV còn mở, Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, trên sô pha Dịch Dương Thiên Tỉ đã ngủ rồi.

Nhẹ nhàng đi đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên cúi xuống nhìn bộ dáng khi ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Đã mười năm, không được cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt này. Bộ dáng khi ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ thực an tĩnh, lúc như vậy mới giống khi anh còn nhỏ nhiều một chút.

Đường nét trên mặt cương nghị anh đĩnh hơn trước kia nhưng vẫn đẹp như vậy, sống mũi cao cao, lông mi vẫn là dài như vậy, còn có miệng, lúc ngủ vẫn là thích hơi mím lại.

Thiên Tỉ, anh thật sự trưởng thành rồi, Vương Nguyên vô ý thức cười cười, thật là đẹp trai.

Khi Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt, đối diện với cặp mắt hàm chứa ý cười của Vương Nguyên, liền dại ra.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người chính là như vậy nhìn đối phương. Giống như là một buổi tối bình thường của mười năm trước, lại nháy mắt vượt qua mười năm, không có rời đi, không có chờ đợi, không có thống khổ, không có bi thương……

Người phản ứng trước chính là Vương Nguyên, cậu biết hiện tại Dịch Dương  không quá thanh tỉnh, vẫn là lo lắng cho bệnh của anh, nhẹ giọng mở miệng: “Thiên Tỉ, đi lên giường ngủ nha?”

Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng thần, biết vừa rồi không nên như vậy lại cũng không phản bác, nghe lời gật gật đầu, đứng dậy đi về giường lớn.

Dịch Dương Thiên Tỉ đi không vững, Vương Nguyên theo hai bước đỡ lấy anh, miễn cưỡng đem Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tới mép giường, dưới chân mất trọng tâm liền cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ngã xuống giường.

“A……” Dịch Dương Thiên Tỉ tay mắt lanh lẹ chống xuống khăn trải giường, không có đè lên Vương Nguyên, nhưng xung lượng quá lớn làm đầu anh có chút không thoải mái.

“Thiên Tỉ, anh không sao chứ?” Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

Lại là một trận trầm mặc chăm chú nhìn, Dịch Dương Thiên Tỉ mới lắc đầu, dùng hết tự chủ mới đem cánh tay muốn ôm lấy Vương Nguyên gỡ ra, để Vương Nguyên ngồi dậy, còn mình thì mệt mỏi nằm xuống giường.

Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ lại thực mau đi vào giấc ngủ, Vương Nguyên vươn tay sờ trán anh, vẫn là có chút nóng, khẽ thở dài, muốn ngồi qua sô pha, đêm nay phải thức chăm sóc người này.

Xoay người, tay bị một cánh tay khác giữ lại, đôi mắt mắt có chút phiếm hồng của Dịch Dương Thiên Tỉ mở ra, trong thanh âm ngoài khàn khàn còn mang theo khẩn cầu: “Nguyên Nguyên, đừng đi……”

Một câu, làm Vương Nguyên cơ hồ bị phá hủy, Thiên Tỉ của cậu, có khi nào yếu ớt cầu xin ai bao giờ đâu. Cậu yêu Dịch Dương Thiên Tỉ, không muốn thấy anh ấy ủy khuất như vậy.

Nhìn tay mình bị Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy, trong thanh âm của Vương Nguyên phiếm nghẹn ngào: “Em không đi, Thiên Tỉ, em ở lại với anh……”

“Em nói bậy!” Tay Dịch Dương Thiên Tỉ càng thêm dùng sức nắm chặt, sợ thoáng buông ra Vương Nguyên liền sẽ biến mất, phát sốt làm anh phân không rõ là hiện thực hay là trong mộng, chỉ là dựa vào bản năng không cho người này rời đi, “Em sẽ đi, chỉ cần anh buông ra em liền sẽ đi……”

“Em sẽ không đi……” Vương Nguyên chậm rãi quỳ xuống mép giường Dịch Dương Thiên Tỉ, hôn hôn mu bàn tay anh, nước mắt dính lên tay hai người, “Thiên Tỉ, em sẽ không đi, không bao giờ đi nữa……”

“Em gạt anh…… Em gạt anh…… Em sẽ đi……”

Đây mới là Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự, sẽ khổ sở sẽ khóc nháo, sẽ đem nhược điểm của bản thân hoàn toàn bày ra trước mặt Vương Nguyên.

Giọng nói vốn khàn khàn của Dịch Dương Thiên Tỉ lộ ra vô lực, “Mỗi lần mơ thấy em, em đều muốn rời khỏi anh…… Nguyên Nguyên…… Đến trong mộng em cũng không cần anh……”

Vương Nguyên nắm tay Dikch Dương Thiên Tỉ dán ở bên miệng, khóc không thành tiếng: “Không phải, không phải, Thiên Tỉ…… Thực xin lỗi, em sai rồi…… Em cần anh, em vẫn luôn nhớ anh, thực xin lỗi……”

“Không đi thật sao……” Dịch Dương Thiên Tỉ thử thăm dò hỏi, tay thật cẩn thận xoa hai má Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, em có thể ôm anh một cái không……”

“Thiên Tỉ…… Thiên Tỉ……” Vương Nguyên đứng dậy, tay chống giường chậm rãi tới gần Dịch Dương Thiên Tỉ, “Em…… Có thể ôm anh sao……”

Đôi mắt có chút sung huyết của Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao nhìn Vương Nguyên, đôi tay run run ôm lấy Vương Nguyên, chậm rãi kéo vào trong ngực.

Lần đầu tiên, sau mười năm, lần đầu tiên, hai người gần sát như vậy, chóp mũi kề nhau, ngực dán vào nhau.

Thân thể Vương Nguyên bởi vì kích động ức chế không được mà run rẩy, nhìn người trước mặt, chỉ là không ngừng nhẹ kêu: “Thiên Thiên…… Thiên Thiên……”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng hỏi: “Em là Nguyên Nguyên sao……”

“Em là Nguyên Nguyên……” Trước mắt Vương Nguyên có chút mơ hồ, nước mắt rơi xuống trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, “Em là Nguyên Nguyên của anh, Thiên Thiên……”

“Đừng khóc……” Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay mềm nhẹ lau sạch nước mắt cho Vương Nguyên, “Anh bảo hộ em……” Nói xong, hơi hơi ngẩng đầu, môi dán lên môi Vương Nguyên……

Nháy mắt, hai người đều khống chế không được run rẩy, giống như lần đầu tiên hôn sâu như vậy, mềm nhẹ triền miên.

Ký ức ngày trước càng ngày càng nhiều, chậm rãi phát tiết ra, hôn môi nhẹ nhàng dần dần trở nên dồn dập thâm nhập, thân thể bắt đầu khô nóng.

Không biết từ khi nào cái chăn giữa hai người đã bị đá xuống mặt đất, áo ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bị mở ra, trên người Dịch Dương Thiên Tỉ cực nóng, cách áo sơmi hơi mỏng bỏng cháy Vương Nguyên.

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên đứng dậy đem Vương Nguyên áp dưới thân, hơi thở nóng rực phun ở sườn mặt Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao ôm Vương Nguyên, từ miệng hôn đến cổ: “Nguyên Nguyên…… Là em…… Nguyên Nguyên…… Thật sự là em rồi……”

“Thiên Thiên… Ưm… Thiên Thiên……”

“Anh rất nhớ em……” Dịch Dương Thiên Tỉ cởi bỏ áo sơmi của Vương Nguyên, thỏa mãn cọ cọ cổ Vương Nguyên, “Anh rất nhớ em……”

“Em cũng vậy…… Vẫn luôn…… Đều rất nhớ anh…… Thiên Thiên……”

Trên giường lớn hai người giao triền ở bên nhau, rút đi ngây ngô thời niên thiếu, lột xác thành hai người đàn ông thành thục, chưa bao giờ thay đổi, là những năm gần đây ái, trải qua thê lương, lại chưa lui giảm mảy may.

Vương Nguyên cơ hồ chết chìm ở trong sự điên cuồng của Dịch Dương Thiên Tỉ, trước mặt chỉ còn có người đàn ông mà cậu dùng hết thảy sức lực để yêu thương…

...

Kiều Dũng Thần ngủ rồi, Vương Tuấn Khải lẳng lặng nằm ở trên giường của Vương Nguyên, giường đôi không quá lớn, khăn trải giường màu lục, thực mềm thực sạch sẽ.

Không muốn xử lý công việc, Vương Tuấn Khải ở trên giá sách của Vương Nguyên tìm được mấy tập tranh được đóng lại cẩn thận, bìa mặt có ghi “Ngâm Du” cho nên anh ta biết đây là truyện tranh đã xuất bản của Vương Nguyên.

Nằm ở trên giường lật xem thật lâu cũng không tập trung tinh thần được, thở dài, nằm trên giường của người mình thích mà người ta lại đang đi chăm sóc người mà người ta yêu, Vương Tuấn Khải lừa mình dối người thế nào cũng vô pháp xem nhẹ sự không thoải mái trong lòng.

Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy mình có chút ủy khuất, sao lại là hôm nay, ngày hôm qua cũng được, ngày mai cũng được, sao lại cố tình ở lúc anh ta muốn biểu đạt tâm ý mà đi đến chỗ người khác chứ.

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng nói với tập tranh: “Thật vất vả hạ quyết tâm, thật là, đến cơ hội nói ra cũng không có.”

....

Điên cuồng một đêm, Vương Nguyên cơ hồ bị Dịch Dương Thiên Tỉ tra tấn đến hôn mê, trong mông lung cảm giác được mình bị ôm chặt lấy. Thật tốt, Thiên Thiên, trước nay em đều không hy vọng xa vời có một ngày còn có thể ngủ ở trong ngực anh.

Vương Nguyên bị hạnh phúc đánh sâu vào trong lòng, không rảnh bận tâm sáng ngày mai bọn họ nên thu thập cái cục diện này thế nào.

Dịch Dương Thiên Tỉ nửa mê nửa tỉnh, sốt cao làm ý thức anh hỗn độn cho rằng này lại là giấc mộng không mời mà đến. Nhưng mà lần này Nguyên Nguyên không có đi, thật sự không đi, vì mình mà ở lại, còn có thể ôm em ấy như vậy……

Nguyên Nguyên, cho dù chỉ có thể ở trong mộng ôm em anh liền rất hạnh phúc……

...

Sáng hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh dậy trước, ý thức mông lung dừng ở sườn eo bóng loáng của Vương Nguyên, bỗng nhiên hoàn toàn thann tỉnh.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn người còn đang trong giấc mộng kia, đau đầu đến muốn nứt. Tại sao lại như vậy, thì ra tối hôm qua hết thảy đều không phải mộng, sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy, đáng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro