35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của Dịch Dương Thiên Tỉ thực nhẹ, vẫn Vương Nguyên chậm rãi mở mắt.

Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đưa lưng về phía mình, theo bản năng nhẹ gọi một tiếng: “Thiên Tỉ……”

Lưng Dịch Dương Thiên Tỉ cứng đờ, biểu tình thống khổ mà Vương Nguyên không nhìn thấy. Ngăn chận cảm xúc quay cuồng trong lòng, Dịch Dương Thiên Tỉ như cũ đưa lưng về phía Vương Nguyên, lạnh lùng mở miệng: “Tối hôm qua, là ngoài ý muốn, thực xin lỗi.”

Vương Nguyên mở miệng muốn nói liền bị nghẹn ở yết hầu, cậu có chút không thoải mái, có thể là bị Dịch Dương Thiên Tỉ lây bệnh rồi, cậu vừa rồi còn muốn ủy khuất hướng người này làm nũng.

Ngoài ý muốn sao, Vương Nguyên không biết trên mặt mình cười có phải so với khóc còn khó coi hơn hay không: “A…… Không sao, không cần xin lỗi.”

Hầu kết trên dưới lăn lộn vài cái, Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng: “Em…… Đừng để ở trong lòng……”

“Ừm…… Không sao.”

Trong phòng chỉ có tiếng sột soạt khi Dịch Dương Thiên Tỉ mặc quần áo, an tĩnh làm người ta áp lực.

Vương Nguyên dựa vào đầu giường, trên người không có mặc quần áo, lại ngơ ngác vẫn luôn cúi đầu.

Dùng tốc độ nhanh nhất qua loa thu dọn xong, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn của Vương Nguyên, phía trên, còn có dấu vết tối hôm qua anh động tình lưu lại. Chẳng những chói mắt, còn khiến anh đau lòng.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đi, cưỡng bách chính mình không nghĩ đến biểu tình khổ sở lúc này của Vương Nguyên, nhẫn tâm mở miệng: “Em…… Rời khỏi JR đi…”

“Không muốn!” Vương Nguyên vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mất khống chế nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, trong giọng nói hoàn toàn kinh hoảng thất thố, “Tối hôm qua…… Là ngoài ý muốn…… Coi như cái gì cũng chưa phát sinh được không…… Thiên Tỉ……”

“Chính là đã đã xảy ra rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt tay, “Vương Nguyên, chúng ta về sau vẫn là không cần gặp mặt thì tốt hơn.”

“Vì sao! Em không muốn!” Vương Nguyên hướng về phía Dịch Dương Thiên Tỉ hô to, cậu chưa bao giờ hèn mọn khẩn cầu ai như vậy, “Thiên Tỉ, anh đừng như vậy, em cầu xin anh, em biết sai rồi…… Tối hôm qua đều là em sai, Thiên Tỉ, anh đừng đuổi em đi……”

“Đủ rồi Vương Nguyên!” Dịch Dương Thiên Tỉ không biết là tức giận Vương Nguyên hay là tức giận chính mình, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nguyên yếu ớt như vừa chạm vào liền vỡ nát kia, từng câu từng chữ, dị thường rõ ràng, “Trên thế giới này, tôi có thể cùng bất luận kẻ nào ở bên nhau, duy nhất em, không thể!”

Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ đi, mấy giờ trước còn lửa nóng đến muốn đem Vương Nguyên đốt cháy, mà bây giờ trong phòng trống rỗng chỉ còn lại có một mình Vương Nguyên.

Vô lực cười cười: “Phải đi cũng nên là em đi, đây là nhà của anh, không phải của em……”

Hung hăng đem cửa xe đóng lại, khống chế không được thở hổn hển.

“Hỗn đản!”

Dịch Dương Thiên Tỉ không chỗ phát tiết, anh không trách Vương Nguyên, mà trách chính mình. Xúc cảm mềm mại của thân thể Vương Nguyên vẫn còn nhợt nhạt ở trong lòng bàn tay anh, từng tiếng "Thiên Thiên" từ miệng Vương Nguyên vẫn rõ ràng ở bên tai.

Làm Vương Nguyên rời đi là phương thức tốt nhất, Dịch Dương Thiên Tỉ hận cậu, nhưng lại cũng không đành lòng thương tổn cậu. Nhưng tiếp tục như vậy……

Dịch Dương Thien Tỉ nhẹ giọng nói: “Tiếp tục như vậy, tôi làm sao bảo hộ em……”

Điện thoại vang lên, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn di động, hít sâu một hơi: “Ba.”

“Còn có thể.”

Không biết đối phương nói gì, biểu tình của Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện một tia giãy giụa: “Con muốn, ở lại thêm một thời gian, thị trường trong nước còn chưa hoàn toàn nắm chắc.”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nguyên thất hồn lạc phách đi ra, bước chân có chút không vững, nhăn chặt mày, không biết người trong điện thoại lại nói gì đó, nắm chặt tay lái, mu bàn tay nổi lên từng đạo gân xanh, Dịch Dương Thiên Tỉ hít sâu vài cái mới mở miệng: “Được, con biết rồi.”

...

Vương Tuấn Khải không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ bị một thằng nhóc khinh bỉ, không biết nấu cơm cũng không phải do anh ta sai, nhưng nhìn khuôn mặt ai oán của Kiều Dũng Thần do tối qua không được ăn cơm, liền có điểm đuối lý.

Ngồi vào xe Kiều Dũng Thần bẹp miệng có chút không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ít nhất cũng nên hâm nóng sữa chứ……”

Vương Tuấn Khải lái xe bất đắc dĩ liếc mắt một cái: “Cậu biết làm sao?”

“Tôi không biết…… Nhưng mà anh Nguyên biết…” Kiều Dũng Thần nhụt chí, bình thường Vương Nguyên dù bận cũng sẽ giúp Kiều Dũng Thần chuẩn bị bữa sáng xong mới đi, hôm nay không có Vương Nguyên ở nhà, Vương Tuấn Khải và Kiều Dũng Thần đều có cảm giác mình là tên ngu ngốc……

“Được rồi tiểu tổ tông.” Vương Tuấn Khải lái xe ra khỏi tiểu khu nói, “Còn oán giận nữa thì bữa sáng cũng……”

“Vương Tuấn Khải cẩn thận!”

Ai cũng không nghĩ tới một chiếc xe đột nhiên từ ngoài tiểu khu tiến vào, may mắn Vương Tuấn Khải phản ứng nhanh mới không đụng phải.

“Chuyện gì vậy.” Nhìn cái xe kia dừng lại bất động, Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày cởi đai an toàn, vốn tâm tình không tốt, người này thật đúng là biết chọn thời gian, quay đầu nói với Kiều Dũng Thần, “Ở trên xe chờ.”

Vương Tuấn Khải xuống xe đi qua, bực bội gõ gõ cửa sổ xe: “Người anh em, dừng xe ở đây người khác làm sao đi qua.”

Cửa sổ xe chậm rãi hạ, người trên xe nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi lập tức lái đi.”

Thấy rõ người trên xe, vẻ mặt Vương Tuấn Khải là không thể tưởng tượng nổi: “Vương Nguyên Nhi!”

Vương Nguyên có chút trì độn ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, nhận ra người đối diện là ai, mỏi mệt cười cười: “Ồ, là Tiểu Khải, anh muốn đi đâu?”

“Đưa Kiều Dũng Thần đi học.” Vương Tuấn Khải thần sắc phức tạp nhìn Vương Nguyên, trên cổ dấu hôn vô cùng rõ ràng, đôi mắt thì sưng đỏ, a…… Đây là tình cảm mãnh liệt một đêm sau đó bị đuổi ra khỏi nhà?

“Ừm, đi đi, em lái xe vào.” Vương Nguyên gật gật đầu, như là không chú ý tới ánh mắt Vương Tuấn Khải, chậm rãi nâng kính cửa sổ xe.

Vương Tuấn Khải cũng không nói cái gì, chỉ là nhìn Vương Nguyên đem xe dịch ra, sau đó không nói một tiếng đi vào trong xe.

Vương Tuấn Khải không rên một tiếng khởi động xe, Kiều Dũng Thần cũng cực kỳ an tĩnh.

“Vừa rồi…… Là anh Nguyên sao……” Kiều Dũng Thần mở miệng nhẹ giọng hỏi.

Đã đi khá xa Vương Tuấn Khải đột nhiên dừng xe ở ven đường: “Kiều Dũng Thần, xin lỗi, có thể tự mình đi học không?”

“Được.” Kiều Dũng Thần gật gật đầu cởi đai an toàn, cầm lấy cặp sách, miễn cưỡng cười cười, “Chăm sóc anh Nguyên cẩn thận.” Nói xong liền mở cửa xuống xe.

Xe quay đầu bay nhanh mà đi, Kiều Dũng Thần nắm chặt cặp sách, xoay người, hướng một phương hướng khác đi đến.

Không biết Vương Tuấn Khải chạy nhanh hay là Vương Nguyên chậm chạp, Vương Tuấn Khải vừa vào bãi đỗ xe liền nhìn thấy Vương Nguyên đang từ trong xe đi ra.

Vội vàng dừng xe, Vương Tuấn Khải đi qua đuổi kịp vương Nguyên, vừa lúc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Vương Nguyên suýt nữa té ngã.

“Cẩn thận một chút.” Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên ôm trước ngực, “Nguyên Nguyên, em có khỏe không?”

“Cám ơn.” Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cười cười, “Sao đã trở lại rồi, Kiều Dũng Thần đâu?”

“Tự mình đi học.” Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên đỡ vào thang máy, “Tình trạng của em không tốt lắm, anh không yên tâm.”

Vào trong nhà Vương Tuấn Khải thực tự nhiên đảo khách thành chủ, rót ly nước ấm đưa cho Vương Nguyên, không ngoài ý muốn đụng tới đôi tay lạnh lẽo của Vương Nguyên, tâm vẫn là không khỏi căng thẳng: “Đi tắm rửa một cái đi.”

“Ừm, cám ơn.” Trên tay ấm áp làm Vương Nguyên thoải mái một chút, cậu biết Vương Tuấn Khải cho dù không nói cũng đại khái hiểu ra, nhìn ly nước từng vòng sóng gợn, tự giễu cười cười, “Anh nói xem em như vậy, có phải rất đê tiện hay không?”

“Không.” Vương Tuấn Khải trong lòng có chút đổ vỡ, trả lời nghiêm túc, “Nếu có người đối với anh như vậy, anh sẽ thực hạnh phúc.”

“Phải không?” Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải cười cười, “Cám ơn, em khá hơn nhiều rồi, em đi tắm rửa, anh bận thì cứ đi đi.”

“Anh cũng có việc.” Vương Tuấn Khải thở dài, “Nhưng nhìn em như vậy, anh sợ em sẽ chết đuối ở trong bồn tắm, ở lại với em được không!”

“Được.” Vương Nguyên biết, Vương Tuấn Khải nhìn như ôn nhu nhưng quyết định việc gì sẽ không bị dao động, có người ở cùng cũng tốt, cậu cũng không cô độc, “Em đi tắm rửa.”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên vào phòng ngủ cầm quần áo rồi đi vào phòng tắm, tiếng nước vang lên thì anh cũng gọi điện thoại: “Chu Thanh, tôi ở nhà Nguyên Nguyên, đem văn kiện hôm nay đưa qua đây.”

Con người chia làm bao nhiêu loại, Vương Tuấn Khải không biết, nhưng anh ta biết mình vẫn luôn đi theo hướng quân tử mà phát triển.

Rốt cuộc, quân tử không đi cướp người.

Nhưng vấn đề là, nếu muốn cướp, khó khăn không nhỏ. Vương Nguyên chỉ dựa vào cường ngạnh thì không thể đoạt được, cho nên, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ, chính mình chỉ có thể lại đê tiện một chút.

Anh ta cũng không muốn như vậy, nhưng nếu muốn quang minh chính đại, chính mình thật sự một chút phần thắng cũng không có. Vấn đề mấu chốt không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ không cần em ấy, mà là, em ấy như thế nào mới có thể không yêu Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải đau đầu, muốn hút điếu thuốc, nhớ tới đây là nhà Vương Nguyên, nhìn nhà ở ấm áp sạch sẽ, vẫn là đem hộp thuốc buông xuống.

Nếu là em yêu anh, Vương Tuấn Khải nghĩ, bỏ hút thuốc chỉ ăn kẹo anh cũng có thể làm được.






______
Fic đang đi theo hướng KN HE m.n ạ, anh Thiên vừa làm một chuyện khiến ngta khó mà tha thứ!! Cơ mà cũng có thể là BE, Nguyên đang suy nghĩ. Nhưng mà mọi chuyện thì m.n đợi đến chap 68 69 mới biết được nhá. Thả thính thế thôi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro