36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nước ấm chạm vào thân thể, Vương Nguyên run rẩy một trận, tối hôm qua quá mức nhiệt liệt, Dịch Dương Thiên Tỉ ở trên người cậu hôn không bằng nói là cắn thì đúng hơn, rất nhiều nơi đều hơi rỉ máu, tuy không nghiêm trọng, nhưng chạm vào nước vẫn là rất đau.

Ngón tay duỗi đến cái nơi khó có thể mở miệng kia, tối hôm qua bọn họ không dùng bcs, hoặc là nói, bọn họ làm tình trước nay đều không cần dùng. Buổi sáng đi vội vã không kịp rửa sạch, hiện tại mới có thể đem chất lỏng dính nhớp kia lấy ra.

Vương Nguyên một bàn tay tự mình rửa sạch, trong miệng hung hăng cắn mu bàn tay kia không cho chính mình phát ra bất luận thanh âm gì, nước mắt lại ngăn không được từ khóe mắt chảy xuống. Đây là Thiên Tỉ lưu lại, trước kia, đều là anh ấy giúp cậu rửa sạch sẽ.

Rốt cuộc làm xong, Vương Nguyên vô lực dựa vào thành bồn tắm, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lên trên.

“Chỉ có em, không thể sao……”

Tiếng nước giằng co một giờ, người bên trong còn chưa đi ra, Vương Tuấn Khải đi đến cửa phòng tắm gõ gõ: “Vương Nguyên Nhi? Em có ổn không?”

Không phải là, thật sự chết đuối ở bên trong chứ.

“Ừm, xong ngay đây.”

Vương Tuấn Khải thoáng yên tâm, người bên trong giọng nói mặc dù có chút suy yếu, nhưng cũng may còn có thể trả lời.

Vương Tuấn Khải ở cửa đợi một lát, cửa phòng tắm mở ra, Vương Nguyên mặc đồ ngủ đi ra, cả người dịu dàng rất nhiều.

Vương Tuấn Khải nhìn đôi mắt Vương Nguyên bị hơi nước làm cho ướt át, trong lòng thở dài, thật là, mặc cái gì đều đẹp như vậy.

Vương Nguyên ngượng ngùng cười cười: “Làm anh lo lắng rồi.”

“Không sao.”

“Em muốn đi làm, anh……”

“Em muốn đi làm?” Vương Tuấn Khải đánh gãy lời Vương Nguyên, âm điệu nâng lên một chút, “Vương tiên sinh, JR lớn như vậy sẽ không bởi vì em không đi làm mà sụp đổ đâu.”

Vương Nguyên nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ, tìm đồ đi làm: “Em biết, nhưng mà ở nhà, cũng không có việc gì làm.”

“Sao lại không có.” Vương Tuấn Khải đoạt lấy quần áo trong tay Vương Nguyên, “Có thể nghỉ ngơi, có thể vẽ tranh, có thể đọc sách, làm cái gì mà không được.”

Vương Tuấn Khải ở trong lòng bổ sung câu, còn có thể bồi anh.

“Em…… A……” Vương Nguyên duỗi tay muốn cầm lại quần áo, dưới chân không vững liền ngã ở trên người Vương Tuấn Khải.

“Vương Nguyên!”

Vương Tuấn Khải ném quần áo ôm chặt Vương Nguyên, nhận thấy khác thường, nhìn cần cổ Vương Nguyên phiếm ửng đỏ, mu bàn tay dán vào, nóng bỏng.

Chết tiệt! Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên đưa tới giường, đem người nhét vào trong chăn: “Sốt thành như vậy còn muốn đi làm, nằm im đấy cho anh!”

Vương Nguyên bị bộ dáng cường ngạnh của Vương Tuấn Khải dọa sợ tới mức sửng sốt, đôi mắt chậm rãi chuyển tới quần áo trên mặt đất, nhẹ giọng mở miệng: “Sao anh lại vứt quần áo của em xuống đất.”

Được rồi, Vương Tuấn Khải thất bại, anh ta đã quen với bản lĩnh nháy mắt nói sang chuyện khác của Vương Nguyên.

Đem quần áo của Vương Nguyên nhặt lên, Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên, cúi đầu nhìn người trong chăn: “Cũng không biết mình bị bệnh sao, anh không biết chăm sóc người bệnh, em nói anh nên làm như thế nào.”

“Đúng vậy, xem ra thật sự không thể đi làm.” Hình như thật sự bị bệnh, Vương Mguyên cảm thấy đầu nặng nề khó chịu, đem chăn cuốn vào người, cố sức mở to mắt: “Em đói bụng, anh biết nấu cơm không?”

"..."

“Bang!” Chén hình như bị rơi vỡ......

“Keng...... " Này hẳn là dao rơi xuống đất......

“Phanh!” Đây là…… Nồi rơi sao……

Súc ở trong chăn Vương Nguyên mới phát hiện mình thật sự là rất mệt, từ lúc nằm xuống liền không muốn động đậy, toàn thân vừa mỏi vừa đau, vậy nên cho dù sợ hãi Vương Tuấn Khải đem nhà mình đốt cháy, Vương Nguyên vẫn là ở âm thanh rối loạn trong phòng bếp ngủ rồi.

Phù...... Vương Tuấn Khải nhìn phòng bếp đã bị anh ta tra tấn đến hoàn toàn thay đổi, không biết Vương Nguyên nhìn thấy cảnh này sẽ là biểu tình gì. Có nên sửa sang dọn dẹp lại trước khi Nguyên Nguyên tỉnh dậy hay không, Vương Tuấn Khải thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nhưng trọng điểm là, mân mê lâu như vậy, giúp Vương Nguyên nấu cơm còn không có bất luận tiến triển gì. Vốn đang còn muốn giúp người bệnh làm cơm, Vương Tuấn Khải lúc này mới cảm thấy bản thân không có bản lĩnh còn khoe khoang thật là quá kiêu căng. Tiếp tục gọi điện thoại cho Chu Thanh đang mang văn kiện trở về công ty: "Chu Thanh, cậu xem người bệnh nên ăn cái gì, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nhanh chóng mang lại đây.

Nhẹ nhàng đóng lại cửa, Vương Tuấn Khải không đành lòng nhìn phòng bếp hỗn độn. Đi đến phòng ngủ của Vương Nguyên đẩy cửa ra, người trong phòng đã ngủ rất say. Đầu hơi hơi nghiêng về hướng Vương Tuấn Khải, đôi mắt khép kín, vẫn là tư thế lúc Vương Tuấn Khải rời đi, làm người ta cảm thấy thật ngoan ngoãn.

Cẩn thận đóng cửa lại, để người trong phòng nghỉ ngơi. Vương Tuấn Khải cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi là nên cám ơn anh, hay là nên chán ghét anh. Cũng may, hai điểm này không mâu thuẫn.

Vương Tuấn Khải sợ quấy rầy Vương Nguyên, đi vào phòng vẽ tranh, bấm một dãy số, một tia do dự, vẫn là gọi qua.

“Vương tổng, xin chào.” Trong điện thoại thanh âm bình tĩnh vững vàng, đó là mị lực mà thương nhân nên có, nghe không ra buổi sáng phát sinh chuyện vui vẻ hoặc là không vui vẻ gì.

Vương Tuấn Khải cười cười, lịch sự đáp lại: “Dịch tổng, điện thoại này không phải nói công việc, tôi giúp một người xin nghỉ.”

Người bên kia đủ thông minh, đương nhiên biết người Vương Tuấn Khải nói là ai, Vương Tuấn Khải cũng không để bụng Dịch Dương Thiên Tỉ trầm mặc, nói tiếp: “Vương Nguyên Nhi không biết sao lại phát sốt, trùng hợp tôi ở nhà em ấy, thuận tiện chăm sóc. Người đã ngủ rồi, không biết số điện thoại cấp trên của em ấy, đành phải vượt cấp gọi cho anh.”

“Vương tổng.” Bên kia trầm mặc một một lát rồi tiếp tục mở miệng, chỉ là thanh âm như có như không lạnh nhạt hơn rất nhiều, “Anh không cảm thấy cái lý do này có chút quá gượng ép sao?”

Một nhân viên bị bệnh phải hướng tổng giám đốc xin nghỉ?

Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Đúng có chút sứt sẹo, dù sao, mục đích đạt được thì tốt rồi.”

Cái gọi là mục đích, chính là tuyên cáo lập trường của bản thân.

“Vương Tuấn Khải.” Nếu không phải công việc Dịch Dương Thiên Tỉ đươmg nhiên không cần lại cách xưng hô đàng hoàng, áp lực trong thanh âm mang theo uy hiếp, “Anh đừng đụng vào Vương Nguyên.”

“A……” Khí tràng khổng lồ bị Vương Tuấn Khải cười cười cho qua, Vương Tuấn Khải hỏi lại, “Dịch tổng dùng thân phận gì để cảnh cáo tôi?”

Vương Tuấn Khải tựa hồ có thể nhìn thấy bộ dáng Dịch Dương Thiên Tỉ ẩn nhẫn nắm chặt điện thoại, trong lòng nhịn không được một trận sảng khoái: “Nhưng mà, anh không cần lo lắng tôi sẽ không đùa bỡn em ấy, tôi thật sự thích em ấy.”

“Nếu như vậy……” Ngoài ý muốn Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có bị chọc giận, trong thanh âm lại lộ ra một chút vô lực, “Vậy làm em ấy cũng thích anh đi.” (Về sau hối hận cũng muộn rồi nha a Dịch >.>)

“Thật là…… Không biết nên nói cái gì……” Tình địch đã nói như vậy, Vương Tuấn Khải có phải nên cám ơn tên hỗn đản vô trách nhiệm này không.

Thời gian còn sớm, Vương Tuấn Khải nhịn xuống xúc động muốn mắng người, hiện tại nói ra không thích hợp.

Một lần nữa tìm về sự tao nhã vãn luôn tu dưỡng, Vương Tuấn Khải đè nặng cơn tức, trên mặt treo nụ cười lạnh nhạt: “Dịch tổng, con người của tôi không có gì làm ra vẻ tự trọng. Anh buông ra, tôi cầu mà không được.”

Nghe bên kia điện thoại đã cúp máy, Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt di động thật lâu.

Cầu mà không được sao, người chân chính cầu còn không được phải là tôi đây.

...

Chỗ ở của Dịch Dương Thien Tỉ Kiều Dũng Thần vẫn luôn nhớ rõ, Kiều Dũng Thần gọi taxi, không có đi đến trường học, mà là đi đến cái nơi mà mìmh vẫn luôn nhớ mong, lại không dám tiếp cận.

Xuống xe Kiều Dũng Thần mới phát giác mình có bao nhiêu ngốc, ngơ ngác nhìn biệt thự trước mặt, Kiều Dũng Thần trong lòng mắng chính mình là cái ngu ngốc.

Sao lại chạy đến nơi này chứ, không biết Thiên Tỉ có ở bên trong hay không, dù có, thì mình dựa vào cái gì xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng mà nghe nói anh sinh bệnh, cả đêm đều không ngủ ngon, buổi sáng nhìn thấy bộ dáng của anh Nguyên, liền rốt cuộc quản không được chính mình.

Em biết, anh Nguyên khổ sở, anh sẽ càng khổ sở.

Đã nhiêu lâu không nhìn thấy người này, Kiều Dũng Thần vốn cho rằng sẽ giống như Vương Tuấn Khải nói, hiện tại còn trẻ, cảm tình không sâu đậm, thời gian dài tự nhiên sẽ không tưởng niệm nữa.

Nhưng vì sao, lại là càng ngày càng nhớ, cho dù trong mắt người kia không có chính mình, nhưng có thể nhìn mặt anh cũng là tốt rồi.

Giang Dục nóng nảy thúc giục tài xế mau một chút, mình bị muộn học rồi. Đôi mắt lơ đãng nhìn thấy ngoài cửa sổ xe là hình bóng quen thuộc, lại nóng nảy sửa miệng: “Dừng xe dừng xe! Tôi kêu dừng xe!”

Giang Dục xuống xe cơ hồ là chạy như điên đến trước mặt Kiều Dũng Thần, trên mặt che dấu không được hưng phấn: “Dũng Thần! Sao cậu ở chỗ này…… Là tới…… Tìm tôi sao!”

Phiền phức, Kiều Dũng Thần nhìn Giang Dục trên mặt còn treo vết thương ngày hôm qua, lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi, tôi không biết cậu ở chỗ này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro