37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ách……” Giang Dục xấu hổ còn có thất vọng, bĩu môi hỏi Kiều Dũng Thần, “Vậy…… Không đi học sao?”

“Không đi.” Kiều Dũng Thần nhìn Giang Dục, khóe miệng nổi lên cười lạnh, “Tôi đang đợi kim chủ của tôi a bạn học.”

“Cậu!” Giang Dục có chút bực, “Tôi đã nói xin lỗi, cậu đừng tức giận như vậy nữa được không.”

Kiều Dũng Thần buồn cười: “Cậu xin lỗi thì tôi liền phải nhận sao? Còn nữa, tôi nói chính là sự thật.”

“Cậu!”

Giang Dục sắp buồn bực muốn chết, sao mình lại đi thích cái tên ở trong quán bar này chứ, vốn cảm thấy Kiều Dũng Thần không phải người như vậy, rốt cuộc đi học lại không gặp được cậu ta. Ngày đó, sở dĩ nói như vậy, cũng chỉ là muốn cho người này chú ý tới mình. Nhưng nếu Kiều Dũng Thần nói chính là thật sự thì sao? Cậu ta thật sự còn ở làm việc kia thì sao?

Kiều Dũng Thần không kiên nhẫn  nói: “Không có việc gì nói nữa cậu có thể đi rồi chứ?”

Giang Dục buột miệng thốt ra: “Nếu cậu như vậy, tôi bao có thể bao cậu phải không!”

Kiều Dũng Thần bị Giang Dục làm cho bật cười, kề sát vào cười tà ác: “Tôi muốn đàn ông chẳng những phải có tiền, còn phải có thể thỏa mãn tôi, Giang Dục, năng lực của cậu còn phải bồi dưỡng thêm.”

“Kiều Dũng Thần!” Giang Dục tức giận sắc mặt đỏ lên, “Sao cậu có thể như vậy, như vậy……”

“Hạ tiện.” Kiều Dũng Thần tự nhiên nói ra, nhún nhún vai, “Không có biện pháp…… Tôi chính là hạ tiện như vậy, cho nên bạn học Giang, cậu có thể cách tôi xa một chút không, tôi sợ làm ô uế cậu.”

Giang Dục còn muốn nói cái gì nữa, lại nhìn thấy sắc mặt Kiều Dũng Thần đột nhiên trở nên an tĩnh, đã không có chút tính công kích nào.

“Thiên Tỉ……” Kiều Dũng Thần nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ xuống xe đi tới hướng bọn họ, hoàn toàn chân tay luống cuống, khó khăn lắm mới nói ra một câu, “Xin…… Xin chào……”

Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu, đột nhiên nhớ không ra cậu trai này tên gọi là gì, trong đầu tất cả đều là những lời Vương Tuấn Khải nói với anh, lại còn đang bị bệnh, không rảnh bận tâm chuyện khác, lịch sự gật gật đầu: “Tôi đi vào trước.”

“Ừm! Được, gặp lại sau!”

Lớp ngụy trang ở lúc người kia đi vào cửa liền sụp đổ, Kiều Dũng Thần hoảng hốt xoay người về phía trước, thật là buồn cười, người kia đến tên của mày đều không nhớ, Kiều Dũng Thần, trên thế giới này thật là không có ai buồn cười hơn mày.

Thiên Tỉ, trong lòng anh trước nay cũng chỉ có anh Nguyên thôi sao, còn em thì chẳng là cái gì.

Nhưng mà vì sao phải đối tốt với em như vậy, cười với em, xoa tóc em, ôm chặt em cầu em đừng đi.

Nhưng mình có tư cách gì mà oán trách, vũng bùn sâu không thấy đáy này là tự mình rơi xuống, từ lúc bắt đầu, đã biết, người trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, căn bản không phải mình.

Anh không đồng ý với anh Nguyên, là sợ thương tổn anh ấy, cho nên liền tìm em tới thay thế. Bởi vì không quan trọng, cho nên, em khổ sở cũng không sao cả, phải không?

Dịch Dương Thiên Tỉ, trái tim anh sẽ chỉ ở lúc đối mặt với anh Nguyên mới mềm mại đúng hay không, đối với những người khác, là lạnh băng làm người ta sợ hãi.

“Kiều Dũng Thần……” Giang Dục thật cẩn thận nhìn Kiều Dũng Thần sắp khóc, “Cậu không sao chứ……”

“Tôi không sao……” Kiều Dũng Thần ngửa đầu nhìn trời cao, không nhớ người bên cạnh là ai, nhẹ nhàng như là nói với chính mình, “Chỉ là tôi, có một chút khổ sở.”

...

Vương Nguyên mơ mơ màng màng bị Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng lay tỉnh, Vương Tuấn Khải một tay bưng một chén cháo, một tay vỗ nhẹ vai Vương Nguyên.

“Vương Nguyên Nhi, ăn cháo rồi ngủ tiếp.”

Vương Nguyên dụi dụi mắt, tựa hồ còn không có rõ ràng đã xảy ra cái gì, nằm một lát mới chống thân thể dựa vào đầu giường, hai tay cầm chén cháo, nhẹ giọng nói “Cám ơn”.

Lúc bị bệnh ăn uống luôn không ngon miệng, cháo rất thơm, nhưng chỉ ăn mấy muỗng đã bị Vương Nguyên đưa cho Vương Tuấn Khải: “Không ăn.”

Vương Tuấn Khải nhìn chén cháo căn bản là còn nguyên: “Ăn thêm một chút.”

Vương Nguyên hơi hơi chau mày, không tình nguyện mở miệng: “Không ăn……”

Này tựa hồ là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên như vậy, bởi vì không thích, cái mũi cùng miệng đều hếch lên. Trong thanh âm không vui còn mang theo giọng mũi, không ngoan ngoãn lại không có bất luận lực công kích nào, Vương Tuấn Khải không biết, Vương Nguyên thế nhưng lại đáng yêu như vậy……

Có loại cảm giác gọi là hạnh phúc, như ngón tay gãi gãi Vương Tuấn Khải có chút phát ngứa. Vương Nguyên như vậy, yêu cầu anh ta làm cái gì anh ta đều sẽ đáp ứng.

Nhẹ nhàng đem chén cháo buông xuống, Vương Tuấn Khải sợ một không cẩn thận sẽ làm cháo sánh ra ngoài, tronh thanh âm thương lượng cư nhiên có một tia phát run: “Vậy…… Uống thuốc được không?”

Vương Nguyên ngủ đến mơ hồ, thẳng tắp nhìn Vương Tuấn Khải thật lâu mới nhớ ra hình như mình bị bệnh, nghe lời gật gật đầu: “Được.”

Uống thuốc xong Vương Nguyên thực mau lại ngủ, toàn bộ quá trình Vương Tuấn Khải đều biết Vương Bguyên không phải thực thanh tỉnh.

Anh ta biết rõ, Vương Nguyên thanh tỉnh sẽ không làm ra biểu tình không hề phòng bị như vậy, ít nhất khi đối mặt với anh ta sẽ không. Đối mặt với ai sẽ như vậy, Vương Tuấn Khải thực tự nhiên không thèm nghĩ cái vấn đề làm anh ta phi thường không thoải mái này.

Nhìn Vương Nguyên ngủ say, Vương Tuấn Khải khom lưng giúp người trên giường nhẹ nhàng đắp lại chăn.

Trong lúc ngủ mơ người kia vẫn như cũ là biểu tình thực điềm đạm, khuôn mặt Vương Nguyên thực nhu hòa, bộ dáng khi ngủ cũng hình như là nhợt nhạt mỉm cười.

Vương Tuấn Khải nhớ tới lúc ở bãi cỏ trong bệnh viện, Vương Nguyên lần đó thoải mái cười to. Đột nhiên, thực đau lòng người này.

Kỳ thật, Vương Nguyên vốn dĩ không phải cái dạng này.

Vương Tuấn Khải ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Vương Nguyên vô tình giãn lông mi, mà những lúc khác, tựa hồ mỗi thời mỗi khắc, người này đều đang áp chế chính mình.

Tưởng tượng đến Vương Nguyên tự bế, trong lòng Vương Tuấn Khải liền quay cuồng khó chịu. Nếu là anh ta, anh ta sẽ không để Vương Nguyên chịu chút thương tổn nào.

“Đừng yêu anh ta nữa.” Biết Vương Nguyên không nghe được, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nhẹ giọng nói, “Anh ta là trứng thối, không đáng để em như vậy.”

Vương Nguyên tự nhiên là nhớ không rõ đã bị Vương Tuấn Khải lôi lên ăn cháo uống thuốc, chỉ là mỗi lần mơ hồ mở mắt, là có thể nhìn thấy Vương Tuấn Khải ở trên bàn xem cái gì đó.

Sắc trời đã tối, Vương Tuấn Khải sợ đèn trong phòng ảnh hưởng đến Vương Nguyên đang ngủ, chỉ bật đèn bàn nhỏ, xoay qua hướng khác chắn ánh sáng chiếu vào Vương Nguyên, mới tiếp tục công việc trong tay.

Vương Nguyên lần nữa tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, dưới ánh đèn màu cam ấm áp, Vương Tuấn Khải cúi đầu nghiêm túc làm việc, thực an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng ngòi bút xẹt qua trang giấy, đây là tiếng mà Vương Nguyên thích nhất.

“Tiểu Khải.” Vương Nguyên nhẹ nhàng mở miệng kêu một tiếng.

Trái tim run lên, ngòi bút không chịu khống chế hướng ra phía ngoài vẽ một đường, Vương Tuấn Khải cất bút đi qua giường Vương Nguyên, qua ánh sáng mỏng manh nhìn người vừa tỉnh ở trên giường: “Tỉnh rồi sao, có đói bụng không, cảm thấy thế nào?”

Đầu còn có chút nặng nề, nhưng so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều, Vương Nguyên cười cười: “Cám ơn, khá hơn nhiều rồi, mở đèn đi.”

“Không nghỉ ngơi thêm một lát sao?”

“Không, đã nằm một ngày rồi.”

Tạch.

Ánh sáng mạnh làm Vương Nguyên hơi hơi nheo mắt, Vương Tuấn Khải xoay người thấy đôi mắt Vương Nguyên nheo lại hẹp dài thành một đường, súc ở trong chăn, lười biếng giống một con mèo quý tộc xinh đẹp.

Nuôi một sủng vật còn thông minh hơn mình, kỳ thật cũng không tồi.

Vương Nguyên mở mắt liền nhìn thấy bộ dáng Vương Tuấn Khải cười như không cười, giống như là suy nghĩ chuyện vui vẻ gì đó: “Nghĩ cái gì vậy?”

“Không có gì.” Vương Tuấn Khải đi đến trước giường Vương Nguyên, “Thích mèo con không?”

“Hả?” Vương Nguyên có chút ngoài ý muốn, Vương Tuấn Khải sao đột nhiên hỏi cái này, gật gật đầu, “Cũng thích.”

“Vậy…… Từng nuôi chưa?”

Vương Nguyên lắc đầu: “Có nghĩ nuôi, chính là sợ bị mình nuôi chết, liền thôi.”

“Vậy à……” Vương Tuấn Khải hơi hơi kéo dài thanh âm, hướng Vương Nguyên vẽ ra một nụ cười mê hoặc, “Anh tính nuôi một con.”

“Anh?” Đại thiếu gia này muốn nuôi sủng vật, Vương Nguyên trên dưới đánh giá Vương Tuấn Khải vài vòng, “Anh tự nuôi?”

“Anh tự nuôi thì thế nào?” Vương Tuấn Khải nhướng mày, bỗng nhiên có chút ủy khuất, đôi mắt nhìn Vương Nguyên có cái gì đó lắng đọng xuống, tuy rằng vẫn là bộ dáng thiếu đòn, nhưng lại nói cực kỳ nghiêm túc, “Anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Ách……” Vương Nguyên nhìn bộ dáng Vương Tuấn Khải kiên trì như vậy có chút ngoài ý muốn, sao đột nhiên nói với cậu chuyện này, lại còn nghiêm túc như vậy, không biết đại thiếu gia này lại làm sao, Vương Nguyên chỉ có thể tốt bụng nói câu: “Chúc nó may mắn.”

Vương Tuấn Khải thấy biểu tình của Vương Nguyên càng ngày càng nghi hoặc liền không tiếp tục vấn đề này, mở miệng hỏi: “Ngủ một ngày, đói bụng chưa, muốn ăn cái gì?”

Nhẹ nhàng dựa vào đầu giường, đem chăn kéo kéo về phía trước, có người chăm sóc cảm giác thực không tồi, Vương Nguyên tìm tư thế thật thoải mái rồi hướng Vương Tuấn Khải cười cười: “Tủ lạnh có dâu tây mới mua, em muốn ăn.”

“Em bị bệnh, không được ăn đồ lạnh.”

“Nhưng mà hiện tại chỉ muốn ăn cái kia.” Bị cự tuyệt Vương Nguyên có chút không cao hứng nhấp nhấp miệng, “Em chỉ ăn cái kia.”

Nước chảy qua dâu tây đỏ tươi, Vương Tuấn Khải kiên nhẫn rửa sạch sẽ, cầm lấy một quả cắn một miếng, thực lạnh thực ngọt.

Vương Tuấn Khải, thật là điên rồi. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ cười cười, sao lại có thể nhìn thấy khuôn mặt có chút không cao hứng kia liền không có chút sức chống cự nào.

Đúng vậy, anh ta đang ngoan ngoãn giúp Vương Nguyên rửa dâu tây, đời này anh ta cũng chưa từng nghe lời như vậy.

Nhưng dòng nước thấm lạnh đánh vào tay, Vương Tuấn Khải đều có chút ảo giác ấm áp. Nếu có một người có thể cùng mình sinh hoạt như vậy, ấm áp lại đẹp đẽ, có phải sẽ rất tốt đẹp hay không.

“Hẳn là, có thể đi……”

Vương Tuấn Khải cầm dâu tây đã rửa xong, lấy đường cát rải lên một ít, khe khẽ thở dài, “Cho nên, Dịch Dương Thiên Tỉ, vẫn là muốn nói một câu cám ơn……”

Cám ơn, triệt để thương tổn em ấy một chút, tôi mới có thể chăm sóc em ấy thật tốt……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro