38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Tuấn Khải bưng một chén dâu tây đi về phòng ngủ, chính là nhìn thấy Vương Nguyên vươn tay, cầm bút vẽ hướng về phía mình ước lượng, nhìn giấy vẽ không biết khi nào xuất hiện ở trên tay Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải trong lòng nháy mắt lỡ một nhịp.

Em ấy, là đang vẽ mình sao……

“Đừng nhúc nhích, ừm, chính là tư thế này.”

Vương Nguyên vừa lòng gật gật đầu, bút chì hướng về phía Vương Tuấn Khải ước lượng thêm một chút, rồi quay về trên giấy vẽ, nhịn không được than nhẹ: “Tỉ lệ thân thể của anh phi thường hoàn mỹ.”

“Quá khen.” Vương Tuấn Khải cười đến có chút đắc ý, “Còn phải tiếp tục đứng?”

“Không cần.” Vương Nguyên nhìn nhìn dâu tây trong tay Vương Tuấn Khải, “Vất vả cho anh rồi.”

“Không có gì.” Vương Tuấn Khải đi qua đem chén dâu tây đưa cho Vương Nguyên, “Rải thêm chút đường, biết em không thích ngọt, nhưng mà thêm đường sẽ ngon hơn.”

“Ừm, cám ơn.” Hơi có chút kinh ngạc vì Vương Tuấn Khải cẩn thận, Vương Nguyên đem bức vẽ đưa cho Vương Tuấn Khải xem, cầm lấy một quả dâu tây vừa ăn vừa cùng Vương Tuấn Khải thương lượng, “Mời anh làm người mẫu một lần được chứ?”

“Hả?” Vương Tuấn Khải nhướng mày, ý cười lại giống như muốn mạn đến khóe mắt, “Anh may mắn có thể trở thành người mẫu của đại nhân Ngâm Du sao?”

“Cái gì đại nhân Ngâm Du, đừng giễu cợt em.” Vương Nguyên lắc đầu, nhìn khuôn mặt đào hoa của Vương Tuấn Khải, “Thật sự là anh, quá phù hợp với khẩu vị của thiếu nữ.”

“A……” Vương Tuấn Khải cười khẽ ngồi vào mép giường của Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên vẽ đã có chút hình dáng, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó vẽ cho anh một câu truyện tình, ừm…… Hẳn là hiệu quả không tồi.”

“Anh là nam chính?”

“Anh rất muốn làm nam chính?” Vương Nguyên cầm một quả dâu tây, mỉm cười nhìn Vương Tuấn Khải đang bày ra biểu tình “Anh không phải nam chính thì còn làm người mẫu làm gì”, gật gật đầu: “Đương nhiên là vậy.”

Vương Tuấn Khải đột nhiên hứng thú: “Đối phương thì sao? Nam hay nữ?”

“Là nam.” Bản thảo lần này của Vương Nguyên là vẽ cho một tạp chí đam mỹ, biên tập đã mở cho cậu một chuyên mục, lấy hình tượng của Vương Tuấn Khải để vẽ, Vương Nguyên cảm thấy, hẳn là rất hot.

Chỉ là một mẩu truyện tình mà thôi, Vương Tuấn Khải lại khẩn trương, cầm một quả dâu tây trong chén của Vương Nguyên bỏ vào miệng: “Người kia cùng anh ở bên nhau có hình tượng gốc không, em phải biết rằng, anh rất kén chọn đấy.”

Vương Nguyên đã quen với thói quen tự kỷ của Vương Tuấn Khải, trong mắt có tia hài hước: “Nếu là Dũng Thần, anh cảm thấy thế nào?”

“Kiều Dũng Thần?” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên như nhìn quái vật, dâu tây trong miệng nháy mắt không có hương vị, “Đừng có đùa nha.”

Vương Nguyên có chút ngoài ý muốn khi thấy Vương Tuấn Khải phản ứng mạnh đến thế: “Chỉ là một câu truyện thôi, em biết anh coi nó như em trai mà.”

Vương Tuấn Khải lại cảm thấy dâu tây có chút đắng, vậy em có biết hay không, anh cũng không coi em như bạn bè.

“Không được, một câu truyện thôi cũng không được.”

“Được rồi.” Vương Nguyên cũng không nói gì, muốn sáng tác câu truyện này, trọng điểm là ở nhân vật của Vương Tuấn Khải, “Vậy anh cảm thấy ai tương đối thích hợp?”

Em đó.

Vương Tuấn Khải lại chọn một quả dâu tây, biểu tình bất cần đời nhìn Vương Nguyên: “Anh cảm thấy, hiện thực anh cũng đã hoàn mỹ như vậy, dưới bút vẽ của em lại thần thánh hóa thêm một chút, em cảm thấy có ai có thể xứng đôi với anh sao?”

Vương Nguyên nghe xong thiếu chút nữa cầm chén dâu tây ném đi, đại thiếu gia, anh tự kỷ cũng phải có mức độ thôi chứ.

Mặt Vương Nguyên lộ chút ngượng ngùng: “Vậy…… Cũng không thể một mình anh nói chuyện yêu đương a.”

Vương Tuấn Khải trong lòng có chút bực bội, thuận miệng nhắc tới: “Vậy cùng một con mèo đi.”

“Ách?” Vương Nguyên kinh ngạc, Vương Tuấn Khải hôm nay… Hình như thực thích đề tài về mèo.

“Đúng, cứ như vậy đi.” Vương Tuấn Khải bởi vì đề nghị của mình mà tâm tình lại trở nên tốt hơn một chút, “Nam chính yêu một con mèo, cứ như vậy đi.”

“Này…… Này cũng có thể……” Vương Nguyên châm chước nghĩ nghĩ, “Nhưng mà, mèo hẳn là cũng là có hình tượng gốc nha.”

“Không có hình tượng gốc, chỉ là một con mèo thôi.” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, “Trước khi mèo nhỏ yêu anh, thì không có hình tượng gốc.”

“Nhưng……” Vương Nguyên khó xử, “Nhưng…… Kết cục như vậy……”

“Nghe anh đi.” Vương Tuấn Khải đột nhiên cướp chén dâu tây của Vương Nguyên, giơ qua hướng mà Vương Nguyên với không tới, “Không nghe không cho em ăn.”

“Anh……” Vương Nguyên hơi giật mình nhìn Vương Tuấn Khải, đánh chết cậu cũng đoán không được Vương Tuấn Khải sẽ có hành động ấu trĩ như vậy.

“Nếu đáp ứng.” Vương Tuấn Khải nhìn trong chén chỉ còn mấy quả dâu tây, cười đến thật vui vẻ, “Anh rửa thêm một ít dâu tây cho em.”

Rốt cuộc còn đang bị bệnh, dâu tây mà mình thích nhất Vương Nguyên cũng không có ăn nhiều, Vương Tuấn Khải sợ Vương Nguyên sẽ mệt muốn đem giấy vẽ thu cất đi lại bị Vương Nguyên ngăn lại.

“Không sao.” Vương Nguyên tiếp tục vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngũ quan tìm không thấy chút khuyết điểm của Vương Tuấn Khải, “Ngủ một ngày rồi, nên tìm chút việc để làm.”

Vương Tuấn Khải kéo ghế ngồi ở mép giường Vương Nguyên, hai chân thật dài tùy ý duỗi ra, lười nhác dựa vào ghế dựa, nghiêng đầu tà tà nhìn Vương Nguyên: “Được, cần anh bày ra vài tư thế không, phải vẽ anh thật đẹp trai vào.”

Vương Nguyên cười gật gật đầu, Vương Tuấn Khải rất có mị lực, không cần cố tình, mỗi cái biểu tình mỗi cái động tác đều có thể gãi đúng chỗ ngứa, khóe miệng khi cười mang theo chút bất cần đời lại không có tính công kích, giống như đối với ai đều không tồi, nhưng lại cái gì đều không để ở trong lòng.

Thật đúng là, làm người ta muốn chán ghét đều chán ghét không nổi. Vương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, rơi xuống trong tay người như Vương Tuấn Khải, đại khái đều xương cốt không còn.

“Không cần, cứ như vậy thôi.” Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thời gian, giữa mày nổi lên lo lắng, “Dũng Thần còn chưa về.”

Vương Tuấn Khải đem đi động trên bàn đưa cho Vương Nguyên: “Gọi điện thoại hỏi một chút.”

Nghe điện thoại không phải Kiều Dũng Thần: “Xin chào, tôi là bạn học của Dũng Thần.”

“Tôi là anh trai của nó.” Là bạn học làm Vương Nguyên an tâm một chút, “Dũng Thần đâu?”

“Cậu ấy……” Trong khách sạn Giang Dục nhìn người trên giường đã say không còn biết gì nữa, vẫn là nói thật, “Cậu ấy uống say, còn chưa tỉnh.”

“Cái gì, sao lại uống say?”

Giang Dục nắm chặt di động: “Tôi…… Không rõ lắm……”

“Thiên Tỉ…… Thiên Tỉ……” Trên giường Kiều Dũng Thần vô ý thức phun ra hai chữ mà cả đêm nay vẫn luôn lặp lại, mang theo cảm giác say cùng nức nở.

“Cám ơn.” Vương Nguyên buông giấy vẽ nhấc chăn xuống giường, "Hai người đang ở đâu, tôi chạy qua đó.”

“Không cần đâu.” Vương Tuấn Khải ngăn Vương Nguyên lại, cầm lấy di động, “Tên tiểu quỷ ngày hôm qua phải không?”

Giang Dục nghe ra là giọng nói của tên đàn ông ngày hôm qua đã đánh mình, tuy rằng không thích bị gọi là tiểu quỷ, vẫn là không tình nguyện lên tiếng: “Ừ.”

“Chăm sóc Dũng Thần cho tốt, đừng để nó xảy ra chuyện.”

“Tôi biết rồi, cậu ấy sẽ không có việc gì.”

Vương Tuấn Khải cúp điện thoại nhìn Vương Nguyên dựa vào đầu giường ánh mắt dại ra, mở miệng giải thích: “Nó biết ngày hôm qua em đã đi đâu, hôm nay buổi sáng nó cũng nhìn thấy.”

Vương Nguyên ngốc ngốc mở miệng, “Nó còn thích Thiên Tỉ sao……”

“Hình như là thế.” Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng Vương Nguyên thất hồn lạc phách như vậy, thật không đành lòng, “Em đừng trách nó, là nó không hiểu chuyện.”

Vương Nguyên lắc đầu: “Không phải trách nó, em là đau lòng cho nó……”

Vương Tuấn Khải hô hấp cứng lại, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta: “Em yêu Thiên Tỉ, cũng nhiều như nó vậy.”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy ngực đột nhiên bị đâm một nhát, trong cổ họng nháy mắt tràn đầy chua xót.

Thời gian, có đôi khi không thể không thừa nhận, là thứ rất khó chống lại.

“Em biết anh cùng bọn Lưu Chí Hoành đều cảm thấy em như vậy là không đáng giá.” Vương Nguyên cúi đầu vuốt ve dấu hôn ngân trên cổ mà đêm qua Dịch Dương Thiên Tỉ đã lưu lại, “Nhưng mà anh biết không, khi đó, anh ấy đối tốt với em biết bao nhiêu.”

“Sẽ mỗi ngày mua cho em cháo mà em thích, ở trên sách giáo khoa mỗi một tờ đều viết hai chữ yêu em, nhớ rõ mỗi câu em nói ra……”

“Đem những cánh hoa rơi trong trường học bỏ vào cái bình nhỏ tặng cho em, mỗi ngày đều phải ở trong trường học trộm hôn em một lần, quấn lấy em kêu em nói yêu anh ấy……”

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào khăn trải giường, phảng phất như mơ hồ nhìn thấy hai thiếu niên đơn thuần của mười năm trước, ở dưới ánh nắng ấm áp truy đuổi, yêu nhau……

“Vương Tuấn Khải, nếu một người mà anh yêu đến tận xương cốt vô thanh vô tức rời đi, đi chính là mười năm, anh có hận người đó hay không. Anh còn cảm thấy, Thiên Tỉ đối với em như bây giờ, còn quá đáng không?”

Vương Tuấn Khải hé miệng, nhưng không có lời gì để nói.

Vương Nguyên ngủ rồi, Vương Tuấn Khải vẫn luôn ở trong phòng Kiều Dũng Thần hút thuốc.

Có quá đáng không?

Mùi thuốc lá tiến vào phổi, Vương Tuấn Khải không rõ trái tim thoải mái hơn hay là càng khó chịu.

Anh nào biết là quá đáng hay không quá đáng, mười năm trước người em yêu không phải anh, người yêu em cũng không phải anh, anh chưa từng yêu ai mười năm, cũng không có ai yêu anh lâu như vậy, bảo anh trả lời như thế nào.

Thừa nhận đi, anh ta đang ghen ghét, anh ta ghen ghét Vương Nguyên vừa nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ liền hoảng loạn, anh ta ghen ghét Vương Nguyên vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà thống khổ, anh ta ghen ghét, Vương Nguyên chỉ tâm tâm niệm niệm một người suốt mười năm.

Vương Tuấn Khải ghen ghét Dịch Dương Thiên Tỉ, ghen ghét muốn chết. Sao lại có thể trong suốt mười năm không gặp, cường ngạnh bá chiếm một người.

Chính là anh ta cũng biết, anh ta không thể so sánh với Dịch Dương Thiên Tỉ, rốt cuộc phải tốn bao lớn nỗ lực mới chiến thắng được mười năm, Vương Tuấn Khải ngẫm lại liền cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng còn có một tia hy vọng, Vương Tuấn Khải dập tàn điếu thuốc.

Thở dài, nếu em biết Dịch Dương Thiên Tỉ làm ra chuyện kia với em, còn cảm thấy không quá đáng, anh liền từ bỏ.

Nếu như vậy còn không quá đáng, anh ta thật sự, không thể so sánh với Dịch Dương Thiên Tỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro