41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong cơm chiều Vương Tuấn Khải kêu Kiều Dũng Thần nói một chút về cuộc sống trong trường học, Kiều Dũng Thần đang gặm táo thật sự là bị hỏi đến mất kiên nhẫn: "Nào có việc gì hay ho, hiện tại tôi ngoài học ra đều mặc kệ tất cả."

"Như vậy thật nhàm chán." Vương Tuấn Khải lười nhác thở dài "Trước kia lúc tôi đi học có nhiều thú vui hơn nhiều."

Vương Nguyên vẫn luôn vẽ tranh đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có một tia tò mò: "Lúc đi học anh là cái dạng gì?"

Nhìn đôi mắt Vương Nguyên Vương Tuấn Khải liền ngẩn người. Không được đến trường đi học đàng hoàng vẫn luôn là tiếc nuối của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải liền dùng hết khả năng nói những chuyện hay ho vui vẻ cho Vương Nguyên nghe.

Môi trường bên Mỹ thoải mái hơn trong nước rất nhiều. Nhưng Vương Tuấn Khải cũng làm không ít việc khiến giáo viên và hiệu trưởng phải tức giận dậm chân. Hơi nghiêng người kể về việc anh ta cùng mấy anh em khác rủ nhau trốn học, suốt một ngày đều không có ai đi học, khiến cho thầy giáo nghĩ rằng hôm đó là cuối tuần.

"Chuyện như vậy nhiều không đếm được." Vương Tuấn Khải cắn căn kẹo que nhìn Kiều Dũng Thần, "Học hỏi anh đây một chút đi."

Kiều Dũng Thần bĩu môi "Tôi mới không cần."

Vương Nguyên cười cười: "Đừng dạy hư trẻ con."

"Được được được, Kiều Dũng Thần ngoan, chăm chỉ học hành không được quậy phá." Vương Tuấn Khải gật gật đầu, nói quá nhiều đến quên cả thời gian, nhìn đồng hồ đã gần 22 giờ , Vương Tuấn Khải đứng dậy, "Được rồi, hai người nghỉ ngơi đi, đêm nay anh về nhà." Kiều Dũng Thần đã trở lại, giường ở phòng vẽ tranh kia đương nhiên là của cậu ta, ngủ ở phòng Vương Nguyên đương nhiên cũng không được.

Vương Nguyên sửng sốt cũng ý thức được vấn đề này. Nhưng Vương Tuấn Khải đã ở đây một thời gian. Như vậy, hình như có chút không được tốt "Nếu không cứ ở lại đi. Thời gian cũng không còn sớm."

Trong mắt Vương Tuấn Khải nháy mắt phát sáng, sau đó biến mất không dấu vết, cười lắc đầu: "Không được, anh còn có việc. Lúc nào Kiều Dũng Thần phải về trường học thì gọi điện thoại cho anh, anh qua đưa nó về."

"Được. Cám ơn." Vương Nguyên nhấp môi, cầm lấy áo khoác. "Em đưa anh xuống dưới."

Kiều Dũng Thần dựa vào cửa nhìn thang máy đóng lại, không khỏi chép chép miệng "Hắc, Vương Tuấn Khải anh thật có định lực nha."

Hai người xuống thang máy, buổi tối có chút lạnh, Vương Tuấn Khải dừng lại nói với Vương Nguyên: "Đi lên đi, anh đi lấy xe."

Vương Nguyên nhìn nhìn Vương Tuấn Khải: "Vội về nhà không, em muốn đi dạo."

Vương Tuấn Khải nói: "Anh đi cùng em."

Vương Tuấn Khải không lấy xe, hai người ở trong tiểu khu đi dạo, Vương Nguyên vẫn luôn đi về phía trước không nói lời nào, Vương Tuấn Khải trầm mặc trong một lát mở miệng hỏi: "Không vui sao?"

Vương Nguyên ngồi xuống ghế đá, Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Không phải." Vương Nguyên nói, "Không phải đã nói với anh rồi sao, không đi học, rất tiếc nuối."

"Vương Nguyên Nhi, anh vẫn luôn muốn hỏi." Trong giọng nói của Vương Tuấn Khải có một tia do dự, vẫn là mở miệng, "Bệnh của em, là bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ sao?"

Gần đây, cái tên Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện giữa hai người có chút nhiều, Vương Tuấn Khải khi nhắc tới sẽ không mang cảm xúc gì, Vương Nguyên cũng không tránh né.

"Xem như vậy đi." Thanh âm Vương Nguyên thực nhẹ, "Kỳ thật từ nhỏ liền có một ít khuynh hướng tự bế, không phải quá rõ ràng, chính mình cũng không biết."

Giọng nói Vương Nguyên vẫn là rất êm tai, ôn nhuận tự thuật lại truyện trước kia: "Sau khi gặp được Thiên Tỉ tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, khi đó, hẳn là trong lúc vô tình được anh ấy trị khỏi."

"Chỉ là...... A......" Vương Nguyên cười khẽ, "Rời đi, không nghĩ tới sẽ trở nên tồi tệ như vậy."

Vương Tuấn Khải nhìn bả vai gầy yếu của Vương Nguyên, rất muốn vươn tay ôm một cái, hoặc là đem đầu Vương Nguyên đáp ở trên vai mình.

Rõ ràng người yếu ớt như vậy, lại còn vẫn luôn buộc chính mình kiên cường, có bao nhiêu mệt mỏi.

Vương Nguyên chỉ vào bầu trời bị mây che khuất ánh trăng, chỉ phát ra vầng sáng nhàn nhạt: "Hôm nay ánh trăng cũng không vui."

Ngày đó rời khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên ở đường cái khóc thật lâu, hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, chính là không đề cập tới cũng không có nghĩa là không phát sinh.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn không trung, bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng lại bất lực của Vương Nguyên: "Tiểu Khải, em và Thiên Tỉ, có phải thật sự hết rồi hay không?"

Trên thế giới này thứ biến đổi thất thường nhất, ngoài cảm tình, còn có thời tiết. Hai người ngồi không bao lâu, trời liền bắt đầu mưa. Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên trở về, càng chạy mưa càng lớn, hai người dứt khoát chạy thật nhanh. Vương Nguyên vốn cho rằng tiểu khu cũng không lớn, không nghĩ tới hai người lại đi xa đến như vậy, khi chạy đến dưới lầu mưa nhỏ đã biến thành mưa to tầm tã.

"Hô, đều ướt rồi." Hai người ướt hơn phân nửa, Vương Tuấn Khải tùy tay cào cào tóc, mái tóc rối tumg cũng không làm giảm bớt độ đẹp trai của anh ta, "Chạy nhanh lên đi, tắm rửa rồi thay quần áo, đừng để lại bị bệnh."

Vương Nguyên gạt nước mưa trên áo khoác, nhìn hạt mưa dày nặng lại nhìn Vương Tuấn Khải cũng đã ướt đẫm cả người, mở miệng: "Đừng về, mưa quá lớn, ngủ lại nhà em đi."

Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt Vương Nguyên vương bọt nước mưa, hô hấp căng thẳng, bất động thanh sắc mà thở hắt ra, khóe miệng nhếch lên: "Được."

Khi Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải lên lầu, Kiều Dũng Thần ở nhà chờ đã có chút sốt ruột, nhìn thấy Vương Tuấn Khải cũng đi vào, mở miệng còn chưa nói cái gì, Vương Nguyên liền nói trước: "Mưa quá lớn, Tiểu Khải không về nữa."

"Mau đi tắm đi." Vương Tuấn Khải cởi áo khoác, đổi giày thúc giục Vương Nguyên.

"Vậy còn anh......" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cũng ướt cả người, có chút do dự.

"Anh không sao, em tắm xong rồi anh tắm." Vương Tuấn Khải trong lòng thầm nói, thật ra anh muốn tắm cùng em cơ. Ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích, duỗi tay liền đem người đẩy vào trong phòng tắm, "Nhanh lên, thân thể anh khỏe mạnh, không hay sinh bệnh như em."

Vương Nguyên thỏa hiệp có chút bất đắc dĩ: "Anh cũng phải để em đi lấy quần áo đã chứ."

Vương Nguyên vào phòng tắm, Vương Tuấn Khải đến phòng vẽ tranh lấy quần áo của mình, mới vừa cởi áo sơmi dính ướt ra, nửa người trên tinh tráng vừa lộ liền nghe được tiếng nuốt nước miếng của Kiều Dũng Thần: "Vương Tuấn Khải, anh rất có mị lực câu dẫn người khác nha."

Vương Tuấn Khải hừ nhẹ một tiếng không để ý đến Kiều Dũng Thần, cầm áo sạch mặc vào người, Kiều Dũng Thần dựa vào cửa phòng vẽ tranh thoáng thở dài, đôi mắt xấu xa nhẹ giọng hỏi Vương Tuấn Khải: "Vương Tuấn Khải, gần đây ở cùng anh Nguyên có phải nhịn rất vất vả hay không?"

Vương Tuấn Khải ném một ánh mắt hình viên đạn qua: "Tiểu quỷ, muốn bị ăn đòn phải không?"

"Không muốn không muốn!" Kiều Dũng Thần vội vàng xua tay, "Nhưng mà, vận khí của anh cũng thật tốt, đêm nay ngủ cùng anh Nguyên, anh nhịn nổi sao?"

Mặc xong áo, Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Kiều Dũng Thần từng bước một đi tới cửa, dọa Kiều Dũng Thần lùi về phía sau: "Anh...... Anh muốn đánh tôi thật sao, tôi...... cũng không nói sai......"

Vương Tuấn Khải khinh miệt nhìn Kiều Dũng Thần: "Thay quần." Nói xong liền đóng cửa lại.

Vương Tuấn Khải mất ngủ, bởi vì người nằm bên cạnh chính là Vương Nguyên.

Đã tắt đèn trong phòng, hai người hô hấp đều thực nhẹ, an tĩnh đến tựa hồ không có bất luận thanh âm gì, nhưng tiếng tim đập của mình Vương Tuấn Khải lại nghe rành mạch. Dồn dập, hữu lực, Vương Tuấn Khải cũng không biết mình lại có lúc khẩn trương đến như vậy, liều mạng khắc chế cánh tay không ôm lấy người bên cạnh.

Như vậy là đủ rồi, Vương Tuấn Khải cắn răng nhắc nhở chính mình, có thể ngủ ở bên cạnh em ấy là đủ rồi, từ từ tới, không được vội.

Vương Nguyên nhẹ nhàng xoay người thay đổi tư thế, như cũ phi thường an tĩnh.

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng mở miệng, thử hỏi một tiếng: "Vương Nguyên Nhi?"

"Ừm." Vương Nguyên cũng nhẹ giọng đáp.

"Ngủ không được sao?"

Vương Nguyên tựa hồ là khẽ cười: "Quen rồi."

Vương Tuấn Khải trong lòng có điểm gấp gáp: "Quấy rầy đến em sao, anh đi ra ngoài ngủ."

"Không sao." Vương Nguyên ở trong bóng tối mở to mắt, "Tiểu Khải, anh kể chuyện trong trường học một lần nữa đi, em muốn nghe."

Vương Tuấn Khải cố gắng hạ giọng, chỉ chọn những việc thực nhẹ nhàng lúc đi học để kể, làm cảm xúc của Vương Nguyên không đến mức dao động quá lớn.

Giọng nói của Vương Tuấn Khải cũng rất êm tai, tuy rằng không ôn nhuộn như Vương Nguyên, nhưng rất có từ tính, hơn nữa ít khi nghiêm túc, trong bóng đêm vang lên giống thư một khúc nhạc.

Vương Tuấn Khải nói một hồi liền cảm thấy người bên cạnh tựa hồ là ngủ rồi, tuy rằng vẫn là nghe không thấy tiếng gì, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn phát giác Vương Nguyên hô hấp vững vàng hơn nhiều, thử kêu một tiếng "Vương Nguyên Nhi", không có người đáp lại mới yên lòng.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng xoay người đối diện với Vương Nguyên, Vương Nguyên nghiêng thân mình, ngủ thực an tĩnh.

Đêm khuya, trong phòng rất tối cơ hồ cái gì cũng thấy không rõ, nhưng Vương Tuấn Khải lại rất nghiêm túc nhìn Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải cũng không biết là thật sự nhìn thấy rõ ràng, hay là khuôn mặt này đã sớm thật sâu khắc ở trong đầu, cư nhiên đến hàng lông mi thật dài của Vương Nguyên cũng cẩn thận nhìn ngắm.

Thật cẩn thận kề sát vào Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm giác được hơi thở nhợt nhạt của Vương Nguyên, cảm giác nói không nên lời ở trong lòng nổi lên.

Vương Tuấn Khải cảm thấy thật đáng tiếc, lúc anh ta học trung học không gặp được Vương Nguyên. Nếu năm đó không bị ba đưa đi Mỹ, có lẽ có thể gặp được em ấy sớm hơn? Vương Tuấn Khải biết giả thiết như vậy thực buồn cười, chính là thật sự có thể gặp em ấy sớm một chút, rất nhiều chuyện có thể sẽ khác hay không.

Vương Tuấn Khải khẽ hôn lên môi Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải hôn thực nhẹ, không có quấy nhiễu đến người đang say giấc.

Đây là lần thứ hai Vương Tuấn Khải trộm hôn Vương Nguyên, không giống lần trước khi uống say, lúc này trên môi Vương Nguyên là xúc cảm mềm mại sạch sẽ.

Vương Tuấn Khải trái tim như nổi trống, giãy giụa thật lâu vẫn là không dám đem đầu lưỡi tiến vào, vạn nhất Vương Nguyên tỉnh, vậy thật sự không vui rồi.

Lại cẩn thận nằm ngửa ra giường, ngón tay chạm vào môi mình, cảm giác, thật là cực kỳ ngọt ngào.

Vương Tuấn Khải có chút nhụt chí, từ khi nào anh ta thích một người sẽ thích đến thật cẩn thận như vậy, nhưng đáng chết anh ta còn vui vẻ chịu đựng, muốn điên rồi.

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ tâm trí liền bay về lần cuối cùng kên giường với Vương Nguyên, hóa ra đã lâu như vậy. Anh ta còn nhớ rõ biểu cảm động tình của Vương Nguyên khi ở dưới thân mình, hiện tại nhớ tới, khuôn mặt vốn an tĩnh chợt ửng hồng, thật là, xinh đẹp không gì sánh được.

Nguyên một buổi tối này, Vương Tuấn Khải ảo não nắm chặt nắm tay, đáng chết, anh ta ngạnh lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro