50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không nghỉ ngơi sao?” Vương Tuấn Khải xoay người đối diện với Vương Nguyên, dựa vào cửa kính hỏi.

Vương Nguyên ngồi xuống phía trước Vương Tuấn Khải, đem đem bia và ly đặt trên mặt đất: “Mất ngủ.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, cầm lấy bao thuốc quơ quơ: “Hút thuốc không?”

“Không hút, phổi không thoải mái, uống bia đi.” Bia đã sớm được mở ra, Vương Nguyên đổ đầy hai ly.

“Được, nhưng không thể uống nhiều.”

“Ừm.”

Thành thị lộng lẫy ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, Vương Nguyên nhìn bóng đêm.

“Nơi này thật đẹp.” Vương Nguyên cầm ly bia nhịn không được khen ngợi, “Vẫn luôn không biết nơi này vào ban đêm lại đẹp như vậy.”

Vương Tuấn Khải xoay người hướng ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, thu hồi ánh mắt uống một ngụm bia, dù đẹp cũng không đẹp bằng em, trong lòng nghĩ vậy nhưng không nói ra.

“Ha ha……” Vương Nguyên nhịn không được cười khẽ, “Em nói nè Tiểu Khải, ánh mắt của anh có thể thu liễm một chút hay không!”

Từ lúc Vương Nguyên tiến vào, hai mắt Vương Tuấn Khải vẫn tỏa sáng như mắt sói, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nguyên, áp lực, nóng cháy lại thâm tình.

Vương tuấn khải tức giận rít điếu thuốc: “Tâm ý của anh em đều đã biết, anh còn che dấu làm gì.”

Vương Tuấn Khải luôn luôn thích tiến công, đối với thứ mình thích đều nhất định phải có được, chỉ trừ Vương Nguyên, nhưng tầng cảm tình muốn che dấu kia đã bị chọc phá, anh ta liền không cần phải sợ hãi rụt rè.

Vương Nguyên vẫn là đạm nhiên như cũ, ánh mắt Vương Tuấn Khải không có ảnh hưởng đến cậu quá nhiều, trầm ngâm một lát, hỏi Vương Tuấn Khải: “Con mèo kia…… Là em?”

Thông minh, Vương Tuấn Khải khóe môi treo lên nụ cười, anh ta chính là thích một Vương Nguyên thông minh muốn chết như vậy.

“Đúng.”

Vương Nguyên tò mò: “Kia…… Vì sao lại là màu đen?”

“Anh cảm thấy em mặc quần áo màu đen là đẹp nhất.” Vương Tuấn Khải trả lời thực thành thật, ở trong lòng lại bổ sung thêm một câu, đặc biệt là bộ đồ ngủ mày đen kia, thật là gợi cảm muốn chết.

“Phải không?”

Vương Nguyên thuận miệng hỏi một câu, cậu đột nhiên nhớ tới, trước kia Dịch Dương Thiên Tỉ thích nhất cậu mặc quần áo màu trắng.

Vương Tuấn Khải thấy ánh mắt Vương Nguyên lập loè, đoán được cậu đại khái lại nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ rồi, không nói thêm gì nữa, trầm mặc hút thuốc uống bia.

Vương Nguyên nhìn ánh đèn rộn ràng, dưới mỗi cột đèn đều có người tán dóc, Vương Nguyên lại rót một ly cho mình, có chút say: “Anh nói xem, những nhóm người này, có bao nhiêu người hạnh phúc?”

“Đại đa số đều bất hạnh đi.” Vương Tuấn Khải lại châm điếu thuốc, thanh âm trầm thấp lại phá lệ dễ nghe, “Giống như chúng ta, thật không may, em cùng Dịch Dương Thiên Tỉ yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, anh và em có thể ở bên nhau, đáng tiếc là anh yêu đơn phương.”

Vương Nguyên gật gật đầu: “Đúng, thật không mắn.”

Vương Nguyên có một việc may mắn duy nhất đời này chính là, buổi chiều ngày đó ở bờ biển, Dịch Dương Thiên Tỉ nói với cậu một câu “Trùng hợp, anh cũng thích em.”

Không may mắn, cho nên mới phá lệ quý trọng, phá lệ trân quý.

Vương Nguyên nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, “Tiểu Khải, em phải đi.”

Vương Tuấn Khải tốt xấu gì cũng cảm thấy vui mừng, ít nhất vẫn là chính miệng cậu nói cho anh ta biết, hít thật sâu một ngụm thuốc lại chậm rãi phun ra: “Nguyên Nguyên, em chán ghét anh không?”

“Đương nhiên không.”

“Anh muốn đi cùng em được không?”

Vương Nguyên sửng sốt, bình tĩnh nhìn Vương Tuấn Khải vài giây, nhẹ giọng cười: “Anh…… Yêu em nhiều như vậy sao?”

“Đúng vậy……” Vương Tuấn Khải nhún nhún vai, “Thế nào, có thể đi theo em không?”

Vương Nguyên lắc đầu: “Em không muốn, Tiểu Khải, em không thể cho anh cái gì.”

“Dịch Dương Thiên Tỉ có thể cho em cái gì?” Ánh mắt Vương Tuấn Khải thâm thúy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nguyên, “Mười năm qua anh ta cho em cái gì!?”

“Cho nên!” Vương Nguyên cúi đầu nắm chặt cái ly, “Đừng giống như em, mười năm qua mỗi ngày đều đau khổ như vậy, anh còn chưa yêu sâu đậm, không đáng.”

“Chưa sâu đậm?” Vương Tuấn Khải khóe miệng xả ra nụ cười, từng câu từng chữ nói với Vương Nguyên, “Sâu hay không sâu, anh tự mình rõ ràng.”

Yêu là dùng thời gian cân nhắc sao? Mười năm? Cả đời? Hay là ở lúc chính mình căn bản còn chưa phát hiện.

Người kia cắm rễ ở trong lòng mình có bao nhiêu khi sâu rút ra có bao nhiêu đau, nhưng Vương Tuấn Khải không muốn rút ra, tuy rằng khi nó một chút một chút dài ra liền một chút một chút xé rách đau đớn, nhưng Vương Tuấn Khải cứ để nó tự nhiên lớn lên, bởi vì anh ta biết, khi rút ra, tâm sẽ bị rút theo.

Yêu có bao nhiêu sâu, anh ta tự mình biết.

Vương Nguyên, sâu hay không sâu, anh tự mình rõ ràng.

....

“Vũ Nhu, thực xin lỗi.” Khách sạn một mảnh hỗn độn, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người phụ nữ nằm liệt trên mặt đất không có chút nào tức giận.

“Dịch Dương Thiên Tỉ…… Đây là lý do mà anh vẫn luôn kéo dài thời gian không chịu quay về.” Tóc tai hỗn độn che ở trước mắt, Giản Vũ Nhu cười thê lương, “Thì ra là Vương Nguyên…… Ha ha…… Tôi còn nghĩ ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy……”

“Vũ Nhu…… Tội gì cô phải như vậy……”

Hôn nhân của Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Giản Vũ Nhu, hai năm qua vẫn luôn là hữu danh vô thực, Dịch Dương Thiên Tỉ hối hận nhất là đêm đó khiến bọn họ có con trai là Tony, Dịch Dương Thiên Tỉ không thể không cưới Giản Vũ Nhu.

Vương Nguyên đi rồi, Giản Vũ Nhu vẫn luôn ở bên anh, anh đợi Vương Nguyên bảy năm, Giản Vũ Nhu cũng đợi anh bảy năm, Dịch Dương Thiên Tỉ biết, là anh nợ Giản Vũ Nhu.

Giản Vũ Bhu chỉ cần hôn nhân, cô ta biết Dịch Dương Thiên Tỉ là đồng tính luyến ái, nhưng tình yêu sẽ làm người ta điên cuồng đến không màng tất cả, cô ta chỉ cần hôn nhân, mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên ngoài làm những gì. Cả đời này Dịch Dương Thiên Tỉ đều không thể yêu cô ta, Giản Vũ Nhu biết, cho nên hôn nhân cùng Tony, là cách duy nhất có thể lưu lại bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ngoài tình yêu, Dịch Dương Thiên Tỉ có thể cho Giản Vũ Nhu tất cả, bao gồm một cái hứa hẹn, anh sẽ không gặp lại Vương Nguyên.

Giản Vũ Nhu cười lạnh nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: “Muốn ly hôn phải không? Không đời nào, Dịch Dương Thiên Tỉ, cho dù chết tôi cũng sẽ không cho hai người hạnh phúc, tôi thống khổ, hai người cũng phải chịu cùng tôi!”

Sớm biết đáp án là vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cúi người đem Giản Vũ Nhu nâng dậy: “Được, chúng ta về nhà, ngày mai liền về Canada, tôi không còn nhìn thấy em ấy.”

....

“New York.” Vương Nguyên mở miệng, “Mấy ngày nữa liền đi.”

“New York?” Vương Tuấn Khải phát hiện, anh ta biết rất ít về Vương Nguyên, “Người thân đều ở Mỹ?”

“Ừm, không phải đã nói với anh rồi sao, em có một ca ca, muốn đi thăm anh ấy.”

Vương Tuấn Khải cảm thấy cồn kích thích máu có chút nóng lên, thử thăm dò hỏi: “Kia có thể cùng anh đi Washington không?”

“Hả?”

“Ba mẹ anh ở đó, em biết không, còn có Vương Hành, đáng yêu muốn chết, bọn họ thích em, sẽ giống anh…… yêu em……” Vương Tuấn Khải cơ hồ gấp không chờ nổi muốn duỗi tay kéo Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, em đi theo anh đi, hoặc là anh đi theo em, nơi nào cũng được, nhưng nơi em đến…… nơi em đến hãy để anh có thể nhìn thấy em……”

“Không phải……” Vương Nguyên lắc đầu, thân thể hơi hơi cuộn lại, nhẹ giọng giải thích, “Tiểu Khải, bệnh của em…… Có lẽ…… Cần trị liệu…… Em cảm thấy không tốt lắm……”

Vương Nguyên nhìn biểu tình của Vương Tuấn Khải nháy mắt cứng đờ, trấn an cười cười: “Không sao, em chỉ là có chút nhớ ca ca, hơn nữa bác sĩ bên đó……”

“Đi nghỉ ngơi!” Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng lên nâng Vương Nguyên dậy, không cho cự tuyệt đem Vương Nguyên mang vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm bình tĩnh lại rõ ràng, “Ngày mai mang em đi gặp A Diễn, khi nào lên máy bay anh sẽ cùng em qua Mỹ, anh giúp em tìm bác sĩ tốt nhất, Nguyên Nguyên, em sẽ khỏe lại, anh thề em nhất định sẽ không có bất luận vấn đề gì.”

“Tiểu Khải, em không có việc gì……”

Vương Nguyên nhận thấy Vương Tuấn Khải khẩn trương quá mức, lời an ủi còn chưa có nói xong đã bị Vương Tuấn Khải gắt gao ôm vào trong ngực.

“Em đương nhiên sẽ không có việc gì!” Vương Tuấn Khải dán vào lỗ tai Vương Nguyên lẩm bẩm, người trong ngực làm anh ta đau lòng lại khổ sở, “Nguyên Nguyên, anh cầu xin em, đừng xảy ra chuyện. Không yêu anh cũng không sao, đi nơi nào cũng không sao, nhưng em không thể xảy ra chuyện, nếu không, anh sẽ hận mình đến chết .”

....

Đem Vương Nguyên đưa vào phòng khám chữa bệnh Vương Tuấn Khải liền cúi đầu dựa vào vách tường, tối hôm qua cưỡng chế Vương Nguyên nghỉ ngơi xong liền gọi cho Tống Diễn, bệnh của Vương Nguyên anh ta vẫn luôn lo lắng, Dịch Dương Thiên Tỉ lần lượt đem Vương Nguyên đẩy đến bờ vực lại không hề hay biết, Vương Tuấn Khải lòng nóng như lửa đốt lại bó tay không biện pháp.

Khó gặp Vương Tuấn Khải có bộ dáng suy sụp như vậy, Tống Diễn cũng tốt bụng không trêu chọc, xem bộ dáng này thật đúng là không đùa?

“Nghiêm túc?” Tống Diễn nhìn Vương Tuấn Khải, nói thật ra, anh ta trước nay cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó Vương Tuấn Khải sẽ bị lăn lộn thành bộ dáng thê thảm thế này, khổng tước kiêu ngạo cư nhiên cũng có ngày ủ rũ thế này.

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, ngẩng lên nhìn Tống Diễn, bất đắc dĩ thở dài, “Ngoài em ấy ra, ai tôi cũng không muốn.”

“Nhưng người ta không yêu cậu.” Tống Diễn phi thường khách quan chỉ ra sự thật, “Hắc, thật đúng là báo ứng a……”

Vương Tuấn Khải lười để ý Tống Diễn, nhìn cửa phòng khám chữa bệnh, trên mặt không có che dấu sự lo lắng: “Nguyên Nguyên, sẽ không có việc gì chứ.”

“Khó nói.” Tống Diễn liếc mắt nhìn khuôn mặt Vương Tuấn Khải nháy mắt đã trắng bệch, “Đừng nhìn tôi như thế, là anh em nên mới nói thật với cậu.”

Vương Tuấn Khải khẽ hừ một tiếng, ý bảo Tống Diễn nói tiếp.

“Đã sớm nói với cậu là cậu ta có dấu vết từng trị liệu, năng lực tự khống chế của Vương Nguyên rất mạnh, cho nên có thể khôi phục lại, nhưng đồng thời, tiếp theo, khả năng khôi phục lần nữa cực kỳ nhỏ. Cậu ta có suy nghĩ riêng, năng lực tư duy như vậy bác sĩ tâm lý muốn công phá sẽ gặp khó khăn rất lớn, chủ động tìm người trị bệnh chính là một biểu hiện, chính là, có lẽ thật sự lại rơi vào……”

Tống Diễn không có nói tiếp, anh ta tiếp xúc với Vương Nguyên không nhiều lắm, nhưng cũng biết, này tuyệt đối là người đáng được quý trọng. Nhưng cố tình lại phải chịu nhiều thương tổn, có quá nhiều việc không như ý như vậy!!

_____
Fic gốc tiếng trung đã hoàn rồi nha *tung bông* Tổng cộng là 71 chap!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro