54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cũng không nghĩ như vậy, trừ bỏ Dịch Dương Thiên Tỉ, người đàn ông khác chạm vào cậu một chút cậu đều ghê tởm buồn nôn. Chính là không có cách nào khác, cậu bị bệnh, bệnh tự kỷ không thể trừ tận gốc, cậu sợ cứ ở một mình bệnh sẽ một lần nữa phát tác.

Vương Nguyên không nhớ rõ sau người đầu tiên thì đã cùng bao nhiêu người phát sinh quan hệ, thân thể cùng linh hồn xé rách làm cậu càng đau càng thanh tỉnh, mỗi một lần cậu đều nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ, mỗi một lần đều sẽ khóc.

Mới đầu sẽ vẫn luôn nôn ra, nhưng chậm rãi cũng thành thói quen.

Bọn họ đều chậm rãi dùng phương thức của riêng mình để quen với việc đối phương đã rời đi. Vương Nguyên lựa chọn sa đọa, Dịch Dương Thiên Tỉ lựa chọn kết hôn.

Vương Nguyên vùi vào sô pha, màu cam biến thành một mảnh hắc ám.

Thiên Tỉ, em từng nghiêm túc ảo tưởng rằng, anh sẽ trở về, oán em hận em, nhưng cuối cùng vẫn sẽ yêu em, sau đó chúng ta có rất nhiều thời gian để bù đắp khoảng trống mấy năm qua. Cùng nhau tiếc nuối cùng nhau quý trọng cùng nhau già đi.

Nhưng hiện thực luôn làm người ta thất vọng, Thiên Tỉ, em dù dũng cảm cũng không thể chiến thắng hôn nhân của anh, huống chi, em vẫn luôn nhút nhát.

“Thiên Tỉ, em yêu anh.”

Vương Nguyên nhẹ giọng mở miệng, nước mắt thấm vào sô pha, đây là lần cuối cùng, về sau, em thề, sẽ im bặt không nói tới.

Vương Nguyên khóa cửa cẩn thận xong, hơi kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải ở cách đó không xa.

Sắc trời đã tối, Vương Tuấn Khải nghiêng thân mình dựa vào xe hút thuốc, nghe được tiếng đóng cửa liền ngẩng đầu, hướng Vương Nguyên cười cười.

“Sao anh lại ở đây?” Vương Nguyên đến gần Vương Tuấn Khải, ngửi được trên người Vương Tuấn Khải nồng nặc mùi thuốc lá, nhíu mày, “Đứng bao lâu rồi?”

Vương Tuấn Khải hướng Vương Nguyên nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói thuốc, ngả ngớn cười cười: “Đợi em đã lâu, thế nào, cảm động không?”

Vương Nguyên bật cười, lại rất nghiêm túc gật gật đầu: “Cảm động.”

Vương Nguyên biết anh ta ở chỗ này chắc chắn là đã đi theo cậu rồi vẫn luôn đứng ở đây đợi, đối với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nói không nên lời nửa điểm oán trách.

“Cảm động thì tốt.” Vương Tuấn Khải mị mị đôi mắt, tâm tình thực không tồi, nửa vui đùa nửa nghiêm túc nhìn Vương Nguyên, “Cảm động càng nhiều, em càng nau chóng yêu anh.”

Vương Nguyên nhấp miệng cười cười, lại trở nên bình tĩnh, ngay sau đó, gió đêm hơi lạnh, Vương Tuấn Khải phảng phất như nghe được trong lòng có thanh âm phá kén, có thứ gì đó nhanh chóng từ trái tim trào ra, bành trướng đến anh ta cơ hồ vô pháp khống chế.

Vương Nguyên nói: “Tiểu Khải, chúng ta đi Mỹ đi.”

Vương Nguyên nói, là chúng ta.

.
.
.
.
.
.
.
Ba năm sau

Sáng sớm trong phòng ngủ, vốn yên tĩnh tối thui bị Vương Tuấn Khải một phen kéo bức màn ra mà trở nên sáng ngời, ánh sáng bất chợt làm Vương Nguyên còn chưa tỉnh khó chịu nhíu mày, không có mở to mắt lại xoay qua bên kia.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên lộ ra nửa cái lỗ tai nhỏ, cầm lòng không được lại leo lên trên giường, dán vào sườn mặt Vương Nguyên, nhẹ giọng kêu: “Nguyên Nguyên, rời giường.”

“Ưm……” Vương Nguyên mơ mơ màng màng ưm một tiếng.

Tay Vương Tuấn Khải không thành thật chui vào trong chăn, ngực kề sát lưng Vương Nguyên, anh ta thật ra rất vui lòng “tự mình” đem người này đánh thức.

“A……” Nơi mẫn cảm bị người kia đụng chạm, Vương Nguyên theo bản năng muốn đẩy tay Vương Tuấn Khải ra, “Tiểu Khải, đừng nháo……”

Vương Tuấn Khải cười khẽ, tiếng nói trầm thấp gợi cảm mê người, khẽ cắn một ngụm lên vành tai Vương Nguyên: “Ai kêu em còn chưa chịu dậy?”

“Em…… Ưm…… Anh đừng……” Thân thể Vương Nguyên mẫn cảm lợi hại, thủ đoạn của Vương Tuấn khải lại cao, lời cự tuyệt đến bên miệng liền biến thành nhẹ nhàng nhợt nhạt rên rỉ.

Vương Tuấn Khải không thể chống cự nhất là khi Vương Nguyên động tình, buộc chặt thân thể trong lòng ngực, tay chân càng thêm làm càn, thanh âm vốn trầm thấp đã nhiễm tình dục: “Nguyên Nguyên, thoải mái không?”

“En……” Buồn ngủ đã sớm bị Vương Tuấn Khải quấy rối xua tan bảy tám phần, tựa hồ đã quen với hành vi vô lại này của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vùi đầu vào chăn, lộ ra cái ót xinh xinh, “Anh nhanh lên……”

Vương Nguyên đã sớm biết, Vương Tuấn Khải là tên thực ấu trĩ, ở bên nhau lâu rồi mới phát hiện, Vương Tuấn Khải mà bướng bỉnh lên so với Vương Hành còn làm người ta tức giận hơn.

Ví dụ như hiện tại.

“Aaa…… Tiểu Khải……” Bị Vương Tuấn Khải hoàn toàn kích thích, Vương Nguyên nắm chặt khăn trải giường, tay Vương Tuấn Khải đặt ở nơi đó không cho cậu phóng thích, “Anh buông ra…… Em…… Ưm……”

“Em như thế nào?”

Vương Tuấn Khải tà tà nheo mắt lại, bàn tay nắm càng chặt, hoàn toàn là bộ dáng lưu manh, lại cố tình mang theo thanh âm mê hoặc dễ nghe muốn chết: “Nguyên Nguyên, em muốn cái gì nào?”

“Em…… Anh……” Đàn ông ở lúc sắp đạt cao trào nào còn có thể kiên trì như vậy, huống hồ vừa rồi lại cùng Vương Tuấn Khải tới một lần, chính mình nhưng vẫn là bị áp chế, Vương Nguyên vừa bực vừa khó chịu, biết rõ không làm Vương Tuấn Khải vừa lòng người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho mình, cắn chặt môi dưới, “Anh…… cho em…… bắn……”

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên cũng bị mình lộng tới cực hạn rồi, hôn hôn sườn mặt Vương Nguyên: “Nguyên Nguyên, nói yêu anh.”

Tay nắm chặt khăn trải giường, Vương Nguyên hô hấp dồn dập, mặt đỏ ửng, trong thanh âm động tình mang theo hơi ẩm: “Em yêu anh…… Tiểu Khải…… A…… Em yêu anh……”

“Thật ngoan……” Vừa lòng buông dục vọng trong tay ra, đem Vương Nguyên gắt gao ôm trước ngực, cảm thụ thân thể run rẩy đạt cao trào, Vương Tuấn Khải dán vào lỗ tai Vương Nguyên nhẹ giọng nói, “Anh cũng yêu em, Nguyên Nguyên.”

Vương Nguyên, anh nói là sự thật, anh yêu em muốn chết.

Trên bàn cơm Vương Hành nhìn Vương Nguyên tinh thần có chút uể oải, vừa ăn trứng chiên vừa hỏi: “Nguyên Nguyên ca ca ngủ không ngon sao, bộ dáng thật mệt mỏi.”

Vương Nguyên sửng sốt, nhìn Vương Tuấn Khải vẫn đang cắm mặt ăn cơm, lại hướng Vương Hành ôn hòa cười cười: “Ca ca em ngủ hay đá chăn, anh đều không thể ngủ ngon.”

“Nga……” Vương Hành kéo dài thanh âm nhìn Vương Tuấn Khải, bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra ca ca lớn như vậy vẫn còn đá chăn a……”

Vương Tuấn Khải chột dạ tránh đi ánh mắt Vương Nguyên, trừng mắt nhìn Vương Hành: “Vương Tiểu Tành, mau ăn cơm, lát còn phải đi học.”

“Ca ca!” Vương Hành không vui nhíu mày, “Hôm nay là cuối tuần, em không cần đi học!”

“Biếy biết biết……” Vương Tuấn Khải ăn xong miếng thịt xông khói cuối cùng, lau lau khóe miệng, “Hôm nay hai người ngoan ngoãn nhà chơi, anh phải nỗ lực đi kiếm tiền để nuôi hai người.”

Vương Nguyên có chút ngoài ý muốn: “Hôm nay muốn đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, có một hợp đồng, dạo này đối phương chỉ có hôm nay mới rảnh.”

“Ừm.” Vương Nguyên gật gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”

Vương Tuấn Khải đứng dậy xoa xoa đầu Vương Hành: “Hôm nay ở nhà phải nghe lời Nguyên Nguyên ca ca có biết không.”

“Đã biết đã biết.” Vương Hành xua xua tay, trên khuôn mặt nhỏ một bộ thực ghét bỏ, “Ca ca đi nhanh đi.”

“Tiểu tử thúi không có lương tâm.” Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, nhìn Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, anh đi đây.”

“Ừm.”

Tiếng đóng cửa mới vừa vang lên, Vương Hành liền dáo dác lấm la lấm lét tiến đến bên cạnh Vương Nguyên: “Nguyên Nguyên ca ca, ca ca em gần đây có phải rất bận hay không?”

Vương Nguyên gật gật đầu: “Hình như là vậy.”

Vương Hành mở to đôi mắt sáng lấp lánh, như sợ người khác nghe được, nói rất nhỏ với Vương Nguyên: “Nguyên Nguyên ca ca, em nghe daddy nói, bên cạnh ca ca gần đây có một chú trợ lý rất đẹp trai.”

“Nga, phải không.” Vương Nguyên tiếp tục ăn bữa sáng, không để ý lắm.

Thấy Vương Nguyên không phản ứng, Vương Hành chưa từ bỏ ý định mà thêm mắm thêm muối: “Hơn nữa, daddy nói ca ca gần đây mặc kệ làm cái gì đều mang theo cái chú trợ lý kia! Ca ca…… hình như thích chú ấy……”

Vương Nguyên cười khẽ, đem một miếng dâu tây nhét vào miệng Vương Hành: “Tiểu Hành, nói anh nghe, Tiểu Khải lại cho em cái gì tốt rồi hả?”

Vương Hành nháy mắt từ diễn xuất thoát ra tới, khuôn mặt nhỏ phụng phịu nhai dâu tây: “Không…… Không có……”

Vương Nguyên cũng không truy hỏi: “Được rồi, Tiểu Hành ăn no chưa? Ca ca hôm nay muốn vẽ tranh, em thì sao?”

“Em có hẹn với Carl, lát nữa sẽ qua bên đó chơi.”

Carl là bạn tốt của Vương Hành, cũng là hàng xóm của bọn họ.

“Được.” Vương Nguyên gật gật đầu, “Buổi trưa kêu nhóc đó qua đây, ca ca làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”

______
Gặm chút đường đi để chuẩn bị tinh thần ăn đợt muối cuối cùng!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro