56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải bước chân phóng thực nhẹ, nhưng vẫn làm Vương Nguyên phát hiện, vừa đẩy cửa thư phòng ra, Vương Nguyên đã xoay người hướng anh ta nhàn nhạt cười.

“Đã về rồi sao?” Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi, không có đứng dậy, một tay chống đầu, một tay cầm bút vẽ.

“Ừm.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu đi đến bên cạnh Vương Nguyên, nhìn trên bàn phủ kín bản phác thảo, “Hôm nay vẽ cái gì?”

“Không có gì, hôm nay không có linh cảm.” Vương Nguyên tùy ý lật vài tờ giấy, ngẩng đầu thuận miệng hỏi, “Hôm nay, công việc thuận lợi không?”

“Cũng ổn, nuôi em không thành vấn đề.” Vương Tuấn Khải cười khẽ, kéo tay Vương Nguyên đặt vào trong lòng bàn tay mình, “Đã khuya, anh đi tắm, thu dọn một chút, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.”

Vương Tuấn Khải xoay người vừa đi vài bước, đã bị người phía sau gọi lại, Vương Nguyên một bộ muốn nói lại thôi: “Tiểu Khải……”

Vương Tuấn Khải xoay người nhìn Vương Nguyên: “Làm sao vậy Nguyên Nguyên?”

“Anh……” Vương Nguyên im lặng nửa ngày, ánh mắt có chút không dám nhìn Vương Tuấn Khải, thử thăm dò hỏi, “Gần đây…… Công việc của anh hình như rất bận……”

Vương Tuấn Khải không để ở trong lòng, chỉ nhẹ giọng đáp lại: “Có mấy hạng mục lớn đè lên nhau.”

“Ồ……” Vương Nguyên gật gật đầu, lời nói tới bên miệng vẫn là không hỏi ra, “Vậy anh đi tắm đi……”

Vương Tuấn Khải rất thông minh, câu đầu tiên không để ý lắm nên không nghe ra cái gì, nhưng câu thứ hai liền ngửi được manh mối, Vương Tuấn Khải nghe xong liền cảm thấy lời nói của Vương Nguyên mang theo chút ủy khuất.

Vương Nguyên vốn tưởng rằng Vương Tuấn Khải đã đi tắm, xoay người thu dọn giấy vẽ trên bàn, trong đầu lung tung rối loạn, thất thần.

Eo bị người kia từ phía sau ôm chặt, Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được thanh âm từ tính của Vương Tuấn Khải vang ở bên tai.

“Nhớ anh sao?” Môi Vương Tuấn Khải dán ở bên tai Vương Nguyên hỏi.

Vương Nguyên giật mình, hành động và lời nói bất chợt của Vương Tuấn Khải làm nơi nào đó trong cơ thể cậu không được bình thường, ví dụ như, tim đập có chút nhanh, vành tai có chút hồng.

“Em không có……”

Vương Nguyên hoảng loạn muốn tránh khỏi Vương Tuấn Khải, lại bị Vương Tuấn Khải ôm chặt vào trong ngực.

Vương Tuấn Khải thanh âm trở nên khàn khàn: “Khi anh về nhà muộn, em thấy nhớ anh hay không, hửm?”

Một chữ cuối cùng còn thoáng nâng lên, mang theo hơi ẩm ấm áp chui vào lỗ tai Vương Nguyên.

Vương Tuấn Khải thân mật làm trong lòng Vương Nguyên như bị điện giật hơi hơi tê dại, lỗ tai không chịu khống chế càng thêm phiếm hồng.

“Có.” Thanh âm thực nhẹ lại dị thường rõ ràng, Vương Nguyên cúi đầu thật thấp, nhìn cánh tay Vương Tuấn Khải đang đặt ở eo mình, “Lúc anh không có ở nhà, sẽ thấy nhớ.”

.....

Buổi sáng thứ hai, phòng vẽ tranh vẫn như cũ an tĩnh, ánh nắng chiếu vào rải khắp căn phòng, đây là thời khắc Vương Nguyên thích nhất, vẽ hay là nghỉ ngơi, đều ấm áp.

Chỉ là hôm nay, Vương Nguyên lại không có hưởng thụ như ngày thường, một buổi sáng, từ khi rời giường ăn sáng đến bây giờ, vẫn luôn bị một đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm, dù lai ai thì cũng sẽ nổi da gà thôi.

“Anh……” Vương Nguyên nhịn không được nhắc nhở Vương Tuấn Khải đang ăn vạ ở bên cạnh mình, “Không cần đi làm à? Gần đây không phải rất bận sao?”

“Không sao, công ty có trợ lý.” Vương Tuấn Khải vẻ mặt xuân phong đắc ý, khóe miệng treo nụ cười rất lớn, “Không phải nói sẽ nhớ sao? Không cần nhớ, anh ở nhà với em.”

Bắt đầu từ khi Vương Nguyên nói nhó anh ta, Vương Tuấn Khải cơ hồ lúc ngủ cũng là biểu tình hoa si như này.

Vương Nguyên tính tình tốt, chẳng thể đối phó được với hành động vô lại này của Vương Tuấn Khải, sẽ không nói nặng lời, bị Vương Tuấn Khải cứ dính lấy bên cạnh, nhìn không nổi nữa ngữ khí cũng chỉ hơi trầm một chút mà thôi: “Anh đừng có nhìn em mãi……”

“Nguyên Nguyên lớn lên rất đẹp, anh nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, phải làm sao bây giờ?”

“Tiểu Khải!”

Vương Tuấn Khải tay nâng má ngoan ngoãn gật gật đầu, cười vô cùng sáng lạn: “Ừm, anh đây.”

Không thể nói lý, Vương Nguyên từ bỏ tiếp tục cùng tên đàn ông không biết xấu hổ này nói chuyện, cúi đầu chuyên tâm vẽ tranh, chỉ mong trầm mặc có thể làm người đàn ông này mau chút biến mất.

Bị vắng vẻ, người đàn ông có chút bất mãn mà dịch người tới, cả thân mình dán vào cánh tay Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên vẽ: “Hôm nay vẽ cái gì?”

Vương Nguyên mặc kệ Vương Tuấn Khải, tiếp tục vẽ, đâu phải không có mắt, tự mình xem đi.

“Vì sao lại bị đánh?” Vương Tuấn Khải có chút bất mãn nhìn trên mặt nam chính bị mèo đen cào ra vài đường cong, “Anh đối với nó rất tốt a.”

"Đối với nó tốt" mà Vương Tuấn Khải nói đương nhiên là chỉ trong truyện tranh, Vương Nguyên đến bây giờ vẫn còn tiếp bộ truyện này, đã ra bốn bộ, cuộc sống ấm áp của chủ nhân cùng sủng vật vẫn có rất nhiều fan điên cuồng yêu thích.

Sau khi bộ thứ hai kết thúc, Vương Nguyên từng thăm dò ý kiến độc giả, có muốn thêm một nam chính nữa nói yêu đương với nam chính hiện tại hay không, kết quả cơ hồ các fan đều là cự tuyệt, ý tứ đại khái là muốn yêu đương cũng phải là "Nhân thú", tuyệt đối không cho phép nhân vật khác xen vào.

Vương Tuấn Khải đối với chuyện này cũng đồng ý với các fan, lúc ấy anh ta đã nói với Vương Nguyên, mèo đen này chính là em, anh chỉ cần em.

Vương Nguyên thật ra khônh để ý lắm, theo ý fan và Vương Tuấn Khải, tiếp tục vẽ như cũ. Vương Tuấn Khải lại luôn thực nhập tâm đem chính mình đi vào trong truyện, rồi sau đó cực kỳ nghiêm túc cùng Vương Nguyên thảo luận cốt truyện. Cho nên trong truyện người đàn ông kia bị mèo đen cào bị thương, Vương Tuấn Khải ủy khuất như chính mình bị cào vậy.

Vương Nguyên ở trên mặt nam chính lại vẽ thêm một vệt dài, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải: “Bởi vì nó tức giận.”

Nếu Vương Nguyên là mèo, hiện tại Vương Tuấn Khải tuyệt đối có thể hình dung thành một con chó, một con chó to ngốc nghếch.

Lúc này Vương Tuấn Khải nào còn dám có nửa điểm bất mãn, vừa hưng phấn vừa cẩn thận, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Nó...... Vì sao lại tức giận?”

“Tiểu Khải.” Vương Nguyên khẽ liếm môi, đem câu hỏi đè nén ở trong lòng nói ra, “Có phải anh...... Có một trợ lý mới hay không......?”

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn Vương Nguyên, cơ hồ ngây người, Nguyên Nguyên là đang, ghen? Bởi vì mình mà ghen? Sự vui sướng ức chế không được nà xông lên đại não của Vương Tuấn Khải, Nguyên Nguyên, là đang động tâm với mình sao?

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải không nói lời nào, bĩu môi tiếp tục hỏi: “Tiểu Hành nói người đó rất đẹp, còn...... ưm......”

Câu nói còn chưa nói xong môi đã bị gần như thô bạo xâm lược, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đang ngồi trên sô pha, lúc trước Vương Tuấn Khải thiết kế là để thuận tiện cho Vương Nguyên tùy thời có thể nghỉ ngơi, nhueng mà hiện tại, Vương Tuấn Khải lại phát hiện một tác dụng không tồi khác của nó.

“Tiểu Khải...... Ưm......” Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải một phen đẩy ngã ở trên sô pha, không chờ cậu mở miệng lại bị hôn lên, muốn tránh lại đẩy không nổi người đàn ông đang đè trên người mình. Sức lực cậu vốn yếu, lại càng không thể so với Vương Tuấn Khải lúc này như đã hóa thành dã thú.

Trước kia Vương Tuấn Khải đối với Vương Nguyên, đặc biệt là lúc làm tình luôn là ôn nhu chiếm đa số, muốn cho Vương Nguyên những gì tốt nhất, rồi lại sợ quá mức nồng cháy dọa cậu bỏ chạy mất, mà hiện tại, Vương Nguyên động tâm, cảm giác như thuốc kích thích làm Vương Tuấn Khải kích động đến vô pháp khống chế, đầu óc đều là xâm lược, chiếm hữu.

Khi Vương Nguyên chống cự biến thành nhỏ vụn rên rỉ, Vương Tuấn Khải buông người trong lòng ra, thở hổn hển nhìn người trước mắt, ánh mắt như muốn đem Vương Nguyên một ngụm nuốt vào bụng.

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải cường hôn mơ mơ màng màng, mở to mắt đối diện với ánh mắt thâm thúy của Vương Tuấn Khải, sắc mặt phiếm hồng lại cũng không có tránh đi.

“Nguyên Nguyên...... thích anh sao?” Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên, mở miệng hỏi, “Nguyên Nguyên, em đã thích anh rồi sao?”

Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải mở miệng hỏi Vương Nguyên vấn đề này, Vương Tuấn Khải thề son sắt nói sẽ làm cậu yêu mình, lại trước nay không dám ước định kỳ hạn, thậm chí chính mình cũng không dám nghĩ đến vấn đề này. Giữa bọn họ vẫn luôn cách một Dịch Dương Thiên Tỉ, tuy rằng Vương Nguyên chưa từng nhắc tới, nhưng Vương Tuấn Khải không ngốc, không đề cập tới không có nghĩa là đã quên, nếu Dịch Dương Thiên Tỉ chôn ở trong lòng Vương Nguyên cả đời, thì Vương Tuấn Khải đời này đều không chiếm được trái tim Vương Nguyên.

Nhưng hiện tại, Vương Tuấn Khải cơ hồ có thể xác định, trong mắt Vương Nguyên có mình, anh ta không để bụng mình bị xếp thứ mấy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình bởi vì được một người hơi thích một chút mà mừng rỡ như điên, nhưng anh ta cam tâm tình nguyện, muôn lần chết không chối từ.

“Đúng.” Vương Nguyên gật gật đầu, trong giọng nói của Vương Nguyên còn mang theo hơi suyễn cùng ướt át do vừa rồi hôn môi, đây là thanh âm Vương Tuấn Khải thích nghe nhất, “Tiểu Khải, em thích anh.”



__________

Đường~~~~~ Ngọt~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro