57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải kích động đến gần như dại ra: “Em không xác định có phải là yêu hay không, chính là, bởi vì nhớ anh, sẽ không vui, sẽ miên man suy nghĩ. Không muốn anh ở bên cạnh người khác, có phải đó là yêu hay không?”

Vương Tuấn Khải hốc mắt có chút ướt, hai tay buộc chặt thân thể Vương Nguyên, vùi đầu vào cổ Vương Nguyên, lồng ngực vốn đè nén trướng đến phát đau, lại bởi vì mấy câu nói của Vương Nguyên đột nhiên bình tĩnh lại.

Vương Tuấn Khải không dám hy vọng xa vời có một ngày có thể chạm đến linh hồn Vương Nguyên, anh ta biết hy vọng càng lớn, mang cho anh ta tuyệt vọng càng lớn.

Vương Tuấn Khải lang thang, chỉ là không thích đem tâm sự treo ở trên mặt, một là sợ tạo áp lực cho Vương Nguyên, hai là treo ở trên mặt thì có ích gì. Anh ta chịu dày vò cũng không cần cho Vương Nguyên nhìn thấy, anh ta tê tâm liệt phế cũng không cần để Vương Nguyên nghe được, thậm chí yêu sâu bao nhiêu Vương Nguyên cũng không cần biết.

Vương Tuấn Khải không muốn để Vương Nguyên biết anh ta mất ngủ thật ra còn nhiều hơn cả Vương Nguyên, ở sau khi nghe thấy Vương Nguyên trong lúc ngủ mơ kêu lên “Thiên Tỉ”, ở sau khi làm tình Vương Nguyên nói ra “Em yêu anh”, thức trắng đêm khó ngủ, trằn trọc, Vương Nguyên đều chưa từng biết.

Cần cổ ướt át làm Vương Nguyên có chút kinh ngạc, ngón tay ôn nhu chạm vào tóc Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có chút đau lòng: “Anh khóc?”

Trong trí nhớ của Vương Nguyên, thời gian ở bên Vương Tuấn Khải, đều chỉ có cậu khóc, Vương Tuấn Khải rớt nước mắt, cơ hồ là chuyện không có khả xảy ra.

“A……” Vương Nguyên không có phòng bị, cần cổ ướt át đột nhiên bị Vương Tuấn Khải cắn một ngụm.

Vương Tuấn Khải hồng con mắt ngẩng đầu, có chút bất mãn trừng mắt Vương Nguyên: “Anh không thể khóc sao?”

Vương Nguyên bị bộ dáng trẻ con của Vương Tuấn Khải chọc cười, cằm hơi nâng lên lộ ra nơi vừa bị Vương Tuấn Khải cắn: “Tiểu Khải, anh cắn đau em.”

“Đau lắm sao?” Vương Tuấn Khải khẩn trương nhìn dấu răng nhợt nhạt trên cổ Vương Nguyên, duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, “Anh không có dùng sức mà.”

Vương Nguyên cười lắc đầu, “Không đau.”

“Nguyên Nguyên, đôi khi em thật sự rất đáng giận.” Vương Tuấn Khải như cũ nhẹ nhàng xoa nơi đó, ngón tay cái áp vào động mạch ở cổ Vương Nguyên, mạch đậm đều đều tựa như trái tim mình vậy, làm Vương Tuấn Khải nhịn không được vui sướng.

Vương Nguyên lẳng lặng nhìn Vương Tuấn Khải: “Phải không, đáng giận bao nhiêu?”

“Vương Tuấn Khải anh trước nay đều là để cho người khác nhất kiến chung tình, nhưng mà đụng phải em, theo đuổi lâu như vậy em mới thích anh, em nói em có đáng giận hay không.”

Bàn tay trên tóc Vương Tuấn Khải chậm rãi di chuyển xuống cổ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hơi dùng sức, ngẩng đầu ở trên môi Vương Tuấn Khải khẽ chạm một chút: “Thực xin lỗi, Tiểu Khải, làm anh chờ lâu như vậy……”

Lúc đem tranh vẽ Dịch Dương Thiên Tỉ đốt đi, Vương Nguyên thật sự cho rằng mình không bao giờ có khả năng chạm đến tình yêu được nữa, thứ này quá xa xỉ, cậu chờ đợi mười năm kết quả vẫn như cũ làm mình tổn thương. Tình yêu, đối với Vương Nguyên mà nói, có lẽ chỉ tồn tại ở đoạn thời gian ngắn ngủi kia, quá đẹp lại quá dễ mất đi, cậu không thể bảo vệ.

Chính là Vương Tuấn Khải, một người lăng nhăng lại khiến cậu vô pháp xem nhẹ, tiến lui đúng mực làm người ta căn bản không có biện pháp cự tuyệt, ôn nhu vừa đủ, nhưng mà một chút một chút thấm vào tim Vương Nguyên. Có ai nguyện không biết ngày đêm ở bên cạnh một người bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh tự kỷ, không ngủ không nghỉ còn phải xử lý công việc?

Vương Tuấn Khải không phải người trời sinh đã ôn hòa, Vương Nguyên ở trong văn phòng từng thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Vương Tuấn Khải, nhưng ánh mắt tàn nhẫn như vậy trước nay chưa từng dùng để nhìn cậu. Đối xử với cậu, luôn ôn nhu cùng kiên nhẫn.

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn Vương Nguyên thật lâu, nhẹ kề sát cái trán của Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, đây là lần đầu tiên em chủ động hôn anh……”

Vương Nguyên khóe miệng cười ôn nhu, đôi mắt rực rỡ, vừa định nói chút lời an ủi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, biểu tình có chút lạnh lùng: “Tiểu Khải, trợ lý mới của anh rốt cuộc là thế nào?”

Còn chưa có từ hạnh phúc chui ra, Vương Tuấn Khải nháy mắt thanh tỉnh, đôi tay ôm Vương Nguyên thật cẩn thận lắc đầu: “Không có không có, tuyệt đối không có!”

Vương Nguyên đôi mắt nhíu lại không nói gì, quanh thân khí tràng không giận tự uy.

Vương Tuấn Khải cảm thấy yết hầu có chút nghẹn, anh ta chưa từng gặp Vương Nguyên tức giận, chết tiệt, ngay cả khi tức giận cũng đẹp muốn chết, Vương Nguyên hiện tại như vậy hiển nhiên là đang ghen, Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy vui mừng vô hạn lại sợ hãi muốn chết, chỉ có thể nói thật: “Làm gì có trợ lý nào, trừ em ra anh đều không liếc mắt nhìn ai khác, anh thề! Chỉ là…… muốn……” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, lại không dám tiếp tục nói.

“Chỉ là muốn nhìn xem em có phản ứng gì?” Vương Nguyên nhướng mày, ngữ khí giống Vương Tuấn Khải thường dùng, giọng mũi uy hiếp hừ một tiếng, “Hửm?”

Nói thật Vương Tuấn Khải đời này còn chưa từng sợ hãi cái gì, nhưng bị một tiếng này của Vương Nguyên dọa cho mềm nhũn, nhanh chóng giải thích: “Tống Diễn! Tống Diễn kia đưa ra chủ ý chết tiệt này! Nguyên Nguyên…… Đừng nóng giận……”

Người anh em, xin lỗi, chỉ có thể đẩy lên người cậu.

“Ồ……” Vương Nguyên kéo dài âm gật gật đầu, nghiêng nghiêng liếc Vương Tuấn Khải một cái, “Em có phải nên đi cảm ơn anh ta hay không, rốt cuộc làm em hiểu ra tâm ý của mình đối với anh?”

“Không cần không cần! Anh sai rồi Nguyên Nguyên, về sau sẽ không lừa em như vậy nữa, anh hứa!”

Nhìn Vương Tuấn Khải khẩn trương như vậy Vương Nguyên không nhịn được cười ra tiếng, cậu vốn dĩ không thích nổi giận, càng không thích so đo, huống hồ Vương Tuấn Khải đối với cậu thế nào cậu đều hiểu rõ, trước kia không phải chưa từng được Vương Tuấn Khải ôm, cũng không biết vì sao giờ phút này cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay Vương Tuấn Khải.

“Được, không trách anh.” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Về sau không được như vậy nữa.”

“Sẽ không.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu, “Sẽ không lừa em nữa, kiếp sau anh đều sống dựa vào em, làm anh sao dám.”

Vương Nguyên ngửa đầu cười vui vẻ, đôi khi Vương Tuấn Khải thật sự giống Vương Hành, sẽ đột nhiên trở nên trẻ con, đáng yêu, cũng không làm người ta chán ghét, có lẽ, đây cũng là một loại mị lực.

Vương Tuấn Khải vẫn luôn đè lên Vương Nguyên, sô pha đủ mềm sẽ không làm Vương Nguyên khó chịu, Vương Tuấn Khải muốn cứ ôm Vương Nguyên mãi như vậy, ôm cả đời mới tốt.

“Tiểu Khải.” Vương Nguyên xoa xoa tóc Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng kêu.

“Ừm.”

“Em muốn đi làm.”

“Được, muốn làm cái gì.” Vương Tuấn Khải hiểu Vương Nguyên không phải là người thích nhàn rỗi, tà mị hướng Vương Nguyên cười cười, “Muốn làm trợ lý của anh không?”

“Còn chưa nghĩ kỹ.” Vương Vguyên cũng cười cười, “Cảm giác thân thể hẳn là không có vấn đề gì, trước tìm xem sao, nếu tìm không được, chỉ có thể làm phiền anh thu nhận em.”

“Được, Nguyên Nguyên thích là được, nhưng mà, không được làm mình mệt mỏi. Đúng rồi……” Vương Tuấn Khải nhớ tới cái gì đó, “Đêm mai có bữa tiệc, muốn đi cùng anh không? Nếu muốn đi làm, quen biết nhiều một chút cũng tốt, anh sẽ giúp em.”

“Được.”

Vương Nguyên gật gật đầu, đôi tay ôm lấy người Vương Tuấn khải.

Ngoài cửa sổ là thời tiết sáng sủa làm người ta thoải mái, một bắt đầu như vậy thật sự thực làm người ta vui vẻ, Vương Nguyên nghĩ.

....

Bữa tiệc của giới thượng lưu, những cô gái xa lạ xuất hiện chẳng có gì lạ, nhưng một người con trai thanh tú xuất hiện bên cạnh Vương Tuấn Khải, lại được Vương Tuấn Khải dùng từ “lover” để giới thiệu, ánh mắt mọi người nhìn Vương Nguyên cơ hồ có thể dùng "kinh vi thiên nhân" để hình dung.

Vương Tuấn Khải cũng không phủ nhận tính hướng của mình, mọi người cũng biết anh ta đã có người yêu, chỉ là chưa từng nghĩ tới người kia ưu tú không thua gì Vương Tuấn Khải.

“Có thích ứng đươkc không?” Trên ban công không có ai cả, Vương Tuấn Khải rót một ly rượu vang đỏ cho Vương Nguyên, nói khẽ, “Nếu không quen, chúng ta liền đi về.”

Vương Nguyên nhận ly rượu, ngón tay khẽ ma xát với cái ly, cười như không cười nhìn Vương Tuấn Khải không nói lời nào.

“Làm sao vậy?”

“Anh có nhớ không, lúc chúng ta vừa quen biết, anh dẫn em đi tới nơi đó?”

“Nơi nào……” Vương Tuấn Khải mới vừa nghi hoặc hỏi nơi nào liền nhớ ra, cái nơi kia như thiên đường đan xen cùng địa ngục, mơ mơ màng màng, Vương Tuấn Khải thật con mẹ nó muốn giết chết mình, sao lại từng mang Vương Nguyên đi tới nơi đó, thần sắc lập tức khẩn trương nhìn Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, anh thề, anh không có tới những nơi như vậy nữa.”

“Không phải hỏi anh cái này.” Vương Nguyên cười lắc đầu, quay đầu ôn nhu nhìn Vương Tuấn Khải, “Chỉ là lúc ấy không nghĩ tới, anh vẫn luôn ở bên em như vậy.”



________

Ăn muối riết giờ ăn đường thấy k quen!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro