58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải kỳ thật rất sợ hãi cùng Vương Nguyên nhắc tới chuyện trước kia, một là sợ ảnh hưởng tới bệnh tình của Vương Nguyên, hai là, tất cả đều có sự hiện diện của Dịch Dương Thiên Tỉ. Chính là đêm nay Vương Tuấn Khải có chút kích động, không biết có phải mình bị ảo giác hay không, trong ánh mắt của Vương Nguyên tất cả đều là anh ta, lại không có nửa điểm u buồn cùng tưởng niệm. Có phải, Dịch Dương Thiên Tỉ đã không còn là trở ngại giữa hai người hay không.

Vương Tuấn Khải cúi đầu duỗi tay cầm lấy tay Vương Nguyên, mười ngón giao nhau: “Nguyên Nguyên, đó là lần đầu tiên anh nắm tay em, anh còn nhớ là anh đã kéo em đi, a, khi đó anh thật đáng chết, còn hại em xảy ra chuyện……”

Vương Nguyên nhẹ nhàng nắm lại tay Vương Tuấn Khải, thân thể dựa vào lan can, quá khứ như bộ phim ngắn lướt qua, Tiểu Khải, Dũng Thần, Dịch Dương Thiên Tỉ, chính mình……

“Tiểu Khải, rất lâu rồi em không nhớ đến Thiên Tỉ.”

Vương Tuấn Khải nhìn sườn mặt của Vương Nguyên, chờ Vương Nguyên tiếp tục nói, anh ta biết, không nói rõ ràng về Dịch Dương Thiên Tỉ, giữa anh ta và Vương Nguyên vĩnh viễn đều sẽ mắc kẹt người này.

“Ban đầu, là buộc chính mình không nghĩ đến anh ấy, ngực đau, sẽ phát bệnh.” Vương Nguyên hướng Vương Tuấn Khải cười cười, “Ngày đó nói chuyện điện thoại với Dũng Thần, mới phát hiện, người mà em để ý đã chậm rãi biến thành anh.”

“Về Thiên Tỉ……” Vương Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn không trung nhẹ nhàng nói, “Anh ấy là một ảo giác tươi đẹp nhất thời niên thiếu của em, em hy vọng anh ấy hạnh phúc……”

Gió đêm có chút lạnh, Vương Tuấn Khải buông chén rượu ôm Vương Nguyên vào trong ngực: “Đều sẽ tốt, Nguyên Nguyên, có anh đây.”

“Ừm, em vẫn luôn tin tưởng anh.”

Đối với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên chưa từng hoài nghi cái gì, từ khi bắt đầu không có, đến bây giờ càng thêm kiên định.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng kéo bả vai Vương Nguyên ra, dưới bóng đêm Vương Nguyên đẹp không gì sánh được, đặc biệt là ánh mắt Vương Nguyên có thể nói như đang liếc mắt đưa tình, Vương Tuấn Khải căn bản vô pháp khống chế.

“Nguyên Nguyên, anh muốn hôn em.”

Vương Nguyên cười vui vẻ, đôi mắt bình tĩnh kề sát vào Vương Tuấn Khải: “Tiểu Khải, từ khi phát hiện thích anh, sao em cảm thấy anh càng ngày càng đẹp trai nha.”

“Phải không?"

“Phải……”

Vương Nguyên giơ tay ôm cổ Vương Tuấn Khải môi dán môi anh ta, Vương Tuấn Khải buộc chặt eo Vương Nguyên, gần đây Vương Nguyên luôn chủ động như vậy, Vương Tuấn Khải vui vẻ muốn chết.

“Vương tổng.”

Cách đó không xa có một người đàn ông quần áo tinh tế nghiêng người dừa vào tường cười như không cười nhìn hai người đang hôn đến quên mình: “Thật ngại quá, đã quấy rầy hai người, nhưng mà người anh chờ đã tới.”

Quen biết Vương Tuấn Khải lâu như vậy thật đúng là không nghĩ tới có một ngày anh ta sẽ vì một người đàn ông khác mà làm nhiều chuyện như vậy.

Tuy rằng không tránh né, nhưng bị người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy Vương Nguyên vẫn là xấu hổ muốn chết, đẩy Vương Tuấn Khải ra, mặt phiếm hồng liếc nhìn qua một bên.

Vương Tuấn Khải không biết xấu hổ không chút để ý, thâm ý liếc mắt cái tên cố ý phá hư không khí còn vui sướng khi người gặp họa kia: “Đã biết, you can disappear.”

Mịa nó, lão tử còn chưa hôn đủ.

“Cheers.” Người đàn ông nâng ly rượu hướng Vương Tuấn Khải sau đó ưu nhã rời đi.

“Bạn thân lâu năm.” Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên, “Trước kia sợ sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của em, về sau sẽ từ từ giới thiệu với em.”

“Ừm.” Vương Nguyên cười gật gật đầu, trong lòng tràn đầy ấm áp, Vương Tuấn Khải, lúc cậu không nhìn thấy không biết đã phải trả giá bao nhiêu.

“Đi, mang em đi gặp hai người.” Vương Tuấn Khải lôi kéo Vương Nguyên vừa đi vừa nói chuyện, “Không phải muốn đi làm sao, anh giới thiệu một công ty cho em, đương nhiên muốn hay không là do em quyết định.”

“Được.”

Vương Nguyên nhìn thấy người phụ nữ kia thì rõ ràng sửng sốt, người phụ nữ kia thấy Vương Nguyên cũng là lắp bắp kinh hãi.

“Tô phu nhân, xin chào……” Vương Tuấn Khải nói đến một nửa liền không nói thêm gì nữa, nhìn bộ dáng hai người, rõ ràng là có quen biết.

Tô Cẩm Lan có chút suy nghĩ nhìn Vương Nguyên, lại có chút thâm ý nhìn Vương Tuấn Khải một cái, nhẹ nhàng nghiêng đầu hướng Vương Nguyên nhướng mày.

Là anh ta?

Vương Nguyên cười cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Là anh ấy.

“Nguyên Nguyên, hai người……” Vương Tuấn Khải không phải tên ngốc, ánh mắt ăn ý như vậy, hai người kia……

“Tiểu Khải.” Vương Nguyên mở miệng, “Đây là mẹ em.”

Vương Tuấn Khải khóe miệng giật giật, Vương Nguyên là con trai của Tô Cẩm Lan? Tô Cẩm Lan là vợ của ông chủ Vương thị, Vương Nguyên là thiếu gia Vương thị?

Cho dù Vương Tuấn Khải chưa từng gặp chuyện như vậy, nhưng anh ta sớm biết rằng Vương Nguyên ưu tú như vậy tính cách lại điềm đạm hẳn là sẽ không có xuất thân bình thường, nhưng không nghĩ rằng sẽ là Vương thị.

Vương thị, ở New York là tập đoàn người Hoa lớn nhất, lực ảnh hưởng so với Vương Tuấn Khải cùng ba anh ta cơ hồ ở cùng một đẳng cấp. Là bởi vì Vương thị muốn mở rộng việc làm ăn đến Washington, Vương Tuấn Khải mới muốn đem Vương Nguyên dẫn vào Vương thị.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên, trong đầu xoay chuyển vô số lần, vẫn là mở miệng hỏi: “Anh chỉ biết Vương thị có một người thừa kế, là Vương Tử Hoành.”

Vương Nguyên gật gật đầu, hướng Vương Tuấn Khải cười cười: “Ca ca là người thừa kế, cho nên em có thể tự do một chút.”

Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy có điểm sợ hãi, bối cảnh gia đình của em ấy, không biết là phúc hay họa.

Vương Nguyên chưa bao giờ cùng Vương Tuấn Khải nói về chuyện trong nhà, chỉ là nói qua một hai lần về ca ca, Vương Tuấn Khải căn bản không nghĩ tới "ca ca" mà Vương Nguyên nói lại là người không quá xa lạ - Vương Tử Hoành.

Vương Nguyên nhìn biểu tình của Vương Tuấn Khải cảm thấy có chút buồn cười, cậu biết Vương Tuấn Khải sợ hãi, tình cảm của hai người vừa mới sáng tỏ một chút, lại xuất hiện vấn đề gì đó Vương Tuấn Khải sẽ điên mất.

Tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhẹ giọng nói: “Yên tâm, không sao cả.”

Sau đó hướng Tô Cẩm Lan cười cười: “Mẹ, đã lâu không gặp.”

Tô Cẩm Lan đã ngoài 50 tuôi nhưng vẫn như cũ xinh đẹp, tùy ý đứng đó cũng là phong tình vạn chủng, thoáng nhướng lông mày: “Nguyên Nguyên, con có thấy con trai nhà ai chào hỏi mẹ mình như vậy bao giờ chưa?”

Vương Nguyên chỉ nhìn Tô Cẩm Lan ôn nhu cười cũng không nói tiếp, Tô Cẩm Lan biết tính tình con trai mình nên cũng không nói thêm gì, ánh mắt lại phóng tới trên người Vương Tuấn Khải.

Vốn Tô Cẩm Lan xưng hô với Vương Tuấn Khải là Vương tổng, bây giờ liền coi như con trai mà gọi thẳng tên: “Vương Tuấn Khải, người cậu muốn giới thiệu là Nguyên Nguyên đúng không, hai đứa vẫn luôn ở bên nhau sao?”

“Đúng vậy thưa dì.” Vương Tuấn Khải lập tức cũng sửa lại cách xưng hô, chỉ chỉ phía bên trong, “Dì, Nguyên Nguyên, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi.”

Tô Cẩm Lan gật gật đầu: “Được, bất quá phải đợi một chút, Nguyên Nguyên, ca ca của con cũng tới.”

Nghe được hai chữ “ca ca” Vương Tuấn Khải rõ ràng cảm nhận được Vương Nguyên nắm tay anh ta chặt hơn một chút, Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt Vương Nguyên trở nên nóng bỏng, trong lòng càng khẩn trương.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Tử Hoành chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng cũng biết rõ người này tuyệt đối không thể khinh thường, bình tĩnh, sắc bén, hơn nữa chuyên chế.

Độc tài tuy không phải hình thức kinh doanh của Vương Tuấn Khải, nhưng người như Vương Tử Hoành mị lực đó Vương Tuấn Khải vẫn rất thưởng thức, Vương thị đương nhiên cũng yêu cầu người thừa kế như vậy.

Sau khi Vương Tử Hoành tiếp nhận tập đoàn, Vương thị rực rỡ như ánh mặt trời ban trưa, đây là chứng minh tốt nhất.

Nhưng nếu Vương Tử Hoành lấy thân phận anh trai Vương Nguyên xuất hiện, Vương Nguyên lại rất yêu mến ca ca, nếu Vương Tử Hoành không đồng ý…… Sự tình hiển nhiên sẽ càng khó giải quyết.

“Ca ca!”

Vương Nguyên phát hiện Vương Tử Hoành đang tiến vào đầu tiên, kích động buông tay Vương Tuấn Khải ra hướng về phía ca ca vẫy vẫy.

Cách đó không xa Vương Tử Hoành nhìn thấy em trai, một khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm bất biến nháy mắt tan ra, chợt nhanh hơn bước chân đi đến trước mặt Vương Nguyên, không màng ánh mắt của mọi người xung quanh, trực tiếp đem Vương Nguyên kéo vào trong lòng ngực: “Nguyên Nguyên, em làm ca ca nhớ muốn chết.”

“Em cũng vậy, rất nhớ ca ca.” Được ca ca mấy năm chưa gặp ôm lấy, Vương Nguyên hốc mắt phiếm hồng kích động muốn khóc.

“Vương tổng.” Vương Tử Hoành nhìn Vương Tuấn Khải ở bên cạnh Vương Nguyên, ánh mắt trở nên sắc bén, thực rõ ràng Vương Tuấn Khải là đi cùng em trai mình tới.

“Ca ca.” Vương Nguyên rời khỏi cái ôm của Vương Tử Hoành, kéo tay Vương Tuấn Khải, “Tiểu Khải…… Là người yêu của em……”

Nghe xong, trong nháy mắt Vương Tuấn Khải cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, Nguyên Nguyên ở trước mặt mẹ và anh trai giới thiệu anh ta như vậy, người yêu, từ trong miệng Vương Nguyên nói ra thật là hai chữ quá thần thánh.

Vương Tuấn Khải còn chưa kịp vui vẻ xong, cổ áo đã bị người kia phẫn nộ túm lấy, Vương Tử Hoành áp lực nhìn Vương Tuấn Khải: “Anh chính là cái tên khốn kiếp biến Nguyên Nguyên thành cái dạng kia sao!”

Nói xong, chính là hung hăng đấm một cái.


____
Poor a K!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro