64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên đem bữa sáng thu dọn xong liền vẫn luôn ngồi ở sô pha bên cửa sổ, ánh mặt trời thực đẹp, đem cả người Vương Nguyên bao lấy.

Ở Mỹ hai năm Vương Nguyên quả thực lười biếng, đặc biệt thích phơi nắng, bác sĩ nói ánh mặt trời có lợi cho trị liệu.

Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên càng ngày càng giống con mèo đen mà cậu vẽ, Vương Nguyên nói không có, em không có đen như vậy, Vương Tuấn Khải nói, nhưng mà nó thông minh, mèo đen là thông minh nhất, giống như em.

Hôm nay ánh mặt trời có chút chói mắt, chiếu  vào mái tóc mềm mai của Vương Nguyên khiến nó phiếm một màu vàng xinh đẹp, Vương Nguyên cúi đầu, vẫn luôn nhìn khăn tay trong tay mình. Vốn đã quên mất sự tồn tại của nó, lần này trở về trong lúc vô tình tìm ra.

Khăn tay màu trắng, là khi đó ở trong toilet Vương Tuấn khải đã đưa cho cậu lau nước mắt, Vương Nguyên đều còn nhớ rõ vẻ mặt Vương Tuấn Khải lúc đó mang theo một chút tiếc hận lại mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.

Ai sẽ nghĩ đến một Vương Tuấn Khải phong lưu đào hoa lại vẫn luôn ở bên người cậu.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thời gian không còn sớm.

Cẩn thân đem khăn tay bỏ vào túi quần, Vương Nguyên muốn ra ngoài.

Đến gara lấy xe, đoạn đường này Vương Nguyên không quá quen thuộc, mở bản đồ, nhập vào địa điểm, cao ốc tập đoàn JR.

-----------------------------------------------------

Đại sảnh của JR Lưu Chí Hoành đã đợi một lúc lâu, bị vô số nữ nhân viên chào hỏi qua, lúc sau rốt cuộc nhìn thấy Vương Nguyên đang đi lên.

“Vương Nguyên Nhi, Vương Nguyên Nhi!” Lưu Chí Hoành vừa lịch sự né tránh khỏi một nữ nhân viên, vừa chạy lại chỗ Vương Nguyên, bực bội kéo kéo cà vạt, “Cậu đó, tớ sắp bị bọn họ nhai nuốt vào bụng rồi.”

Vương Nguyên thấy Lưu Chí Hoành một thân tây trang thẳng tắp, nhịn không được chế nhạo, “Vừa đẹp trai lại nhiều tiền, tổng giám đốc JR rất nổi tiếng a?”

“Cậu tôi đi.” Lưu Chí Hoành đem Vương Nguyên tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, vừa sửa sang lại cà vạt vừa oán niệm.

Lưu Chí Hoành vỗ vỗ vai Vương Nguyên: “Sẽ ổn cả thôi, ai ngờ cậu lại là nhị thiếu gia Vương thị cơ chứ, lát nữa gặp Dịch Dương Thiên Tỉ cứ bình tĩnh nói chuyện, tất cả mọi người đều vẫn là bạn bè.”

“Ừ.”

“Vương Tuấn Khải là người không tồi.” Lưu Chí Hoành nói một câu không đầu không cuối, lại nghiêm túc nhìn Vương Nguyên, “Nhưng mà vương Nguyên Nhi, trong tình cảm không nên ủy khuất chính mình, ai là người trong lòng cậu, tớ hy vọng cậu phảo hiểu rõ ràng, tớ là muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc.”

Thang máy tới văn phòng chủ tịch chậm rãi mở ra, Vương Nguyên nghiêng đầu hướng Lưu Chí Hoành cười cười: “Cám ơn cậu Chí Hoành, tớ hiểu.”

Cửa văn phòng chủ tịch hờ khép, Lưu Chí Hoành cùng thư ký đã rời đi, Vương Nguyên nắm chốt cửa, xoay một vòng, thở ra một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ an tĩnh ngồi ở chỗ kia, cúi đầu xem văn kiện, âu phục tinh xảo màu nâu, dáng ngồi tiêu chuẩn, bộ dáng không chút cẩu thả, thực mê người, thực cô đơn.

Vương Nguyên nhẹ giọng mở miệng: “Thiên Tỉ.”

Hết thảy đều thực tự nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu hướng Vương Nguyên mỉm cười: “Nguyên Nguyên, em đã đến rồi, ngồi đi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ từ bên người rút ra một phần văn kiện đẩy cho Vương Nguyên: “Đây là hợp đồng giữa JR và Vương thị, Vương tổng nói phần mở rộng ở Canada là do em phụ trách, nhìn xem đi.”

Vương Nguyên tiếp nhận văn kiện, vừa mới mở ra liền nghe thấy Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng nói: “Không thể tưởng được khi gặp lại, sẽ là thân phận như vậy.”

Căn kiện trong tay khẽ run lên: “Thiên Tỉ…”

“Không có gì.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười, “Xem phương án trước đi.”

Vương Nguyên gật gật đầu, ánh mắt trở lại trên văn kiện, nghiệp vụ Vương thị Vương Tử Hoành có ý định tiến vào Canada, nếu có JR hỗ trợ, việc mở rộng của Vương thị không thể nghi ngờ sẽ đẩy mạnh nhanh hơn.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhìn Vương Nguyên, mỗi một giây đều tham lam giống như người sắp chết đuối nhận được dưỡng khí.

Ánh mặt trời thực đẹp, ánh sáng đánh vào khuôn mặt Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ đều có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng rất nhỏ của cậu.

Đã bao nhiêu lâu, không được nhìn kỹ cậu như vậy, rất lâu rồi, lâu đến mức hình ảnh cho dù ở trong mộng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy không rõ.

Nguyên Nguyên, anh quá nhớ em, chỉ có khi nhìn thấy em anh mới có thể cảm giác được là mình còn sống.

“Phương án không có vấn đề gì lớn.” Vương Nguyên khép lại văn kiện, “Chi tiết em phải về bàn bạc với ca ca, thành ý của Vương thị rất lớn, giá cả cũng nhất định sẽ làm JR vừa lòng.”

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười gật gật đầu, đây là biểu tình trừ bỏ Vương Nguyên, anh cơ hồ chưa từng lộ ra với bất cứ ai: “Nguyên Nguyên luôn thực ưu tú, hiện tại cũng vẫn vậy.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nói làm Vương Nguyên có chút không biết phải làm sao: “Thiên Tỉ…”

“Gần đây tất cả mọi người đều bàn tán về nhị thiếu gia Vương thị, khi biết là em cũng đều hoảng sợ.” Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn cười, lại là biểu tình khiến Vương Nguyên đoán không ra, “Khó trách năm đó tìm em như thế nào cũng đều tìm không được, người nhà đem em bảo hộ thực tốt.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nói làm Vương Nguyên kinh hãi, năm đó vì không muốn tạo áp lực cho Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên nói mình chỉ là người bình thường, ba mẹ ở nơi khác làm ăn. Nhưng sự thật là, khi đó Vương thị ở Mỹ đã có địa vị rất lớn. Nhiều năm như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng là vừa mới biết, lời nói lúc niên thiếu nghiễm nhiên bị coi là nói dối.

“Thiên Tỉ, năm đó……”

“Khi nào về Mỹ?” Dịch Dương Thiên Tỉ đánh gãy lời Vương Nguyên, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.

“A… Ngày mai, có lẽ sẽ quay về.”

“Ngày mai?” Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thấy đồng tử liền co rút, “Nhanh như vậy sao…”

“Ừm, Tiểu Khải xử lý xong công việc bên này rồi, cũng đến lúc phải quay về.”

Dịch Dương Thiên Tỉ không nói gì, chỉ nhìn Vương Nguyên. Bàn tay dần dần nắm chặt, bọn họ lần sau gặp mặt, sẽ là khi nào.

Không khí trầm mặc làm người ta xấu hổ, Vương Nguyên mở miệng: “Nếu không có việc gì nữa, em về trước…”

“Em yêu anh ta sao?”

Dịch Dương Thiên Tỉ đánh gãy lời Vương Nguyên, nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, “Nói cho anh biết, em yêu anh ta sao?”

Lại là trầm mặc làm người ta hít thở không thông, Vương Nguyên đứng đối diện với Dịch Dương Thiên Tỉ. Thật lâu trước kia, bọn họ chỉ thuộc về đối phương, vui sướng hoặc thống khổ đều là bởi vì yêu nhau, chính là cảnh đời đổi dời, có phải những gì đẹp nhất đều chỉ có thể lưu lại trong hồi ức hay không. Thời gian ấy, có phải đã trả giá quá nhiều, không thể đòi lại hay không?

“Đúng, em yêu anh ấy.” Vương Nguyên mở miệng, tuyên án tử hình đối với Dịch Dương Thiên Tỉ, “Em yêu Vương Tuấn Khải.”

Trong ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ là một mảnh tĩnh mịch, người lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, phảng phất như đã không còn hô hấp.

Yêu… Vương Tuấn Khải sao…

Dịch Dương Thiên Tỉ không cảm giác được trong lòng có bao nhiêu đau, thật giống như người đã chết còn có tri giác gì nữa đâu.

Tri giác, Dịch Dương Thiên Tỉ đã không còn bất luận tri giác gì…

Nhiều năm như vậy, Vương Nguyên là điểm tựa duy nhất của anh, dựa vào tưởng niệm người này, dựa vào một chút hy vọng còn sót lại, chống đỡ đến bây giờ.

Tất cả đều xong rồi…

Vương Nguyên, em quá tàn nhẫn, em tự tay giết chết anh đi có được không!

“Không có gì nói nữa, em đi về trước…”

Vương Nguyên quá hiểu Dịch Dương Thiên Tỉ, quay đầu đi không đành lòng nhìn anh dù chỉ thêm một giây, nắm chặt nắm tay đứng dậy, huyết nhục xé rách đau đớn, dù đau cũng phải nhịn xuống.

Từ bỏ Dịch Dương Thiên Tỉ, tựa như đem Vương Nguyên còn sống sờ sờ bổ ra làm đôi, Vương Nguyên cảm thấy có thể chịu đựng được, chỉ cần nắm chặt nắm đấm cắn răng không quay đầu lại thì tốt rồi.

Này thật sự, có thể là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

Không biết đi tới cửa như thế nào, máu cả người Vương Nguyên đều là lạnh lẽo, có lẽ, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn ở trong máu của cậu, khi hoàn toàn mất đi, độ ấm cũng chậm rãi biến mất.

Khi cậu mở cửa, nháy mắt liền bị ôm chặt lấy, tay Dịch Dương Thiên Tỉ khép lại cửa, anh không muốn cho Vương Nguyên ra ngoài.

Ra ngoài rồi, cậu sẽ không bao giờ quay về.

“Nguyên Nguyên… Không cần yêu Vương Tuấn Khải…”

Dịch Dương Thiên Tỉ đem Vương Nguyên ôm đến phát đau, đã từ bỏ mọi tôn nghiêm, khóc không thành tiếng, “Anh cầu xin em… Dù là thương hại anh cũng được… Đừng yêu anh ta… Đừng yêu bất luận kẻ nào… Anh sẽ chết mất…”

Anh sẽ chết, anh thật sự sẽ chết…

Chất lỏng nóng bỏng dính ướt sau cổ Vương Nguyên, bỏng cháy xuyên vào tim Vương Nguyên đau nhói.

Từ khi nào, cậu là là cả sinh mệnh của người này.

“Thực xin lỗi, Thiên Tỉ.” Vương Nguyên liều mạng không cho thanh âm mình phát run, “Em không thể gạt chính mình.”

Vương Nguyên xoay người, đôi mắt ửng đỏ nhìn vào Dịch Dương Thiên Tỉ: “Em cũng không thể lừa anh.”

“Nói dối!” Dịch Dương Thiên Tỉ xiết chặt cằm Vương Nguyên, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, “Em nói dối!”

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng sức, Vương Nguyên bị niết rất đau lại không có phản kháng, đôi mắt rủ xuống, không nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Nguyên Nguyên……”

Dịch Dương Thiên Tỉ buông Vương Nguyên ra, đem người kia ôm sát vào ngực mình, người này, vẫn là mềm mại ôn nhuận như trước kia.

Trong nháy mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ tột đỉnh hận chính mình.

“Nguyên Nguyên… Anh từ bỏ tất cả có được không…?” Dịch Dương Thiên Tỉ ôm chặt Vương Nguyên, “Anh chỉ cần em.”

Gia tộc, tập đoàn, vợ, con trai… Dịch Dương Thiên Tỉ giờ mới chân chính hiểu được, cả thế giới này đối với anh cũng không bằng Vương Nguyên, Vương Nguyên ở trong trí nhớ trong mộng trong thân thể trong sinh mệnh của anh, anh chỉ cần một người này như vậy là đủ rồi!

“Anh chỉ cần em, Nguyên Nguyên.” Dịch Dương Thiên Tỉ lại lặp lại một lần nữa, “Trở về có được không, lần này, anh nhất định yêu em thật nhiều.”

Chỉ là, tình yêu có đôi khi cũng sẽ có kỳ hạn.

Vốn là nên sớm nói ra, kéo dài tới khi đã tuyệt vọng...

Còn kịp sao?

Thân thể Vương Nguyên ở trong lòng ngực Dịch Dương Thiên Tỉ cứng đờ, đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ ra, khóe môi cong lên, nụ cười mang theo bi thương.

“Thiên Tỉ, quá muộn rồi.”

Đã, không còn kịp nữa rồi……

_______

Chap sau mới chân chính là muối, khi tuyệt vọng ngta trở nên điên cuồng đến biến thái......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro