7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên còn không kịp nói “Xin chào”, bên kia điện thoại giọng nói thực khó chịu vang lên: “Alo, Vương Nguyên, em cũng không biết liên lạc với anh?”

“Ách…… Vương Tuấn Khải?” Hai người kia thật đúng là giống nhau, nếu không cùng nhau biến mất, thì sẽ đồng thời xuất hiện.

Vừa nghe ngữ khí của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải liền biết mình lại bị xem nhẹ: “Không phải chứ, em cũng chưa lưu số của anh!”

Vương Nguyên tốt bụng giải thích: “Vương tổng, đầu tiên anh chưa từng cho tôi số, tiếp theo, lần trước lúc gần đi anh nói đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Đầu bên kia điện thoại nghẹn lời, Vương Nguyên đột nhiên nghĩ đến biểu tình đuối lý trên gương mặt đẹp trai của Vương Tuấn Khải, thế nhưng có chút buồn cười.

“Được rồi…… Xem như anh sai, còn em a, dám lấy anh ra để trêu đùa.”

Vương Nguyên mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, tìm tôi có chuyện gì?”

Bên kia Vương Tuấn Khải lại khôi phục ngả ngớn: “Tìm giám đốc Vương tất nhiên là vì công việc, nhưng mà, chúng ta có phải cũng thuận tiện giải quyết một ít việc tư hay không?”

Vương Nguyên thật sự không từ khẩu khí của Vương Tuấn Khải nghe ra một chút ý tứ muốn làm việc công, nhưng mà cũng tốt, hôm nay cậu cũng muốn.

“Được, khi nào.”

“Đêm nay, tới nhà của anh.”

Vương Tuấn Khải hai ngày này đi ra nước ngoài bàn công chuyện, thuận tiện đi thăm lão ba già ở Washington, lại một lần nữa lấy chuyện mình là gay ra làm ông lão tức muốn chết, sau đó thần thanh khí sảng trở về nước.

Trong lúc đó cũng tìm hai nam nhân, nhưng làm không quá hứng thú, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Vương Tuấn Khải không thể không thừa nhận, Vương Nguyên là cực phẩm, ăn xong sẽ nghiện, rất khó tìm đối tượng khác.

Vốn cho rằng Vương Nguyên sẽ chủ động gọi điện thoại, dù sao đây cũng là hợp đồng của Dịch Dương Thiên Tỉ, là vì lấy lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên cũng nên tích cực một chút, không nghĩ tới nam nhân này thật đúng là lạnh lùng.

Vương Tuấn Khải cũng không phải nhất định muốn người khác chủ động, anh đương nhiên không ngại tự mình liên lạc với Vương Nguyên, chỉ là… Anh thật sự quên số của Vương Nguyên. Hôm nay về nhà, dùng bao nhiêu công sức mới tìm ra cái áo sơmi mà Vương Nguyên viết số điện thoại lên, liền gọi qua.

Vương Tuấn Khải buông di động, nhìn quần áo vương vãi đầy đất, vừa lòng liếm liếm môi, đêm nay có ăn rồi.

***

Vương Nguyên nằm ở trên giường lớn của Vương Tuấn Khải, mệt đến giọng nói cũng run run: “Vương… Tuấn khải…… A…… Anh làm nhiều như vậy…… Cẩn thân thân thể anh……”

Cậu mới vừa tan làn đã bị người đàn ông này đưa về nhà, cơm cũng chưa ăn liền bắt đầu điên cuồng làm, lăn lộn bốn năm giờ người đàn ông này còn có sức sống như vậy, thật là điên rồi……

Vương Tuấn Khải vẻ mặt thoả mãn, bị đói bụng vài ngày được ăn no nê, làm tâm tình của anh phi thường vui vẻ, hôn một cái lên má Vương Nguyên: “Yên tâm đi, anh sẽ chú ý.”

Đánh chết Vương Nguyên mới tin tưởng tên đàn ông này sẽ thật sự chú ý, nằm trên giường giống như xác chết, uể oải hỏi: “Mấy giờ rồi.”

“Hơn 11 giờ.” Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn Vương Nguyên đã mệt đến sắp chết, “Hôm nay quá muộn rồi, ở lại đi.”

“Yên tâm đi, tôi đến sức bò ra cửa nhà anh cũng không có.”

Vương Tuấn Khải cười khẽ hai tiếng, tạm thời Vương Nguyên đã khẳng định năng lực của anh rồi, mặc áo ngủ vào giúp Vương Nguyên tắt đèn: “Nghỉ ngơi đi.”

“Anh đi đâu?”

“Còn có chút công việc phải hoàn thành, em ngủ trước đi.”

Có vài người sở dĩ thực đáng giận, là bởi vì người đó luôn cố ý hoặc vô tình khiến cho bạn cảm thấy rất tài giỏi, Vương Nguyên quyết định không quan tâm đến Vương Tuấn Khải, thuận tiện an ủi bản thân, cậu không phải tổng giám đôc, cần thể lực tốt như vậy để làm cái gì……

Không phải Vương Nguyên không muốn ngủ, mà cơm chiều chưa có ăn cậu thật sự là quá đói, làm tình là việc vô cùng hao phí thể lực Vương Nguyên rất mệt. Nằm một hồi lâu rốt cuộc bất đắc dĩ chống thân thể, bị đói cả đêm như vậy đều đừng nghĩ ngủ ngon.

Từ tủ áo của Vương Tuấn Khải rút ra một bộ áo ngủ, tùy ý mặc vào liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Cửa thư phòng khép hờ, dưới ánh đèn nhu hòa Vương Tuấn Khải đeo mắt kính đen vừa nhìn văn kiện chất thành đống vừa gõ gõ laptop, so bới bộ dáng bất cần đời thường ngày đúng là như hai người khác nhau. Dù sao sau lưng cũng là toàn bộ tập đoàn Vạn Dương, lo cho một công ty lớn như vậy, không dốc sức là không được.

Vương Nguyên cảm thấy, bộ dáng khi Vương Tuấn Khải nghiêm túc, so với khi ăn chơi trác táng có mị lực hơn nhiều.

Quấy rầy người khác làm việc là thực không lễ phép, nhưng Vương Nguyên cảm thấy, còn không ăn cơm, anh ta thật sự sẽ chết đói. Gõ gõ cửa thư phòng, Vương Nguyên mở rộng cửa ra một chút: “Ừm xin lỗi…… Tôi có thể mượn phòng bếp nhà anh một lát không?”

Vương Tuấn Khải giương mắt liền thấy Vương Nguyên ở cửa, mặc áo ngủ màu đen của anh, áo ngủ mặc ở trên người Vương Nguyên hiển nhiên là có chút rộng, cổ áo nửa kín nửa hở do đai lưng không cột kỹ, mảng da thịt lớn đều lộ ra.

Làn da Vương Nguyên tương phản với áo ngủ màu đen, xinh đẹp quá mức yêu diễm. Vương Tuấn Khải yết hầu giật giật, nếu không phải suy nghĩ đến thân thể Vương Nguyên chịu không nổi, anh tuyệt đối muốn làm một lần nữa.

Vương Tuấn Khải giờ mới nhớ bọn họ còn không chưa ăn cơm, cầm lấy di động muốn gọi điện: “Xin lỗi, muốn ăn cái gì, anh giúp em gọi cơm.”

“Không cần phiền toái.” Vương Mguyên lắc đầu, “Phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn không, tôi tùy tiện ăn gì đó là được.”

“Có, em biết nấu cơm sao?”

Đại thiếu gia thật là không biết dân gian khó khăn, cậu là một viên chức ở công ty bình thường chẳng lẽ còn thuê người đến nấu cơm? Không trả lời Vương Tuấn Khải cái vấn đề thiếu muối này, lập tức hỏi: “Anh muốn ăn chút gì không?”

Nghe Vương Nguyên hỏi Vương Tuấn Khải thật đúng là cảm thấy dạ dày có chút trống không, thử thăm dò hỏi: “Mỳ ý?”

“Được.”

【 “Nguyên Nguyên…… Thật đói……” Ở trong nhà Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ luôn thích ra vẻ đáng thương hề hề hướng Vương Nguyên làm nũng, giống đại bảo bảo đáng yêu. Mười bảy tuổi đúng là tuổi nhiều sức sống nhất, thân thể đang phát triển Dịch Dương Thiên Tỉ luôn thấy đói.

“Được, ngoan ngoãn chờ.” Vương Nguyên sờ sờ tóc Dịch Dương Thiên Tỉ, bất đắc dĩ nhìn anh, người này rốt cuộc có bao nhiêu thông minh mới có thể không cần đọc sách lại nhẹ nhàng lấy được hạng nhất, cậu phải rất nỗ lực mới theo kịp anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ hoan hô một tiếng, như mọc thêm cái đuôi đi theo Vương Nguyên vào bếp: “Muốn làm cái gì ăn, anh giúp em.”

Vóc dáng Dịch Dương Thiên Tỉ so với Vương Nguyên cao hơn một chút, hai người cùng ở trong không gian phòng bếp nhỏ bé lại cực kỳ hài hòa, chính là Dịch Dương Thiên Tỉ hôn trộm một cái, Vương Nguyên liền nhớ tới anh ở chỗ này đối với mình làm những trò xấu xa, đỏ mặt đem Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy ra bên ngoài: “Không cần…… Đi ra ngoài chờ……”

“Không muốn……” Dịch Dương Thiên Tỉ ôm eo Vương Nguyên, đem Vương Nguyên áp vào bàn bếp, cúi đầu ở cổ Vương Nguyên liếm láp, “Ở chỗ nào anh đều phải nhìn thấy em!”

“Ưm…… Anh!” Vương Nguyên đỏ mặt, bất đắc dĩ bị Dịch Dương Thiên Tỉ hôn liếm đến không còn sức lực, trừng mắt nhìn anh, “Rốt cuộc có đói bụng hay không!”

“Đói……” Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt cười xấu xa, kéo áo Vương Nguyên lên, “Này không phải là ăn sao……” 】

Vương Nguyên hoàn hồn, đem mì ý lấy ra, trộn đều thịt băm cùng gia vị. Đã đã lâu không có nấu cơm cho ai, chỉ nấu cho Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc này đây, không nghĩ tới lại là Vương Tuấn Khải.

Như vậy cũng tốt, Vương Nguyên nhìn bàn ăn đẹp đẽ của Vương Tuấn Khải, dù sao, cũng không còn cơ hội nấu cơm cho người kia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro