8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn mỳ ý trước mặt mình cùng mỳ dương xuân trước mặt Vương Nguyên, không cảm thấy hai loại mì khác nhau đặt chung một chỗ rất không tốt sao?

Vương Nguyên cầm đũa, vừa định ăn thấy Vương Tuấn Khải đang nhìn chằm chằm mình, không đụng đến mỳ Ý trước mặt: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?”

Vương Tuấn Khải cầm lấy dĩa tùy tiện quấy quấy, cuốn hai vòng: “Cần thiết phải làm hai món sao?”

Vương Nguyên nhìn mì dương xuân của mình: “Dạ dày tôi không tốt lắm, thích ăn thanh đạm một chút.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, tốt xấu gì cũng là người khác làm cho mình, không nên kén chọn, đem mì đưa vào miệng, hương vị thực không tồi.

Vương Tuấn Khải khen ngợi: “Nhìn không ra, đúng là rất ngon.”

Vương Nguyên cười cười, không nói gì, chuyên tâm ăn mì. Vương Tuấn Khải ăn ăn liền có chút ăn không vô nữa, anh luôn luôn không thích ăn mì nước xuông như vậy, thêm chút rau xanh nhìn thật đáng thương, có thể có mùi vị gì.

Nhưng nhìn Vương Nguyên cúi đầu, một ngụm một ngụm an tĩnh ăn, không thể hiểu được liền cảm thấy mì của Vương Nguyên ngon hơn mì ý của mình ngàn vạn lần.

Vương Tuấn Khải liếm liếm dĩa, duỗi tay đem dĩa cắm vào bát mì của Vương Nguyên, cuốn hai vòng, ở ánh mắt nghi hoặc của Vương Nguyên, đem sợi mì mềm mại nuốt vào.

Vương Tuấn Khải nhai nhai, không nói gì liền đi vào bếp, lúc đi ra cầm trong tay một cái chén nhỏ cùng một đôi đũa. Nhướng mày nhìn Vương Nguyên, rất là đúng lý hợp tình nói: “Dạ dày anh cũng không tốt, cũng thích ăn thanh đạm.”

Vương Nguyên bất đắc dĩ, đúng là đại thiếu gia khó hầu hạ, đem bát mì vừa ăn một ít đẩy cho Vương Tuấn Khải: “Ăn trước đi, tôi đi nấu tô khác.”

Thấy Vương Tuấn Khải nhìn mình, mới nhớ ra đồ mình đã ăn lại để cho người khác ăn không được tốt lắm: “Vậy anh chờ một lát, tôi nấu tô mới cho anh.”

“Không cần……” Vương Tuấn Khải có chút ngượng ngùng, để Vương Nguyên đã đói bụng muốn chết lại đi nấu là có chút không được tốt, vẫn là tiếp tục ăn mỳ ý đi, “Lần sau sẽ giúp anh nấu chứ?”

Vương Nguyên cười, đứng dậy: “Năm phút thôi, so với mì ý đơn giản hơn rất nhiều.”

Vương Tuấn Khải vừa nghe cảm giác tội lỗi lập tức biến mất, ôm tô mì của Vương Nguyên: “Vậy làm phiền em!”

Ăn xong, Vương Nguyên cũng không có buồn ngủ, thể lực được phục hồi tự nhiên tinh thần cũng sảng khoái không ít, nhìn Vương Tuấn Khải làm việc, Vương Nguyên cũng không đi ngủ.

Thư phòng của Vương Tuấn Khải có một giá sách lớn, bên trong xếp đầy các loại sách mà Vương Nguyên cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán, nhưng mà chọn chọn vẫn là tìm được một quyển cảm thấy tương đối hứng thú 《 Toàn tập điều tra án của Holmes 》.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên ngồi trên sofa, mặc áo ngủ của mình, đầu hơi cúi, an tĩnh đọc sách, mắt hạnh vốn xinh đẹp do góc độ có vẻ càng thêm đẹp.

Vương Nguyên lười biếng như vậy, làm Vương Tuấn Khải cảm giác cậu tựa như một con mèo nhỏ ưu nhã đẹp đẽ, nuôi ở nhà hẳn là lựa chọn không tồi.

Vương Tuấn Khải bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, có lẽ ban đêm làm người ta mất đi năng lực phán đoán, lắc lắc đầu làm mình thanh tỉnh một chút, tiếp tục làm việc.

Khi kim đồng hồ xẹt qua hai giờ sáng, Vương Nguyên buông sách, đi đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Còn muốn làm việc sao?”

Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, tựa hồ thời gian này với anh mà nói quá mức bình thường: “Mệt rồi sao, đi ngủ trước đi.”

Vương Nguyên lắc đầu, nhìn Vương Tuấn Khải vẫn còn một chồng văn kiện: “Cần giúp không?”

Vương Tuấn Khải do dự một chút, nhớ tới Vương Nguyên là trợ lý hành chính, đem mấy chồng báo biểu đưa cho cậu: “Đây là báo biểu một quý của công ty, đem số liệu tập hợp được không?”

Vương Nguyên tiếp nhận văn kiện gật gật đầu: “Được.”

Vương Tuấn Khải từ ngăn kéo rút ra một cái laptop mới: “Dùng cái này.”

“Được.”

“Vương Tuấn Khải……” Vương Nguyên cầm một tờ báo biểu có chút chần chờ, không biết có nên hỏi hay không.

“Hửm, làm sao vậy?” Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, săn sóc cười cười, “Mệt thì đi ngủ đi, phần còn lại giao cho anh.”

“Không phải……” Vương Nguyên lắc đầu, “Công ty con này, hình như có chút vấn đề.”

Vương Tuấn Khải vừa nghe, đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Nguyên, tiếp nhận báo biểu.

“Tôi cũng không chắc chắn, so sánh với công ty khác, số liệu xuất nhập không khác biệt quá lớn.” Vương Nguyên làm bảng biểu rất tinh tế, các hạng mục số liệu cùng phần trăm đều làm phân tích hơn nữa vẽ thêm biểu đồ.

Mấy ngày nay báo báo cáo đưa tới, Vương Tuấn Khải ở nước ngoài không có nhìn kỹ, lại cũng phát giác có chỗ không đúng, chính là đêm nay muốn tra ra rõ ràng.

“Chính là công ty này.” Vương Nguyên vừa nhắc nhở, Vương Tuấn Khải thực mau liền tìm tìm ra.

Đôi mắt tối tăm nheo lại, giỏi lắm, dám ở trước mặt Vương Tuấn Khải này gian lận, dũng khí thật đáng khen, nhưng mà khiêu khích năng lực của anh như vậy vẫn làm Vương Tuấn Khải có chút không vui.

Nhưng mà Vương Tuấn Khải rất có hứng thú nhìn Vương Nguyên, nâng cằm Vương Nguyên lên, bởi vì hai người một đứng một ngồi, tư thế quá mức ái muội, Vương Tuấn Khải kề sát mặt vào Vương Nguyên: “Đừng nói với anh, một trợ lý bình thường ở JR lại ưu tú hơn thư ký của anh.”

Vương Nguyên đẩy tay Vương Tuấn Khải ra, không để ý trả lời: “Công việc hằng ngày của tôi mà thôi.” Tránh đi ánh mắt thâm trầm của Vương Tuấn Khải, khép lại laptop đứng dậy: “Tôi mệt rồi, anh tiếp tục làm việc đi, ngủ ngon.”

Vương Nguyên mới vừa đi đến cửa thư phòng đã bị người kia từ phía sau bế lên, thanh âm gợi cảm của Vương Tuấn Khải mang theo áp lực: “Công việc tạm kết thúc, vì để cám ơn em, chúng ta…… Lại làm một lần nữa……”

“Vương Tuấn Khải!”

....

Buổi sáng tỉnh lại, Vương Tuấn Khải đã không còn ở bên cạnh, Vương Nguyên liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, đã hơn 10 giờ. Toàn thân nhức mỏi, Vương Nguyên trước nay không có trù ẻo một ai. Bây giờ cậu chân thành hy vọng Vương Tuấn Khải kia sớm lao lực mà chết. Nếu đã trễ Vương Nguyên cũng không sốt ruột, tiền chuyên cần tháng này đã cùng cậu phất tay cáo biệt, chỉ ngóng trông hai ngày này thất thần trưởng phòng sẽ không làm thịt cậu. Mặc quần áo xong, ở trong nhà Vương Tuấn Khải tìm một vòng, người đã không thấy đâu, chỉ thấy trên bàn ăn để lại một phần bữa sáng, hiển nhiên đó không phải là do vị đại thiếu gia kia làm ra. Lúc gần đi Vương Nguyên mới nhớ tới chưa mở điện thoại, rất nhiều cuộc gọi nhỡ dọa Vương Nguyên nhảy dựng, Trình Trình, Lưu Chí Hoành, trưởng phòng, còn có một số lạ, ách…… Cậu ngẫu nhiên đến trễ một chút, không cần nhiều người quan tâm như vậy chứ. Vương Nguyên nhìn dãy số xa lạ kia, trái tim không chịu khống chế điên cuồng nhảy, có phải anh ấy hay không. Buồn cười, anh ấy sao có thể gọi điện thoại cho mình, nhưng ngón tay lại không có cốt khí mà bấm gọi lại. Vương Nguyên cơ hồ có thể đoán được nghe điện thoại là nhân viên bán bảo hiểm, hoặc là người nào đó khác, chính là, ngay cả một phần vạn khả năng là anh ấy cậu đều không muốn bỏ qua.

Vài tiếng tút tút qua đi, nghe điện thoại thế nhưng đúng là cái người mà cậu đến nghĩ cũng không dám kia: “Alo, xin chào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro