70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi tốt nghiệp cao trung liền phải về Canada, thuyết phục mọi người gia tộc muốn ở lại trong nước xong đại học, chỉ là chờ mong Vương Nguyên trở về. Mà khi đó Vương Nguyên, mỗi ngày đối mặt chính là trị liệu liên miên, điện giật, thuốc, trị liệu tâm lý, ngày nào đó cậu khỏe lên, sẽ lập tức về tìm Dịch Dương Thiên Tỉ.

Một người chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán, một người gian nan hồi phục.

Nhưng cố tình, không có kết quả.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể chờ đợi bảy năm, anh là người thừa kế duy nhất của gia tộc, sự nghiệp khổng lồ không cho phép anh tùy hứng cả đời. Nếu Vương Nguyên ở đây, anh có thể dùng hết thảy thủ đoạn để Vương Nguyên danh chính ngôn thuận ở bên cạnh mình, nhưng mà Vương Nguyên không ở đây.

Chờ một người thật sự quá mệt mỏi, không phải nói một câu chờ cả đời đời liền nhẹ nhàng đi qua, đó là biết bao ngày ngày đêm dày vò từng giây từng phút, thống khổ vui sướng mọi cảm xúc đều không thể cùng người kia chia sẻ, cuối cùng đều biến thành chua xót đè ở trong lòng, nếu thật sự cả đời đều đợi không được, kia khả năng thật sự cả đời đều sẽ không nói ra được.

Sau cái đêm đem Giản Vũ Nhu coi như Vương Nguyên xong, Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự muốn từ bỏ, anh cảm thấy tâm trí mình đã bị tra tấn đến không giống người bình thường, tiếp tục bướng bỉnh như vậy, không chỉ có anh, toàn bộ JR đều sẽ xong, gia sản lớn như vậy, anh thua không nổi.

Giản Vũ Nhu rất tốt, tuy rằng Dịch Dương Thiên Tỉ không yêu cô ta, nhưng anh không thể không thừa nhận cô ta là người phụ nữ thực hoàn mỹ, nội hiền ngoại đức đem các loại quan hệ đều xử lý thực tốt, cô ta thông minh, xinh đẹp, tiến lui đúng mực, cũng có vui vẻ cùng buồn rầu. Cô ta không thiếu người theo đuổi, cũng không thiếu đàn ông ưu tú hơn Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng cô ta chỉ yêu Dịch Dương Thiên Tỉ. Cô ta vốn dĩ cũng không phải người ác độc, loại chuyện bức Vương Nguyên rời đi đời này cũng chỉ làm một lần như vậy. Bởi vì quá yêu, cho nên không từ thủ đoạn.

Tình yêu, thực đả thương người ta.

Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ không biết, anh cho rằng Giản Vũ Nhu là vô tội, bởi vì Giản Vũ Nhu có thai, không thể không phụ trách, huống hồ khi đó Vương Nguyên vẫn như cũ không có bất luận tin tức gì.

Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn kết hôn, nhưng ba anh vẫn luôn thích Giản Vũ Nhu, toàn bộ gia tộc đều thích Giản Vũ Nhu, mới vừa tiếp nhận JR Giản Vũ Nhu đã giúp đỡ anh rất nhiều, con cũng có rồi, là của anh, anh không có lý do để không kết hôn. Nói cho người khác là anh đang đợi Vương Nguyên? Chờ một người bảy năm không co ́tin tức? Vì không muốn kết hôn tìm loại lý do này không phải quá buồn cười sao?

Không kết hôn, anh chính là tên khốn.

Giản Vũ Nhu nói, anh không yêu em cũng không sao, nhưng mà em muốn danh phận, chúng ta kết hôn. Anh không được chờ người kia, không được đụng tới bất cứ thứ gì liên quan đến cậu ta, anh đồng ý với em chứ.

Anh đồng ý, lúc ấy anh cũng cho rằng tâm mình đã chết, kết quả, sau đó không hề hỏi về Vương Nguyên nữa.

KR vẫn luôn thần bí, vì bảo vệ Dịch Dương Thiên Tỉ, người thừa kế trước nay đều chưa từng công bố ra bên ngoài. Mặc dù trở thành tổng giám đốc, tất cả mọi người cũng đều cho rằng anh chỉ là một người có năng lực làm việc cho JR.

Anh không biết, Vương Nguyên cũng không biết, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mới thành hôn, Vương Nguyên liền về nước nhập chức ở JR.

Cho đến khi ngẫu nhiên một lần nhìn thấy cái tên trong danh sách nhân viên, kích động đến máu huyết quay cuồng, cảm giác cơ hồ là nháy mắt chết đi lại nháy mắt sống lại làm anh hiểu ra, anh căn bản trước nay đều không có biện pháp từ bỏ Vương Nguyên.

Nhưng mà Giản Vũ Nhu thì làm sao bây giờ, cô ta không có làm gì sai lại bị vứt bỏ sao? Huống hồ Dịch Dương Thiên Tỉ không biết nguyên nhân Vương Nguyên rời đi, cũng không biết nguyên nhân cậu trở về. Ly hôn, không có bất luận lý do gì.

Anh đáp ứng không đụng tới Vương Nguyên, mà khi người này xuất hiện, sao có thể khống chế được. Dịch Dương Thiên Tỉ muốn đi gặp cậu, biết được người kia cỡ nào vô tình vô nghĩa, có lẽ chính mình liền hết hy vọng. Lại có lẽ, biết năm đó cậu rời đi là thân bất do kỷ, chỉ cần một chút lý do, cho anh một chút nguyên nhân, anh liền ly hôn, không màng tất cả lao về phía tình yêu.

Chính là, hết thảy đều không như anh giả thiết.

Hiện tại, anh mới biết được, anh bị cuốn vào một âm mưu, bỏ qua một thời gian, sau đó liền vẫn luôn thống khổ như vậy.

Bởi vì gần đây nghỉ ngơi không tốt, cả ngày cũng chưa ăn, dạ dày co rút đau đớn khó chịu. Khi Dịch Dương Thiên Tỉ có chút chịu đựng không nổi Vương Nguyên mới nhận thấy được dị thường, Nương đỡ lấy thân thể đang dần trượt xuống của Dịch Dương Thiên Tỉ, mới phát hiện sắc mặt anh tái nhợt “Thiên Tỉ, anh làm sao vậy?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, đến hít thở không thông: “Không sao...... Bệnh cũ thôi, đỡ anh ngồi xuống một chút....."

Vương Nguyên đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ về giường, lấy hai cái gối đặt sau lưng cho anh dựa vào thoải mái một chút, lại cầm quần áo mà Dịch Dương Thiên Tỉ để ở trong WC ra, lôi ra một hộp thuốc. Lấy hai viên lại rót một cốc nước đưa cho anh. Dịch Dương Thiên Tỉ ngửa cổ nuốt xuống, hai chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng một chút, rằng vẫn rất đau nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Vương Nguyên vươn tay sờ lên sườn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, là nước mắt hay là mồ hôi cũng không rõ, tâm rất đau "Phải biết tự chăm sóc bản thân nhớ không?"

"Này xem như là cáo biệt sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy tay Vương Nguyên cười khổ rồi lại ôn nhu. Bây giờ anh mới phát hiện, Vương Nguyên ở cùng Vương Tuấn Khải mấy năm nay, anh đã hoàn toàn mất đi Vương Nguyên.

“Thiên Tỉ....." Trong lòng Vương Nguyên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu nói không nên lời.

Dịch Dương Thiên Tỉ buông tay Vương Nguyên, “Rốt cuộc cũng biết vì sao em rời đi, biết tất cả mọi chuyện, anh rất khổ sở, nhưng cũng rất vui mừng, chỉ tiếc là anh biết được quá muộn."

Dịch Dương Thiên Tỉ cụp mắt, dạ dày vẫn là rất đau, đau đến ngực cũng bắt đầu nhức nhối “Nếu biết sớm một chút, em vẫn là sẽ yêu anh, không phải người khác."

Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, người này từng khiến cậu điên cuồng đuổi theo, khi còn yêu sâu đậm chưa bao giờ nghĩ đến sẽ từ bỏ, cũng không nghĩ sẽ yêu người khác, nếu không có Vương Tuấn Khải, không biết hiện tại cậu đã thành cái dạng gì.

Cậu thật sự yêu anh ta. Vương Tuấn Khải biến mất cơ hồ gõ tỉnh Vương Nguyên, nhiều năm trước cậu mất đi Dịch Dương Thiên Tỉ, lần này tuyệt đối không thể lại mất đi Vương Tuấn Khải.

“Anh sẽ cùng Giản Vũ Nhu ly hôn, ở với ai là do Tony lựa chọn, nó ở với mẹ hay với anh, anh đều chấp nhận.” Đoạn hôn nhân này cho dù làm Dịch Dương Thiên Tỉ hối hận cỡ nào cũng vô pháp nghịch chuyển, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chỉ có thể làm đến như vậy, “Năm đó những gì cô ta làm đối với em, đối với chúng ta, anh biết xin lỗi cũng vô dụng, nhưng mà… Nguyên Nguyên, thật sự rất xin lỗi……”

“Thiên Tỉ, không trách anh. Trách em, lúc ấy quá yếu đuối……”

“Nguyên Nguyên, anh nói cho em biết một bí mật nha.” Dịch Dương Thiên Tỉ kề sát vào Vương Nguyên, trong thanh âm thâm trầm có thêm một tia bướng bỉnh, giống như khi còn niên thiếu.

“Hả?”

“Kỳ thật…… Từ sinh ra anh chính là người thừa kế của JR, chỉ là gia tộc không công bố ra bên ngoài. Bất ngờ không? Khi đó, chúng ta đều che giấu thân phận, đều cho rằng đối phương là người bình thường.”

Biểu tình của Vương Nguyên nháy mắt cứng đờ: “Là thật sao, Thiên Tỉ…… Cho nên, nếu năm đó em không rời đi……”

“Năm đó em không rời đi, dù Giản Vũ Nhu đem hết thảy nói ra, anh và em, đều sẽ không có việc gì.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, “Nếu năm đó em không rời đi, Nguyên Nguyên, nhiều năm như vậy, chúng ta khả năng vẫn luôn sẽ hạnh phúc…… Trước kia anh không tin, hiện tại thật sự có chút tin, Nguyên Nguyên, chúng ta thật đúng là có duyên không phận……”

“Thiên Tỉ…… Thực xin lỗi……”

“Đừng nói xin lỗi, anh và em suốt bao năm qua, không biết ai thiếu ai nhiều hơn. Về sau anh không nói, em cũng đừng nói nữa, được không?”

“Ừm, được.”

“Đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.” Dịch Dương Thiên Tỉ chớp chớp mắt, biểu tình yên lặng, “Nguyên Nguyên, cho dù không phải người yêu, về sau em cũng không được trốn tránh anh, chúc phúc em cùng Vương Tuấn Khải, nhưng anh vẫn yêu em như cũ. Anh sẽ không đi quấy rối em, anh ta đối với em có nửa điểm không tốt, em liền lập tức chạy về với anh, được không?”

Vương Nguyên thật mạnh gật đầu: “Ừm, Thiên Tỉ, em cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc.”

“Sẽ.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhướng mày, “Nguyên Nguyên, em hạnh phúc, anh liền rất hạnh phúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro