69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại khái chính là như vậy.” Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ ở trước mặt đã lung lay sắp đổ, “Năm đó vợ của anh ép Nguyên Nguyên ra đi, lâm vào tự kỷ thiếu chút nữa đã chết, thật vất vả chữa khỏi, khi cảm thấy mình tốt xấu gì cũng đã giống một người bình thường nên mới trở về tìm anh, anh đã cùng người phụ nữ kia kết hôn, a, còn sinh ra một đứa con trai.”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngã ngồi lên cái sô pha cạnh bàn trà, Nguyên Nguyên…… Vì sao lại như vậy…… Nguyên Nguyên…….

“Những chuyện sau này anh cũng chỉ biết được một phần, tôi đại khái có thể hiểu anh là muốn trả thù em ấy hoặc là ý đồ tha thứ cho em ấy mà không nói ra việc mình kết hôn, nhưng em ấy vẫn yêu anh như cũ.” Tim Vương Tuấn Khải đau đến như bị xé rách, vẫn tiếp tục nói, “Sau lần em ấy gây tai nạn xe kia, bệnh tình lại muốn phát tác, từ khi đó liền bắt đầu uống thuốc khống chế. Sau lại biết anh cùng Giản Vũ Nhu kết hôn, vẫn là phương thức nam khan như vậy, khi đó em ấy đã sắp không chống đỡ được rồi, nếu không đi Mỹ, liền xong.”

Không…… Không phải……

Dịch Dương Thiên Tỉ cuộn tròn trên sofa, tay chôn ở tóc nhìn không ra là biểu tình gì.

Không phải…… Nguyên Nguyên…… Không cần, anh xin em, không phải như thế……

“Mấy năm nay Nguyên Nguyên vẫn luôn trị liệu, gần đây đã khỏe lên rất nhiều, có thể hoàn toàn khỏi bệnh hay không, bác sĩ không xác định, chính em ấy lại càng không xác định……”

Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ thống khổ trong lòng sinh ra một loại khoái cảm tà ác: “Tôi đã từng nói với anh rồi, người thống khổ không phải chỉ có một mình anh. Nhưng mà, không thể trách anh, những gì Nguyên Nguyên làm vì anh, anh cũng không biết.”

Lý trí Dịch Dương Thiên Tỉ sụp đổ, cùng với hồi ức mười mấy năm bị Vương Tuấn Khải từng câu từng chữ vạch trần chân tướng phá thành mảnh nhỏ, anh không biết, anh hận chính mình không biết, anh hận chính mình quả thực chính là tên khốn nạn nhất trên đời.

Anh thế nhưng cùng Giản Vũ Nhu kết hôn, sinh con, còn tùy ý Giản Vũ Nhu vũ nhục thương tổn Vương Nguyên như vậy......

Dạ dày Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu run rẩy, bước nhanh vào toilet đóng cửa lại liền bắt đầu kịch liệt nôn mửa. Một ngày không có ăn cơm vốn dĩ nôn không ra cái gì, ngay từ đầu là nước, sau lại là chất lỏng hồng hồng.

Vương Tuấn Khải nghe tiếng nôn mửa bên trong, rồi sau đó là tiếng khóc áp lực thống khổ.

Vương Tuấn Khải cười cười, phản ứng ở trong dự kiến của anh ta, này đó, cũng đủ làm anh ta hết thảy phấn đấu quên mình đi yêu Vương Nguyên. Vậy là đủ rồi.

Không muốn thừa nhận cũng không được, khả năng anh ta thật sự không có cơ hội.

Vương Tuấn Khải có chút thống khoái, như vậy mất đi Vương Nguyên, còn rất quang vinh.

Tiếng đập cửa vang lên làm Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc, hiện tại là ba giờ sáng, loại khách sạn nhỏ này mà cũng có loại gái kia sao.

Vương Tuấn Khải không quá để ý, Dịch Dương Thiên Tỉ còn ở trong toilet, nếu một cô gái quyến rũ đi vào, cái cảnh tượng kia thật là không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng tiếng đập cửa vẫn luôn không ngừng, càng ngày càng gấp khiến cho Vương Tuấn Khải có chút bực bội.

Vương Tuấn Khải cười khổ, cô gái à, chúng tôi là hai thằng gay, đang tranh đoạt người yêu, thật sự không cần phục vụ.

Vương Tuấn Khải đi ra cửa, muốn mau chóng làm người ngoài cửa rời đi, lễ phép hỏi: "Ai vậy?"

Căn bản không phải là cô gái nào, thanh âm quen thuộc của Vương Nguyên từ ngoài cửa vang lên, mang theo hoảng loạn cùng nôn nóng: "Tiểu Khải...... Tiểu Khải...... Là anh sao? Xin hỏi..."

Vương Tuấn Khải đột nhiên mở cửa ra, ngoài cửa Vương Nguyên mặc bộ đồ bệnh viện mỏng manh, tóc tai hỗn độn, trên cổ còn có máu bầm dọa người, môi bị đông lạnh có chút trắng bệch, cả người không xong.

"Tiểu Khải......" Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền khóc lên, tìm cả đêm, rốt cuộc tìm được rồi......

"Nguyên Nguyên..."

Vương Tuấn Khải một phen đem Vương Nguyên ôm vào phòng đóng cửa lại, thân thể trong lòng ngực lạnh lợi hại, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên cũng có thể cảm giác được lạnh lẽo, Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm người trong lòng ngực.

Có lẽ... Đây là lần cuối cùng ôm em, Nguyên Nguyên.

Vương Tuấn Khải hốc mắt có chút ướt, đè ép áp thanh âm không nghĩ làm Vương Nguyên nghe ra chút gì dị thường: "Như thế nào tìm tới nơi này..."

Vương Nguyên ngoan ngoãn súc ở trong ngực Vương Tuấn Khải, trên đường còn không cảm thấy, hiện tại thật là lạnh đến hỏng rồi: "Tìm thật nhiều nơi đều không có thấy anh, nhà anh, nhà em, công ty, nhà Chu Thanh, bờ biển em cũng đi......"

"Ngốc muốn chết." Vương Nguyên nói một câu Vương Tuấn Khải liền ôm chặt cậu thêm một phân, dán ở bên tai Vương Nguyên nhẹ nhàng trách cứ, "Bờ biển lạnh như vậy, mặc ít thế này bị lạnh chết thì làm sao bây giờ, khuya như vậy lại chỉ có một mình em thì phải làm sao, về sau không được như vậy nữa!"

"Cuối cùng em nhờ ca ca, điều tra được anh đang ở chỗ này." Vương Nguyên hai tay dùng sức ôm Vương Tuấn Khải, tâm rốt cuộc cảm thấy an toàn, "Tiểu Khải em tìm không thấy anh em rất sợ hãi, Tiểu Khải, thực xin lỗi, em sợ anh tức giận...... Về sau anh đừng như vậy được không, đừng......"

Thanh âm trong WC rốt cuộc bị Vương Nguyên chú ý tới, tâm tình chợt lạnh đi, chậm rãi đẩy Vương Tuấn Khải ra, khô khốc mở miệng: "Tiểu Khải, ở đây...... Còn có ai......"

Vương Tuấn Khải có chút buồn cười tâm lại cắt đau. Vương Tuấn Khải cười xoa xoa đầu Vương Nguyên, biểu tình cực kỳ sủng nịch, Vương Tuấn Khải không nghĩ tới cuối cùng lúc rời đi chính mình sẽ là bộ dáng ôn nhu như vậy.

Nguyên Nguyên, anh yêu em, cho nên muốn liều mạng cướp em đi, nhưng mà vì anh quá yêu em, cho nên cam tâm tình nguyện đem em trả cho người kia.

"Nguyên Nguyên, đừng suy nghĩ vớ vẩn, em biết lòng anh chỉ có em mà." Vương Tuấn Khải cười xấu xa, cuối cùng vẫn là muốn giải thích một chút, tiện đà lại ôn nhu lên, "Đi xem đi, bên trong là ai."

Vương Tuấn Khải đi rồi, Vương Nguyên một mình đứng ở cửa toilet, không dám mở cửa, hôm nay phát sinh hết thảy làm cậu thực loạn, cậu không biết nên đối mặt với người bên trong như thế nào.

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết Vương Nguyên tới, hỗn độn tiếng nước làm anh nghe không được bên ngoài đã xảy ra cái gì, cũng vô lực bận tâm.

Mấy năm nay Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn tự khâu vá trái tim suy yếu của mình, không xong, nhưng vẫn cẩn thận không cho nó hỏng mất. Anh có trách nhiệm của chính mình, gia tộc, sự nghiệp, gia đình, đàn ông rốt cuộc vẫn là không thể vì tình yêu trở nên suy sút, như vậy thực buồn cười, ít nhất anh vẫn luôn tự nhủ với mình như vậy.

Nhưng lời Vương Tuấn Khải nói giống một con dao lạnh lẽo cắm vào trái tim anh, tùy ý nó chà đạp, giãy giụa tìm đường sống đều không được.

Giản Vũ Nhu, khi Vương Nguyên đi rồi vẫn luôn ở bên người anh. Anh vẫn luôn cho rằng cô ta là một cô gái kiên cường thiện lương, anh chưa từng trách cô ta, rốt cuộc chờ một người có bao nhiêu dày vò anh là người rõ ràng nhất.

Nhưng vì sao lại là như thế này.

Là cô ta bức Vương Nguyên rời đi, thậm chí suýt nữa gián tiếp giết Vương Nguyên.

Mà anh đã làm cái gì, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy tội của mình là không thể tha thứ, cưới người đã thương tổn người mà mình yêu sâu đậm, còn có con trai. Anh còn vẫn luôn hận Vương Nguyên, anh có tư cách gì chứ, có tư cách gì a!

Nguyên Nguyên, nhiều năm như vậy, xin lỗi bao nhiêu lần anh cũng không bù đắp nổi cho em.

Khi Vương Nguyên rốt cuộc muốn đẩy cửa vào, thực ăn ý cửa cũng từ bên trong mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mười hai năm, từ thiếu niên mười bảy tuổi bừng tỉnh liền biến thành đàn ông trưởng thành, ngắm nhìn bao nhiêu phong cảnh gặp gỡ bao nhiêu người, là tương đồng hoặc là bất đồng, chính là, không còn có cùng nhau trải qua.

Không nghĩ tới Vương Nguyên lại ở chỗ này, cảm xúc mới vừa thu thập tốt một chút vừa nhìn thấy Vương Nguyên Dịch Dương Thiên Tỉ cơ hồ vô pháp khống chế.

"Nguyên Nguyên......" Dịch Dương Thiên Tỉ nghẹn ngào kêu Vương Nguyên, thanh âm run run, nóng bỏng nước mắt tràn bờ mi, không muốn để Vương Nguyên nhìn thấy mình khóc, nhưng nhịn không được, một bàn tay che lại đôi mắt, rầu rĩ run rẩy.

Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự không phải một người dễ khóc, anh lãnh khốc bình tĩnh thậm chí cho người ta cảm giác không có tình cảm gì, chỉ duy nhất vì Vương Nguyên.

"Ừm, Thiên Tỉ....." Vương Nguyên trước mắt cũng nháy mắt mơ hồ, duỗi tay đem Dịch Dương Thiên Tỉ ôm chầm lấy.

Đầu Dịch Dương Thiên Tỉ dựa vào vai Vương Nguyên, người đàn ông so với Vương Nguyên còn cao hơn một cái đầu đang khóc giống như một đứa trẻ cần bảo hộ, Dịch Dương Thiên Tỉ tựa hồ trở lại năm mười bảy tuổi, đem mọi sự yếu ớt toàn bộ phô trước mặt Vương Nguyên.

Khóc không thành tiếng.

Chân tướng chân chính bị vạch trần mang theo máu tươi cùng vết sẹo xấu xí, quá lâu, quá nhiều chuyện bị vùi lấp, lâu đến mức nơi đó cỏ dại đã mọc thành cụm, một mảnh hoang vắng.

Chúng ta đã từng yêu nhau đến như vậy, yêu đến toàn thế giới đều phải mù mắt, yêu đến cho rằng sẽ vẫn luôn có thể ấm áp vui sướng như vậy, yêu đến mù quáng xem nhẹ những người khác có thể sẽ mang đến thương tổn...

Nguyên Nguyên, anh không biết, anh đều chưa từng biết.

Khi Dịch Dương Thiên Tỉ ngã gãy chân ngồi chờ Vương Nguyên một đêm, ở bên kia địa cầu Vương Nguyên đã bị bệnh kén ăn kề bên bờ vực tử vong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro