Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc gọi của Sojung.

Dawon đang phải tạm dừng hoạt động hai tháng, để cố vượt qua giai đoạn khủng hoảng và chuẩn bị (tinh thần lẫn thể chất) để trở lại hoạt động với nhóm. Giai đoạn hậu khủng hoảng còn tốt hơn giai đoạn khủng hoảng rất nhiều, nhưng giai đoạn này đi kèm với những mối lo lắng của chính nó như: Sự phục hồi hoàn toàn trông như thế nào? Cô nên tự thúc đẩy mình đến mức nào? Nếu cô không đủ cố gắng, liệu cả nhóm và thế giới có thể tiếp tục mà không có cô hay không?

Các cô gái đã cố gắng hết sức để xoa dịu nỗi sợ hãi đó, luôn kể mọi chuyện với cô mà không đòi hỏi bất kì sự đáp lại nào. Có nghĩa là cô đã nói chuyện với họ qua tin nhắn: văn bản hoặc ghi âm, đôi khi là video, nhưng không có gì tốt bằng việc ngay lập tức có một cuộc trò chuyện thực sự.

Cho đến khi Sojung gọi.

Ngón tay run nhè nhẹ, Dawon với lấy điện thoại của cô.

"Xin chào?"

"Dawon! Hi!"

Nếu nói đây là một bản nhạc, thì giọng nói của Sojung là tiền cảnh, là giai điệu êm dịu, và tiếp đến là những lớp âm thanh hỗn loạn phát ra từ đầu dây bên kia. Dawon không thể nghe thấy rõ ràng nhưng đầu cô có thể tự tạo nên bối cảnh đó: Soobin và Hyunjung, gây gỗ như nước với lửa; Juyeon và Jiyeon, vui tươi và hay trêu chọc; Dayoung, áp đảo 99ers khác về âm lượng và sự nhiệt tình.

Hàng tá ký ức buồn vui lẫn lộn bao bọc lấy cô. Cô có thể hình dung tất cả – ngay cả Luda, đang đắm chìm với điện thoại của mình ở một góc, như thể cô đang trải nghiệm các mảng màu trong khoảng trống của bức chân dung bằng âm thanh.

"Em đây. Chuyện gì vậy?"

"Công ty đã nói với em về chuyện – dừng lại đi! Chị đang cố gắng nói chuyện ở đây đấy!" Giọng của Sojung bị ngắt đi, và khi nó trở lại thì nền âm thanh đã trầm lắng hơn. "Xin lỗi về điều đó nhé. Công ty có đề cập đến chuyến đi biển này trong vài tuần nữa không? Một phần là chương trình thực tế, một phần là kỳ nghỉ?"

"Ừm, nghe quen quen."

Đây là một trong những lựa chọn cho sự trở lại của cô. Công ty đang đưa ra các lựa chọn lần này, điều đó cũng tốt nhưng cũng có nghĩa là cô phải đưa ra quyết định – và phải chịu trách nhiệm nếu như cô chọn sai.

Sojung cũng biết điều đó.

"Em không cần phải đến. Không phải là bọn chị không muốn em đến! Mọi người rất muốn em trở lại, và chuyến đi này sẽ rất thú vị và chi phí thì thấp, và em thậm chí sẽ không nhất thiết phải xuất hiện trước máy quay nếu em không muốn. Chỉ là, công ty đang bắt đầu lên kế hoạch và chị nghĩ mình nên là người hỏi em về nó. Nếu em đã sẵn sàng. Ý chị là em không cần phải như vậy. Nhưng trong trường hợp là em muốn cơ."

"Đó là một kiểu nói lan man ấn tượng đấy."

"Chị đang cố để trở thành một leader tốt mà! Em không nên cảm thấy áp lực nhưng mà tất cả mọi người đều rất nhớ em, và..."

Dawon mỉm cười khi Sojung tiếp tục nói, không bao giờ dừng nói lời này trong khi cô ấy có thể sử dụng cả tá câu khác để thay thế. Thật quen thuộc, những mối quan hệ thân thiết và nghiêm túc mà cô luôn muốn trò chuyện, và nó càng củng cố quyết định của Dawon.

"Em sẽ đến."

"Tuyệt vời! Em muốn ở cùng phòng với ai? Mọi người đã đồng ý rằng em nên được lựa chọn đầu tiên."

"Ồ, chỉ cần để em ở bất cứ phòng nào cũng được."

"Dawon. Em phải lựa chọn."

"Em không muốn làm phiền như vậy đâu."

"Không đời nào. Mọi người sẽ rất vui khi thấy em mà."

Cô biết Sojung nói vậy là có ý tốt. Tuy nhiên, nỗi lo lắng cứa vào lồng ngực của Dawon, báo trước cái giá phải trả cho sự trở lại của mình. Cô đã sẵn sàng để quay trở lại – hoặc sẵn sàng rời khỏi nhà bố mẹ cô, phải loại bỏ tất cả những yếu tố gây áp lực, điều mà khiến cô tạm dừng hoạt động trong thời gian qua. Nhưng cô ghét thấy sự kiện trở lại dành cho cô sẽ trở nên như thế nào, mọi người sẽ tập trung vào mình như thế nào. Giá như cô có thể quay trở lại cuộc sống mà cô đã bỏ đi một cách suôn sẻ, mà không cần phải phô trương, hay phải giải thích tại sao cô trở nên không thể thích nghi được hoặc cô đang cố gắng phục hồi bản thân như thế nào kể từ khi đó.

"Em vẫn phải chọn đó." Sojung lặp lại.

"Được rồi. Luda."

Đây là lựa chọn yên tĩnh nhất, là điều khiến cô cảm thấy ít giống như một sự áp đặt nhất. Bởi họ đã là bạn cùng phòng nhiều năm qua, việc chia sẻ không gian với Luda quen thuộc như hơi thở vậy.

"Tốt." Có tiếng la hét trong cuộc gọi. "Này, chị phải đi rồi nhưng chúng ta sẽ nói chuyện sớm thôi, ok?"

;;

Sau nhiều lần nhắn tin trong nhiều nhóm trò chuyện, kế hoạch đã được thống nhất: Dawon sẽ đến vào nửa sau của chuyến đi biển, như một cuộc khởi động thử để tái hòa nhập hoàn toàn. Khoảng hơn ba ngày hoặc ít hơn vì thời gian không dự kiến trước – họ có ý định tự quay phim về việc tận hưởng kì nghỉ trong suốt cả ngày và có thể làm bất cứ điều gì họ muốn vào ban đêm.

Đó là một thỏa thuận khá tốt, theo suy nghĩ của Dawon. Chỉ việc chơi trong khi hầu như không phải làm việc gì. Tuy nhiên, khi cô hỏi tại sao công ty lại đồng ý cho nhóm làm vậy, tất cả mọi người đều trả lời đó là bởi vì Soobin đã tham gia làm PowerPoint khi các staff lên lịch trình.

Vì đi du lịch một mình, cô phải gặp những người khác. Có những khía cạnh tốt đẹp đối với điều này: ẩn danh ở sân bay và những khía cạnh kém đẹp đẽ hơn như là: trên máy bay, cô ngồi cạnh một em bé, người hoàn toàn không thích trải nghiệm khi bay ở độ cao 36.000 feet. Và tai cô ù đi vì tiếng hét của nhóc đó khi họ đang hạ cánh.

Sự vắng mặt của các cô gái khiến cho không khí trong xe trở nên nặng nề, khiến cô không thể làm gì khác ngoài việc suy nghĩ vẫn vơ. Đầu gối của cô nảy lên vì lo lắng và mặc dù đó là điều tốt, nhưng việc chờ đợi thật đáng sợ, cảm giác giống như điều tồi tệ sắp xảy ra đến mức cô đã đếm từng nhịp thở chậm, đều đặn của mình cho đến khi cô cần phải thư giãn cơ thể để tránh phát hoảng. Cuộc sống nghỉ ngơi vừa qua khá là phẳng lặng, thiếu vắng những kích thích kịch tính trong KTX, và sau một thời gian dài ở trạng thái tạm ngừng hoạt động, Dawon phải tự nhắc nhở bản thân rằng trạng thái thờ ơ không phải là mục tiêu cô muốn. Một trong những điều khó nhất khi phục hồi chính là: Loại bỏ đi cảm xúc tồi tệ, không quan tâm và cố gắng liên kết với các loại cảm xúc khác nữa.

Cuối cùng, ngôi nhà xuất hiện trong tầm nhìn. Nó nằm cách xa bãi biển và một con đường lái xe dài, quanh co giúp cô có thời gian để thưởng thức màu xanh nguyên sơ ở đường chân trời và những ngọn núi nhô lên phía sau ngôi nhà. Toàn bộ khung cảnh là một giấc mơ đẹp đẽ hơn cả mong đợi của một du khách, nhưng Dawon đã tập trung vào những bóng người rải rác xung quanh bãi cỏ.

Là các cô gái của cô, đang đợi cô đến.

Juyeon chạy ra xe trước tiên. Cô ấy vứt chiếc bánh rán bơm hơi mà cô ấy đã thổi phồng lên rồi lao về phía trước và hét tên Dawon. Đây là một hành động đáng yêu nhưng không phải là một hành động tuyệt vời để sống sót, và may mắn là, người lái xe đã kịp phanh lại trước khi Juyeon và chiếc xe va chạm nhau. Cô ấy rơi nước mắt mở cửa và kéo Dawon ra ngoài, xoay cô vòng vòng với động tác nửa ôm, nửa nhảy.

Dawon cười, ôm lấy đứa em gái thân yêu của mình. Điều này thì hơi quá đối với cô, nhưng Juyeon luôn làm như thế kể cả những ngày bình thường.

Những người còn lại xếp hàng để ôm cô sau đó, những lời chào phản ánh tính cách của họ. Yeonjung nắm tay cô kể lại một cách hào hứng về việc họ đã nhìn thấy cá heo ngày hôm qua như thế nào; Hyunjung vỗ lưng cô, vĩnh viễn khó xử như vậy, và sau đó chị ấy bỏ chạy để xô ngã Sojung, như thể chị ấy phải cân bằng cảm xúc chân thành với một chút bạo lực thông thường thì mới được.

Luda đến sau cùng, lùi lại cho đến khi những người khác đã đi hết. Nụ cười của cô ấy mở rộng nhưng lại dao động, giống như là cô ấy đang cố nén nước mắt, và Dawon cảm thấy vui mừng lẫn ích kỉ vì cảnh tượng đó chỉ dành cho mỗi cô.

Những khoảnh khắc đẹp nhất của họ luôn xảy ra ở ngoài khung hình, khi những người khác đã tập trung ở nơi khác.

"Xin chào," Luda nói.

"Xin chào," Dawon nói lại, và sau đó Luda đang trong vòng tay của cô.

Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, đột ngột và rõ ràng như một tia sét, vì cô nhớ mọi người nhưng Luda là người cô nhớ nhiều nhất. Không được gặp mặt người thật, Luda trong trí nhớ cô thu hẹp lại thành: Tin nhắn của cô ấy không chiếm nhiều không gian trong các cuộc trò chuyện nhóm, bị áp đảo bởi các thành viên và cô ấy cũng không phải là kiểu người sẽ gửi những tin nhắn về những thứ nhỏ nhặt như chi tiết một ngày của cô ấy.

Hoặc thậm chí là cái sự kiện như thế này: Khi Dawon rời đi, Luda và Hyunjung đã quen nhau. Bây giờ thì không còn nữa, và lý do duy nhất Dawon biết chuyện đó là vì một tin nhắn khó hiểu "Mọi người có thể kiểm tra xem em ấy có ổn không nếu mọi người cảm thấy sẵn sàng với việc đó" mà Hyunjung đã gửi cho tất cả mọi người.

Hyunjung, người gần như không thể nhìn thẳng vào mắt Dawon mà không nổi mề đay.

Luda ôm thật lâu, giống như cô ấy đang cố gắng bù đắp cho tất cả những gì cô ấy không nói trong thời gian qua.

"Nào, để tớ chỉ phòng cho cậu."

Cô ấy dẫn Dawon vào nhà, cứ vài bước lại quay đầu nhìn cô.

"Tớ sẽ không biến mất đâu."

"Đã nhiều tháng trôi qua rồi. Cậu vẫn chưa cảm thấy đây là sự thật sao."

Biết rằng sẽ không có phản hồi lại nên Dawon đi vào trong im lặng, bước vào một phòng khách lớn, rộng rãi với những chiếc ghế dài (và có chút lộn xộn - Juyeon chắc hẳn đang đi nghỉ cũng để tránh khỏi sự cằn nhằn của bố mẹ). Phòng của họ ở cuối hành lang, và cửa mở ra để lộ hai chiếc giường đôi có trải hoa văn hình sao biển.

"Giường của cậu sẽ có ánh nắng vào buổi sáng sớm đấy." Luda nói. "Hãy vui vẻ với điều đó đi, tớ sẽ không nhường giường của tớ đâu."

Mọi dấu vết tình cảm khi nãy đều biến mất - Luda thật đẹp đẽ một cách tàn nhẫn trong sự thiếu thốn lòng thương hại của cô. Cảm giác như đang ở nhà vậy nên Dawon đánh rơi túi xách của mình và ôm chầm lấy Luda, cô vòng tay ôm lấy cô gái bên cạnh và buông ra trước khi cô ấy có cơ hội phản đối. Một cái ôm đoàn tụ là một chuyện, còn cái này dành cho cách đối xử của Luda với việc thể hiện tình cảm bằng sự khoan dung miễn cưỡng của cô ấy.

Và dĩ nhiên, cô ấy nhìn Dawon một cách khó hiểu.

"Cái ôm này để làm gì?"

"Tớ đã quên mất cậu thẳng thừng như thế nào."

"Đồ kì cục."

"Cậu cũng vậy mà."

"Thế là hòa nhé."

;;

Các cô gái quyết định tổ chức một bữa tiệc tối để mừng Dawon trở lại.

Dayoung trình bày ý tưởng cho bữa tiệc; Yeonjung lặp lại nó và mọi người ngay lập tức đồng ý. Khi điều đó xảy ra, Dawon giữ im lặng. Cô không muốn những sự kiện như thế này, nhưng cô sẽ không lấy đi niềm vui của những người khác bởi vì nếu việc này xảy ra, thì còn có những thứ tồi tệ hơn cả thức ăn nữa.

Họ chia thành các nhóm để chuẩn bị, mỗi nhóm tự hoàn thành nhiệm vụ của mình: Đồ ăn, thức uống và trang trí.

Dawon là người duy nhất còn lại chưa được phân công.

"Còn em thì làm gì đây?"

"Cứ nghỉ ngơi thôi," Sojung nói. "Đây là bữa tiệc của em và em đã mất cả ngày trời để đến đây rồi. Tận hưởng nơi này trong khi đó mọi người sẽ làm xong thôi."

Đó là một lời đề nghị đủ hợp lý – những người khác đã tận hưởng bãi biển còn Dawon thì vẫn chưa, và việc trang trí những ánh đèn lấp lánh cũng không yêu cầu phải có 4 người mới làm được. Nhưng nếu Dawon trở lại, cô muốn bản thân thực sự trở lại, để mang theo gánh nặng của mình thay vì đứng đó trong khi mọi người phục vụ cho cô.

Họ từng nghĩ cô là người đáng tin cậy, vững vàng. Bây giờ tất cả những gì cô được tin tưởng chỉ là nghỉ ngơi.

"Sao em không ở lại với Dawon và bọn em có thể kiểm tra nhà bếp nhỉ," Yeoreum nói. "Tìm tất cả những thứ chúng ta cần để nấu nướng sau đó."

"Nhưng," Sojung bắt đầu nói, trong khi đó Jiyeon đã gật đầu đồng ý.

"Ý tưởng này được đấy."

Sojung bĩu môi.

"Tốt thôi. Hãy tự mình lựa chọn, ai mà cần phải nghe chị nói chứ."

"Nào nào, leader hùng mạnh. Chúng ta cần chuyên môn của cậu để chọn rượu đấy."

Jiyeon kéo mọi người về phía cửa, và kéo Sojung càu nhàu theo mình. Ngay trước khi họ đi qua, cô ấy vỗ nhẹ vào má Sojung với một cái chạm thật nhẹ nhàng như một thói quen.

Mọi chuyện đã khác rồi, kể từ hai tháng trước.

Hai tháng không hề nhiều trong cuộc đời hoặc thậm chí là cả một sự nghiệp kéo dài bảy năm bị cuốn theo bạn bè trong một mê cung kỳ lạ, phụ thuộc lẫn nhau giữa công việc và cuộc sống. Tuy nhiên, Dawon bắt đầu nhận ra, hai tháng là khoảng thời gian rất dài khi nó là hai tháng cuối cùng – khi cô không thể phát hiện ra những sự thay đổi chậm chạp mà tinh tế đã được tích lũy dần từ những người mà cô biết rõ nhất.

"Họ lại làm vậy ngay bây giờ," Yeoreum nói, khi đọc được vẻ ngạc nhiên của Dawon. "Em biết thật kỳ lạ. Em cố gắng giả vờ như nó không xảy ra."

"Họ đang quen nhau à?"

Yeoreum nhún vai.

"Hyunjung bước vào và thấy họ hôn nhau, chị ấy chạy ra rồi hét lên và bọn em cố gắng cấm họ thể hiện tình cảm quá mức. Lúc đó họ chỉ mới hôn má thôi đó. Em nghĩ khi nãy Jiyeon làm vậy là vì bọn em đã nói với chị ấy là không được làm thế."

Dawon cắn môi và nở nụ cười. Nghe có vẻ Jiyeon sẽ làm vậy thật.

"Có bất kì việc quan trọng nào khác mà chị đã bỏ lỡ không?"

"Ừm, chị biết về cuộc chia tay rồi. Phải không?"

Yeoreum trở nên hoảng sợ, giống như cô ấy nghĩ mình phải giải thích về khúc mắc giữa Luda và Hyunjung.

"Chị biết."

"Ok, tốt rồi. Đó không phải là siêu chấn thương hay bất cứ điều gì đâu – Cả hai đều có vẻ hạnh phúc hơn bây giờ. Chỉ là hơi rắc rối trong một thời gian thôi."

"Được rồi."

Dawon muốn hỏi thêm. Rõ ràng là có những điều cô nên biết ở đây, ngoài sự thật là một cuộc chia tay đã xảy ra. Những điều mà mọi người, ngoại trừ Luda, cho rằng cô đã biết.

Nhưng thay vào đó, cô cúi xuống để kiểm tra một ngăn tủ bếp.

"Ồ nhìn kìa, có một chiếc máy xay sinh tố."

"Tuyệt! Chúng ta có thể sử dụng nó."

;;

Sau khi họ lục soát xong nhà bếp, Dawon đi bơi.

Cô bơi vào mỗi buổi sáng khi có thể, và cơ thể của cô tiếp nhận lại sự quen thuộc đó. Tất nhiên, đại dương khác với hồ bơi: Vì khá khó để duy trì kiểu bơi của cô khi mà sóng biển khá mạnh, và cô phải để mắt đến xung quanh để đảm bảo cơn sóng không cuốn cô trôi quá xa bờ. 

Nhưng bờ vai rám nắng của cô cũng vậy, đó là tác phẩm hoàn hảo cùng với cơ bắp đã được tập luyện rất lâu.

Khi cô bơi dọc theo chiều dài của bãi biển và ngược lại, cô lên bờ để ngắm cảnh. Đầu tiên là nhìn vào ngôi nhà và sau đó là đại dương, một bức tranh rộng lớn đáng chiêm ngưỡng.

Khi cô ngắm nhìn, cô cũng đếm nhịp đập của trái tim mình – là một bài kiểm tra về sự sẵn sàng ở đây của cô.

Nói một cách chủ quan thì có quá nhiều lo lắng, một trải nghiệm mà bản thân chống lại sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng trái tim của Dawon đã luôn bộc lộ về chính con người cô: Khi sự lo lắng của cô lên đến mức tồi tệ nhất, nhịp tim của cô sẽ báo động. Nó sẽ đập thình thịch bất chợt, và khi cô đếm thì sẽ mất một thời gian dài để từ mức độ cao trở lại về nhịp độ nghỉ ngơi bình thường của mình. Nó thiếu khả năng phục hồi, giống như cô – căng thẳng đến mức gần như vỡ vụn.

Ngày hôm nay, sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, cô đếm được 60 nhịp một phút. Chính xác thì nó nên như vậy.

Ít nhất là trong thời điểm này, cô khá chắc chắn rằng bản thân mình vẫn thấy ổn.

;;

Mọi người quay lại khi Dawon bước ra khỏi phòng tắm. Phòng tắm ngoài trời, với gió, sóng và hương vị mặn của muối biển hòa quyện vào không khí.

"Em cũng muốn bơi," Dayoung nói, than vãn về việc lúc nãy bản thân đã bỏ lỡ.

Dawon gỡ khăn tắm ra khỏi tóc.

"Chị lại đi với em nhé."

Vì vậy, họ cùng với những người khác lướt sóng khi một chiếc máy ảnh (chống thấm nước) lướt qua. Ai đó chỉ vào Dawon để quay một phân đoạn "chào mừng trở lại" và cô thấy mình đỏ mặt và như bị trói lưỡi, che giấu khuôn mặt sau bàn tay. Cô chưa bao giờ xuất sắc trong phần công việc này nhưng thật khó xử khi nhìn chằm chằm vào ống kính sau khi phá vỡ thói quen này, và cô nói vấp váp một số câu cảm nghĩ cho đến khi Sojung và Soobin giải cứu cô bằng cuộc chiến dưới nước. Máy quay quay về phía họ khi Soobin kéo ngã Sojung xuống làn sóng, và Dawon thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, cô nhận thấy rằng Luda đã biến mất. Ở cùng với Hyunjung trên hiên nhà, nằm trên những chiếc ghế dài dưới bóng râm.

Khung cảnh có vẻ đẹp và suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn tham gia cùng. Giây thứ hai thì cô tự hỏi liệu mình có đang quấy rầy họ hay không.

Họ trông có vẻ thoải mái, không thân mật, nhưng Hyunjung là một người kỳ quặc đến mức cô khó giải thích được. Với cùng một biểu hiện như vậy, có lẽ bây giờ chị ấy có thể đang cầu hôn hoặc hỏi họ sẽ ăn gì vào bữa tối và điều cuối cùng Dawon nghĩ đến là một kịch bản quay lại với nhau.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Luda vẫy vẫy cánh tay. Thật quá đáng để bỏ qua lời mời đó nên Dawon tiến về phía họ, sẵn sàng cam chịu bất cứ điều gì kỳ lạ đang chờ đợi mình. Trong thâm tâm, cô tự hỏi tại sao bây giờ cô lại lo lắng về sự kỳ lạ này – tại sao việc ngồi xuống với họ khi họ không phải là một cặp lại kỳ lạ hơn so với lúc trước.

Dù vậy thì khi cô đi tới, mọi chuyện vẫn ổn. Cả hai đều chào hỏi và sau đó quay lại những gì họ đang làm (một giấc ngủ ngắn cho Hyunjung, một tập thơ cho Luda). Dawon lấy một cuốn tiểu thuyết từ kệ sách 'beach reads' của ngôi nhà và bắt đầu nằm trên ghế, tận hưởng sự yên tĩnh cùng nhau.

Sau đó, một tiếng hét phát ra từ mặt nước.

Dawon đưa mắt nhìn sang. Có một trận chọi gà đang diễn ra, Jiyeon và Juyeon vừa hạ gục Soobin và Sojung.

"Sao mà chị dám hạ gục em hả!" Soobin phàn nàn khi Jiyeon chuẩn bị từ trên vai của Juyeon.

"Đó là cách duy nhất để chị ấy có thể cao lên", Luda nói. Có lẽ giọng cô ấy hơi ồn ào, bởi vì Jiyeon đã để mắt đến họ.

"Đến chiến đấu với bọn này nào!"

"No, thanks!" Dawon đáp lại, cô vẫn hài lòng với cuốn sách đang đọc dở và ánh nắng mặt trời sưởi ấm các ngón chân của cô.

"Ahh, em đã thực sự đánh mất tính cạnh tranh của mình trong khi nghỉ ngơi mấy tháng như vậy sao. Xấu hổ quá đi mất."

Dawon đảo mắt. Sau đó thở mạnh khi Luda cười khúc khích.

"Vì lời nói đó, chúng ta sẽ chiến với bọn họ."

"Ok!"

Khi họ đến "chiến trường", Yeonjung xuất hiện với máy quay, tường thuật lại "trận đấu thế kỷ" sắp diễn ra. Dawon nhấc Luda lên vai, hai tay ôm lấy đùi cô ấy.

"Chị sẵn sàng chưa?" Juyeon nói, ánh mắt săn mồi sáng lên trong mắt cô ấy.

"Sẵn sàng trước cả em rồi."

"Fight!" Yeonjung hét lên, và Jiyeon phóng mình về phía Luda như thể "trò chơi thân thiện" thật ra là trò "chiến cho đến chết."

Luda hét lên và mặc dù Dawon cố gắng giữ cho cô ấy ổn định, cả hai đều ngập ở dưới nước trong vài giây. Bị đánh bại một cách triệt để, một cách đáng xấu hổ.

Khi họ trồi lên khỏi mặt nước, Luda bám vào cổ Dawon, ho ra nước. Làm kích thích suy nghĩ muốn đánh bại họ của Dawon.

"Cậu ổn chứ?"

Luda lại ho, cau mày và đáng yêu.

"Tớ muốn thắng."

Ngay lúc này, Dawon nghĩ đến vị trí của họ: Luda bám lên người của cô như gấu Koala, hai chân kẹp ở eo và hai tay ôm lấy vai của cô. Đây là một sự tiếp xúc thân mật hơn bình thường họ hay làm – sự gần gũi của họ thể hiện qua cách nói chuyện và cử động, chứ không phải là sự tiếp xúc giữa da thịt. Không phải Dawon ghét skinship. Thực sự thì ngược lại, nhưng cô chưa bao giờ quá ham muốn xa hoa đến mức nghĩ rằng cô nên lấy đi bất cứ thứ gì từ Luda.

Phải nói rằng, thật bất ngờ khi Luda không tránh né. Ngón tay của cô ấy lần theo gáy Dawon, theo đường sống lưng của cô với sự tò mò, cử chỉ nhẹ nhàng đến mức người khác có thể gọi đó là một cái vuốt ve thân mật.

Dawon rùng mình. Có cảm giác rằng thế giới này đã thay đổi khi cô vắng mặt, đã viết lại những quy luật mà cô từng biết.

"Hey, những kẻ thua cuộc," Jiyeon chế nhạo, và thực tế quay trở lại. "Muốn bị đánh nữa không?"

"Yeah!" Juyeon nói, nắm tay đấm thành quyền.

Luda cau mày sâu hơn.

"Cái lợi thế chiều cao ngu ngốc này."

Nhìn thấy cô ấy như vậy, nghe thấy tiếng càu nhàu đáng yêu của cô ấy, Dawon mong muốn khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Muốn Luda có được chính xác những gì cô ấy muốn, cô sẵn sàng mạo hiểm với một lá phổi đầy nước lần nữa. 

"Thế còn việc trả thù thì sao? Tớ nghĩ mình có thể lừa được Juyeon."

Đôi mắt của Luda sáng lên.

"Có thật không?"

"Thật đấy. Cứ đợi đi."

Vậy là, họ lại tiếp tục một lần nữa, và lần này cuộc chiến kéo dài lâu hơn. Nhờ vào một phần may mắn cùng với sự tự tin thái quá của đối thủ, nhưng trên hết, đó là nhờ chiến lược của Dawon khi đã lừa Juyeon quay mặt vào bờ để cô ấy mất cảnh giác khi một cơn sóng ập qua đầu. Luda cũng rất thông minh, tận dụng thời điểm hoàn hảo để xô ngã Jiyeon.

"Phải vậy chứ!" Luda vui mừng, Dawon cõng cô ấy lên mặt đất để ăn mừng. Cũng coi như là chạy trốn, bởi vì mánh khóe đó sẽ không có tác dụng lần thứ hai và tính cách Jiyeon khi thua thậm chí còn tệ hơn nữa.

;;

Ánh chiều tàn dần, buổi tối tràn ngập trong màu hạnh phúc.

Có đồ ăn, thức uống và đồ trang trí, và ngồi với mọi người trong bàn ăn lớn, đắm chìm trong nhịp điệu trò chuyện của họ, Dawon không thể nghĩ rằng mình sẽ mãn nguyện hơn nữa.

Cho đến khi Jiyeon đề xuất chơi Truth or Drink.

"Chúng ta phải chơi phiên bản bắt lấy Dawon," Cô nói, tự hài lòng với bản thân vì đã tìm ra lời biện minh.

"Dù sao thì chị cũng muốn chơi chỉ để khiến bọn em uống nhiều hơn thôi," Luda chỉ ra ý đồ đằng sau đó.

Jiyeon nhún vai.

"Đừng nghĩ xấu ý tốt của chị chứ."

"Chị không thể uống thêm được nữa đâu," Hyunjung nói. Soobin đang ngồi trong lòng cô ấy, và Hyunjung tựa trán vào vai Soobin một cách đáng thương, giống như cô ấy là một thiếu niên bị bắt nạt thay vì là người lớn tuổi nhất trong phòng.

Juyeon chế giễu.

"Chị mới uống có một ly soju. Một ly thôi đó."

"Chị vẫn không thể uống thêm được!"

"Không sao đâu, baby," Soobin nói, chất giọng ngọt ngào như đường. "Em sẽ không để họ làm gì được chị đâu."

Sojung nhăn mặt, với lấy một chai mới.

"Nói ít lại, uống nhiều hơn. Tớ sẽ bắt đầu trước. Jiyeon, ai là người xinh đẹp nhất trong phòng lúc này?"

Ngay sau đó là một điệp khúc rên rỉ cất lên, bởi vì tất nhiên Sojung sẽ lợi dụng trò chơi này để cố gắng lấy lời khen từ người có thể là bạn gái của cô ấy. Jiyeon, tuy nhiên, người này lại không dễ bị dao động như vậy.

"Quá dễ. Là tớ nè," Cô ấy nói với một nụ cười xinh đẹp, và ánh mắt mong đợi của Sojung sụp đổ hoàn toàn.

Trò chơi tiếp tục như vậy trong một vài hiệp, mọi người tấn công theo những cách không rõ ràng để bắt Dawon phải chịu thua (bao gồm cả: "Điều khó chịu nhất mà Im Dayoung đã từng làm với em là gì?"). Dawon thích cuộc trò chuyện này thật nhiều, bởi vì mặc dù có những câu chuyện mới nhưng cũng có những câu chuyện cũ, có một số câu chuyện được lặp đi lặp lại thường xuyên nên cô dễ dàng kể lại chúng vì luôn nhớ rất rõ trong tâm trí của mình.

Bầu không khí thay đổi khi đến lượt Soobin.

"Luda," Cô ấy nói, giọng điệu sắc bén. "Hãy thành thật nói xem, tại sao em và Hyunjung lại chia tay?"

"Đừng làm vậy," Hyunjung nói, đột nhiên tỉnh táo.

"Đó chỉ là một câu hỏi. Em ấy có thể uống nếu không muốn trả lời."

"Em sẽ uống một ly," Luda nói, giọng nói không vững, và sau đó cô ấy uống cạn chỉ trong một lần nuốt.

Dawon muốn lại gần cô ấy nhưng họ ở đối diện bàn, và ngay cả khi họ không ở bên nhau, họ vẫn sẽ bị ngăn cách bởi bất cứ điều gì và nó khiến câu hỏi này trở nên đau đớn hơn. Dawon không biết có chuyện gì, chỉ là có điều gì đó, và cô không thể chữa lành được nó, một cơn đau truyền đến sâu trong lồng ngực.

Trò chơi kết thúc ngay sau đó, mọi người đều về phòng riêng.

Trong phòng tắm riêng của phòng ngủ, Dawon lén nhìn Luda khi họ rửa mặt và đánh răng, cô cố gắng đoán ra nguyên nhân của vấn đề. Luda giả vờ như cô ấy không nhận ra, và chỉ khi họ ở trên giường trong bóng tối, cô ấy mới phá vỡ sự im lặng của mình.

"Cậu có mệt không?"

"Không hẳn."

"Muốn ăn bữa khuya không? Lúc nãy tớ có mua một số thứ từ cửa hàng tiện lợi."

"Cậu mua cho tớ hả?"

"Tớ chỉ nghĩ là nếu có thì tốt. Vì cậu hết đồ ăn vặt rồi mà."

Họ quay trở lại căn bếp trống không và lò vi sóng đang hoạt động với nước sốt nóng và pho mát bên trong. Mọi thứ rất yên tĩnh ngoại trừ tiếng ăn uống, và Dawon nhận thức sâu sắc về việc ở cạnh Luda như thế này thật sự không giống trước kia cho lắm. 

Họ đã dành rất nhiều thời gian cho nhau, nhưng hiếm khi sự đồng hành của họ là điểm chính. Họ là những người bạn đồng hành trên con đường sự nghiệp, và nếu họ thực sự thích thú với nhau – điều mà họ làm, Dawon chắc chắn về điều đó – họ thường bên nhau tùy theo hoàn cảnh cũng như lựa chọn. Như là ghép đôi cho một buổi chụp, một chuyến đi, hoặc thậm chí là tìm đường cùng nhau để giết thời gian cho đến khi lịch trình tiếp theo diễn ra.

Tuy nhiên, bây giờ, ở cùng với Luda chiếm hết phần lớn thời gian.

Luda nhìn lên. Bắt gặp Dawon đang nhìn mình.

"Cậu chưa hỏi tại sao Hyunjung và tớ lại chia tay."

Cô ấy nói nghe có vẻ bình thường nhưng Dawon lại sững người. Luda không hay nói những điều như vậy – không giống Dayoung, người đem cảm xúc bùng nổ của mình ập lên mọi người xung quanh. Luda hầu như không thừa nhận cảm xúc của mình trừ khi cô ấy đã vượt qua rồi: Cô ấy có thể gục ngã trong nước mắt, nhưng ngay khi chúng ngừng rơi, cô ấy sẽ hành động như thể bản thân chưa bao giờ làm vậy, điệu bộ hoàn toàn bình tĩnh.

Đối với cuộc chia tay mà cô ấy đề cập đến ngay lúc này, việc này đã xảy ra lâu rồi, hoàn toàn không giống với tính cách của Luda khiến cho Dawon phải im lặng một lúc lâu. 

Sau đó, cô lên tiếng, một cách thận trọng.

"Cậu đã nói với Soobin rằng cậu không muốn nói về điều đó nữa. Tất cả mọi người đều nghe thấy vậy mà."

Luda hừ một tiếng.

"Tớ không muốn nói về điều đó với Soobin và cả nhóm."

Ngụ ý: Cậu không phải là Soobin. Tớ chỉ muốn nói chuyện này với cậu, không phải với cô ấy. Mặc dù xa nhau một thời gian, Dawon vẫn có thể đọc được suy nghĩ của Luda.

"Vậy tại sao lại chia tay?"

"Cậu không thể chỉ hỏi vậy bây giờ được!"

Lời than vãn truyền ra từ giọng Luda, và Dawon bất giác mỉm cười. Sau đó, cô tự trấn an bản thân khi nhớ lại sự vắng mặt của mình, và điều đó làm cô không thể cười được nữa.

"Tớ muốn hỏi, cậu biết đấy. Tớ đã không thể hỏi cậu vì... tớ ước tớ có thể ở cạnh cậu khi chuyện đó xảy ra. Khi cậu cần tớ."

"Dawonie," Luda nói, lời nói mềm mại nhưng mãnh liệt. "Tớ không hề muốn làm cậu buồn. Tớ chỉ muốn cậu ổn thôi."

"Làm sao tớ có thể ổn nếu không có cậu được."

Đó là lời chân thành nhất mà Dawon có thể nói, và Luda đáp lại bằng một âm thanh nhỏ, choáng ngợp, dễ thương ngay cả khi cô ấy đang buồn bực. Cô ấy im lặng một lúc lâu, mắt đảo quanh phòng. Dawon tưởng tượng cô ấy đang sắp xếp lời nói thông qua các phản ứng tiềm năng trong đầu, phân tích chúng với nhau cho đến khi cô ấy tìm ra câu trả lời tốt nhất.

"Nhưng bây giờ cậu đang ở đây rồi." Luda cuối cùng cũng mở lời.

"Tớ muốn vậy. Tớ không thể nói rõ với cậu rằng tớ muốn điều đó nhiều đến mức nào nữa. Tớ hy vọng mình sẽ không bao giờ phải rời đi lần nữa."

"Ý của cậu là vậy sao?"

"Đương nhiên. Tớ muốn mình luôn được ở bên cạnh cậu."

Có gì đó thay đổi trong ánh mắt Luda. Cô ấy rướn người lên hôn Dawon, rất nhanh và nhẹ, cảm giác không mấy chân thật.

"Gì vậy," Dawon nói, không dám thở.

Thay vì đợi Luda trả lời, lần này Dawon hôn đáp lại cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro