Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nami cảm nhận máu chạy khắp cơ thể, được thúc đẩy bởi trái tim đang đập nhanh của cô. "Vậy là cô đã thức rồi, người đẹp say ngủ," hắn nói một cách chế giễu khi giật phăng cây Clima-tact khỏi tay cô.

"Cô biết đấy, tên đó không hề kêu lên dù chỉ một lần trong suốt thời gian ta tra tấn," hắn nói, ném cây Clima-tact xuống đất với một tiếng kêu vang dội. Nami nhăn mặt trước khoảng cách giữa cô với vũ khí và vẻ đắc thắng trên khuôn mặt của Methias.

"Nhưng mỗi khi thằng nhóc này ngủ hoặc bất tỉnh, nó cứ lẩm bẩm," hắn nhổ nước bọt khi đi về phía cô, "Nami, Nami ~" hắn nhái lại. "Hết lần này đến lần khác, khiến ta muốn nôn." Hắn nói

Nami cảm thấy trái tim mình đau nhói với sự khao khát và tổn thương. Cô đã muốn ở bên cậu hơn bất cứ điều gì khi cậu gọi cô, thật đau lòng khi biết cô không thể ở đó khi cậu cần cô nhất. Nhưng giờ cô đã ở đây, và cô sẽ không để Methias làm tổn thương Luffy một lần nữa. Với quyết tâm đó, cô lao tới chỗ cây Clima-tact, né tránh dưới tầm với của hắn. Cô trượt tới chỗ cây gậy và xoay người, chuẩn bị quét chân hắn bằng vũ khí vừa lấy lại được, nhưng hắn đã hành động nhanh hơn cô.

Cẳng chân của Methias đá vào bụng cô, cú đá của hắn khiến cô bị thổi bay. Nami trượt dài trên sàn, đập vào bàn làm việc, khiến những chiếc cốc chứa đầy chất lỏng không rõ là gì rơi xuống đất. Nami gượng dậy và thở liên tục, hơi thở gấp gáp bất thường. Methias cười "Điều gì khiến cô nghĩ rằng cô có thể cứu hắn và quay lại cuộc phiêu lưu vậy?" Nami không thể ngăn nước mắt chảy dài trên mặt, cô thở, nặng nề và tuyệt vọng.

"Không quan trọng, chúng tôi biết điều này sẽ khó khăn và nó không thay đổi những gì chúng tôi phải làm." Nami sôi sục, khi cô phun chất lỏng dư thừa trong miệng xuống mặt đất vương vãi máu. Nami đứng dậy, chân cô đang nhũn ra như thạch, nếu không có cây clima-tact, thì có lẽ cô đã không thể đứng vững. Nami phóng mình về phía trước, xoay vũ khí của mình, khiến hắn không thể biết được bước đi tiếp theo của cô. Tiếng tim cô đập thình thịch bên tai, một nhịp điệu ổn định thúc đẩy cô tiến lên phía trước. "Dù thế nào đi chăng nữa. TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ CUỘC HÀNH TRÌNH CỦA CHÚNG TÔI KẾT THÚC TẠI ĐÂY!" Nami gầm lên, cô vung người lần nữa, lần nào hắn cũng lướt qua cô. Hơi thở của Nami dồn dập từ bên trong cô nhưng cô không chậm lại.

Xoay, xoay, né tránh, tấn công, một lần nữa. Xoay, xoay, né tránh, tấn công. Nami như một cơn bão do chính cô tạo ra, không bao giờ chậm lại, không bao giờ bỏ cuộc. Cả Methias và Nami đều tranh giành nhau, hắn đẩy cô ra sau, cột sống của cô đập vào bàn, thuyền trưởng của cô ngồi bất động dựa vào nó bên phải Nami. "Chuyến hành trình ngu ngốc của cô đã kết thúc ngay khi tên thuyền trưởng của cô thay thế cô" Methias nhổ nước bọt, kéo cây clima-tact Nami đang giữ, về phía trước, thúc đầu gối vào bụng cô.

Bụng cô đau điếng đến mức quên cả cách thở. Methias giật cây clima-tact khỏi tay cô và Nami một lần nữa trở thành một mớ hỗn độn run rẩy trên sàn, giờ không còn điểm tựa nào để giữ cô đứng dậy. Methias nhìn chằm chằm vào Nami đang thở hổn hển, quăng cây clima-tact ra xa, hắn với lấy cô, ánh nhìn đầy thú tính trong mắt hắn. Hắn nắm tóc Nami trong tay và kéo cô ra khỏi phòng, Nami la hét và giẫy giũa. Hắn ném cô ra khỏi phòng với một lực đủ mạnh khiến cô va mạnh vào tường sau khi ngã nhào xuống đất.

Nami cảm thấy thế giới xung quanh mình quay cuồng, ánh mắt cô rơi xuống nước da nhợt nhạt của thuyền trưởng, nước mắt cô trào ra khi nhận ra rằng chỉ vài tuần trước, cô đã nhìn thấy cậu mỉm cười và cười. Cô sẽ nhớ cái cách mà nụ cười của cậu không bao giờ không làm khóe mắt cậu nhăn lại khi cậu nhìn cô. Và cái cách mà cậu hoàn toàn trở thành là một kẻ ngốc nhưng khi cậu ngồi trên đầu của Sunny và nhìn ra phía chân trời, mái tóc và chiếc áo tung bay trong gió biển, cậu trông thực sự rất cuốn hút.

Cô chưa bao giờ hiểu tại sao một người lại có thể mâu thuẫn như vậy, ngốc nghếch nhưng thông minh, trẻ con nhưng đẹp trai, phiền phức nhưng đáng yêu. Cô chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến tận lúc này, nhưng Luffy, đến một lúc nào đó, đã trở thành người mà cô không thể sống thiếu. Một người mà khi cô tưởng tượng về tương lai và những gì có thể xảy ra, cậu luôn ở đó.

Methias lại vò tóc, đứng bên người phụ nữ hoàn toàn suy sụp, đôi mắt cô không ngừng ứa nước mắt khi cô nhìn chằm chằm vào thuyền trưởng của mình, chúng không có tiêu cự nhưng Methias có thể biết cô đang nhìn vào đâu. Hắn cảm thấy hưng phấn hơn bởi những giọt nước mắt của cô, cuối cùng thì cô ta cũng nhận ra rằng cô ta và đồng đội của mình sẽ lao vào địa ngục mà không có dây an toàn. Methias đưa tay lên và tát vào má cô, tạo ra một âm thanh lớn vang vọng khắp phòng. Nami không hề hé răng, ngay cả khi mũi cô chảy máu và má cô sưng lên, cô vẫn tiếp tục nhìn về phía thuyền trưởng của mình.

"Cô đang nhìn đi đâu, TẬP TRUNG VÀO TA, B*TCH!" một cái tát khác, và một cái khác, và một cái khác. Không gì có thể khiến cô nhìn về phía hắn, hắn lại túm tóc cô kéo về phía thuyền trưởng của cô. Hắn đẩy cô quỳ xuống trước thuyền trưởng của cô, Methias giữ chặt tóc cô khi hắn buộc cô phải nhìn về phía trước. "Cô đối với hắn làm như vậy, nếu như cô không yếu như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này!" Giọng của Methias cao lên trong tuyệt vọng, hắn ta muốn buộc Nami lộ ra vẻ mặt mà hắn ta không bao giờ có thể ép buộc được ở Luffy. Hắn đã nghe thấy tiếng Luffy kêu rên, nhưng không phải do hắn gây ra, Luffy không sợ hắn, một chút cũng không.

---

Cậu có thể nghe thấy, cậu có thể nghe thấy tất cả. Cậu cần phải di chuyển, để giúp đỡ Nami, nhưng mỗi lần cậu cố gắng đều không đạt được kết quả gì. Sự tuyệt vọng hình thành bên trong cậu, cậu không thể di chuyển, cơ thể cậu không nghe lời cậu. Tất cả những gì cậu có thể làm là chứng kiến ​​những cuộc đấu tranh của Nami thông qua tai của mình. Mỗi lần cậu nghe thấy âm thanh chói tai của bàn tay Methias trên má cô, trái tim cậu đau đớn vì tội lỗi, mỗi cái tát vang vọng trong chính con người cậu, khiến cậu trở nên trống rỗng. Nếu cậu sống sót sau chuyện này, cậu biết nó sẽ ám ảnh cậu, mỗi cú đánh tàn bạo.

"Luffy, tớ xin lỗi," cậu nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, không có điều gì có thể khiến cậu đau đớn đến vậy, không phải tra tấn, không phải bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể cậu, không cái nào trong số chúng đau đớn bằng lời xin lỗi đứt quãng của Nami, đầy tội lỗi và hối hận. Cậu không bao giờ muốn nghe cô nói vậy, nếu cậu biết lựa chọn cứu cô khi đó sẽ dẫn đến điều này, cậu nghĩ thà rằng họ không bao giờ đến đây vì cậu.

---

Methias ném Nami xuống sàn, bên cạnh Luffy và xông qua căn phòng đến một dãy ngăn kéo, hắn kéo chúng ra. "Ta phát ngán với việc chờ đợi hắn chết rồi, cô có nghĩ vậy không?" Hắn nói, giọng điệu vui vẻ. "Giờ thì kết liệu nó thôi" Methias quay lại chỗ Luffy với một con dao phẫu thuật lớn trong tay. Hắn kề lưỡi dao vào cổ Luffy, sát khí trong mắt, tay đưa về phía trước. Hắn ngay lập tức gặp trở ngại khi một bàn tay nắm chặt cổ tay hắn, Methias bực bội nhìn xuống. Hắn thấy làn da trắng sứ của một bàn tay bắt nguồn từ vai của Luffy, những cánh hoa bay tứ tung quanh nó.

Những cánh tay nhanh chóng mọc ra xung quanh hắn, ngay lập tức giam cầm hắn. Methias la hét và vùng vẫy, các bộ phận của hắn bật ra và kêu răng rắc một cách bất thường. Tiếng giày lộp cộp vang lên rõ ràng khi cô bước vào phòng, người phụ nữ thường ngày thoải mái trông có vẻ cáu kỉnh, hai tay khoanh trước ngực và nắm chặt tay. "Nami, cậu có nghe thấy tôi nói không," cô ấy nói một cách bình tĩnh, giọng nói của cô ấy không thể hiện bất kỳ cơn thịnh nộ nào đang bùng lên bên trong.

Nami rên rỉ đáp lại, khuôn mặt cô đã bị bầm tím và sưng tấy, có một vệt máu chảy xuống mặt, chảy ra từ mũi và một vết cắt trên má. Robin cảm thấy có một sự thôi thúc muốn vùi bàn chân của mình vào trong bụng Methias. Cô kiềm chế, không có thời gian để trả thù, điều đó sẽ phải chờ đợi. Ít nhất là cho đến khi họ được an toàn và thuyền trưởng đã hồi phục. Robin quỳ bên Nami, lay nhẹ cô, cô ấy sẽ không thể cõng Luffy một mình. Nami rên rỉ đáp lại.

"Tôi cần sự giúp đỡ của cậu để mang Luffy, đi thôi." Nami nhìn Robin, cô lặng lẽ đứng dậy với sự giúp đỡ của Robin. Mỗi người họ kéo một cánh tay của Luffy qua vai, cậu rên rỉ, chuyển động rõ ràng khiến cậu đau đớn. Toàn thân Nami đau nhức nhưng cô đã dồn hết sức lực để cõng thuyền trưởng của mình. Khi họ vội vã đi xuống cầu thang, Nami cảm thấy một cảm giác vô dụng dâng lên trong lòng. Nếu không có Robin ở đó, Luffy đã chết, cô biết điều đó.

Họ len lỏi qua nghĩa địa của những thí nghiệm bị lãng quên, cơ thể Nami đau nhức khi cô đi. Brook xuất hiện từ trong màn sương, nếu Nami không quá tập trung vào Luffy và những cơn đau nhói khắp người cô, ông ấy có lẽ sẽ khiến cô sợ chết khiếp. Brook hòa nhập quá tốt với không khí xung quanh hiện tại của họ. Nhìn chung, cả Robin và Brook đều có một số vết thương nhẹ, không có gì cản trở việc di chuyển hay chiến đấu vào lúc này.

Brook thể hiện sự lo lắng trên khuôn mặt (chỉ còn lại xương) của minh khi nhìn thuyền trưởng của họ, ông không nghĩ mình đã từng nhìn thấy chàng trai này trong tình trạng tồi tệ như vậy. Brook không biết từ lúc nào Luffy đã từ một chàng thiếu niên trong mắt mình trở thành một người đàn ông, cậu luôn giữ thái độ trẻ con của mình ngay cả khi cậu lớn lên. Ông phải thừa nhận rằng ông đã có một khoảng thời gian khó khăn để thấy cậu thật sự trưởng thành vì thái độ đó, nhưng chính những khoảnh khắc như lúc này hoặc khi Luffy hy sinh mạng sống cho đồng đội của mình, cậu mới thực sự thể hiện sự trưởng thành của mình.

Họ di chuyển một lần nữa qua các con phố, qua những cái xác bất tỉnh trong trận chiến trước, trên đường ra ngoài họ gặp rất ít kẻ thù, những kẻ mà họ đã gặp, Brook nhanh chóng xử lý. Robin đã sử dụng khả năng của mình để xác định hành động của lính canh, giúp họ dễ dàng tránh né hơn và họ đã có thể quay trở lại cổng thiên long với Luffy trong thời gian nhanh nhất.

Lúc đầu, Luffy đã phản ứng với việc họ kéo cậu khi họ đi, nhưng ngay sau đó cậu hoàn toàn không phản ứng. Suốt quãng đường từ phòng tra tấn đó, cậu đã để lại vết máu của chính mình trước sự lo lắng của các đồng đội.

Họ tìm đường đến các Bondola, với hy vọng cướp được một lần nữa. Cánh cửa của Bondola mở ra trước mắt họ và họ gặp cả một đội hải quân có vũ khí. Nami và Robin nhảy lùi lại với Luffy khập khiễng vẫn treo trên vai họ như một tấm vải ướt. Brook tấn công, cố hết sức giữ chân đám lính canh.

Robin nhìn người đồng đội tóc cam của mình, thu hút sự chú ý của cô. "Tôi sẽ để cậu ấy cho cậu Nami," cô ấy nói với một cái gật đầu nhanh chóng khi hạ cánh tay của Luffy khỏi vai. Nami mở miệng định phản đối nhưng người phụ nữ lớn tuổi hơn đã lao vào cuộc chiến, mọc ra các cánh tay để tấn công và phòng thủ cùng một lúc.

Luffy lúc này như một áp lực, cả về thể xác lẫn tinh thần, cô đã làm hỏng phần của mình trước đó và giờ cô lại một lần nữa được tin tưởng giao cho mạng sống của Luffy. Trước đây cô đã bỏ cuộc quá dễ dàng, cô đã tự trấn an mình bằng lời hứa rằng cô sẽ chết trước khi để bọn chúng chạm vào thuyền trưởng của mình một lần nữa. Trước khi cô để bọn chúng chạm vào Luffy một lần nữa.

Nami quan sát, quyết tâm bảo vệ Luffy, và lo lắng cho đồng đội của mình, cô đang dần bị đẩy lùi bởi lợi thế về số lượng của kẻ thù. Nami nhìn từng cú đánh mà đồng đội của cô phải chịu và nhăn mặt theo họ, cô không thể cảm nhận được nỗi đau của họ nhưng cô biết điều đó. Sẽ mãi mãi biết điều đó.

Một người bảo vệ đã xuyên thủng hàng phòng thủ của Robin và Brook và tấn công Nami, người đàn ông tiến đến, giơ cao thanh kiếm. Nami đã đáp trả nó bằng cây clima-tact của cô, được giữ bằng một tay, cánh tay của cô run lên vì lực của cú đánh. Cô giữ Luffy trên lưng, một lần nữa khiến cậu rên rỉ đau đớn. Nami hướng đòn tấn công của hải quân đi chệch hướng, hắn mất thăng bằng tạo cơ hội để cô lùi lại.

Hắn lại đi về phía cô, lần này bước về phía trước và bị vấp bởi một trong những cánh tay của Robin. Nami nắm lấy cơ hội, vung gậy vào thái dương của hắn, ngay lập tức hạ gục hắn.

Trận chiến vẫn tiếp diễn, băng Mũ Rơm bị đẩy lùi một cách nhanh chóng nhưng một tiếng gầm lớn đã làm rung chuyển toàn bộ Mariejois. Sau đó, một bàn tay đầy lông to lớn vươn tới, đặt bên cạnh Bondola, Nami biết đó là gì.

Chopper nhỏm dậy và Nami nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của bọn hải quân. Cậu nhóc đá tung tảng đá và hải quân cùng một lúc khi chúng được tiến đến từ nhiều hướng khác nhau. Khi chúng đến, Chopper đã tìm được tất cả, Robin và Brook một bên vai Nami và Luffy một bên.

Nami tuyệt vọng nắm chặt lấy lông của cậu nhóc bằng một tay khi Chopper đi xuống Red Line một lần nữa, họ đã ở trên mặt đất của cảng Red sau một lúc leo lên và một chút tụt xuống khi Chopper mất thăng bằng. Sau cú hạ cánh làm rung chuyển mặt đất, Chopper chạy qua các con phố, nhăn mặt khi đối đầu với hỏa lực của kẻ thù, cậu nhóc đã vô tình hất văng các tòa nhà. Đôi khi cậu nhóc sử dụng các mảnh vỡ làm vũ khí, ném nó với tốc độ của một khẩu súng thần công.

Và chẳng mấy chốc, họ lại một lần nữa ở rìa cảng Red, với truyền trưởng trong tay. Chopper co người lại, công việc của cậu nhóc đã hoàn thành, cậu nằm yên trong vòng tay của Robin. Tất cả họ dồn trong con tàu ngầm cá mập mà rất may là không bị lấy đi hoặc bị hư hại. Đó là một nhiệm vụ khá khó khăn để đưa Luffy lên tàu và họ nhanh chóng phát hiện ra rằng chiếc tàu ngầm cá mập không có nhiều chỗ.

Mặc dù Chopper có thể ngồi trên đùi của Robin và Luffy ngồi bên cạnh cô ấy trên chiếc ghế còn lại. Brook phải cúi xuống để vừa chỗ và mái tóc dày của ông che khuất tầm nhìn của Nami, và không còn nơi nào để di chuyển, cô bị mắc kẹt trong những lọn tóc xoăn của bộ xương. Họ lao qua biển với tốc độ tối đa, thuyền trưởng của họ đã trở lại an toàn trong tầm tay của họ và đang trên đường trở về Sunny.

---End Chap 14---

Linh, 23:39, 18/01/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro