Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Brook quay trở lại cơ thể của mình, cuối cùng họ cũng biết thuyền trưởng của họ đang ở đâu. Và cậu còn sống, thế là quá đủ, giờ còn phải chạy đua với thời gian để gặp được thuyền trưởng của họ. Nami, Brook và Robin chuẩn bị tinh thần đối mặt với một vài tên thuộc chính quyền thế giới đang giam giữ cậu ở cổng Thiên Long* và sẽ cố gắng trốn thoát nhanh nhất có thể sau khi giải cứu cậu thành công.

*Celestial Dragon Gate: 

Tất cả bọn họ nhìn nhau, quá đủ để ra hiệu bắt đầu tấn công. Nami bắt đầu giải phóng một loạt trứng thời tiết, khi chúng vỡ ra, những tiếng sấm lay chuyển cả bầu trời phía trên cổng Thiên Long. Nami không cho bọn lính canh kịp phản ứng, đánh thẳng vào và khiến hai tên ngay lập tức ngã xuống.

Robin và Brook đã nhanh chóng chạy đến sau lưng cô ngay khi xử những tên còn lại. Brook chém chúng trước khi chúng kịp nhận ra sự hiện diện của ông và Robin đã hạ gục chúng một cách nhanh chóng và không thương tiếc. Khi họ đi qua bức tường, Nami nhanh chóng tạo ra một ảo ảnh bao trùm bức tường, khiến nó trông có vẻ như không có điều gì bất thường xảy ra và vẫn đang được bảo vệ như trước.

Nó sẽ không kéo dài lâu nhưng sẽ giúp họ có thêm thời gian, thứ mà họ cần hơn bất cứ thứ gì vào lúc này. Thuyền trưởng của họ đã ở trong nanh vuốt của những tên Thiên Long Nhân suốt 9 ngày, do cần phải dừng lại để bổ sung nhiên liệu cũng như lương thực, cộng thêm 4 ngày để tránh lính hải quân.

Điều này có nghĩa là Luffy đã phải chịu đau đớn liên tục trong 8 ngày trong khi lẽ ra cậu phải bị xử tử ngay lập tức vì 'sự bất cẩn' của mình. Nami đã có thể rút ngắn thời gian cho chuyến đi của họ bằng kỹ năng của mình, nhưng họ vẫn mất quá nhiều thời gian. Phải mất 4 ngày để đến Mariejois từ vị trí của họ cộng với 3 ngày mà Luffy đã rời đi trước khi Nami tỉnh dậy, cậu đã đến đây chỉ sau một ngày khi Nami tỉnh.

Dẫu cho chắc chắn rằng trong 9 ngày cậu đã phải chịu đựng rất nhiều thứ, Nami chỉ mong rằng cậu vẫn còn sống.

---

Zoro ghét phải thừa nhận điều đó nhưng cậu không nghĩ họ có thể duy trì điều này lâu được, chỉ mới hơn một giờ và họ đã đánh chìm hơn 50 tàu chiến. Cậu không mệt mỏi hay gì cả nhưng ngay cả như vậy, cậu không nghĩ rằng âm thanh phát ra từ bánh lái là một dấu hiệu tốt. Chỉ với Sanji và cậu chống đỡ các cuộc tấn công, thật khó để Thousand Sunny có thể đối phó với sự tấn công dữ dội của đại bác.

Họ đã chịu một lượng sát thương kha khá trên toàn con tàu, không đến mức phải lo lắng nhưng Zoro biết điều đó sẽ không còn đúng trong thời gian dài. Cho đến nay họ chưa phải đối mặt với bất kỳ ai trên cấp đội trưởng, điều mà thường làm Zoro chán, khi chỉ đối mặt với hàng núi kẻ yếu, nó không bao giờ là niềm vui và cậu coi đó là một công việc vặt hơn là một trận chiến. Nhưng nghĩ đến việc trận chiến hiện tại của họ là để đánh lạc hướng, một trận chiến tiêu hao nhân lực thì đối phó với những kẻ yếu ớt này vẫn tốt hơn là một cuộc tấn công tổng lực của các đô đốc hải quân.

Nếu điều đó xảy ra, đó sẽ là trường hợp xấu nhất và họ sẽ không thể tránh khỏi thiệt hại cho con tàu và các thành viên trên tàu. Nhưng ở mức độ hiện tại, họ có thể duy trì điều này trong vài giờ, nếu đánh giá của Franky về bánh lái là đáng tin cậy.

---

Robin dẫn đường khi họ vượt qua lãnh địa của Chúa*, họ tránh được tầm nhìn của những con ốc sên giám sát khi chạy trốn ở nhiều khu đất khác nhau. Vẻ mặt của Robin thường rất bình tĩnh và tự chủ nhưng lần này trông nhợt nhạt hơn kể từ khi phát hiện ra Luffy, lần đầu tiên cô trông có vẻ mất tập trung và vô tính họ đã chạy ngang qua ngay dưới tầm nhìn của một con ốc sên giám sát. Cô nhận ra sai lầm của mình quá muộn, dừng lại và nhìn chằm chằm vào nó. Cô nghiến răng và nắm chặt tay, tăng tốc độ. Robin kêu mọi người đi theo sự dẫn dắt của cô.

*Domain of the Gods: nơi ở của Quý tộc thế giới ở cùng với những nô lệ của chúng

"Không có thời gian lãng phí, bọn chúng rất nhanh sẽ tới!" Cô thông báo, khi họ chạy thẳng qua một con phố chính. Họ vượt qua một đám người Thiên Long Nhân đang bị sốc, những tên nô lệ nhìn họ bay ngang qua với ánh mắt vô hồn, thờ ơ. Cái nhìn của những người đó khiến Nami rùng mình, nhưng một lần nữa tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất, cô không nghĩ mình sẽ có thể chịu được nếu Luffy cũng nhìn cô như vậy. Nếu đôi mắt đen sâu thăm thẳm đó không còn chứa đựng điều kỳ diệu trẻ con, đã từng gọi cô gia nhập băng của cậu, Nami không nghĩ rằng cô sẽ có thể đứng vững được nữa. Thậm chí là cô nghĩ rằng mình còn không muốn đứng vững.

"ĐỨNG LẠI!" Những tên lính canh ở bên cạnh bọn Thiên Long Nhân đang truy đuổi ráo riết, vẻ mặt của Robin càng trở nên tuyệt vọng hơn. Tâm trí cô ấy đang chạy với tốc độ một mile* một phút để nghĩ về một lối thoát, làm thế nào họ có thể đến gặp thuyền trưởng của mình và rời khỏi đây. Cô ấy nghĩ về tất cả các khả năng và Nami nhìn thấy quyết tâm trên khuôn mặt cô ấy khi Robin đột ngột dừng lại, quay sang đối mặt với kẻ địch của họ. Cô ấy quay đầu về phía Brook, cái gật đầu của cô ấy là cách giao tiếp duy nhất cần thiết để ông cũng quay lưng lại.

*1 mile = 1 609 344 km

Robin và Brook đi về phía trước và đi xung quanh Nami, Brook rút kiếm ra khỏi vỏ và Robin khoanh tay trước ngực, hai bàn tay mở rộng như những cành hoa cậu đào đang nở rộ. Robin cất tiếng, giọng trầm đầy xúc động "Đi cứu cậu ấy đi Nami, Luffy khiến tớ nhận ra rằng tớ muốn sống. Tớ muốn cậu ấy chứng kiến ​​cách tớ sử dụng cuộc sống mà cậu ấy đã cho tớ." Nami cảm thấy các đồng đội của cô quyết tâm và biết rằng đây không phải là một sự hy sinh. Nếu không có Luffy, băng hải tặc Mũ Rơm sẽ mất linh hồn, từ đó không thể hồi phục.

Đây là một trận đấu sinh tử và việc mất đi thuyền trưởng đồng nghĩa với sự kết thúc của băng hải tặc Mũ Rơm, dấu chấm hết cho giấc mơ của họ, dấu chấm hết cho ý nghĩa thực sự của cuộc đời một hải tăc. Mất Luffy đồng nghĩa với sự kết thúc của tự do, và ý nghĩa của cuộc hành trình tìm kiếm One Piece cũng biến mất. Vì vậy, không, đây không phải là một sự hy sinh, bởi vì họ sẽ sống, họ sẽ trốn thoát cùng với thuyền trưởng của mình. Và nếu điều đó không xảy ra, thì họ sẽ chết một cách hạnh phúc khi biết rằng họ đã chiến đấu vì điều gì đó đáng giá.

Nami tiếp tục chạy đi, nhớ lại những chỉ dẫn mà Robin đã vội vàng nói với cô khi cô ấy đi ngang qua. Đôi vai cô nặng trĩu với sức nặng của sự tin tưởng mà họ dành cho cô nhưng thật tuyệt khi được tin tưởng, được thuộc về một thứ gì đó đại diện cho nhiều hơn, ngay cả khi nó chỉ vô tình. Ban đầu họ là một bảng hải tặc lộn xộn, ủng hộ ước mơ của một tên ngốc trẻ tuổi hay thay đổi. Nhưng đến một lúc nào đó, họ đã trở thành một gia đình, họ có những người dựa vào họ để trở nên tốt hơn. Cô mang theo hy vọng của nhiều người trên vai khi chạy qua các con phố, đánh bại đám lính canh của bọn Thiên Long với âm thanh cuộc chiến của gia đình cô đang diễn ra sau lưng.

Chẳng bao lâu sau, một khu đất rộng lớn hiện ra trước mặt cô, tuy nhiên, không giống như những nơi khác, có vẻ như nó phải là nơi ở. Đó là một nơi giống như một comitium* khổng lồ, được bao phủ bởi nhiều thiết bị khoa học hiện địa khác nhau. Nami rùng mình khi nghĩ đến việc phải mất bao lâu để tìm Luffy. Có một điều khiến Nami cảm thấy kỳ lạ khi cô bước vào, nó dường như không có hệ thống bảo vệ mạnh, ít nhất là không có bất kỳ thứ gì cô có thể nhìn thấy. Nami trút bỏ mọi lo lắng khi cô bước vào, tay cầm Clima-tact, một cảm giác buồn nôn dâng lên trong bụng khi cô nhận ra rằng nơi này quá yên tĩnh.

*Comitium:

Sự im lặng kỳ lạ bất chấp những gì đang diễn ra bên ngoài khiến sự căng thẳng trong Nami tăng vọt. Tòa lâu đài lớn màu xám được xây dựng cao đến mức có thể thấy lờ mờ phần đỉnh qua những đám mây, trước khi nó là một khu đất trống rộng lớn dành cho các bộ phận máy móc khác nhau. Nó mang lại cảm giác như một nghĩa địa, và mỗi thiết bị đổ nát mà cô đi qua chỉ càng làm tăng thêm cảm giác đó. Ở phía cuối có rất nhiều cửa, tất cả đều được đặt ở nhiều góc khác nhau, được che khuất bởi những cây cột lớn bao quanh nghĩa địa của những thí nghiệm thất bại. Robin đã nói rằng nơi Luffy ở là một trong những cánh cửa bên phải, nhưng do có nhiều cửa nên cô không biết nên chọn cái nào.

Cuối cùng, cô quyết định rằng mình nên ngừng lãng phí thời gian để cố gắng nghĩ về những gì Robin đã nói và cứ làm theo cảm tính của mình. Rốt cuộc nó vẫn chưa khiến cô sai lầm, từ giữa ra ngoài sang bên phải Nami bắt đầu cố gắng mở các cánh cửa. Cô nhanh chóng phát hiện ra nhiều cánh cửa đã bị khóa, trừ cánh cửa cuối cùng thứ hai bên phải. Cô cân nhắc ý tưởng chỉ cần đập vỡ những cánh cửa khác nhưng cô quyết định coi cánh cửa này như một lời mời. Ngay cả khi chắc chắn là một cái bẫy, Nami cũng không có thời gian để suy nghĩ về những hành động tiếp theo của mình. Điều cô cần nhất lúc này là tốc độ, sự chính xác và rất nhiều may mắn.

Cô xông vào, một cầu thang lát đá cuội sẫm màu dẫn lên trên, dốc đứng. Nami trèo lên mãi và khi cô đi đến cuối cầu thang nối với sảnh, một khúc cua gấp, rẽ phải được chiếu sáng bằng ánh sáng nhân tạo. Nami nhìn xung quanh, phát hiện ra đây là một căn phòng có vẻ đã được khử trùng cùng với nhiều loại máy móc lạ. Các ống kim loại đầy trên trần nhà hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của Nami. Bởi vì khi cô dừng lại trong căn phòng được chiếu sáng rực rỡ đó, thở gấp vì chạy nước rút không ngừng, đầu cô từ từ quay sang trái.

Máu, có rất nhiều máu. Quá nhiều máu. Nami cảm thấy muốn ói khi cô nhìn thấy, nó vương vãi khắp sàn, vẽ nên một khung cảnh về sự tàn bạo mà cậu buộc phải chịu đựng. Nami cố gắng nuốt xuống cảm giác bỏng rát đang trào lên cổ họng khi nhìn thấy cậu. Cô cảm thấy đó như là một ảo ảnh được tạo ra từ máu của chính cậu và những nỗi đau mà cậu đã phải chịu đựng. Hai chân cô run rẩy, gần như ngã quỵ xuống mặt đất đẫm máu. Ánh mắt trên khuôn mặt của Robin đã nói với cô rằng nó sẽ rất tồi tệ, nhưng cô không hề chuẩn bị cho hình ảnh trước mặt mình.

Hơi thở của cậu thuyền trưởng nhẹ đến mức cảm giác như ngực cậu hầu như không di chuyển, dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu đang thở là tiếng ục ục như nước đang sủi bọt trong lồng ngực kéo dài đều đặn. Nghe như thể cậu đang bị sặc máu của chính mình, liên tục bị bỏ mặc giữa sự sống và cái chết, trong trạng thái bị giam cầm. Mỗi bước cô tiến lại gần, cô cảm thấy hơi thở của mình trở nên thất thường hơn. "Luffy?" tên cậu ngập ngừng phát ra, như một lời cầu nguyện tuyệt vọng.

Khi đã đến được chỗ cậu, thời gian trôi chậm lại khi cô kiểm tra cậu. Luffy đã bị thương rất nhiều lần, đã từng chiến đấu trong những trận tử chiến gần như đã lấy đi mọi thứ của cậu. Nhưng chưa bao giờ vết thương của cậu lại nghiêm trọng như vậy, cô không biết có ai có thể chịu đòn như Luffy. Nhưng điều này? Đây là một cuộc tấn công thuần túy, không có cơ hội nào cho một sự phòng thủ thích hợp.

Tóc cậu nhớp nháp và nhuốm máu của chính mình, cậu gầy gò và xanh xao. Đôi mắt nặng trĩu với quầng thâm, Nami nhẹ nhàng lướt ngón tay cái dọc theo chúng, ngay lập tức cảm thấy làn da cậu nóng như thiêu như đốt. Bàn tay cô vén tóc cậu khi cô sờ trán cậu, cậu đang nóng bừng lên. Cô sẽ ngạc nhiên nếu cậu không sốt cao, dù sao thì hầu hết các vết thương trên người đều giống như đã bị nhiễm trùng. Tất cả bằng chứng cần thiết cho giả định đó là nhìn lướt qua vết thương của cậu, một số đã đóng vảy, nhưng những vết lớn hơn thì sưng tấy và rỉ ra chất lỏng đục lẫn máu.

Mùi mà tỏa ra từ cơ thể Luffy gần như khiến Nami muốn nôn mửa ngay lúc đó. Một mùi hôi như của cơ thể đã chết và đã thối rửa, mùi mà cô đã bắt gặp quá nhiều lần trong suốt thời gian đi cùng với băng của mình. Luffy đang hấp hối, thành thật mà nói, cô không biết làm thế nào cậu có thể sống sót lâu như vậy, và có vẻ như kẻ đã làm điều này với Luffy, biết rằng cậu sẽ không thể tồn tại quá vài giờ trong tình trạng này. Nami lấy tay ôm lấy má cậu, không thể kìm lại những giọt nước mắt đang rơi rất nhanh.

"Luffy?" cô nói, vỗ nhẹ vào má cậu. "Luffy, dậy đi, chúng ta phải đi," cô nói tiếp, cao giọng hơn và nó nhuốm màu tuyệt vọng. Cô nghĩ đến việc tát cậu nhưng với vẻ ngoài của cậu, cô thực sự không chắc cậu sẽ sống sót sau đó.

___

Nóng.

Nóng quá.

Cơ thể cậu như đang bốc cháy, giống như nó đang bơm một dòng dung nham đang sôi sục qua huyết quản. Nhưng má cậu cảm thấy mát lạnh, dễ chịu.

Quít.

Gió biển.

Mùi của nó tràn ngập không khí, thậm chí xuyên qua mùi máu và mùi hôi thối. Cơ thể cậu bỏng rát vì vết thương, cậu cố gắng mở mắt để biết nguồn gốc của mùi hương dễ chịu tuyệt vời này là từ đâu. Khi ý thức của cậu từ từ hồi phục, cảm giác như thể cậu đang kéo mình ra khỏi cát lún. Những âm thanh bị bóp nghẹt trong giọng nói của cô gần như hoàn toàn bị lu mờ bởi tiếng ù ù bên tai cậu, nhưng cô đang gọi cậu, cô ở đây. Đó là tất cả những gì quan trọng.

---

Nami nhìn thấy nỗ lực vực dậy ý thức ít ỏi của Luffy thông qua việc đôi mắt cậu đang cố gắng mở ra và cơ thể hơi di chuyển. Những âm thanh khàn khàn của cậu trở nên dễ nhận biết hơn như thể cậu đang cố gọi cô, để nói với cô rằng cậu vẫn còn sống. Nami tránh nhìn vào những khu vực quá kỳ cục mà cô không thể xử lý ngay bây giờ và thay vào đó tập trung sự chú ý của cô vào những thứ đang giam cầm Luffy. Những dải kim loại dày giữ thuyền trưởng của cô dựa vào bàn, cô để ý đến chiếc vòng cổ trên cổ cậu và nhận ra rằng nó được làm bằng đá biển.

Cô có thể thấy chiếc vòng cổ đã chà xát vào da thịt cậu, Nami nhăn mặt khi cố gắng cởi nó ra, cô tra chìa khóa vào, chờ đợi tiếng cạch vang dội. Khi nghe được âm thanh đó, chiếc vòng cổ dễ dàng được cởi ra, cô kéo nó ra, để lộ một dải vòng đỏ và đẫm máu bao quanh cổ họng của Luffy. Cô thấy Luffy thả lỏng một chút, cái nhíu mày cũng bớt đi một chút.

Nami cố gắng giải thoát cho Luffy, lau mồ hôi trên trán khi cuối cùng cô cũng gỡ được phần dây giữ mắt cá chân của cậu. Cô phát hiện ra rằng những nơi bị dây xích trói vào đều để lại một vòng tròn màu đỏ, đó là bằng chứng cho thấy cậu đã phải vật lộn như thế nào khi chúng làm điều này với cậu. Nami cuối cùng cũng kéo Luffy ngồi dậy, tiếng rên rỉ phản đối là thứ duy nhất nói lên rằng nó rất đau. Cô kéo chân cậu đến mép giường và cố gắng cõng cậu. Cô nhanh chóng phát hiện ra rằng ngay cả khi cậu gầy gò và ốm yếu lúc này, cậu vẫn là một người đàn ông và mỗi cơ bắp của cậu đều săn chắc đầy sức mạnh.

Cậu rất nặng, phải nói là ít nhất. Nami từ từ đặt cậu xuống sàn dựa vào bàn kiểm tra, máu của cậu chảy xuống sàn nhà bên dưới từ những vết thương hở trên lưng. Nami đang ở giữa một cuộc hỗn chiến, cố gắng nghĩ ra cách để đem thuyền trưởng đi mà không làm cậu bị va chạm quá nhiều. Đó là khi cô nghe thấy nó, ngoài tiếng thở gấp gáp liên tục của Luffy, tiếng giày lách cách, đầu tiên là trên đá cuội, sau đó là trên sàn nhựa Vinyl của căn phòng tử thần này.

"Xin chào~" Cô nghe thấy ai đó trầm ngâm, giọng nói của chúng vang vọng và Nami ngay lập tức chạy ra cửa, giữ im lặng tiếng bước chân và hơi thở của cô ở mức tối thiểu. Cô nắm chặt cây Clima-tact trong bàn tay đầy máu của mình và tập trung vào âm thanh phát ra từ hành lang.

"Mũ rơm, ngươi còn sống ở trong đó chứ?" Giọng người đàn ông thờ ơ hỏi. Ngay khi đầu hắn lọt vào tầm mắt, Nami vung vũ khí của mình xuống và đập vào phía sau đầu của người đàn ông. Cô nhìn thấy khi mắt hắn quay sang một bên, phát hiện ra cô khi hắn tránh mình ra khỏi lối đi.

Hắn di chuyển nhanh đến phía cô, nắm chặt cây Clima-tact khi hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô. "Vậy là cuối cùng ngươi cũng thành công," cậu cười khúc khích.

"Điểm yếu số một."

---End Chap 13---

Hai tuần trước mình bận chạy đồ án kết thúc môn nên không cập nhập được, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Sẵn tiễn chúc mọi người năm mới vui vẻ luôn nha.

Linh, 22:52, 2/1/2023

Edit lần 1, 10:04, 4/1/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro