Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ họng cậu đau rát, sau hàng giờ đồng hồ gào thét tưởng chừng như vô tận, chứng kiến ​​cảnh mình bị rạch ra và kéo căng theo nhiều cách khác nhau, những vết thương nặng cuối cùng cũng đóng vảy, nhưng cậu vẫn tỉnh táo vượt qua tất cả. Bằng một cách nào đó mà cơ thể cậu đã ướt đẫm máu của chính mình, đôi mắt cậu vẫn mở nhờ một ý chí nào đó. ngay cả Vegapunk cũng có vẻ ngạc nhiên về điều đó, ông ta thể hiện điều đó chỉ qua một cái nhướng mày nhẹ khi chứng kiến ​​mí mắt chớp chớp mà Luffy buộc chúng phải mở ra. Răng của Luffy nghiến chặt đến mức chảy máu phần nướu.

"Ta có thể thấy rằng đó là một ý kiến ​​​​hay khi để hắn cho ông, Vegapunk" Methias hào hứng nói khi đứng bên cạnh cửa.

Methias thong dong đi tới chiếc xe đẩy chứa nhiều đồ dùng khác nhau, hầu hết chúng đều dính đầy máu của Luffy. Hắn nhặt một con dao mổ, nằm trong số những dụng cụ có vẻ sạch hơn, và đến đứng bên cạnh Luffy. Vegapunk quan sát từ xa khi hắn dùng khăn lau vết máu dính trên tay. "Ngươi biết đấy" Methias nói khi hắn ấn đầu con dao sắc bén vào đầu ngón tay, đủ nhẹ để không làm chảy máu.

"Thật là chán kinh khủng kể từ khi ta giao ngươi cho Vegapunk, nhưng ta có thể thấy ông ta chăm sóc ngươi tốt hơn ta rất nhiều." Hắn khen ngợi khi nhìn Luffy cố gắng mở mắt. "Ông có thể giữ hắn sống trong tình trạng này bao lâu nữa?" Methias hỏi Vegapunk với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt.

"Ba ngày là cao nhất" Vegapunk nhổ ra, rõ ràng phát ốm vì Methias xâm phạm không gian của ông ta, Methias có thể cảm nhận được điều đó và ngay cả hắn cũng không đủ can đảm để lảng vảng và xem ông ta có thể khiến cậu đau đớn như thế nào. Vì vậy, hắn lặng lẽ giơ con dao mổ lên phía trên Luffy và đâm nó xuống, cắm sâu vào đùi cậu, đến mức cậu cảm thấy như nó xuyên qua xương đùi của mình. Máu đọng lại ở mép vết thương, và Luffy gầm lên đau đớn, giọng cậu vỡ ra và khô khốc khi nó trào ra từ sâu bên trong cậu.

"Hãy tận hưởng phần đời còn lại của ngươi!" Methias vui vẻ ríu rít "Hay ta nên nói là ba ngày tới." Luffy tập trung mọi sự tỉnh táo mà cậu có thể và rên rỉ bằng tất cả khả năng của mình.

"Tôi sẽ giết ông, vô luận bao lâu, vô luận ông trốn ở nơi nào, tôi đều sẽ tìm được ông và xé nát ông thành từng mảnh đến mức cha của ông cũng không thể nhận ra." Methias chỉ mỉm cười với điều đó và bước ra khỏi phòng, rõ ràng là không coi trọng lời đe dọa đó. Vegapunk vô cảm nhìn chằm chằm xuống vết thương ở đùi Luffy, nhanh chóng rút con dao mổ ra, khiến Luffy phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề. Luffy đã bất tỉnh khi Vegapunk lẩm bẩm một cách vui vẻ

"Hãy làm điều đó trong hai ngày."

---

Nami cảm thấy buồn nôn khi cô nhớ đi nhớ lại khuôn mặt của thuyền trưởng khi da thịt cậu thối rữa trước mắt cô. Khi con tàu ngầm cá mập chìm xuống nước, cô cảm thấy như cảm giác buồn nôn đó đang lắng đọng trong bụng mình. Robin thấy Nami đang có vẻ xanh xao và bắt đầu xoa lưng cô một cách nhẹ nhàng, cô ấy đã quen với việc này, để xoa dịu Nami khi suy sụp và nó dường như sắp xảy ra. Nami trao cho Robin một nụ cười biết ơn, và cố gắng tập trung tinh thần khi cô lắc đầu để thoát khỏi hình ảnh đó.

Sớm thôi, cô sẽ biết rằng những nỗi lo lắng đó là dư thừa. Thuyền trưởng của cô vẫn ổn, và cậu đang đợi họ. Cô có thể tưởng tưởng ra khung cảnh lúc đó, cậu sẽ mỉm cười và vẫy tay với cô, vui vẻ và khỏe mạnh như lần cuối cô thấy cậu. Nó khiến tim cô thắt lại vì sung sướng, nhưng cũng xen lẫn nghi ngờ khi những suy nghĩ chua chát vẫn còn trong tâm trí cô, những suy nghĩ đã mang cô đến một nơi nguy hiểm. Một nơi mà cậu không ổn như cô mong đợi, nơi cậu bị thương và đó là lỗi của cô, nơi cậu hét lên đau đớn, cầu xin sự thương xót.

Những suy nghĩ đó gần như khiến cô suy sụp, và mặc dù cô biết mình không đáng nhận những điều đó, nhưng cô biết rằng đó là lỗi của cô và khiến cậu thậm chí còn gặp nguy hiểm. Cô vẫn ước điều đó. Hơi ấm từ cậu, vòng tay cậu siết chặt quanh người cô, tiếng cười khúc khích trẻ con của cậu dường như phát ra từ hư không, ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu khi cậu nhìn cô. Cô mong điều đó hơn việc thấy mình được phản chiếu trong những quả cầu đen tối, những quả cầu có thể yên tĩnh và hỗn loạn như những phần sâu nhất của biển hay nơi hoang dã và không thể kiểm soát như một cơn bão.

Cô muốn ở gần cậu nhất có thể, gần cậu như chính làn da của cậu, muốn trở thành điều quan trọng với cậu như thể trái tim đang đập của chính cậu. Cô đặt tay lên tim, để nhịp đập chậm lại khi cô thở chậm, cô để nhịp đập ổn định và tập trung trở lại. Có một cơ hội nhỏ để cứu Luffy, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu sự hỗn loạn của cô làm hỏng cơ hội đó.

Cảng Red xuất hiện trong tầm nhìn, những chiếc Bondola* to lớn có thể nhìn thấy từ xa, Nami tự trấn an mình. Con tàu ngầm rẽ sang phải, đúng như họ đã lên kế hoạch, đích đến là nơi tảng đá cứng của Red Line gặp những bức tường xi măng của cảng Red. Mọi người đã ra khỏi con tàu ngầm ngoại trừ Chopper, người sẽ ở lại nếu cần đánh lạc hướng lính canh bằng Monster Point của mình. Ngay khi Brook, Robin và Nami leo lên bức tường với sự giúp đỡ của sức mạnh trái ác quỷ của Robin, Chopper đã lặn xuống dưới những con sóng để chờ tín hiệu qua ốc sên truyền tin.

*Bondola:

Ba người họ nhanh chóng tiến vào cảng Red, và cũng nhanh chóng lấy quân phục từ Hải Quân, những người mà họ đã rất tử tế cho đi ngủ. Họ đã trà trộn vào rất tốt ngoại trừ một điểm, đó là Brook vì thân hình gầy trơ xương của ông chẳng ăn nhập gì với nhau. Nami cảm thấy mọi chuyện thật quá dễ dàng khi họ thay một bộ trang phục khác là áo giáp dày của bọn lính canh điều khiển Bondola.

Ngay cả khi mọi thứ đã đâu vào đó như dự tính, nó chỉ khiến Nami cảm thấy như thể mọi thứ có thể trở nên tồi tệ bất cứ lúc nào. Nhưng với rất ít nỗ lực, họ đã ở Mariejois, tuy nhiên sự kết hợp giữa cách nói linh hoạt của Nami và Robin chắc chắn đã giúp họ thoát khỏi một số tình huống khó khăn với những tên lính canh quá tọc mạch. Nami chỉ có thể hy vọng rằng những may mắn cho đến nay sẽ kéo dài cho đến khi họ gặp được Luffy.

---

Luffy nằm bất động, từ lâu cậu đã đạt đến mức đau đớn không thể cảm nhận được bản thân mình nữa, cậu nghĩ nó giống như một trải nghiệm thoát xác nào đó. Mặc dù cậu ghét phải thừa nhận nhưng Methias chắc chắn là lựa chọn tốt hơn trong số hai người họ. Luffy thấy mình nhớ chiếc bánh mì mốc meo và thứ nước có vị như chứa nhiều chất bẩn.

Cổ họng của Luffy đã khô khốc, và bây giờ giống như một cây cào móng cho mèo, chất lỏng duy nhất làm ướt miệng cậu là máu của chính cậu. Và ngay cả khi cậu muốn, cậu thậm chí không thể ngẩng đầu lên để nhìn vào những gì còn lại của cơ thể mình. Tuy nhiên, trong tất cả những mong muốn của cậu, dù đó là bánh mì cũ hay nước bẩn, điều cậu muốn nhất không thể phủ nhận là hoa tiêu của cậu.

Cậu tưởng tượng đầu cậu tựa vào lòng cô khi cô mỉm cười với cậu, tay cô vuốt ve những lọn tóc đen của cậu. Cậu muốn nghe cô nói chuyện, kể cả những điều có thể khiến cậu buồn chán, cậu muốn gần gũi với cô. Nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ ngọt ngào của cô, khi cô nói về việc những quả quýt đợt này phát triển tốt như thế nào, hoặc cô cần thêm mực cho bản đồ của mình như thế nào.

Cậu cố gắng cười khi nghĩ rằng nếu sau này cậu có thể ôm cô, chắc chắn cậu sẽ không buông ra trong một thời gian dài, tiếng cười của cậu bật ra như luồng khí nhức nhối tìm đường thoát ra. Cậu hy vọng họ sẽ đến đây sớm, ảo giác về tài nấu nướng của Sanji đang trở nên quá thật đối với cậu Luffy.

---

Đoạn đường sau khi rời Bondola, sẽ khó có thể che giấu danh tính của họ trong thời gian dài, do họ không biết về các tuyến đường và nhiều thứ khác, vì vậy rất có thể sẽ xảy ra một cuộc chạy trốn mù quáng hoặc họ sẽ phải bỏ lớp ngụy trang để trốn trong những khu rừng nhân tạo. Ít nhất đó là những điều họ có thể làm cho đến khi tìm được vị trí của Luffy ở nơi rộng lớn này. Ngay khi họ rời khỏi Bondola, nhiều lính canh đã nghi ngờ họ, đánh giá bằng cách chúng nhìn ba người đi về phía trước như vịt con mới nở.

"Dừng lại, nói rõ ngươi thuộc đội nào." một người lính canh ra lệnh khi hắn đứng trước mặt họ một cách đe dọa. Nami trao đổi với Robin qua khóe mắt khi cô từ từ quay đầu về nhiều hướng khác nhau, chắc chắn là đang đánh giá lực lượng của kẻ thù và liệu cô có thể tiêu diệt chúng hay không trước khi chúng báo động cho toàn bộ Mariejois. Sau đó, Marineford sẽ có thuyền trưởng của họ trong tay trước khi họ kịp đánh hơi được vị trị của cậu, và kéo theo đó là kế hoạch đánh lạc hướng của họ cũng tan thành mây khói.

Họ đã ở dưới biển trong con tàu ngầm khi một phần kế hoạch của họ bắt đầu, Nami biết, cảm nhận được một cơn rùng mình xuyên qua đại dương khi Zoro và Sanji chắc chắn sẽ tấn công lên các con tàu biển như một trận mưa đá có cường độ cao nhất.

Nami gần như có thể nhìn thấy điều đó đang diễn ra trong đầu cô, Franky điều khiển con tàu đi vòng quanh và huýt sáo với những viên đại bác, Zoro chém xuyên qua chúng như một con dao xuyên qua bơ nóng và Sanji làm chệch hướng chúng như thể cậu đang chơi đá bóng với một đứa trẻ nhỏ. Nami biết rằng không chỉ vì lợi ích của cô mà còn vì họ, họ không thể chùn bước ở đây.

Nami nhìn qua Robin, cẩn thận để không tỏ ra lo lắng hay cử động quá đột ngột. "Chúng tôi được yêu cầu cung cấp thêm sự bảo vệ cho các Thiên Long Nhân, có một cuộc tấn công vào Marineford đang xảy ra khi chúng ta nói chuyện" tên lính ban đầu hỏi nhìn chằm chằm vào Nami, cố gắng phân biệt động cơ của cô. Giọng nói của cô trôi chảy đến mức ngay cả cô cũng nghi ngờ mục đích của họ là gì.

"Hãy nói rõ đội của cậu," người lính nhắc lại một cách cảnh giác, liếc nhìn Brook, người đang cải trang không phù hợp vì ông quá cao. Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu khi mắt hắn quay trở lại Nami, cô muốn tự đá mình khi nao núng trước cái nhìn xuyên thấu của hắn, không nhiều nhưng rõ ràng là đủ để hắn nhận ra sự bất thường, tên lính lao mình về phía trước, sẵn sàng tấn công.

Họ đồng loạt lùi lại, Robin là người đầu tiên tấn công, khoanh tay và ngay lập tức khiến cho hơn một nửa những tên lính canh có mặt ở đó bất động. Brook là người tiếp theo, hạ gục ba tên trước khi chúng kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nami nhanh chóng biến mất, sử dụng Mirage Tempo khi cô khiến những tên còn lại mất khả năng chiến đấu, đánh vào đầu chúng, chiếc mũ sắt kêu lên vì sức mạnh của nó.

Sau đó, đó là một cuộc chạy đua điên cuồng đến khu rừng nhân tạo, trốn những kẻ địch bị đánh bại trên đường đi. Họ di chuyển một cách thận trọng, sử dụng cả sức mạnh của Robin và Brooks để cố gắng truy tìm Luffy, họ sẽ có một chút thời gian trước khi báo động được bật lên. Họ đi về phía cổng của bọn Thiên Long Nhân, đến hiện tại thì họ đã gặp may mắn nhưng từ giờ trở đi, không tránh khỏi đụng độ với lính canh. Là một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, toàn bộ kế hoạch của họ có thể sụp đổ ngay tại đây, lâu đài Pangea là một nơi rất rộng nhưng họ không thể chùn bước ở đây, vượt qua cánh cổng này là điều cần thiết để đến được với Luffy.

Nami nhìn đồng đội của mình, Robin, khoanh tay và nhíu mày với nỗ lực tiếp nhận tất cả thông tin mà sức mạnh của cô mang lại cho cô. Brook đang quỳ gối bất động, tìm kiếm Luffy như một bóng ma, hiện rõ qua vệt xanh gần như vô hình mờ dần ở phía xa. Robin là người đầu tiên mở mắt, nghe có vẻ sốc khi thông báo "Tớ đã tìm thấy cậu ấy".

---

"Vậy ai đã bắt thằng cháu khốn kiếp của tôi," Garp nhổ nước bọt, cơ bản là phun vụn bánh gạo lên Sengoku với mỗi âm tiết. Cựu đô đốc lau mặt và trừng mắt nhìn người hùng hải quân, điều này tất nhiên là không được chú ý.

"Một tên nhóc mới nổi, Methias, cậu ta được đánh giá chỉ ở mức trung bình về mọi mặt trừ khả năng lập kế hoạch, điều khiến cậu ta vượt trội so với đồng đội, cậu ta đã tìm ra cách để lừa cháu trai của ông," Sengoku dứt khoát đề nghị, mặc dù Garp chỉ tiếp tục ăn. Trong suốt thời gian Sengoku ở bên ông, cựu đô đốc vẫn không thể hiểu được Garp, hay cách ông suy nghĩ và lần này cũng không ngoại lệ.

"Tôi đã muốn biến thằng bé đó thành một hải quân, nó sẽ làm rất tốt," Garp trầm ngâm nói với Sengoku lần thứ một nghìn, mặc dù có điều gì đó về cách ông nói lần này khiến Sengoku không thể nói linh tinh như thường lệ. Garp tiếp tục. "Tôi biết bây giờ đã quá muộn để quay lại, thằng bé đã đi quá xa, nhưng ngay cả bây giờ, tôi vẫn không muốn thằng bé phải trải qua những gì mà tôi biết những tên Thiên Long Nhân đó sẽ khiến thằng bé phải chịu." Garp rầu rĩ.

Sengoku đã nhìn thấy ánh mắt đó trong mắt ông vào ngày Ace qua đời, và nhiều tháng sau sự cố đó. Garp mạnh mẽ, cả về tinh thần lẫn thể xác, nhưng nếu ông phải mất thêm một đứa cháu trai nữa, đặc biệt là một người có quan hệ huyết thống, Sengoku thậm chí không muốn biết liệu tổn thương trong tim của ông có thể phục hồi hay không. Cựu đô đốc nhìn thấy ánh mắt của Garp nói với ông ấy rằng ông biết ông ấy đang nghĩ gì, đôi mắt của Sengoku dịu lại khi ông ấy nhìn người bạn lâu năm của mình.

"Với những gì ông vừa nói, ông gần như khiến tôi nghĩ rằng ông có ý định tự mình đưa thằng bé ra khỏi đó!" Sengoku thốt lên, mặc dù ông ấy có thể nói rằng Garp đã hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của ông ấy. Garp nhìn chằm chằm một lúc trước khi tiếp tục ăn bánh quy của mình.

"Nah, thằng bé đó có thể có một vài mánh khóe, và nếu thắng nhóc đó không có, thì ngay từ đầu nó đã không có niềm tin để thực hiện ước mơ của mình. Và theo như tôi biết, điều đó có nghĩa là nó sẽ chết khi điều đó đáng giá," Garp kết thúc một cách đơn giản, rõ ràng là quyết tâm xem đứa cháu của mình sẽ thực hiện lý tưởng của bản thân như thế nào, cho dù điều đó có nghĩa là chết hay sống sót. Sengoku cảm thấy tự hào và buồn cho người bạn của mình. Ngay cả khi Garp là một kẻ ngốc, thì ông vẫn là một người hải quân, cho đến cuối cùng.

___

Trải qua tất cả những cơn đau nhói không ngừng cho dù đó là do cơn đau đầu hay toàn bộ cơ thể, Luffy chỉ cảm thấy một cú vỗ nhẹ vào vai khiến cậu cảm thấy đau nhói. Đầu của Luffy nghiêng sang một bên, và cậu cố mở một mắt để nhìn vào bàn tay mảnh khảnh đang nở ra bên cạnh mình.

Cậu cảm thấy nhẹ nhỏm cả người, gần như làm cậu trào nước mắt. Luffy quan sát thấy một con mắt xuất hiện trên lòng bàn tay của Robin, cậu nhìn thấy sự đồng cảm trong con mắt đó và có thể đoán được cậu trông tệ đến mức nào. Luffy có thể cảm thấy tầm nhìn của mình đang mờ đi một lần nữa giống như vài giờ trước, hoặc có thể lâu hơn.

Luffy đã từng ở trong trạng thái mơ hồ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tỉnh táo như vậy, cậu cho rằng mình có một thứ gì đó để tập trung, hoàn toàn tách biệt với nỗi đau mà cậu đang cảm nhận. Con mắt biến mất và bàn tay của Robin đưa tới, dịu dàng xoa đầu cậu, cái chạm nhẹ nhàng nhất mà cậu cảm thấy kể từ khi bị bắt, và đó là tất cả những gì Luffy cần để chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

---

"Tớ đã tìm thấy cậu ấy" Robin thông báo một cách nghiêm túc, khuôn mặt cô ấy trông có vẻ nghiêm trọng. Nami thu hút sự chú ý, chuyển sự tập trung của cô từ việc quan sát cánh cổng sang Robin. Robin có thể nhìn thấy sự phấn khích và lo lắng trong mắt cô, trộn lẫn vào nhau, cho đến khi về cơ bản cô ấy có thể nhìn thấy câu hỏi được viết trong đó.

"Cậu ấy còn sống," Cô ấy trả lời câu hỏi im lặng của Nami "nhưng sẽ không lâu đâu." Robin kết thúc với sự quyết tâm trong giọng nói của mình. Nami cũng cảm thấy sự cương quyết đó lấp đầy cô.

"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi đón thuyền trưởng của chúng ta thôi."

---End Chap 12---

Linh, 21:34, 19/12/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro