Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy nhớ rằng mục tiêu duy nhất bây giờ của ngươi trong cuộc sống là phục vụ chủ nhân của ngươi, vị thánh vĩ đại và rộng lượng Charlos, vì vậy ngươi nên biết vị trí hiện tại của mình chỉ nằm dưới đôi giày của ngài ấy, đồ rác rưởi." Methias nhổ nước bọt vào Luffy khi cậu bị kéo trở lại phòng giam của mình. Chúng chỉ quấn băng ở lưng cho cậu đủ để ngăn cậu chảy máu. Khi cậu tỉnh dậy, miệng cậu khô khốc đến tận cổ họng, và mặt trời gần như đã lặn nhưng vẫn còn vài tia sáng kỳ lạ chiếu xuyên qua đường chân trời như những lá cờ đang bay phấp phới.

Luffy cười khúc khích, dáng vẻ cậu lúc này giống như cách mà cậu đã cười khi Methias nói những lời kia, nó phát ra khàn khàn và khô khốc như thể cổ chúngng cậu dính đầy bụi. Chúng thực sự không hiểu, dù chúng có bắt cậu phải chịu bao nhiêu đau đớn, dù chúng có khắc lên da cậu bao nhiêu vết sẹo thì về lâu dài cũng không sao, cậu vẫn sẽ quay trở lại băng của mình và cậu vẫn sẽ trở thành vua hải tặc.

---

Những ngày tiếp theo trôi qua cũng giống như ngày đầu tiên, bị lôi đi, bị đánh đập bằng nhiều cách khác nhau, được băng bó một cách bừa bãi và bị tống vào phòng giam chỉ với một cốc nước bẩn và chiếc bánh mì thiu để tự nuôi sống bản thân. Luffy phải thừa nhận rằng đó là một tình huống tồi tệ, nhưng cậu đã trải qua điều tương tự nhiều lần trong đời, ngay cả khi còn nhỏ, cậu đã bị ném vào rừng để tự mình sinh tồn và Luffy đã mạnh mẽ hơn nhờ điều đó. Cậu sẽ biến nơi này giống như khu rừng thời thơ ấu của mình, nó sẽ không thể hủy hoại cậu, sẽ không thay đổi ước mơ của cậu, và giống như bất kỳ tình huống thử thách nào khác, nó sẽ chỉ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn.

Thánh Charlos đã bắt đầu chán ngấy việc chứng kiến ​​cảnh Methias thất bại trong việc khiến Luffy rên rỉ, nhưng ngay cả như vậy, Methias vẫn đến hàng ngày với một phương pháp tra tấn tàn ác mới. Một số sẽ để lại sẹo, một số khiến cậu bị bầm tím đến mức không thể nhận ra, và một số có thể sẽ khiến những kẻ yếu đuối hơn gục ngã trước áp lực, chìm vào sâu thẳm tâm trí của chính mình để tìm kiếm một sự bảo vệ nào đó.

Luffy ngồi trong phòng giam của mình, xé chiếc bánh mì cũ bằng răng và nhai mạnh đến mức quai hàm của cậu kêu lục cục. Cậu uống nước bẩn, giờ đã quen với mùi vị giống như đất sét, và không ngạc nhiên khi gặp Methias lần thứ hai trong ngày hôm nay.

"Luffy, ta muốn giới thiệu ngươi với tiến sĩ Vegapunk." Đôi mắt của Luffy mở to khi nhắc đến tên của ông tiến sĩ.

Cậu ngước lên và bắt gặp ánh mắt của một ông già, mái tóc dài, bạc trắng, xơ xác và xõa ra tứ phía. Ông ta là ví dụ hoàn hảo của một nhà khoa học điên, chiếc áo khoác phòng thí nghiệm dài màu trắng gần như dài đến tận chân, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và đôi găng tay phẫu thuật dài màu vàng, nhưng phần đáng lo ngại nhất của ông ta là con mắt phải. Nó được bao quanh bởi một lớp kim loại dài đến tận chân tóc, con mắt được làm bằng kim loại tương tự nhưng ở vị trí của tròng mắt, có ánh sáng đỏ phát ra từ bên trong, và khi Luffy nhìn vào đó, cậu có thể thấy các mảnh cơ khí nhỏ hoạt động song song.

Luffy càng nhìn lâu, cậu càng cảm thấy rằng tiến sĩ Vegapunk không chỉ đơn giản là nhìn cậu, mà như đang nhìn xuyên qua người cậu, nhìn thấy cách các tế bào của cậu di chuyển, cách máu bơm qua huyết quản, cách các tế bào thần kinh của cậu hoạt động khi cậu đang đánh giá ông ta. Và chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến lòng bàn tay của Luffy đổ mồ hôi.

---

Tĩnh lặng. Đó là từ chính xác nhất để miêu tả bầu không khí khi Nami ngồi trên thảm cỏ mềm mại của Thousand Sunny. Đầu của Luffy đặt trên đùi cô, cô từ từ luồn tay vào mái tóc đen bị gió thổi qua những ngón tay của mình, tận hưởng sự mượt mà bất ngờ của nó. Cậu đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, hơi thở chậm rãi của cậu đưa cô vào trạng thái như bị thôi miên, cô chỉ tập trung vào ánh sáng mặt trời đang chiếu sau lưng và mái tóc của Luffy giữa các ngón tay. Cô đã dành hàng giờ đồng hồ để quan sát dáng ngủ của Luffy mà không nghĩ ngợi gì và không một lần cố gắng đánh thức cậu.

Mặt trời vẫn chưa lặn, con thuyền vẫn đung đưa nhẹ nhàng trên sóng và những con mòng biển vẫn bay vòng vòng một cách lười biến ở phía trên con tàu. Nhưng mặc cho mọi thứ đều đẹp như tranh vẽ, có gì đó không ổn, sâu thẳm trong thâm tâm, Nami biết rằng có điều gì đó không ổn. Lần đầu tiên sau nhiều giờ, Nami ngước mắt nhìn theo hướng bay của một con mòng biển, và trước khi cô nhìn xuống, cô cảm thấy một sức nặng đè xuống bụng mình.

Cuộc sống trên biển không bao giờ im lặng, nó phải tràn ngập âm thanh, có thể liên tục, có thể không. Một thứ luôn luôn không đổi và ồn ào nhất, là âm thanh của đại dương, và thậm chí cả Nami cũng nghe thấy nó. Điểm quan trọng nhất làm cho thế giới đẹp như tranh này tiếp tục đã dừng lại, khi hơi thở nhịp nhàng của Luffy ngừng, và thế giới xung quanh họ phản ứng lại khi một làn sóng xung kích xuyên qua mọi thứ, như thể thời gian đột nhiên quay trở lại với thực tại, mang theo cơn thịnh nộ của một cơn bão. Xung quanh họ, đại dương nổi lên điên cuồng và những đám mây xám xịt trên bầu trời như những bức tường bất khả xâm phạm của một pháo đài.

Và Nami cuối cùng cũng nhìn xuống, thế giới nhỏ bé của cô tan vỡ khi cô nhìn thấy cậu, tan nát và đẫm máu trong lòng cô, làn da nhợt nhạt như một bộ ấm trà bằng sứ, cô nhìn khắp cơ thể cậu và cảm thấy đau khi nhận ra chiếc áo màu đỏ tươi quen thuộc của cậu, chuyển sang màu sẫm hơn và thấm đẫm máu của cậu. Cô nắm lấy vai cậu và kéo cậu dậy, Nami cảm thấy đau hơn khi cô nhìn vào mắt cậu, chúng trắng đục và nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt cậu như hóa đá vì đau đớn và da thịt bắt đầu thối rữa, rơi ra khỏi người cậu.

Nhưng cô không thể di chuyển, thậm chí không thể hét lên, và cô cũng không muốn. Tất cả những gì cô ấy muốn là khóc, và giải phóng mọi cảm xúc trong cơ thể. Và khi tay cậu đưa lên chạm vào má cô, khi miếng thịt cuối cùng rơi khỏi đầu ngón tay cậu, giọng nói của cậu vang lên khi quai hàm của cái đầu lâu di chuyển, như một lời nguyền trong gió, không biết từ đâu và nó vang vọng ở mọi nơi cùng một lúc.

"Lỗi của cậu."

Nami co giật trong giấc ngủ, Robin ngay lập tức ở bên cạnh để đánh thức cô. Cô ấy đi theo Nami ra ngoài khi cô nôn ra những thứ trong bụng, và xoa nhẹ trên lưng khi nghe Nami kể lại về nỗi kinh hoàng ban đêm rất thật của mình. Nami ngủ với Robin đêm đó.

---

Kim loại lạnh lẽo của bàn kiểm tra cứa vào da cậu, đặc biệt làm những vết thương trên lưng cậu trở nên trầm trọng hơn, cậu cho phép hơi thở của mình rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt. Căn phòng là một sự đơn điệu của những ống kim loại trải dài khắp mọi nơi, gắn với nhiều loại máy móc khác nhau mà Luffy thậm chí không muốn biết mục đích của nó. Bên phải cậu là một bàn làm việc lớn màu trắng, về cơ bản mọi thứ trên mặt bàn đều tràn đầu những chiếc cốc và bình hình nón bên trong chứa các hóa chất có màu sắc khác nhau.

Luffy nhìn chằm chằm lên trên, khi cậu thấy xung quanh chỉ khiến cậu khó chịu. Luffy nghe thấy một tiếng tách phát ra từ phía trên đầu, âm thanh của Vegapunk kéo căng găng tay hết cỡ và thả chúng ra.

"Methias đã nói với ta," ông ta dừng lại để nhìn qua ngăn kéo đựng những ống tiêm có kích cỡ khác nhau "phải khiến ngươi chịu nhiều đau đớn nhất có thể, và thường thì ta sẽ bỏ qua điều đó và làm những gì ta muốn." Ông ta nói khi nhìn cậu bằng con mắt kim loại "Nhưng thành thật mà nói, ta muốn xem cơ thể cao su của ngươi có thể chịu được bao nhiêu đau đớn."

Vegapunk sau đó dành thời gian đổ đầy chất lỏng màu xanh đục vào chiếc kim mà ông ta chọn, và cuối cùng đi đến chỗ Luffy, ấn ống tiêm vào cánh tay của cậu, Luffy hơi nhăn mặt nhưng không nói lời nào.

"Nó sẽ sớm có hiệu lực." ông ta lẩm bẩm trước khi bước ra khỏi phòng, chân lướt trên sàn theo từng bước.

15 phút trôi qua, cơ thể vốn đã đau nhức của cậu từ từ bốc cháy, mọi vết thương trên người cậu như thể đang bị đặt trên ngọn lửa, hơi thở cậu gấp gáp và run lên. Cảm giác như tất cả các dây thần kinh của cậu đều là một cầu chì và từng dây thần kinh đang dần bị đốt cháy, thời gian như trôi chậm lại, tiếng hóa chất sủi bọt trên chiếc đèn Bunsen biến mất và không còn gì ngoài nỗi đau nhức nhối, bao trùm lấy cậu.

Khi Vegapunk từ từ trườn trở lại phòng, kéo theo sau ông ta một chiếc xe đẩy chất đầy vô số đồ dùng, lớn và nhỏ, nhọn và cùn. Ông ta dường như đang nghiền ngẫm nội dung của một cái bảng kẹp hồ sơ khi ông ta rút một cây bút từ túi trên ngực của áo khoác phòng thí nghiệm và bước đến chỗ Luffy. Bất cứ ai cũng có thể biết cậu đang rất đau khi mọi cơ bắp trên cơ thể cậu căng ra trong cơn đau đớn vô tận, răng cậu nghiến chặt vào nhau để kiềm chế bản thân không kêu lên, không hét lên trước những kẻ này.

Vegapunk đã thấy điều đó. Nhìn thấy những nỗ lực mà Luffy đã bỏ ra để không cho phép bọn họ cảm thấy mình ở trên cậu dù chỉ một inch, không phải theo cách đó, Luffy sẽ không và không thể cho phép điều đó, vì lòng kiêu hãnh của cậu. Nhưng với chiếc bút đó trong tay, Vegapunk chọc và rạch một vết sâu dọc theo xương sườn của Luffy, nước mắt của Luffy trào ra vì đau nhưng cậu sẽ không để chúng rơi xuống.

"Đó là một công thức ta nghĩ ra," Vegapunk dài giọng "nó nhân lên gấp mười lần nỗi đau, bất kể nỗi đau nào ngươi nghĩ rằng ngươi biết, và cho dù ngươi nghĩ mình có thể chịu đựng nỗi đau đến mức nào. Điều này sẽ khiến bất cứ điều gì ngươi trải qua trước đây giống như trò trẻ con." Luffy cố gắng lêu gọi bất cứ ý thức nào mà cậu còn sót lại và sử dụng nó để nhổ nước bọt vào mặt Vegapunk

"Tại sao ông không ngừng nói chuyện và kết thúc nó đi," và không nói một lời, ông ta cắm cây bút vào giữa xương sườn của Luffy, sau đó đẩy mạnh nó vào vết thương vốn đã sâu của Luffy. Và cuối cùng sau hàng giờ tra tấn không có tiếng la hét, Luffy đã hét ra một tiếng kêu làm rung chuyển mọi thứ, từ thời điểm này, chúng biết rằng chúng có thể làm đau cậu, và chúng sẽ làm được.

---

Sau nhiều đêm mất ngủ và nhiều ngày lo lắng, trước khi họ trải qua một trong những trận chiến khốc liệt nhất mà họ từng tham gia, và họ thậm chí còn không có mạnh nhất ở đây. Căn cứ Hải Quân Marineford mới đang hiện diện rõ ràng trước mặt họ, đây là lúc những gì họ đã chuẩn bị bắt đầu được thực hiện, họ chia thành hai đội.

Nami, Robin, Chopper và Brook vào tàu ngầm cá mập và tạm biệt đội đánh lạc hướng. Công việc của đội đánh lạc hướng là thu hút mọi sự chú ý từ cảng Red* ở phía sau Marineford về phía họ, giúp đội giải cứu có thể đến được cảng Red và lẻn vào Mariejois. Do đó, đây có lẽ là cuộc chiến khó khăn nhất trong cuộc đời của họ.

*Cảng Red (Red Port):

Một lúc trước khi Nami đóng nắp cửa lại và lặn xuống dưới, cô đã ra lệnh mạnh mẽ "Hãy đảm bảo rằng các cậu giữ một ít cola cho vụ đảo chính, chúng ta sẽ cần nó để ra khỏi đây khi chúng ta tìm được Luffy." Zoro im lặng gật đầu, Nami có thể nói rằng cậu đã ở trong trạng thái chiến đấu. Không cần phải nói nhiều để thể hiện sự phấn khích tột độ của cậu khi chiến đấu với một kẻ mạnh, cũng như nỗi sợ hãi nếu họ thất bại.

Và cùng lúc khi họ chìm dưới những con sóng, cabin chứa đầy hy vọng và nỗi sợ hãi của từng thành viên trong băng. Họ biết rằng họ phải đưa Luffy trở lại, không còn lựa chọn nào khác, và không nói nên lời, mỗi thành viên đều biết rằng họ thà chết chứ không từ bỏ thuyền trưởng của mình, và họ chắc chắn rằng Luffy cũng biết điều đó và đang chờ đợi họ đến.

---End Chap 11---

Linh, 00:13, 12/12/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro