Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Methias tiếp tục liệt kê các lựa chọn khác nhau để trừng phạt Luffy, chúng ngày càng trở nên khủng khiếp hơn khi hắn tiếp tục, nhưng không có lựa chọn nào đủ để giết cậu, tất cả chúng đều nhằm mục đích mang lại cho Luffy nỗi đau lớn nhất. Cậu thấy mình tức giận nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng cậu mừng vì chính cậu ở vị trí này chứ không phải bất kỳ ai khác trong băng của cậu, chỉ nghĩ đến việc họ sẽ trải qua những gì Methias mô tả đã khiến cậu quặn thắt.

Khi Thánh Charlos ăn xong, Methias đã quyết định phương pháp tra tấn đầu tiên, Luffy đã chống cự một chút khi bị kéo đi nhưng cậu nhanh chóng bị dội nước biển khiến cậu ngừng vùng vẫy. Khi họ đến nơi, cổ tay của Luffy ngay lập tức được cố định vào một cột gỗ chắc chắn với một vòng kim loại ở trên cùng, cậu nghe thấy tiếng giày của Methias gõ trên sàn đá cẩm thạch khi hắn bước tới phía sau Luffy.

"Ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu với một đòn roi kiểu cũ," Methias nói với giọng điệu thể hiện sự phấn khích của hắn, Luffy nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng và phát hiện ra dụng cụ mà hắn định sử dụng, đó là một cây roi dài màu đen và ở phần cuối của nó là những lưỡi kiếm nhỏ có hình dạng như trăng lưỡi liềm.

"A, cái này?" Hắn hỏi Luffy mặc dù cậu không tỏ ra quan tâm hay sợ hãi gì, "Ta đã hỏi ý kiến ​​của những người canh giữ nô lệ và chúng đều đánh giá cao về loại roi này, đừng ngần ngại cho ta biết suy nghĩ của ngươi về nó, vào khoảng thời gian cuối cùng của ngươi ở đây, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một chuyên gia về chúng."

Luffy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, thậm chí là chi tiết nhỏ nhất, cậu đã quyết định ngay lúc đó và ngay tại đây rằng bất kể Methias chạy đến đâu, cậu sẽ tìm ra hắn và trả lại những "ân huệ" mà hắn tặng cho.

---

Nami không thể ngồi yên, nếu cô ngồi yên, cô sẽ nghĩ về cậu, và nếu cô nghĩ về cậu, cô không thể ngủ, không thể ăn, thậm chí không thể nghĩ đến những điều khác, cậu có thể ở đâu và cậu đang làm gì. Vì vậy, cô tự làm bản thân bận rộn bằng việc đi xem những người khác, điều này đã bắt đầu làm phiền đến một số thành viên, đặc biệt là Zoro vì tiếng lảm nhảm liên tục của cô đã khiến cậu mất tập trung đến mức đánh rơi lên đầu mình một cái tạ tay nặng đến mức để làm vỡ hộp sợ của Laboon.

Sau đó, Robin đã đưa cô ngồi xuống cùng cô ấy để ăn bánh và kẹo do Sanji đang ngất ngây chuẩn bị, ngay cả khi đó Nami vẫn không thể ngừng bồn chồn, cô gõ ngón tay và rung chân liên tục, làm rung chuyển cái bàn, điều đó khiến Robin đang cuối đầu đọc sách mất tập trung kinh khủng.

Cô ấy thở dài đóng cuốn sách lại và nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, "Có vấn đề gì vậy Nami?" Robin hỏi với một nụ cười ngập ngừng trên khuôn mặt, Nami ngước nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

"Nếu chúng đã giết cậu ấy rồi thì sao?" Cô buột miệng "Cậu ấy đã đấm vào mặt một tên Thiên Long Nhân, nếu chúng đã tra tấn cậu ấy đến mức không thể nhận ra thì sao? Vậy thì chúng ta phải làm gì đây, làm sao chúng ta có thể cứu cậu ấy khỏi một cơ thể đã không còn hoạt động?"

Robin nhìn chằm chằm vào Nami khi cô run rẩy trên ghế, gần như sắp khóc, cô ấy đưa tay ra và đặt tay lên tay Nami. Cô gái tóc cam cuối cùng cũng tập trung vào Robin.

"Thở nào Nami, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cô ấy trấn an bằng giọng điệu như một người mẹ luôn chữa lành vết thương lòng "Luffy rất mạnh, có lẽ cậu là người biết rõ điều này hơn bất kỳ ai. Cậu ấy có thể bị mắc kẹt những khó khăn chống lại cậu ấy nhưng ngay cả khi như vậy, tớ vẫn không thể tưởng tượng được việc chúng có thể đánh bại cậu ấy." Robin vỗ nhẽ lên tay Nami an ủi, lời nói và cái chạm của cô ấy xoa dịu sự lo lắng của cô, "Và đừng lo lắng, Thiên Long Nhân là những kẻ rất mang thù, tớ không nghĩ chúng sẽ giết cậu ấy nhanh như vậy, ngay cả khi chúng có thể. " Cô ấy nói thêm một cách đăm chiêu. Nước mắt trào ra từ khóe mắt Nami khi cô lật tay và nắm lấy tay Robins.

"Cảm ơn Robin, tớ cần cái đó." Robin siết chặt hai tay Nami để trấn an.

---

Luffy nghe thấy tiếng chân của Methias lướt trên nền đá cẩm thạch khi hắn chuẩn bị vào tư thế, hắn lầm bầm khi vung roi, một tiếng rắc lớn vang lên khi cây roi va vào tấm lưng trần của Luffy, cậu nghiến răng đến mức gần như muốn gãy khi những lưỡi dao nhỏ cắm sâu vào da cậu và xé nát cả da và cơ trong vòng một phần nghìn giây.

Hai tay nắm thành nắm đấm bị trói trên đầu, móng tay bấu vào lòng bàn tay bật máu, Luffy không cho phép mình rên rỉ hay thở khác đi, cậu sẽ không để chúng thỏa mãn. Methias cười thích thú ở phía sau cậu, "Ta có thể hiểu tại sao bọn người kia lại thích thứ này đến vậy!" hắn thốt lên với một giọng tự hào sau đó hỏi với một giọng điệu không chắc chắn "Ngươi nghĩ sao Mũ Rơm? Nó có đáp ứng được mong đợi của ngươi không?"

"Cảm giác như mèo cào." Luffy nhổ nước bọt.

"Aww, thật sao?" Methias bĩu môi "Thử vài lần nữa cho quen rồi hãy nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi."

Hắn vung cánh tay của mình ra sau nhưng lần này hắn không chỉ đánh một lần, cánh tay của hắn bay từ bên này sang bên kia với mỗi lần thay đổi hướng đột ngột và đánh vào Luffy. Máu của Luffy đọng lại dưới chân và vương vãi trên nền đá cẩm thạch trắng, nhưng cậu không di chuyển dù chỉ một inch, cũng không kêu lên một tiếng.

Ngay cả khi lưng bị xé thành từng mảnh, cậu vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu và nhìn chằm chằm vào Thánh Charlos, người đang quan sát từ ban công, cái nhìn lạnh lùng của cậu khiến tên Thiên Long Nhân đó không thể kiểm soát được mồ hôi, hắn cảm thấy tức giận khi biết rằng một con côn trùng thấp hèn, dơ bẩn dám khiến cho hắn run rẩy.

"Ngươi đánh hắn còn chưa đủ, hắn căn bản không nhận được bài học, ngươi xem, sao hắn có thể dám nhìn chằm chằm ta!" những lời nói của tên đó chứa đầy sự tức giận do chính nỗi sợ hãi của hắn tự gây ra vang vọng khắp căn phòng lát đá cẩm thạch, giọng nó đó phát ra từ một con ốc sên truyền tin đặt trên một chiếc bàn chứa nhiều dụng cụ tra tấn khác.

"Vâng, thưa ngài." Methias trả lời khi dồn thêm sức vào cánh tay của mình. Lưng của Luffy nhức nhối, nóng rát, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy như bị ốm, cậu chóng mặt và hai chân không còn sức lực, cảm giác chúng bắt đầu mềm nhũn như thạch. Cậu thậm chí không muốn tưởng tượng nó trông như thế nào, cậu giữ cô trong suy nghĩ như sức mạnh của mình, để giữ vững đôi chân, để tinh thần minh mẫn và để cậu không nôn ra bất cứ thứ gì còn lại trong bụng. Không đời nào cậu chùn bước trước những tên này, đặc biệt là khi cậu có quá nhiều thứ cần cậu quay về, cậu có cô, cần cậu quay về.

Cậu nghĩ về nụ cười và tiếng cười của cô, cách mắt cô sáng lên khi cô đếm tiền hoặc khi cô được giảm giá, cách cô xoa thái dương khi cô đang suy nghĩ và cách cô chun mũi khi cô đang tập trung vào bản đồ của mình và cả cái cách khi cậu đứng gần cô, sẽ phát hiện một mùi hương nhàn nhạt như những quả quýt mà cô trồng.

Methias đi chậm lại rồi dừng lại khi hắn hít thở đứt quãng xen giữa những tiếng cười khúc khích. "Ngươi thực sự là một tên rất khác, Mũ Rơm" hắn nhận xét, nghe có vẻ khiếp sợ. Mí mắt của Luffy rung lên khi cậu cố gắng mở chúng ra, đầu cậu chúi về phía trước và đầu gối khuỵu xuống, cổ tay cậu đang phải chịu sức nặng cua cả cơ thể. Luffy chiến đấu để giữ cho hơi thở đều đặn, cậu sẽ không, không thể để chúng nghĩ rằng chúng có thể điều khiển cậu.

Luffy đấu tranh để nối lại những phần trong tâm trí đau đớn của mình. Những dải màu đen trước tầm nhìn của cậu chuyển sang màu cam, một màu cam rực rỡ tuyệt đẹp, rung rinh trong làn gió biển mát lạnh. Cậu đưa tay ra cố gắng luồn các ngón tay qua mái tóc màu cam hoàng hôn mượt mà đó. Ngay cả trong ảo giác do thiếu máu gây ra, cô là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến, và cậu không thể không nghĩ rằng ông già Orcus đã đúng. Cậu ta hoàn toàn, và chắc chắn đã đổ trước nàng hoa tiêu của mình.

---End Chap 10---

Linh, 21:42, 4/12/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro