Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nghe thấy một hỗn hợp âm thanh nhưng không âm thanh nào trong số chúng có thể ảnh hưởng đến Luffy, người đang nhắm nghiền mắt. Cơn buồn ngủ do làn khí màu tím gây ra đang đè nặng lên mí mắt cậu. Hai tên hải quân đỡ cậu dậy, chúng kéo lê cậu đến nỗi da bàn chân bị đất cà đến mức tróc da và một chiếc dép bị rơi mất. Đầu cậu đung đưa một lúc lâu trước khi dừng lại và cậu nghe thấy rõ giọng nói của Methias rõ như ban ngày qua cơn mê man "Tôi đã mang hắn đến theo yêu cầu của ngài, Thánh Charlos."

"Được, làm tốt lắm, ta rất vui khi biết rằng cuối cùng hắn cũng có thể bị trừng phạt vì đã thể hiện sự dã man như vậy với một người ưu tú như ta" Thánh Charlos nói đều đều.

"Tôi rất vui vì ngài vui, thưa Thánh Charlos" Luffy không thể không tìm thấy sự buồn cười trong tình huống này, khi mà Methias rõ ràng đang cố gắng giành sự ưu ái của tên Thiên Long Nhân đang chảy nước mũi đó. Charlos cười khúc khích

"Ta khá thích suy nghĩ của ngươi, đi với ta. Lính canh đâu, nhốt tên đó vào lồng cho ta." mệnh lệnh được nói nhắm thẳng vào Luffy.

Chúng kéo cậu trong hơn 10 phút, da ở chân cậu hoặc bị bong ra hoặc trở nên đỏ ửng. Trước khi cậu bị ném, chân trần, bay thẳng xuống bê tông gồ ghề. Cậu vẫn nằm úp mặt xuống đất, không có sức lực để nhìn xung quanh mình qua làn sương mù dày đặc mà khí gas đã gây ra.

Cậu cố gắng trở mình và sau 15 phút, cuối cùng đã thành công nằm ngửa ra, cậu phát hiện ra lồng giam của mình ở bên ngoài và được bao quanh tứ phía bởi những tòa nhà cao tầng có ban công xung quanh. Cậu nhìn chằm chằm qua song sắt và từ góc độ này, có vẻ như không phải cậu bị nhốt trong song sắt, mà chính bầu trời đã bị mắc kẹt và chính ý nghĩ đó khiến cậu nhớ đến đồng đội của mình, rằng họ sẽ đến tìm cậu và tình trạng này sẽ không phải là mãi mãi.

Luffy cười khi nghĩ rằng có lẽ chúng sẽ may mắn hơn khi cố gắng giữ bầu trời trong xiềng xích hơn là ngăn chặn đồng đội của cậu.

---

"Các cậu có biết rằng, vì đây là nơi ở của những tên Thiên Long Nhân, có lẽ không có nơi nào trong toàn bộ Đại Hải Trình có an ninh tốt hơn" Usopp nói trong sự run rẩy, với sự xuất hiện của căn bệnh mới mang tên Tớ-không-muốn-chết. Với việc biết rằng Luffy hiện là 'tài sản' của Thánh Charlos được chuyển qua Đại Hải Trình, điều đó đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm của họ xuống Mariejois cũng như khiến nhiệm vụ của họ trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

"Phải, chúng tớ biết. Nhưng nó xảy ra ngay trước mắt bọn mình, nếu có ai đó phải làm việc này, thì đó phải là một trong số bọn mình, để thuyền trưởng của mình bị bắt cóc ngay trước mặt là một sự mất mát lớn, nếu ta tìm kiếm sự giúp đỡ sau khi để cậu ấy bị bắt, thì ta sẽ trở thành trò cười cho thời đại cướp biển này." Zoro nói với thái độ không chỉ đang tự trách bản thân mà còn cả những người trong băng.

"Zoro nói đúng," Nami cắt ngang.

"Nếu không phải vì tớ thì Luffy vẫn ở đây, nếu bây giờ chúng ta nhờ giúp đỡ thì về cơ bản họ sẽ nói rằng chúng ta thậm chí không đủ mạnh để bảo vệ thuyền trưởng của mình. Một băng hải tặc giỏi sẽ bảo vệ được thuyền trưởng của họ và chúng ta đã thất bại trong nhiệm vụ đó, ta cần phải tự mình bù đắp."

Mọi người đều im lặng đồng ý mặc dù Usopp đã gục đầu xuống vì căn bệnh khủng khiếp của mình. "Sẽ ổn thôi. Tất cả chúng ta đều biết kế hoạch, trước tiên bọn mình phải vượt qua căn cứ hải quân bên dưới Mariejois trong khi tránh đội tuần tra."

"Đó đã là một việc làm bất khả thi theo đúng nghĩa của nó." Usopp nói thêm, nhận được ánh mắt im lặng từ những người còn lại phi hành đoàn.

"E hèm – được rồi, sau đó chúng ta đi lên Red Line. Một khi đã đến được Mariejois, bọn mình phải thực hiện một số cuộc dò thám để tìm ra nơi Luffy đang bị giam giữ."

"Nếu chúng phát hiện ra bọn mình trước thì sao?" Robin hỏi.

"Trong trường hợp đó chúng ta sẽ chia thành hai đội, đội giải cứu Luffy và đội đánh lạc hướng. Đội giải cứu Luffy có thể bao gồm tớ, Robin, Chopper và Brook và những người còn lại sẽ đi đánh lạc hướng." Nami dừng lại khi cô nghĩ về nó và bắt đầu lại.

"Đội đánh lạc hướng trong trường hợp chúng ta bị phát hiện trước khi chúng ta có thể tìm thấy Luffy, các cậu phải tạo ra mớ hỗn độn lớn nhất mà các cậu có thể làm được, phải thực sự khiến chúng mang càng nhiều lính canh đến càng tốt, trong khi các cậu gây sự chú ý, chúng tớ sẽ tìm Luffy." Nami nhìn mọi người xung quanh, vẻ quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Đối với tớ nó vẫn giống như một cái bẫy chết người" Usopp nói khi cậu dùng ngón tay út thọc vào tai mình chỉ để nhận một cú đá từ Sanji.

"Bất cứ điều gì cô nói đề có vẻ tốt, Nami-Swannnn!" Sanji tuyên bố khi quay vòng tròn ở tốc độ cao.

"Việc này nguy hiểm, nhưng vì Luffy, sẽ không còn cách nào khác." Zoro đóng góp với một cái nhếch mép nhận và nhận lại được một nụ cười khác từ Nami.

"Được rồi, mọi người, chuẩn bị bất cứ thứ gì cần thiết, khi chúng ta đến được đó sau vài ngày nữa, đó sẽ là trận chiến sinh tử của chúng ta!" Nami hét lên. Họ trong có vẻ hối hận khi nhắc đến truyền trưởng trong khi cô đã không thể làm gì được để giúp mọi người vào lúc Luffy bị bắt. Vì điều đó, cô sẽ trả lại họ gấp 1000 lần.

---

Khi mặt trời đã lên cao, Luffy cuối cùng cũng ngồi dậy được mặc dù chân tay cậu vẫn còn cảm giác như đang bị ngâm nước biển. Cậu cảm thấy bồn chồn khiến cậu phải đứng dậy, cậu vươn vai bằng bất cứ kiểu dáng nào mà cậu có thể nghĩ ra nhưng cậu vẫn cảm thấy nặng nề và đầu óc vẫn nặng trĩu, đầy những suy nghĩ, đa phần trong số những suy nghĩ đó là về Nami, tinh thần của cậu đang không ổn định nhưng không ngừng suy nghĩ về những gì mà Orcus đã nối về cô ấy. dẫn cậu trở lại những gì Orcus nói về cô. Sau một chút nỗ lực để đứng dậy, Luffy đang đi đi lại lại như trong quân đội, tay chống cằm suy tư và mặt đỏ bừng vì một cảm giác không rõ đang sôi sục trong bụng.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng sẽ lập một gia đình riêng, cậu đã có một gia đình nghĩa là băng hải tặc của cậu và Sabo, nhưng ý nghĩ về việc có một người vợ và những đứa con của riêng mình thì điều đó chưa bao giờ xuất hiện, rốt cuộc thì cậu chỉ tập trung vào One Piece. Có một mục tiêu lớn như vậy thực sự không có chỗ cho những mục tiêu cuộc sống cá nhân khác.

Nhưng bây giờ, bất cứ khi nào cậu nghĩ về điều đó, Nami là người duy nhất xuất hiện trong tâm trí cậu, cậu vắt óc cố gắng khám phá xem cậu bắt đầu nghĩ về hoa tiêu của mình như thế này từ khi nào, hơn cả một đồng đội, hơn cả một người bạn. Nếu phải dùng một từ để mô tả, thì có thể là một từ nào đó gần giống với người yêu.

Cuối cùng, Luffy đã kết thúc việc thực hiện các bài tập cơ bản mà cậu đã thấy Zoro tập hàng ngàn lần, dường như không bao giờ kết thúc. Cho đến khi bọn chúng cuối cùng cũng đến vào cuối buổi chiều, được thông báo bởi tiếng cười sảng khoái của Thánh Charlos

"Đúng vậy, chính xác, ngươi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy những tên nô lệ tuyệt vời vào những ngày này! Không ai biết vị trí của chúng. Chúng nên quỳ xuống và cầu xin được diện kiến ​​những quý tộc trước mặt chúng." Methias xoa xoa hai tay chắp lại và đồng ý với tên đó, tất cả đều sẵn sàng liếm giày của một kẻ không đáng được khen ngợi. Luffy không thể không bật cười.

"Này Methias, tại sao ông không hôn mông hắn trong khi hắn ở đó!" Luffy uể oải bước đi khi buông song sắt trên đầu. Lúc đầu, Methias trông có vẻ tức giận nhưng sau đó hắn mỉm cười khi quay về phía những tên Thiên Long Nhân mập mạp.

"Thưa ngài, ngài định làm gì với tên tiện dân đó?" Hắn hỏi với nụ cười không chạm đến mắt.

"Tất nhiên là tên đó phải trả giá vì đã đánh ta, ngươi có đề xuất gì không?" Tên Charlos hỏi một cách thờ ơ, như thể hắn đang nói về một con búp bê chứ không phải một con người sống.

"Chà, tên đó có haki bá vương nên việc cho đem hắn làm thức ăn cho những con thú là điều không thể" Hắn âm mưu nói to để Luffy có thể nghe thấy.

"Ta hiểu, vậy ngươi có đề xuất gì?" Tên Thiên Long Nhân nửa vời hỏi.

"Well, hắn cũng đã ăn trái ác quỷ, vì vậy có lẽ chúng ta có thể thả hắn xuống nước. Nhưng ta cảm thấy như thế là đủ đau đớn để thực sự bù đắp cho sự vi phạm của hắn đối với ngài, thưa ngài" hắn giải thích với vẻ mặt trầm ngâm.

"Phải, tớ cũng thấy vậy." Thánh Charlos đồng ý.

"Hắn quá ngu ngốc để có thể tra tấn tâm lý, có lẽ chúng ta nên lột da hắn hoặc treo lên và đánh hắn để khuất phục?" Methias cân nhắc thành tiếng, đưa ra các lựa chọn với nụ cười hoàn hảo như một tên phục vụ.

"Ah, những ý tưởng tuyệt vời, thực sự tuyệt vời. Ta sẽ suy nghĩ về nó trong bữa ăn nhẹ buổi chiều của mình" Thánh Charlos vỗ tay hào hứng. Luffy ngồi im lặng nhìn chằm chằm, toàn thân cứng đờ vì tức giận, cậu muốn thoát ra ngoài, cậu muốn đánh cả hai thành cát bụi, cậu muốn gặp băng của mình, cậu muốn gặp Nami.

---

Khi Nami nằm dài trên chiếc ghế dài trên bãi biển, nhấm nháp hỗn hợp nước trái cây thơm ngon từ trái dừa, suy nghĩ của cô cứ lang thang không mục đích. Công việc của cô đã hoàn thành, hành trình đã được thiết lập và tất cả những gì họ cần làm là đến đích. Việc này dẫn cô đến tình trạng khó khăn hiện tại, ngay cả khi cô cố gắng tập trung vào thứ khác, những suy nghĩ về Luffy vẫn tiếp tục xâm chiếm tâm trí cô, cho dù việc nghĩ đến chuyện cứu hay lo lắng cho cậu ấy đều chỉ là một phần nhỏ rất bình thường.

Nhưng suy nghĩ của cô đã lệch khỏi hai chủ đề đó, cô chỉ muốn được ở gần cậu, được ôm cậu thật chặt, luồn những ngón tay vào mái tóc đen ngắn của cậu, được cảm nhận hơi thở cậu. Cô thấy mình chìm đắm trong những ham muốn đó, đến nỗi mọi người đã hét tên cô suốt cả ngày để thu hút sự chú ý của cô.

Tất cả những gì cô có thể làm là giữ chiếc mũ của cậu bên mình, cô đội nó cả ngày và đêm, cô quấn chiếc áo của cậu quanh người khi đi ngủ. Mỗi khi cô nghĩ về việc được ở gần Luffy, cô lại cảm thấy một khoảng trống không thể giải thích được mở ra trong lồng ngực và khi cô nhìn chằm chằm vào khoảng trống đó, cô nhận ra rằng cô nhớ cậu, nhớ cậu nhiều hơn những gì cô có thể diễn tả thành lời.

---End Chap 9---

Linh, 12:31, 1/12/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro