Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Psssst- này nhóc" Luffy tỉnh dậy khi cảm nhận được bức tường cậu đang dựa vào rung lên như có ai đang gõ lên nó. Lau nước dãi trên miệng, cậu trả lời "Ai đó?"

"Chỉ là một ông già có rất nhiều thời gian trong tay" ông nói, giọng của ông truyền qua một lỗ thông hơi nhỏ mà Luffy đang dựa lưng vào, giọng nói trầm khàn của ông vang vọng sau lưng, Luffy sau đó di chuyển áp mặt vào lỗ thông hơi.

"Tại sao ông lại ở đây?" Luffy hỏi, rất vui khi được trò chuyện với ông ấy để giảm bớt sự nhàm chán của chính mình.

"Hải tặc, cũng giống như bất kỳ hải tặc nào bị hải quân bắt giữ, tên nhóc là gì?" Ông thở dài

"Monkey D. Luffy, còn ông?"

"Orcus J. Bones." Luffy đã dành hàng giờ để nói chuyện với Orcus, cả hai người họ đã chia sẻ với nhau những câu chuyện táo bạo về cuộc phiêu lưu. "Có vẻ như cậu đã trải qua khá nhiều chuyện nhỉ?" Orcus cười khúc khích khi Luffy kể xong những rắc rối của cậu trên đảo người cá.

"Có vẻ như cậu đã có những thuyền viên mạnh, và một cô gái tuyệt vời" Luffy rõ ràng đang bối rối, điều mà Orcus không thể nhìn thấy.

"Cô gái? Ông đang nói về cái gì vậy?"

"Hoa tiêu của cậu, Nami, cậu đã nói về cô gái ấy với một vẻ rất tình cảm."

"Ý ông là gì khi nói rất tình cảm?"

Orcus thở dài "Nhóc thực sự là không biết gì hả?" Luffy trở nên mệt mỏi với việc Orcus nói về những điều mà cậu không hiểu khi cậu bày tỏ sự thất vọng của mình

"Hãy nói ra đi ông già, ý ông là gì?"

Orcus cười khúc khích "Chàng trai, cậu đang yêu cô gái đó."

"Tất nhiên tôi là yêu cô, tớ yêu tất cả mọi người trong băng của mình!" Luffy nói như đó là một việc hiển nhiên.

Cậu có thể nghe thấy tiếng Orcus vỗ vào trán khi chắc chắn ông ta định từ bỏ việc giải thích. "Chàng trai, cậu đã bao giờ thấy mình thích ở gần cô, hay nhớ cô khi cô vắng mặt chưa?"

Luffy nghiêng đầu sang một bên khi nghĩ về điều đó, cậu luôn nhớ đồng đội của mình khi họ không ở bên cậu nhưng cậu đã phải thừa nhận Nami thường là người đứng đầu danh sách đó.

"Well... yeah, tôi đoán thế." Luffy mơ hồ trả lời.

"Và nếu cậu nghĩ về một người mà cậu sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình, một người để ôm, hôn, kết hôn, sinh con, cậu sẽ nghĩ đến ai?"

Đôi má của Luffy hơi đỏ lên khi cậu thì thầm "Lão già biến thái."

---

"Đợi đã, tớ bất tỉnh bởi một cơn sóng, bám lấy Luffy như thể cậu ấy là mẹ tớ, bị bắt làm con tin và sau đó khiến Luffy bị hải quân bắt giữ. Tớ có thiếu thứ gì không?" Nami hỏi khi cô ăn thức ăn mà Sanji đã chuẩn bị cho cô.

"Không, tôi nghĩ cô tóm tắt rất tốt đấy." Zoro nói khi cậu uống một ngụm từ chai rượu sake của mình.

Nami thở dài véo sống mũi khi cô lẩm bẩm "Không thể rời mắt khỏi cậu ấy dù chỉ một giây."

"Chúng rời đi bao lâu rồi và chúng đang đi đâu?" Cô hỏi khi xiên rau bằng nĩa.

"Chúng rời đi trước khoảng 3 ngày và có thể đang cố gắng đến trụ sở hải quân, Methias dường như có ý định muốn trở nên nổi tiếng và thăng cấp bậc hải quân, đưa Luffy thẳng đến đó sẽ đảm bảo sự công nhận cho những nỗ lực của hắn." Robin giải thích. Nami đưa hai tay ra trước mặt với những ngón tay đan vào nhau.

"Chỉ mới 3 ngày hả?" Cô nói một cách tự tin "Được rồi, như những gì cậu nói, chúng ta đi đưa thuyền trưởng của mình trở lại thôi." Một số thành viên vui mừng la lớn trong khi những người khác nhếch mép hài lòng, họ đã đợi đủ lâu để đánh chìm Methias.

Nami đã đặt họ vào một lộ trình và họ đang chạy hết tốc lực đến vị trí thích hợp nhất của Luffy và giờ cô đang nghỉ ngơi trong phòng của mình. Cô không có thời gian để suy nghĩ về bản thân, đầu cô đang bị lấp đầy bởi những hành động giữa cô với Luffy trong những ngày trước, một vài thứ sẽ khiến cô đánh cậu sau, nhưng cô không thể nhớ được nhiều về bất cứ điều gì. Cô nhớ mình đã ở đâu đó, một nơi nào đó an toàn, nó khiến cô nhớ đến mẹ mình, cái cách mà nơi đó đã ôm cô thật chặt khiến cô cảm thấy hạnh phúc, đủ để cô xoay tròn ngón tay cái vào nhau và mỉm cười.

---

"Chỉ huy, chúng ta đang nhận được tín hiệu" một trong những lính hải quân thông báo.

"Có biết nó đến từ ai không?" Methias hỏi, khocậuy sau lưng.

"Đó là từ trụ sợ hải quân thưa ngài."

"Đây là trụ sở hải quân, chúng tôi được thông báo rằng ông hiện đang bắt giữ Luffy mũ rơm, điều này có đúng không?"

"Vâng, tôi đã bắt được cậu ta khoảng 3 ngày trước, có chuyện gì vậy?" Methias hỏi với giọng ra lệnh.

"Thánh Charlos đã yêu cầu giao nộp Mũ Rơm như một nô lệ." người lính hải quân trả lời.

"Liệu tôi vẫn nhận được công trạng vì đã bắt được cậu ta không?" Methias hỏi.

"Vâng, tôi đã được thông báo rằng ngài đã được thánh Charlos kiến nghị lên một vị trí danh giá, để ở bên cạnh ngài ấy với tư cách là cố vấn." Trên khuôn mặt của Methias, một nụ cười toe toét gớm ghiếc lan rộng từ tai này sang tai khác khiến những tên lính hải quân của hắn cũng phải rùng mình.

"Đã rõ, vài ngày nữa mũ rơm sẽ được chuyển đến Mariejois." Người lính hải quân bên kia cúp máy.

---

Luffy ngừng nghe câu chuyện kỳ ​​lạ của Orcus về một chậu cây và một con cóc khổng lồ khi cậu nghe thấy tiếng bước chân tiến về phòng giam. "Luffy mũ rơm, ta có tin tức tốt đây!" Methias ríu rít khi dừng lại trước phòng giam của cậu, Orcus im lặng bên cạnh.

"Chuyện gì vậy, tôi đang nói chuyện mà." Luffy thông báo với tông giọng gần như là ra lệnh, hoàn toàn không phù hợp đối với một người đang bị nhốt như cậu.

"Ngươi có biết thánh Charlos không?"

Luffy thể hiện sự thờ ơ rõ ràng trên khuôn mặt khi trả lời.

"Không."

Methias nhếch mép "Hừ, ngài ấy biết ngươi, ngài ấy là một Thiên Long Nhân và sẽ là chủ nhân mới của ngươi." Luffy đứng dậy và đến gần song sắt nhất có thể.

"Chủ nhân? Ý ông là gì?" Luffy nói, giọng cậu trầm xuống,

"Ta tin rằng ngươi đã gặp ngài trước đây" Methias thông báo "Ở Sabaody vào 2 năm trước, ta được biết là ngươi đã đấm vào mặt ngài tại một cuộc đấu giá nô lệ." Lông mày của Luffy nhướng xuống.

"Tôi không quan tâm hắn là ai, ý ông là gì khi nói hắn là chủ nhân!" Cậu gầm lên khi cố gắng chui đầu qua song sắt phòng giam.

Methias cười khúc khích "Ta không nghĩ là ngươi ngu đến mức phải giải thích cho ngươi hiểu, ngươi sẽ trở thành nô lệ, Mũ Rơm, một con vật hoàn toàn tồn tại chỉ để giải trí cho các Thiên Long Nhân." Methias chống cằm như thể đang nghĩ

"Theo ý ​​​​của ta, điều đó còn tốt hơn việc một tên hải tặc bẩn thỉu như ngươi xứng đáng nhận được." Luffy vung cánh tay ra khỏi phòng giam của mình trong một nỗ lực điên cuồng để tóm lấy Methias.

"Không ai là chủ nhân của tôi, không ai có thể bảo tôi phải làm gì, không phải ông, không phải bất luận kẻ nào!" Luffy bùng nổ, Methias tặc lưỡi một cách điên cuồng.

"Thấy chưa, Saint Charlos giờ là chủ nhân của ngươi, và sau khi ngài ấy xử xong ngươi, tất cả những gì ngươi phải làm bây giờ là tuân lệnh." Methias cười khúc khích khi một bức tường kim loại từ từ hạ xuống song sắt, trong khoảng thời gian bức tường sắt hạ xuống Luffy nhìn chằm chằm và giao tiếp bằng mắt trực tiếp với Methias trong một cái nhìn dữ dội khi cậu tuyên bố.

"Vào thời điểm đồng đội của tôi đến tìm tôi, tốt hơn hết là ngươi nên biến đi, nếu không tôi sẽ khiến ông ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra." Methias không trả lời khi hắn bỏ đi. Bức tường đóng sầm lại khi một khí màu tím bắt đầu tràn ngập không khí, Luffy đập nắm đấm của mình vào bức tường tạo ra những vết lõm, âm thanh mà nắm đấm của cậu tạo ra tiếp tục trong khoảng hai phút trước khi một tiếng uỵch lớn, đơn độc vang lên, có lẽ là Luffy đánh vào sàn nhà sau khi không thể chịu đựng được khí gây mê.

"Orcus, Orcus!" Luffy ngái ngủ hét lên, nhưng đã quá muộn, Orcus đã bất tỉnh khi khí gas đi qua lỗ thông hơi vào phòng giam của ông. Luffy cam chịu chìm vào giấc ngủ, đầu của cậu nằm trên mặt đất, bị che phủ một nửa bởi làn khí mù màu tím bao phủ mặt đất như một màn sương dày đặc, lẽ ra cậu phải tức giận nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Nami.

---End Chap 8---

Linh, 20:53, 20/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro