Chap 22 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nami, giật mình tỉnh dậy, một lần nữa. Dù thích hay không thì giờ cô cũng đã thức, và nội dung giấc mơ của cô đảm bảo rằng cô sẽ không thể ngủ lại sớm được. Mặc dù cô không thể nói rằng cô đã rất ngạc nhiên về điều đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vết thương của Luffy một lần nữa sau một thời gian dài chúng bị che lại bởi băng bải. Cô cố gắng hết sức để chấp nhận chúng mà không nghĩ về việc, làm cách nào mà cậu có được chúng và lý do mà chúng xuất hiện.

Cô đi ra ngoài, để không đánh thức Robin. Nami đứng bên ngoài, dựa vào lan can và tự mình suy nghĩ về giấc mơ của mình trong khoảng thời gian dường như hàng giờ, nhưng có vẻ như nó chỉ tầm hơn vài phút.

Cô đã ngủ một giấc ngon lành trong bệnh xá với Luffy ở sau lưng, nhưng sau khi cậu chuyển về khu dành cho nam, việc ngủ trọn vẹn một đêm của cô đã giảm sút. Và với những vết thương của Luffy hiện đã lộ ra, không thể tránh khỏi việc nghĩ về chúng. Cô chấp nhận chúng và đã làm như vậy, có lẽ còn hơn cả người thực sự bị tổn thương, dù có vẻ ích kỷ.

Một cánh cửa cót két mở ra, hoàn toàn không bị cản trở bởi âm thanh của biển, Nami rất biết ơn vì điều đó. Nó cho cô thời gian để suy nghĩ xem mình sẽ cử xử như thế nào trước mặt người chuẩn bị bước ra. Cô không muốn bị nhìn thấu, và tùy thuộc vào người bước ra là ai, đó có thể là một việc dễ dàng hoặc là một việc bất khả thi.

"Nami?" Giọng nói mệt mỏi của Luffy vang lên, cô không khỏi cứng người lại. Luffy bước ra khỏi cửa, không phải vì cậu nhạy cảm hay gì cả. Có lẽ là do bản thân cô đang nhạy cảm nhiều hơn là cậu nên cô cảm thấy như thể cuối cùng cô sẽ nói với cậu mọi thứ.

Cô định hỏi cậu tại sao cậu lại thức, nhưng trong một khoảng khắc, cậu đã đè lên người cô. Cô dựa vào lan can, ngực cậu sưởi ấm lưng cô khi cậu dựa vào cô, cánh tay cậu vòng qua vai cô, che cổ cô khỏi gió biển và cậu áp môi mình vào làn da sau tai cô.

"Tại sao em không ngủ?" Cậu lẩm bẩm bên làn da của cô, Nami thở dài, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu. Cô muốn kể cho cậu nghe về những giấc mơ,

Cởi mở luôn là điều khó khăn đối với cô, một thói quen xấu mà cô đã hình thành trong nhiều năm, mặc dù nó đã trở nên tốt hơn khi gia nhập băng. Cô quyết định nói với mức tối thiểu, "Chỉ là một giấc mơ tồi tệ," cô lẩm bẩm, Luffy ậm ừ như thể đang suy ngẫm.

"Anh cũng vậy," cậu thừa nhận, và cô bị sốc khi nghe điều đó, cô không nghĩ cậu có khả năng lo lắng hay sợ hãi, kể cả trong mơ. Nami cảm nhận sự thôi thúc phải tọc mạch, hơn bất cứ điều gì khác, để xây dựng lòng can đảm của cô để thành thật.

"Là... là chuyện gì vậy?" Cô thì thầm, quyết tâm phải nghe giấc mơ của cậu và sau đó sẽ làm sáng tỏ về giấc mơ của mình. Luffy thở ra, hơi thở của cậu sưởi ấm cô một cách thoải mái.

"Em. Mọi thứ, tất cả những thứ anh nghe được ngày hôm đó." Luffy nói với cô, cậu siết chặt lấy cô.

"Hôm nào? Anh nghe nói về cái gì?" Nami hỏi, tò mò hơn là lo lắng về những gì sắp xảy ra.

"Khi anh ra ngoài, khi mọi người đến tìm anh. Anh đã nghe thấy mọi thứ," Luffy nói, giọng cậu cứng lại theo cách khiến cô rùng mình. Đôi mắt của Nami mở to hơn, cậu đã nghe thấy điều đó, nỗ lực thảm hại của cô để cứu cậu.

Cậu đã nghe thấy cô thất bại và bỏ cuộc, Nami vặn vẹo trong vòng tay cậu để ngước nhìn cậu. Nước mắt cô giàn giụa, hơi thở gấp gáp và khó khăn và cô không biết phải làm gì với chính mình.

"Anh nghe được điều đó?" Nami hỏi, sự lo lắng và xấu hổ hiện rõ trong từng âm tiết. Đôi mắt của Luffy mở to khi cậu nhận thấy những giọt nước mắt của cô, bàn tay to lớn của cậu ôm lấy mặt cô.

"Nami, sao em lại khóc?" Luffy nói nhanh một cách lo lắng.

"Anh nói anh đã nghe được hết, rằng anh nhớ. Sao anh lại ôm em như thế này? Tại sao anh lại nói yêu em?!" Nami hét lên vào những chữ cuối, không quan tâm về việc sẽ đánh thức các thành viên khác.

"Ý em là sao? Tại sao anh không thể yêu em? Em đã làm mọi thứ có thể để cứu anh. Anh không thể làm gì khi hắn làm tổn thương em. Đó là những gì anh mơ thấy, cách hắn hét vào mặt em, âm thanh khi hắn đánh em. Nó đang phát lại trong đầu anh như một bản ghi CHẾT TIỆT!" Luffy nói xong, thả cô ra khi cậu bước đi, vò tóc một cách thô bạo.

"Anh đã dành nhiều ngày, cố gắng tỉnh dậy, cố gắng kể lại khi em hoặc những người khác nói chuyện với anh. Đó là một cơn ác mộng chết tiệt, và đó không phải là lỗi của em. Không bao giờ là em, Nami." Luffy kết thúc một câu ngắn gọn, nhìn cô dịu dàng, và cô gần như tan chảy, chảy thành một chất lỏng giống như những giọt nước mắt rơi xuống từ mắt cô.

"Em đã bỏ cuộc, nếu Robin không đến, cả hai chúng ta sẽ chết. Và chúng ta sẽ không ở đó ngay từ đầu nếu em có thể tự soát bản thân." Nami nói với cậu, bằng một giọng cam chịu. Nói với cậu đây là những gì cô đã nghĩ về trong suốt thời gian này.

"Giấc mơ của em." Cô hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân.

"Khoảng thời gian em nhìn thấy anh trong căn phòng đó. Em thậm chí còn không chắc anh còn sống hay không, anh trông thật kinh khủng, và lần nào cũng vậy, Methias bước vào và điều tương tự mà anh nghe thấy lại xảy ra. Em không thể làm gì để ngăn cản điều đó, và em chưa bao giờ thử, bởi vì ngay cả bây giờ, em không thể thuyết phục bản thân mình rằng hắn đã sai." Cô lẩm bẩm phần cuối, hạ mắt nhìn xuống chân.

"Lần nào cũng vậy?" Luffy đặt câu hỏi, hai tay buông xuôi khi cậu kiểm tra cô. Cô đã để vuột mất quá nhiều, cô đã cố vượt qua giấc mơ dù chỉ một lần.

"Đôi khi em cũng có giấc mơ giống vậy." Nami nói một cách mơ hồ nhằm khuyến khích thay đổi chủ đề.

"Bao lâu?" Luffy nói, nhìn cô, đôi mắt đen của cậu như một thỏi nam châm thu hút cô. Cô thấy mình, lần đầu tiên trong đời, không thể nói dối. Mặc dù cô có thể nói rằng nhiều khả năng là ở đâu đó, trong sâu thẳm, cô không muốn nói dối về điều này, không phải với cậu, không phải nữa.

"Hầu như mỗi đêm kể từ đó." Nami lẩm bẩm, buộc cô phải nhìn ra xa, qua lan can, trên mặt nước mát lạnh của Biển Đông.

Luffy không nói lời nào, tất cả những gì cậu làm là nâng mặt cô lên, một bàn tay thô bạo đặt lên cằm cô khi cậu hôn cô. Nami đông cứng người trước khi cô rơi vào đó, môi cô hòa quyện với cậu, vị mặn của nước mắt cô trộn lẫn với vị của cậu.

Nó nhanh và ngọt ngào và khiến đầu óc cô quay cuồng, mặc dù điều đó cũng có thể là do cô bị thiếu ngủ gần đây. Sau đó, cậu kéo cô trở lại phòng của cô và Robin, cậu tạo cảm giác thoải mái và dang tay về phía cô, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh cậu.

Cô lặng lẽ bước vào, má vẫn còn ướt đẫm nước mắt như một đứa trẻ đến với cha mẹ sau khi làm ướt giường của họ vào lúc nửa đêm. Khi cô rúc vào người cậu, mặc dù cảm thấy có chút trẻ con, nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác an toàn đến nhường nào. "Luffy-" Cô bắt đầu, muốn kết thúc cuộc trò chuyện của họ, nhưng lại bị cắt ngang.

"Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn sau khi em ngủ một giấc, tin anh." Luffy nói, nhắm mắt lại, cậu nằm nghiêng và kéo cô vào lòng. Mặt trước của cậu áp vào người cô, một luồng nhiệt dễ chịu hình thành sau một thời gian dài trong gió biển lạnh giá. Nami không khỏi cảm thấy hai mắt nặng trĩu, môi cậu áp lên trán cô, dịu dàng như bàn tay vuốt dọc sống lưng cô.

---End Chap 22---

Linh, 23:02, 11/04/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro