Chap 22 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy, việc này diễn ra bao lâu rồi?" Zoro nói đơn giản. Nami nhìn lên Luffy, người đang ở ngay phía sau cô, xét việc cậu đang áp sát vào cô với một cánh tay buông thõng trên hông cô. Cô không thể xác định chính xác khi nào thì cô bắt đầu cảm thấy như vậy, cô chỉ biết rằng nó đã xảy ra và không thể quay lại.

"Tớ không biết cho đến khi có một ông già đánh vần nó cho tớ," Luffy uể oải nói. Khuôn mặt của Nami đủ nói lên những gì cô nghĩ về điều đó, cô không ngạc nhiên. Cậu cần một người hoàn toàn xa lạ chỉ ra tình cảm lãng mạn của cậu dành cho cô, Zoro cười và sau một lúc, ánh mắt anh dừng lại trên người cô. Đến lượt cô.

"Tớ không biết, tớ bắt đầu có cảm giác này kể từ khi tớ tỉnh dậy. Không có gì ổn cho đến khi cậu ấy ở đây, và khi chúng ta đưa cậu ấy trở lại, cảm giác như có gì đó vừa khớp vào vị trí." Nami giải thích, giọng vẫn trầm tư khi cô kết thúc lời giải thích của mình. Zoro chỉ gật đầu, tay Luffy siết chặt quanh eo cô, cậu rúc vào tóc cô một cách trìu mến mà không cần nhìn vào mắt Zoro. Zoro rời đi ngay sau đó, có lẽ để bắt một số Z.

---

Trong ba ngày tiếp theo, Zoro đã hình thành thói quen tạo ra những câu chuyện cười mà chúng chứa đầy ẩn ý. Chủ yếu những điều đó chỉ lướt qua đầu họ, nhưng Robin thường cố ý liếc nhìn về phía Nami. Tuy nhiên, Zoro rất hào phóng và cũng trêu chọc Usopp về tình cảm rõ ràng của cậu chàng dành cho Kaya. Tệ hơn nữa, Luffy dường như không thể kiềm chế bản thân và ngày càng rõ ràng, có lẽ những trò đùa của Zoro cũng có phần xứng đáng.

Lần thứ ba trong vòng năm phút, Nami cảm thấy bàn tay của Luffy đang vòng quanh eo cô. Thường thì cô sẽ làm mọi việc để được như vậy, nhưng ngay bây giờ, giữa lúc Usopp đang phải chia tay đầy đau buồn với Kaya, xung quanh là các đồng đội của họ, cô không được dễ chịu cho lắm. Cô dịch ra một bước và gỡ tay cậu ra khỏi eo cô, đồng thời nhìn thẳng vào cậu với cái nhìn như thể hét lên 'không phải bây giờ'.

"Tớ hứa một khi mọi chuyện kết thúc tớ sẽ quay lại thăm cậu, Kaya." Usopp nói, nhìn cô ấy với ánh mắt như giữa những người yêu nhau. Nami cảm thấy có một sự hấp dẫn mãnh liệt giữa hai người khi cô nhìn họ từ Sunny giống như những người còn lại trong băng. Kaya đang nhìn cậu ấy với ánh mắt thấu hiểu, man mác buồn khi nhìn người mà bạn vô cùng yêu quý ra đi, biết rằng họ có thể không bao giờ quay lại.

Cô không thể tưởng tượng được việc nhìn Luffy rời đi mà biết rằng cậu có thể sẽ không bao giờ quay lại. Chỉ riêng sự lo lắng thôi cũng có thể giết chết cô, cô nhận ra, bằng cách nào đó thì ý tưởng đó buồn cười hơn bất cứ điều gì khác.

"Và khi tớ trở-" chỉ vậy thôi, miễn là Kaya sẵn sàng chờ đợi trước khi cô ấy kéo Usopp lại, và áp môi mình vào môi cậu ấy. Một tiếng huýt sáo từ Franky đã tạo bầu không khí một cách tuyệt vời, khiến khuôn mặt của Usopp từ sốc chuyển sang xấu hổ. Đôi mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào các thành viên trước khi cậu chàng vòng tay ôm lấy Kaya.

Usopp hôn sâu hơn và quay lưng lại với các thành viên, tất cả những gì họ có thể thấy là lưng của Usopp và bàn tay của Kaya biến mất trong mái tóc đen rối bù của cậu. Usopp và Kaya tách ra sau một lúc, cả hai đều im lặng một lúc, điều đáng ngạc nhiên là các thành viên băng Mũ Rơm cũng im lặng. Một vài người trong số họ thậm chí còn rời đi, muốn cho hai người họ một chút riêng tư.

Nami không phải là một trong những người đó, Luffy, Chopper, Brooke hay Sanji cũng vậy. Tuy nhiên, Sanji đã khóc nức nở như một đứa trẻ vì mất đi một thiếu nữ xinh đẹp vào tay Usopp.

"Tớ sẽ cố gắng hết sức để đến thăm thường xuyên nhất có thể," Usopp hứa, một lần nữa khiến Nami buồn vì họ phải chia tay đôi uyên ương quá sớm.

"Tớ biết, nhưng cứ thong thả thôi. Đừng vội vã, và trở lại với tớ nguyên vẹn, hoặc càng ít bị thương càng tốt," Kaya trầm ngâm, cười khúc khích mặc dù việc cậu ấy trở lại trong bộ dạng tơi tả là hoàn toàn không có khả năng. Cô ấy thì thầm điều gì đó vào tai cậu mà những người xung quanh không thể nghe thấy, nhưng Nami có thể đoán được những gì được nói từ cách Usopp phản ứng.

Về cơ bản, cậu ấy đã giật nảy mình và trông cậu ấy đỏ bừng hơn bình thường rất nhiều. "Tớ cũng vậy Kaya," Usopp nói, người duy nhất còn chứng kiến ​​lúc này là cô. Cô không biết nên cảm thấy mình đang tọc mạch hay xấu hổ khi không nhận ra rằng lúc này chỉ có mình cô đang nhìn chằm chằm họ.

Usopp cuối cùng cũng lên tàu bỏ lại người yêu thời thơ ấu của mình, lần thứ hai trong đời. Cách cậu ấy nhìn Kaya và sự mạnh mẽ khi cậu ấy vẫy tay tạm biệt nói với Nami rằng sẽ không có người thứ ba xuất hiện. Cậu ấy quyết tâm hơn bao giờ hết để biến Luffy trở thành vua hải tặc và sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, bởi vì cậu ấy có một ngôi nhà để trở về, một tương lai để hướng tới sau tất cả những trận chiến. Đó là một tình cảm đẹp và cô phải thừa nhận, cô có chút ghen tị.

---

Sunny đã ra khơi, nhóm Mũ Rơm bỏ lại làng Syrup lần thứ hai trong cuộc hành trình của họ. Và đã đến giờ ăn trưa, cả nhóm đổ xô vào phòng ăn khi Sanji dọn đồ ăn ra cho họ. Luffy, với sự thèm ăn đang giảm sút, đã có lần gần như ăn uống giống một người bình thường, đến mức không một miếng thức ăn nào bị cậu ném về phía cô.

Cô có thể cảm thấy một ánh mắt nán lại khi cô để ý cách cư xử trên bàn ăn của Luffy và nhanh chóng lần ra đó là từ chàng kiếm sĩ ngồi đối diện cô, cách cô hai ghế. Anh nhếch mép cười khi biết cô đã nhìn thấy anh, và cuối cùng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Tớ ngạc nhiên khi thấy rằng Usopp có nhiều may mắn với các cô gái hơn cả Luffy và Sanji cộng lại." Anh nói đùa, ném cả cô và Luffy vào gầm xe buýt, và để chọc tức Sanji, tất cả chỉ trong một lần. Tốc độ vốn đã chậm của Luffy, đó là đối với bản thân cậu, đã bị đình trệ và cậu nhìn lên chàng kiếm sĩ, người hiện đang húc đầu với Sanji.

"Nhưng tớ-" điều này đã trở thành một thói quen, cô nhận ra, rất thường xuyên cô sẽ phải bịt cái miệng ngốc nghếch của Luffy lại bằng cách lấy tay bịt nó lại.

"Sanji, anh có thể pha cho tôi một ly nước được không, tôi hơi khát" Robin vui sướng nói khi cô ấy nhìn cậu đầu bếp một cách gợi cảm. Anh chàng nằm gọn trong tay cô và anh nhanh chóng đi thực hiện, Nami nhận thấy một tia sáng trong mắt Robin khiến cô rùng mình, cô ấy biết. Cô ấy biết về cô và Luffy, không còn nghi ngờ gì nữa trong tâm trí Nami. Nhưng cô cũng chắc chắn rằng Robin sẽ không nói cho đến khi cần thiết, cô biết Robin là người thích biết những điều mà người khác không biết.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng nhận thức sâu sắc và lo lắng. Toàn bộ việc 'biết mọi thứ nhưng vẫn chưa nói với các thành viên' này thật căng thẳng. Mặc dù cô phải thừa nhận, cô bị nó ảnh hưởng nhiều hơn cả Luffy. Cuối cùng cô sẽ phải vượt qua nó và chỉ cần xé toạc nó ra, nhưng điều này rất quan trọng. Những người đồng đội mà cô đã và sẽ tin tưởng cả đời và thuyền trưởng của cô, người yêu của cô, vị cứu tinh của cô, người bảo vệ cô. Ngay cả khi hầu hết mọi thứ trên con thuyền này đều xảy ra một cách tùy ý, chủ yếu là do ảnh hưởng của Luffy, cô sẽ không cho phép thứ mà cô coi trọng là một thứ bị vứt đi.

Nami muốn thời điểm thích hợp, cô muốn nói với họ một cách tự tin rằng cô và Luffy đang ở bên nhau. Cô không muốn ném nó vào họ như một quả bóng cong khác, cô muốn đó là quyết định của cô, cô muốn cô và Luffy ít nhất ổn định hơn một chút. Cô nghi ngờ rằng cô là người duy nhất hơi lạc lõng với toàn bộ sự việc, vì Luffy dường như có xu hướng muốn hét lên mối quan hệ của họ từ đỉnh cột buồm vào bất kỳ thời điểm nào.

---

Cuối cùng cũng đến lúc Luffy tháo băng, lần này là theo lệnh của Chopper. Nami có cảm giác rằng Chopper sẽ thích giữ chúng lâu hơn, nhưng Luffy đang trở nên quá bồn chồn để kiềm chế. Luffy bước ra khỏi khoang y tế, không nhìn thấy chiếc áo màu đỏ nào, và Nami cảm thấy bủn rủn chân tay khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Nó vẫn còn những đốm đỏ và phòng rộp lên, da của cậu đóng vảy và xù xì, nó đã lành nhiều hơn so với những gì đáng lẽ phải có trong hơn một tháng hồi phục. Nhưng nó vẫn ghê rợn khi nhìn vào, đặc biệt khi biết rằng cô là nguyên nhân.

Đó là thứ khiến bạn thức trắng đêm, ít nhất phải nói như vậy. Nó trông thật đau đớn, đến mức cô không chắc làm thế nào mà cậu có thể đứng được. Đó là chưa kể đến vết thương do dao đâm ở chân, mà cô biết giờ đã lành, nhưng nó vẫn gặm nhấm cô, cảm giác tội lỗi ngày càng dày đặc, luôn hiện hữu. Nami nhìn Luffy, người vẫn đang chịu rất nhiều lời cằn nhằn từ cậu nhóc bác sĩ, cậu chắc hẳn đã cảm nhận được ánh mắt của cô vì cô thấy cậu đang nhìn mình. Cô cảm thấy tệ khi đôi mắt cậu sáng lên, hạnh phúc khi nhìn thấy cô, người đã gây ra những vết sẹo đó.

"Nhìn này Nami, không còn băng bó nữa!" Cậu hào hứng nói, xoay người để cho cô nhìn đầy đủ ba trăm sáu mươi độ về những gì mà sự yếu đuối của cô đã gây ra cho cậu. Cô lặng lẽ tiến về phía trước và vòng tay ôm lấy cậu, không quan tâm ai nhìn thấy hay họ nghĩ gì vào lúc này. Luffy không phàn nàn, ôm cô vào lòng, điều này chỉ khiến cô cảm thấy tội lỗi hơn. Cô biết điều này sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi kinh hoàng về đêm của cô.

Cô vẫn thường xuyên gặp ác mộng, về ngày họ giải cứu cậu. Khi cô tìm thấy cậu trong phòng, gần như không còn chút sức sống nào, giấc mơ thường kết thúc với cảnh tay của Methias tóm lấy cổ cô trước khi cô tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Cô không nghĩ Robin đã phát hiện ra việc đó, và đó chỉ là vấn đề thời gian. Và sau khi nhìn thấy những vết sẹo của Luffy, cô không chắc rằng lần này trong giấc mơ, Luffy sẽ không vòng tay bóp lấy cổ cô, hét vào mặt cô rằng tất cả là lỗi của cô.

Cô biết Luffy không nghĩ như vậy, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về nó. Cô không thể không nghĩ đến những gì mà Methias đã nói vào ngày hôm đó, rằng cô là một điểm yếu đối với Luffy. Cô không thể không nghĩ rằng những gì hắn nói là đúng, cô cố gắng giữ thái độ tích cực, nhớ lại ngày hôm sau khi Luffy tỉnh dậy. Cậu đã nói rõ với cô rằng cậu không đổ lỗi cho cô, dù chỉ một chút, và rằng nếu cậu phải đưa ra lựa chọn đó một lần nữa, cậu vẫn sẽ làm điều đó, bao nhiêu lần vẫn vậy.

Cái ôm của Luffy không hề nới lỏng, ngay cả cô cũng vậy. Cô biết ơn, biết ơn vì cậu quan tâm, biết ơn vì cậu không trách cô, biết ơn vì cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cậu. Cậu còn sống, cô tự nhủ, hai tay cô siết lại sau lưng cậu, ôm cậu chặt hơn. Cậu bắt chéo tay sau lưng cô và hai tay cậu nắm chặt vai cô.

Cô biết, cậu sẽ hi sinh bản thân vì cô. Điều đó làm cô kinh hãi, bởi vì cô không chắc mình xứng đáng với những nỗ lực đó, đáng để làn da rám năng đẹp đẽ đó của cậu bị phá hủy.

---To be continue---

Linh, 21:10, 27/03/2023

Edit lần 1, 22:23, 11/04/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro