Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày, băng Mũ Rơm rời đi, với những lời tạm biệt từ các đầu bếp của Baratie. Tuy nhiên, các thành viên đã phát hiện ra rằng vào buổi sáng họ rời đi, kho lương thực của họ đã đầy ắp. Một câu 'hẹn gặp lại'  lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.

Điểm đến tiếp theo là làng Syrup, Sunny thả neo ở vùng nước nông và mọi người bắt đầu đi bộ lên một con dốc nghiêng quen thuộc. Một trong những lối vào duy nhất vào làng, từng là khu vực diễn ra trận chiến hoành tráng giữa băng hải tặc Black Cat và băng Mũ Rơm lúc còn non nớt. Những nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của các thành viên trước đó trong băng nói rằng họ nhớ cuộc chiến một cách sống động như Luffy đã làm.

Họ nghe thấy tiếng la hét điên cuồng quen thuộc "Hải tặc, MỌI NGƯỜI CHẠY ĐI. CHÚNG TA SẼ CHẾT!" Những đồng đội cũ của Usopp trong băng hải tặc Usopp chạy nước hết tốc lực dọc theo con đường, dân làng nhảy ra khỏi nhà của họ với những vật dụng trong nhà khác nhau để chống lại ba đứa trẻ giờ đã lớn hơn. Carrot, Pepper và Onion, vừa tránh dân làng vừa tiếp tục la hét, Luffy nhận thấy Usopp sụt sịt một chút.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cảm xúc này là do truyền thống nói dối để đánh thức những người dân trong thị trấn đang say ngủ được lặp đi lặp lại, ngay cả khi cậu chàng vắng mặt. Usopp chạy trước nhóm, cố gắng đuổi theo bọn trẻ, cậu ấy hét lên cùng với chúng, phản ứng của dân làng hầu hết là sốc, làm rơi vũ khí, một số thậm chí còn bật khóc.

Mũ Rơm quan sát từ xa khi dân làng vây quanh cậu ấy thành một vòng tròn, nhiều người phụ nữ lớn tuổi ôm Usopp vào lòng. Nhiều người trong số họ khen ngợi cậu ấy và nói về việc cậu ấy đã trưởng thành bao nhiêu, những người đàn ông xuýt xoa chào hỏi.

Chẳng mấy chốc, dân làng đã chú ý đến băng Mũ Rơm, đang theo sau Usopp, với một số thành viên mới. Dân làng cảnh giác với những thành viên mới, giống như trước đây nhưng họ dễ tiếp thu do mối quan hệ thân thiết của Usopp và nhận thấy sự tin tưởng giữa các thành viên. Sau khi chào hỏi và dân làng cố gắng ngừng nhìn Luffy với ánh mắt nghi hoặc nhưng buồn bã, có thể là do tình trạng hiện tại của cậu, nhóm Mũ Rơm được các cậu bé hào hứng dẫn đến dinh thự của Kaya.

Carrot, Pepper và Onion chăm chú lắng nghe những câu chuyện của Usopp, giờ đây những câu chuyện phiêu lưu của cậu ấy hầu hết đều là sự thật, ngoại trừ việc cậu ấy phóng đại vai trò của mình trong những cuộc phiêu lưu đã nói ở đây và đó. Heck*, nếu Luffy không có mặt ở đó khi những chuyện xảy ra, cậu thậm chí có thể tin vào lời nói của cậu xạ thủ mũi dài.

*Heck: từ cảm thán, biển hiện sự tức giận hoặc ngạc nhiên nhẹ (cre: dictionary.cambridge.org)

Tiếng cười của các thành viên và những lời xen vào, khi Usopp biến Zoro và những thứ tương tự thành trò hề, thường khiến họ trở thành những kẻ hèn nhát khịt mũi khi được kể lại, là bằng chứng duy nhất cho thấy Usopp đã thay đổi câu chuyện mà cậu ấy đã chọn nói. Nó chỉ phục vụ để chứng minh rằng tài năng nói dối của cậu ấy vẫn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Khi đến biệt thự của Kaya, họ nhanh chóng được đón tiếp bởi cô gái tóc vàng, tất nhiên là Usopp hơn những người khác. Về cơ bản, cô ấy đã chạy nhanh đến chỗ cậu ấy, hình dáng nam tính giờ đây của cậu ấy ôm lấy cô ấy trong một cái ôm mà tất cả họ đều biết Usopp đã chờ đợi kể từ khi ý tưởng về thăm nhà của họ được đề xuất.

Kaya tổ chức một bữa trưa thịnh soạn để họ ngấu nghiến khi Usopp kể cho Kaya nghe những câu chuyện dũng cảm của Going Merry và cách cô ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng sau khi cứu tất cả họ. Cuối cùng, Kaya đã rơi nước mắt vì chiếc thuyền mà cô ấy đã tặng họ, chưa bao giờ cô ấy nghĩ rằng một chiếc thuyền có thể có ý nghĩa nhiều hơn chỉ là một phương tiện di chuyển.

"Merry là độc nhất vô nhị, người bạn thân của chúng tớ, chúng tớ sẽ không bao giờ quên sự hy sinh dũng cảm của cô ấy," Usopp kết thúc, sụt sịt khi nhắc đến con thuyền, các thành viên nâng cốc, dành sự tôn trọng cho những người đã ngã xuống, cho Going Merry của họ.

Một ngày tràn ngập những câu chuyện về lòng dũng cảm tương tự, Kaya cho phép bản thân đắm chìm trong những câu chuyện cổ tích của Usopp. Bây giờ, sự khác biệt duy nhất là chúng chủ yếu dựa trên sự thật, vóc dáng và ánh mắt của cậu ấy khi cậu ấy kể cho Kaya về những tình huống thảm khốc mà họ đã trải qua đã cho cô ấy biết giá trị của chúng. Usopp giờ đã là một chiến binh dũng cảm của biển cả, đúng như điều mà cậu ấy hằng mơ ước, và cô ấy thậm chí còn không chắc cậu chàng có nhận thức đầy đủ về điều đó không.

Luffy và Usopp tranh cãi về tầm quan trọng của vai trò của Usopp trong nhiều cuộc chiến khác nhau, tất nhiên Usopp thích phóng đại vai trò của mình. Lời nói dối của cậu ấy mạnh đến mức Luffy thậm chí đã bắt đầu tự đặt câu hỏi về sự đóng góp của cậu ấy trong bất kỳ trận chiến nào của họ. Kaya cười, nhẹ nhàng và thoải mái, cô ấy nhận ra rằng đây chính là điều cô ấy đã chờ đợi.

Kaya đã mong chờ cậu ấy trở lại nhiều hơn cô tưởng, kể từ khi cậu ây rời bờ biển và đặt chân lên boong tàu Going Merry. Kể từ khi tiếng cười của cậu ấy trở thành kỉ niệm, thành niềm động viên, niềm khao khát.

Tất cả họ đều trở nên quen biết với dân làng, sau khi Kaya và Usopp hứa rằng Luffy sẽ không chiếm đảo hay làm bất cứ thứ gì tương tự. Họ không biết tin đồn đến từ đâu, nhưng nó nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán chính trong thị trấn. Nhiều đứa trẻ đã bao vây Luffy, khiến cha mẹ chúng rất kinh hãi, và bắt đầu dồn dập hỏi cậu về vết thương của cậu.

Đối với mỗi đứa trẻ đến gần, một câu chuyện mới được kể, khiến Nami rất thích thú, Luffy không phải là một kẻ nói dối giỏi nhưng cậu đã cố gắng giữ cho câu chuyện của mình trở nên ly kỳ và vui nhộn, giống như Usopp sẽ làm, cô đã để ý thấy. Cô ngồi xổm cách đó chỉ một mét và quan sát khi cậu dùng tay làm những cử chỉ to lớn, nói với lũ trẻ về những con quái vật biển đang che khuất bầu trời.

Một trong những đứa trẻ tiếp cận Luffy, ngồi xổm như Nami, và đặt tay lên cổ tay cậu. "Nó có đau không?" Cô nhóc hỏi, đôi mắt nhỏ lấp lánh những giọt nước mắt đồng cảm.

Luffy dừng lại một giây, xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cô nhìn thấy một tia sáng trong đôi mắt đen của cậu trước khi tay cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. "Không, không còn nữa," một lời nói dối khác, cô nhìn thấy khi mắt cậu đảo sang một bên, dấu hiệu ít rõ ràng hơn, nhưng Luffy vẫn là một kẻ nói dối tồi tệ.

---

Cô bé đó đã trở thành bạn đồng hành của Luffy trong suốt thời gian còn lại trong ngày. Nami phải ngăn mình tưởng tượng ra một cô gái nhỏ với mái tóc đen, đặc biệt là khi cô bé nở một nụ cười tinh nghịch đặc biệt, gợi nhớ đến Luffy về mọi mặt.

Sau khi mẹ cô bé tìm thấy cô bé đang ở cùng với hải tặc, cô bé nhanh chóng bị đưa về nhà, có lẽ một lời trách mắng đang chờ đợi cô bé. Nami là người tiếp cận Luffy, bọn trẻ nhanh chóng chạy tán loạn khi cô đến và cô chọn cách phớt lờ nó, ít nhất là bây giờ. Cô quàng tay qua tay anh và áp má vào vai anh.

"Anh cảm thấy thế nào, thuyền trưởng?" Cô nói một cách thoải mái, cùng cậu chậm rãi đi bộ về Sunny.

"Tốt, Usopp trông có vẻ hạnh phúc," Cậu nói đơn giản, nhìn người đồng đội khi Kaya dẫn cậu ấy trở về nhà của cô ấy, rõ ràng là vẫn chưa mệt mỏi với những câu chuyện cao siêu của cậu chàng. Cái nhìn trong mắt hai người họ nói với họ rằng có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ như vậy, rằng cô ấy sẽ nhớ cậu chàng xạ thủ nhiều hơn nữa khi cậu ấy chắc chắn phải ra đi một lần nữa.

"Em nghĩ Kaya thích cậu ấy" Nami nói, nhìn cô gái với ánh mắt lấp lánh.

"Usopp đã nhớ về Kaya rất nhiều kể từ khi quay trở lại," Luffy nói, làm Nami ngạc nhiên, rằng cậu đã chú ý và vẫn nhớ nó.

"Và làm thế nào để anh biết điều đó?" Nami nói, dừng lại và kéo mạnh cánh tay của cậu cho đến khi cậu cũng dừng lại.

"Usopp nói mớ trong khi ngủ, cậu ấy đã nói về điều đó rất nhiều khi chúng ta rời làng Syrup. Nó đã dừng lại khi cậu ấy biết chúng ta sẽ về thăm ngôi làng, điều đó xảy ra hàng đêm cho đến khi chúng ta đến đây." Luffy khẽ cười, khóe mắt cậu nheo lại theo cái cách khiến môi cô giật giật, phần vì cô muốn hôn cậu, phần vì cô không thể kìm được nụ cười khi thấy cậu hạnh phúc.

Nami nhìn cậu trước khi kéo họ tiếp tục đi bộ, họ vào rừng và Nami ngân nga khi bộ não của cô suy nghĩ. Cuối cùng, cô đã nói đến một chủ đề trò chuyện mà cô quan tâm nhất. "Chà, cậu ấy thích Kaya cũng là điều dễ hiểu thôi, dù sao thì Kaya cũng đẹp mà, anh có nghĩ vậy không?"

Luffy thậm chí không hề nao núng, hoặc có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều về câu trả lời của mình "Anh không biết, anh đoán là cô ấy ổn." Luffy quay mặt sang về phía cô khi cậu nói lại. "Nhưng em xinh hơn nhiều," cậu nói, đủ gần và đủ thấp để cô tự hỏi liệu cậu có biết mình đang làm gì với cô không.

Bây giờ cậu là người kéo cô đi, khi cây cối dần ít hơn và con đường dốc xuống đến chỗ Sunny hiện ra trước mắt họ. Mặt trời lặn phía chân trời, lặn xuống mặt biển và phản chiếu màu cam và hồng trên mặt nước gợn sóng. Franky chào đón họ khi họ lên tàu và nhanh chóng để ý đến Nami, người gần như bị mắc kẹt bên cạnh thuyền trưởng.

"Cậu không sao chứ thuyền trưởng? Cậu có thấy chóng mặt không?" Franky lo lắng hỏi khi thấy cái quàng tay đầy yêu thương của Nami trên cánh tay của Luffy trông như một sự trợ giúp cho một thuyền trưởng đang suy yếu.

"Tớ ổn, Nami chỉ th-" và chưa kịp nói xong, cô đã lấy tay bịt miệng cậu trước khi cậu có thể nói thêm một từ nào nữa, cô sẽ không bị vạch trần như vậy.

"Tớ muốn đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không vấp ngã," Nami nói khi Franky nhìn chằm chằm vào họ một cách nghi ngờ.

"Sao cũng được, bảo đảm an toàn cho cậu ấy nhé!" Cậu ấy hét lên đầy phấn khích trước khi đi vào xưởng của mình. Cô cảm thấy đôi môi của Luffy di chuyển dưới những ngón tay của mình và cô nhanh chóng rút tay ra khỏi miệng cậu, má cô đỏ bừng vì xấu hổ.

"Anh định nói cái gì!" Nami thì thầm hét vào mặt Luffy khi cô kéo cậu xa hơn một chút về phía trước con tàu, lên cầu thang, ẩn sau cột buồm. Nami đập tay vào má cậu và hướng mặt cậu nhìn cô. Luffy vuốt nhẹ bàn tay của mình lên tay cô ấy để làm ấm chúng khi cậu nhìn cô với ánh mắt tràn ngập tình cảm, như mật ong ấm áp.

"Anh định nói rằng em thích anh," Miệng cậu nhếch mép cười, kiểu cười nhếch mép khiến cô muốn đặt môi mình lên môi cậu, trong một nụ hôn lười biếng mà cô biết sẽ trở nên nhiều hơn thế trong khoảnh khắc. Một bàn tay của cậu luồn xuống cánh tay cô, vòng qua vai và xuống lưng cô, nắm lấy hông cô và kéo cô vào người cậu. Một cảm giác hồi hộp chạy khắp người cô, cô thấy khi đôi mắt cậu ánh lên vẻ ranh mãnh.

Điều này đã trở thành hành động thường xuyên trong vài ngày qua, dù sao thì việc bị mắc kẹt trên một chiếc thuyền cùng nhau đã cho phép họ có nhiều thời gian để làm quen với mối quan hệ mới này. Họ đã suýt bị bắt gặp ít nhất ba lần trong chuyến đi từ Baratie đến làng Syrup. Nami thích đổ lỗi tất cả cho Luffy, và việc cậu không thể kiềm chế bản thân, mặc dù nếu thành thật với bản thân, cô ấy đã trêu chọc và khiêu khích cậu quá thường xuyên thay vì.;l để được yên.

Luffy kéo họ lại, cho đến khi xương cụt của cậu đập vào lan can của cầu thang phía sau cột buồm. Nami cảm thấy mắt mình cụp xuống đầy gợi cảm, "Và làm sao bạn biết điều đó?" Nami nói khi bàn tay còn lại của Luffy hạ xuống phía sau cô ấy và nắm lấy bàn tay đang đặt trên hông cô ấy. Nami chấp nhận nó, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô kéo đến người cậu.

"Bởi vì em đang nhìn anh như thế," Cậu nói, giọng cậu trầm trầm vang dội vào trong cô.

"Như thế nào, thuyền trưởng?" Nami trầm ngâm, trêu chọc và ham muốn ngang nhau.

"Giống như em muốn anh làm điều này," Môi cậu đặt trên môi cô, một nụ hôn chậm rãi, say đắm kéo cô vào, tay cô nắm chặt chiếc áo của cậu và cô mở miệng đón nhận. Cô cảm thấy những ngón tay của cậu rời ra và đặt trên lưng cô, nắm chặt lấy hông cô, cậu kéo cô lại gần hơn và ngậm lấy đôi môi đang mở rộng của cô như một lời mời gọi. Lưỡi cậu hòa vào lưỡi cô, một luồng âm thanh bắt đầu chảy khắp cơ thể cô, sưởi ấm cô và kích thích mạch đập rộn ràng trong người cô.

Nami quên cả thở, tập trung vào những cảm giác chảy qua người cô chỉ bằng một nụ hôn đơn giản. Nami thoát ra khi tình trạng thiếu oxy đang khiến cô mê mang, Luffy nhìn cô, dường như không bận tâm và tiến đến hôn cô lần nữa khi cô cố gắng lấy lại hơi thở một cách tuyệt vọng.

"Tôi biết có chuyện gì đó với hai người mà." Nami đóng băng, Luffy di chuyển như thể cậu sẵn sàng tiếp tục mặc dù Zoro rõ ràng đã bắt gặp họ. Nami vùng khỏi tay Luffy, Luffy rên rỉ như một đứa trẻ bị mẹ mắng, Nami quay sang Zoro, mặt đỏ hơn cả màu áo của Luffy.

"Không phải như cậu thấy đâu." cô vội vàng giải thích.

"Chính xác là nó trông như thế nào?" Luffy xen vào, Nami quay sang cậu với cả sự xấu hổ và tức giận hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Zoro nhìn họ từ trên xuống dưới như một người cha thất vọng, căng thẳng kéo dài trong không khí, cả về tình dục, từ sự kích thích vẫn còn kéo dài của cô, và lo lắng khi cô chờ đợi phản ứng của chàng kiếm sĩ. Zoro trầm ngâm một lúc trước khi cười toe toét.

"Sanji sẽ rất tức giận khi anh ta phát hiện ra," Zoro vừa cười vừa lấy tay chống cằm. Nami trút hơi thở cuối cùng, tất cả sự căng thẳng trong cơ thể cô đột ngột biến mất, khiến cô cảm thấy như nhũn ra. Cô không thể nói rằng cô ngạc nhiên khi anh phản ứng như vậy, nhưng điều đó không làm cho tình huống này bớt xấu hổ đi chút nào. "Tôi tự hỏi có lẽ anh ta sẽ khóc." Zoro nói, một loại phấn khích chóng mặt bao trùm giọng nói của anh.

"Cậu ấy chắc chắn sẽ khóc," Luffy nói, vẫn còn một chút thất vọng, giống như những gì đang làm quan trọng hơn việc bạn bè và đồng đội bắt gặp họ trong tình trạng đó.

"Có ai khác biết không?" Nami nói, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh. Zoro nhìn cả hai, nụ cười nhếch mép của anh chỉ giảm đi một chút.

"Chà, tớ không nghi ngờ gì về việc Robin bằng cách nào đó biết, nhưng tớ không nghĩ bất kỳ ai khác sẽ biết. Và ngay cả khi họ biết, Nami, cậu biết đấy, điều đó sẽ không thành vấn đề." Zoro lơ đãng nói, chắc chắn là anh vẫn đang nghĩ xem Sanji sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện.

"Nhưng cậu không thấy lạ sao? Chúng ta đều là bạn mà," Nami bối rối thì thầm.

"Tin tớ đi, sẽ không ai quan tâm đâu," Zoro làm bộ như đang nhìn Luffy lúc này đang ngoáy tai cậu bằng ngón út. "Miễn là cậu và tên ngốc đó hạnh phúc, chúng tớ không quan tâm." Nami mỉm cười trước điều đó, cô đã biết điều đó từ lâu, cô nhận ra, nhưng điều đó không làm cho viễn cảnh nói với các thành viên bớt chán nản hơn chút nào. nhưng cô biết cuối cùng nó sẽ phải xảy ra.

"Cảm ơn Zoro." Cô lẩm bẩm.

---End Chap 21---

Linh, 12:18, 13/03/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro