Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân của Nami khuỵu xuống và chao đảo khi cô dựa vào thuyền trưởng của mình, người vẫn còn yếu và đang hồi phục, nhưng cậu vẫn bế cô lên như thể cô chẳng là gì cả. Họ tình cờ đi ngang qua boong tàu Sunny, Luffy đã kéo cô lên cầu thang đến phòng của cô và Robin. Cậu đẩy cánh cửa ra, cho phép Nami có đủ thời gian để đá đôi giày của cô một cách say xỉn, khiến cô xém bị trật mắt cá chân trong quá trình này.

Cậu kéo cánh tay cô và nắm lấy eo cô khi cậu đặt cô lên giường, đầu gối chạm vào bề mặt giường. Luffy nằm trên người cô, tay cậu đặt trên hông cô, chống người lên trên cô với một cánh tay cố định trên đầu cô.

"Em cảm thấy thế nào Nami?" Cậu gần như ngân nga, cơ thể Nami phản ứng trước khi cô có thể suy nghĩ, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, giống như hơi thở của cậu phả vào tai cô. Đôi mắt đen của Luffy ánh lên vẻ thích thú, dù sao thì cô cũng là một đống hỗn độn say xỉn bên dưới cậu.

"Cảm giác như vừa kiếm đủ tiền để mua mười lăm bộ đồ mới," Nami tự mãn trầm ngâm, không chịu khuất phục trước ánh mắt luôn cho thấy ý định gây rắc rối của cậu. Đầu gối cậu tách hai chân cô ra, vậy mà cậu vẫn nhìn cô như không làm gì, hoàn toàn vô tội. Phần dưới ấn chặt vào vùng mềm mại nhất của cô, một cơn đau không ngừng lan khắp người cô.

Cô biết một sự thật rằng Luffy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này, và với sự hoang dã hiện lên trong mắt cậu, cô cho rằng cậu đang hoàn toàn hành động theo bản năng, làm những gì cậu cảm thấy thích vào thời điểm này. Lời nói của cậu mơn trớn vành tai cô, thúc giục và kích thích các giác quan của cô bằng từng âm tiết.

"Em say rồi Nami," Cậu cười khúc khích. Luffy phía trên người cô, ấn vào những nơi mà hầu hết đàn ông đều muốn chạm vào và đó là điều cậu muốn nói sao? Sẽ là nói dối nếu cô nói rằng lòng kiêu hãnh của cô không bị tổn thương, dù chỉ một chút. Mùi hương của một lượng nhỏ rượu mà cậu đã uống quyện vào hơi thở của cậu, quyến rũ cô, giống như cái nụ cười nhếch mép hiện tại của cậu vậy.

Một Nami đang say rượu không phải là người sẽ chối bỏ những điều mà bản thân muốn. Cô nghiêng người lên, ấn môi mình vào môi cậu, cậu tiếp nhận và chờ đợi điều đó. Môi cậu hòa vào nhịp điệu của cô, tay cô nắm chặt chiếc áo len màu đỏ của cậu, kéo cậu lại gần hơn. Bàn tay cô di chuyển lên ngực cậu, nhẹ nhàng mân mê phần ngực được băng bó của nó trước khi luồn tay sâu vào những lọn tóc đen. Luffy rên rỉ với sự tiếp xúc, sự đụng chạm đó, cô đã lấy lại được chút tự tin vào bản thân mình.

Cô mở miệng, lưỡi cậu cuốn vào, mơn trớn miệng cô bằng những cái vuốt ve dài. Cô trở nên cuồng nhiệt bên dưới cậu, chạm vào da thịt cậu ở bất cứ nơi nào cô có thể tiếp xúc, đó là một lựa chọn hạn chế vào lúc này. Nami nhận thấy Luffy tách người ra, tay cậu giữ má cô khi cậu cắt ngang nụ hôn của họ thành những nụ hôn ngắn. Đôi mắt Nami đờ đẫn vì ham muốn, cô rướn người về phía trước, cố gắng kết nối lại với cậu.

Luffy hoàn toàn ngồi dậy, để lại một Nami đang khao khát với lấy cậu, nắm chặt lấy chiếc áo len của cậu trong nỗ lực kéo cậu xuống lại với cô. "Luffy, nữa đi." Nami thở hổn hển cầu xin, điều này, trong những trường hợp bình thường, sẽ khiến cô bối rối và tránh cái nhìn của cậu, giống như một đứa trẻ bị ăn trộm kẹo. Nhưng bây giờ cô nóng bỏng và cuồng nhiệt vì cậu, rượu giải phóng cô khỏi sự xấu hổ.

"Nếu chúng ta tiến xa hơn nữa, anh sẽ không thể dừng lại." Cậu nói, giọng trầm xuống đầy kiềm chế. Cô thực tế có thể nhìn thấy từng sợi dây kiểm soát của cậu bị xé ra từng giây, giống như chiếc cúc quần của cô sau một bữa ăn thịnh soạn, cậu có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Cô đấu tranh để tìm một lý do để không muốn điều đó, tay cậu trên cơ thể cô, ôm cô gần hơn bất cứ điều gì, bất cứ ai. Môi cậu trên cô, tôn thờ từng tấc da thịt cô với sự mềm mại của chúng.

"Em không quan tâm," Nami rên rỉ, vẫn cố kéo cậu lại gần hơn. Luffy biết cô không nhận thức được hậu quả của những lời nói đó, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nếu cậu làm điều này khi cô đang ở trong tình trạng này. Luffy mỉm cười, vai cậu hơi cứng lại, bất cứ ai nhìn vào cũng biết về sự khó chịu ngày càng tăng của cậu, Nami tiếp thu hơi chậm. Cậu cúi xuống một lần nữa, trước sự thích thú của Nami, chỉ để lại một cái hôn thuần khiết lên trán cô.

"Ngủ đi Nami.," Cậu nói, giọng vẫn hơi trầm pha lẫn một chút thích thú, bị ép buộc hay không, cô không thể nói được, sự căng thẳng trong giọng nói của cậu cho thấy cậu cần đánh lạc hướng bản thân bằng sự lố bịch của hoàn cảnh này để kiềm chế bản thân. Nami lăn ra khỏi cậu, quay lưng lại với cậu một cách bực bội.

"Anh cũng đi ngủ đi." Cô lầm bầm, Luffy nghe thấy điều đó và mỉm cười, cậu đứng dậy và bước ra khỏi phòng như thể cậu chưa nhấn từng cái nút cô có. Cậu tắt đèn và đóng cửa lại sau lưng, chậm rãi, tay cậu nắm chặt tay nắm cửa hơi mạnh hơn mức cần thiết.

Cô chưa bao giờ bực bội và thất vọng về ham muốn tình dục như vậy trong đời, da cô nóng đỏ ở những nơi cậu tiếp xúc với cô, cô thấy tay mình trượt xuống cơ thể, đầu tiên chạm vào trán mình để cảm nhận nhiệt độ của bản thân một cách vụng về. Nó nhanh chóng biến thành một thứ gì đó khác khi cô nghĩ về chất giọng trầm khàn của cậu bên tai cô, bằng cách nào đó mà nó dội khắp cơ thể cô, xuống tận vùng nhạy cảm giữa hai chân cô.

Sẽ là nói dối nếu cô nói rằng cô đã không hoàn thành một cách vụng về bằng chính đôi tay của mình sau đó, tên cậu bật ra khỏi môi cô như một lời cầu nguyện, một hy vọng, một tiếng rên rỉ, một thứ gì đó đang kêu gọi cậu một cách tuyệt vọng, ngay cả khi cậu không thể nghe thấy cô.

---

Luffy không phải kiểu người kìm hãm bản thân trước những gì mình muốn, nhưng nếu cậu hiểu Nami như cậu nghĩ, thì sẽ rất đáng để chờ đợi. Cậu muốn mọi thứ với cô diễn ra chậm hơn so với trước đây, dù sao thì cậu cũng đã buông lời tỏ tình với cô, cậu không ngờ rằng cô cũng sẽ cảm thấy như vậy. Cậu đang mong đợi một phản ứng đùa giỡn hơn, có thể là một chút trêu chọc và quậy phá, cậu không mong đợi một câu trả lời nghiêm túc như vậy, nếu cậu ở vị trí của cô, cậu không nghĩ mình có thể trả lời chân thành như vậy.

Cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế này với bất kỳ ai, khao khát được gần gũi đến mức họ có thể ôm nhau, được sống với giọng nói của cô liên tục nhảy múa bên tai cậu, được hôn cô bất cứ lúc nào, luôn luôn giữ cô an toàn và trong tầm mắt cậu. Đó là một cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng cậu và khiến tim cậu đập nhanh một mile một phút, mọi khoảnh khắc tỉnh táo và ở quanh cô đều khiến cậu cảm thấy như mình liên tục ở dạng Gear Second.

Sau khi rời khỏi phòng, cậu cố gắng nhắc nhở bản thân về ý nghĩa của sự kiên nhẫn và làm mọi thứ chậm lại, cũng như sự tôn trọng của cậu dành cho Nami và mọi lý do khác khiến cậu phải nắm chặt dây cương hơn một chút. Nami rất quan trọng, cậu sẽ đối xử với cô bằng sự tôn trọng mà cô xứng đáng, với tư cách là một thành viên trong băng của cậu và là người con gái cậu yêu.

Luffy toát mồ hôi hột, cậu căng thẳng, và dù có cố gắng nghĩ đến những người phụ nữ già và bị Sanji la mắng thế nào, cậu cũng không thể làm dịu đi sức nóng đang bao trùm khắp cơ thể cậu. Cậu khiến bản thân mình làm việc cả đêm nay bằng việc quan sát cô, thậm chí đến mức tức giận khi cậu nhìn thấy một số đầu bếp đỏ mặt khi họ nhìn chằm chằm vào cô. Lòng ghen tuông dâng lên trong cậu, sự tàn bạo và ham muốn, cậu nghĩ lại từng điều Makino đã dạy cậu về con gái và sự tôn trọng.

Tuy nhiên, sự kích thích đang tăng dần lên, nó cuộn lên trong ruột cậu, lần đầu tiên cậu buộc mình phải tắm, cậu lột phăng những dải băng quấn trên người mình. Cậu vặn vòi nước lạnh và để nó từ từ chảy xuống dưới, hơi thở rít lên giữa hai hàm răng. Vết thương của cậu nhức nhối và bỏng rát nhưng làn nước mát lạnh làm dịu đi cái nóng ngày càng tăng trong cơ thể cậu, đủ để cậu có thể không nghĩ đến Nami. Cậu cảm thấy cơ thể mình yếu đi dưới làn nước đang phun ra và không thể không nghĩ rằng đó là một điều tốt.

Luffy nhìn dòng nước nhuốm màu đỏ thẫm khi nó lăn xuống cơ thể cậu, tạo thành một vũng nước dưới chân cậu. Lưng cậu là một mớ hỗn độn đang bốc cháy và cậu muốn gục xuống dưới áp lực của nó. Cậu sẽ phải nhờ Chopper quấn cậu lại khi cậu nhóc bác sĩ quay trở lại tàu, cậu không muốn vết thương của mình làm giảm không khí của lễ kỷ niệm.

Luffy không nghĩ rằng việc mặc chiếc áo len là một ý kiến ​​hay, cậu vỗ nhẹ người xuống và mặc quần vào khi đi đến khu dành cho nam. Luffy kéo mình lên võng, úp mặt xuống khi cố gắng ngủ. Giấc ngủ đến với cậu dễ dàng như mọi khi, cuối cùng cậu cũng ra khỏi phòng y tế và trở lại với những gì cậu biết rõ nhất.

---

Chopper lải nhải vào tai cậu và kéo cậu ra khỏi võng vào đầu giờ sáng để băng bó vết thương cho cậu. Rõ ràng là để lưng của cậu trống trơn nghĩa là khiến nó có "nguy cơ nhiễm trùng", theo Chopper, vì vậy cậu mất khoảng 30 phút mỗi ngày để Chopper thoa thuốc lên lưng và băng lại cho cậu.

Hầu hết các thành viên vẫn còn say khướt, Sanji đã dậy rồi, có lẽ anh sẽ thể hiện kỹ năng nấu ăn mới của mình với các đầu bếp của Baratie dưới hình thức một bữa tiệc sáng. Luffy đã tập trung vào mùi hương thoang thoảng từ Baratie, đó là một thử thách đối với Chopper khi cố giữ Luffy ngồi yên để cậu nhóc có thể hoàn thành việc điều trị cho cậu.

Luffy chạy ra khỏi bệnh xá, những miếng băng mới và cảm giác thèm ăn đang hướng cậu đến Baratie. Nhiều đầu bếp dường như đã ngủ trên sàn khi Luffy bước xung quanh và bước qua nhiều người trong số họ trên đường đến với cái mùi hoàn toàn mê hoặc mà cậu đã phát hiện ra từ tàu Sunny.

Cậu tìm thấy Sanji và Zeff trong một trận chiến nấu ăn nảy lửa khi bày hết món này đến món khác, tất cả những gì Luffy phải làm là sang một bên chờ đợi và thỉnh thoảng giật lấy một cái đĩa. Sau một lúc no nê, cậu nhận thấy cảm giác thèm ăn của mình không còn ngon miệng kể từ khi cậu trở về từ Mariejois, một gánh nặng lố bịch khác để thêm vào danh sách những điều phiền toái gần đây buộc cậu phải chịu.

Cậu chập chững quay trở lại Sunny, bụng no nê và hài lòng lúc này. Cậu đi lên boong tàu, mắt cậu ngay lập tức tìm thấy bóng lưng của cô hoa tiêu. Cô nghiêng người qua lan can tắm nắng, nôn hết những thứ trong bụng ra ngoài, ngửi mùi thì có vẻ chủ yếu là mật và rượu.

Luffy tiến đến chỗ cô với tay xuống dưới mái tóc của cô, bàn tay ấm áp của cậu vuốt ve trán cô khi kéo tóc cô thành một kiểu đuôi ngựa tạm bợ sau đầu khi cô cố gắng hết sức. cậu vén mái tóc màu cam của cô ra khỏi mặt cô và bàn tay kia của cậu xoa xoa lưng cô lên xuống nhẹ nhàng.

Sau một hoặc hai phút, cô dừng lại, lúc này bụng đã trống rỗng. Cô tựa đầu vào cánh tay khoanh trên lan can, rên rỉ để tập trung vào những cơn khó chịu chạy qua người thay vì cảm giác buồn nôn và bỏng rát trong cổ họng. Nami khát và đói, nhưng cô không nghĩ rằng mình có thể giữ nó xuống ngay cả khi cô cố gắng, não cô đang đập thình thịch trong đầu của cô.

Nami quay lại và đổ gục lên người Luffy, vòng tay ôm lấy cậu và áp má vào ngực cậu, trốn trong hơi ấm của cậu như một đứa trẻ bất mãn. "Em cảm thấy thật tệ." Cô lẩm bẩm, Luffy không nói nên lời ôm cô vào lòng và đi về phía vòi hoa sen.

---

Cô ngồi dưới vòi nước ấm của vòi hoa sen, úp mặt xuống sàn khi cô để nước nhỏ giọt từ mặt. Luffy không ở trong phòng và cô mừng vì điều đó, lý do rõ ràng là cô đang khỏa thân, ngoài ra, cô hoàn toàn xấu hổ. Cô nhớ lại những việc xảy ra trong đêm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, cô thực sự đã cầu xin cậu tiếp tục, cô chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc như vậy trong suốt cuộc đời. Cô muốn chui vào một quả bóng nhỏ và bứt tóc ra.

Cô vẫn cảm thấy buồn nôn và đầu vẫn còn đau nhói, nhưng cảm giác sợ sệt khao khát của cô từ đêm qua dường như đau đớn hơn nhiều so với bất kỳ căn bệnh thể chất nào. Cô đã ngồi trong lòng cậu, cầu xin sự chú ý như một đứa trẻ bướng bỉnh và cố gắng hoàn thành việc gọi tên cậu trên môi. Chúa ơi, cô gần như muốn nổ tung, cơ thể cô đang đạt đến khả năng xấu hổ tối đa và cô ước mình có thể bốc hơi và trượt ra ngoài cửa sổ như làn hơi nước cuồn cuộn thay vì quay ra ngoài để đối mặt với âm nhạc, thuyền trưởng của cô.

Cô cố gắng lý luận với bản thân bằng mọi cách rằng cô không cần phải cảm thấy xấu hổ, rằng cô chỉ say rượu, vấn đề là Luffy đã ở đó và cậu gần như tỉnh táo vào thời điểm đó. Nami tắt nước, mặc quần áo sạch và đi ra cửa, hy vọng đôi má ửng hồng của cô có thể bị nhầm là phát ban do tắm.

Luffy nằm dài trên bãi cỏ của tàu Sunny, lắng nghe tiếng rên rỉ của những đầu bếp say khướt và các thành viên trong băng cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nami bước đến bên cạnh cậu, ngồi phịch xuống đất bên cạnh cậu một cách cứng nhắc. Luffy đặt tay lên đùi cô vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng bằng ngón tay cái của mình. "Cảm thấy tốt hơn chưa?" Cậu nói với cô, cười khúc khích với Zoro, người đã lê mình ra khỏi giường và hướng về phía có cái mùi mà chính Luffy đã đi theo trước đó.

"Một chút." cô thì thầm, nhìn xuống bàn tay cậu đang đặt trên đùi cô, bàn tay thô to lớn rám nắng của cậu chạm vào cô, nhưng vẫn dịu dàng. Cô không thể khiến mình nhìn vào mặt cậu, cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trong đời, đặc biệt là với một người mà cô có cảm tình mãnh liệt. Cô yêu cậu, cô đã thú nhận, cậu đã thú nhận, họ ở cùng một đẳng cấp, ngay cả khi cậu đã hơi không tỉnh táo vào lúc đó, cả hai vẫn đang khám phá ra điều này có ý nghĩa gì đối với họ. Nhưng cô vẫn cảm thấy như thể bất cứ điều gì cô nói và làm trước mặt cậu đều biến cô thành một vũng nước nhỏ trước mặt cậu, mọi ánh nhìn về phía cô đều khiến cô hành động như một cô bé học sinh.

Thật là khó chịu ngoài sức tưởng tượng, và bây giờ với áp lực gia tăng thêm về việc cô là một tên ngốc say xỉn, hứng tình, cô cảm thấy như thể khía cạnh tình dục trong mối quan hệ của họ đang tiến triển nhanh hơn nhiều so với khía cạnh tình cảm. Công bằng mà nói, họ đã cùng nhau vượt qua địa ngục và sóng gió, không cần thiết phải tìm hiểu nhau. Chỉ cần một chút thời gian để làm quen với sự năng động mới, con người mới, không chỉ là thuyền trưởng và hoa tiêu, mà còn là những người yêu nhau.

---End Chap 20---

Linh, 21:22, 01/03/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro