Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến nay, Luffy vẫn hành động như thể cậu chưa từng vượt qua mọi ranh giới giữa họ, cái mà Nami đã từng tự tạo ra trong đầu cô. Cậu đã chiếm đoạt môi và trái tim của cô chỉ bằng một nụ hôn, cô đã bị choáng váng trong nhiều giờ sau sự việc đó, đến mức mà Chopper thậm chí còn nói rằng cô đang có các triệu chứng giống như sốt. Sau nụ hôn, trước sự hoảng hốt của cô, rõ ràng là cậu đã lo lắng và Luffy đã để cô đi. Thành thật mà nói, cô có hơi cứng người, nhưng không phải vì cảm thấy không thoải mái.

Ngược lại, cảm giác thật tuyệt, cô không biết phải phản ứng thế nào, và cô không mong đợi điều đó từ một Luffy trẻ con, ngốc nghếch trong tất cả mọi người. Trước khi cô kịp nắm bắt tình hình, Luffy đã để cô đi và cô đóng cửa phòng y tế lại sau lưng mình. Cô chạy ngay tại chỗ và hét lên như một cô bé, hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng khi gục xuống.

Cô hạnh phúc đến mức không thể diễn tả bằng lời, nhưng cô biết rằng mình chưa sẵn sàng để làm nhiều hơn thế, cô thậm chí còn chưa sẵn sàng cho nụ hôn vào lúc đó. Khi cô bỏ tay ra khỏi mặt và bình tĩnh lại, cô đã nhận được nhiều ánh nhìn bối rối. Mặc dù cô có thể nhìn thấy sự công nhận trên khuôn mặt của một số đồng đội, nhưng rốt cuộc thì cô đã đỏ mặt.

Môi cô sưng húp, không thể nào họ không chú ý, Robin, Zoro và Franky là những người duy nhất chú ý. May mà Sanji không nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ đánh nhau một trận với Luffy, cho dù cậu có bị thương nặng đến mức nào đi chăng nữa.

Cô luôn tán tỉnh và khiêu khích đàn ông ở những nơi mà cô biết nó sẽ khiến họ rạo rực hơn, nhưng không bao giờ nhiều hơn thế. Không bao giờ hơn những cái nhìn say đắm, những lời nói quyến rũ và những cái chạm nhẹ vào da, nhưng với Luffy thì khác. Nó nóng bỏng, say đắm và hấp dẫn. Và cô hoàn toàn không chuẩn bị cho điều đó. Nó chỉ khiến cô mất đi mọi ý thức thông thường, việc đó như hét vào mặt cô rằng điều này có thể thay đổi mọi thứ.

Tốt hơn hoặc tồi tệ hơn.

---

Họ đã đến Baratie sau một vài ngày đi du lịch, nhà hàng đã được tu sửa trong những năm qua và có rất nhiều khách đang đi thuyền đến. Con tàu Thousand Sunny căng buồm, nhổ neo và tiến vào bên trong. Khung cảnh bên trong nhà hàng không hề thay đổi nhiều, ngoại trừ một số tầng đã được thêm vào phần trên cùng của con tàu.

Luffy không thể không nhớ lại những ngày còn là một cậu bé làm việc vặt, hôm nay cậu đã tỉnh táo hơn rất nhiều, Chopper đã tìm được dược liệu ở Loguetown để điều chế một loại thuốc giảm buồn ngủ và ảo giác. Tất cả đều ngạc nhiên, sự xuất hiện của cả băng thu hút sự chú ý của các thực khách. Họ ngồi xuống, đợi một ông chú phục vụ nào đó sẽ nhận ra sự trở lại của Sanji.

Một câu nói thô lỗ bỗng vang lên "Này, các cậu phải đợi để được ngồi vào bàn!"

"Tôi tự ngồi đấy, đồ khốn kiếp." Sanji càu nhàu quay lại ngay, ngay tại khoảnh khắc nhận ra, anh chàng đầu bếp đã lôi Sanji ra khỏi chỗ ngồi của mình và ôm ghì anh, chân Sanji lơ lửng không chạm đất và cánh tay của cậu bị siết chặt khi anh đầu bếp khóc lớn một cách không thể kiểm soát. Anh chàng gọi các đầu bếp khác trong bếp và các thực khách đã cố gắng hết sức để làm như thể họ không theo dõi mọi khoảnh khắc của cuộc hội ngộ này.

"Sanji về rồi! Zeff, thằng bé đã về!" Người đầu bếp hét lên, Patty lao ra khỏi bếp, chiếc cằm nhọn hoắt của anh ta vẫn nhô ra như mọi khi. Anh ta nhìn lướt qua nhà hàng với đôi mắt dử tợn trước khi phát hiện ra Sanji, anh ta khoanh tay và tiến đến chỗ họ. Sanji tách mình ra khỏi người đầu bếp đã tóm lấy anh, và nhìn chằm chằm vào Patty với một nụ cười ma quái.

"Vậy là cậu đã bò trở lại, hử? Thảm hại!" Anh ta nhổ nước bọt, một đường gân nổi lên trên trán Sanji vì tức giận.

"Ông nên cảm thấy hạnh phúc, ông thật may mắn khi một đầu bếp giỏi như tôi còn thèm quay lại đây!" Rõ ràng, ngay cả sau nhiều năm xa cách, họ vẫn không thể có được một cuộc hội ngộ tích cực. Nhưng đây luôn là cách họ nói chuyện, cách các đầu bếp trên Baratie thể hiện tình cảm và sự tin tưởng.

"Câm mồm đi, đồ khốn, ta cá là cậu vẫn nấu ăn tệ như mọi khi!" Patty rít lên.

"Chuyện gì đã xảy ra với việc ông khóc và nói rằng ông sẽ nhớ tôi?" Sanji nhếch mép cười.

"Ta chỉ khóc để thoát khỏi cậu nhanh hơn, thằng nhóc!" Patty nói, cuối cùng tung một cú đấm về phía đầu bếp tóc vàng.

"THẾ LÀ ĐỦ RỒI!" Zeff bùng nổ gây sốc cho thực khách cũng như đầu bếp. "HÃY MỞ TIỆC CHÀO MỪNG MŨ RƠM TRỞ LẠI!" Luffy rất vui với điều đó, cậu đã ăn mừng bằng việc nước dãi chảy xuống khi nghĩ đến thức ăn.

Và trong vòng một giờ, nhà hàng dần vắng khách và có một núi thức ăn được chuẩn bị sẵn. Các đầu bếp đến gần Luffy, người mà miệng luôn đầy ắp, và bắt đầu hồi tưởng lại khi cậu còn là một cậu bé làm việc nhà và pha trò và giờ đây cậu được coi là vị vua thứ 5 của biển cả.

Họ nhéo má cậu và cười lớn, họ đón nhận cậu như thể cậu là một người mới lạ. Họ không thể hiểu được làm sao cậu bé này đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy trong một thời gian ngắn.

Họ cũng thấy rằng cậu bị thương. Tệ thật. Họ đã nghe về những gì đã xảy ra, nó có trên mọi tờ báo, trên mọi hòn đảo, trong mọi gia đình.

"BĂNG MŨ RƠM GIẢI CỨU THUYỀN TRƯỞNG, LUFFY MŨ RƠM, NGƯỜI THỨ HAI THÀNH CÔNG THOÁT KHỎI MARIEJOIS SAU SỰ KIỆN CỦA FISHER TIGER!"

Một tiêu đề lớn vang vọng khắp toàn cầu, chính phủ thế giới đã cố gắng bịt miệng giới truyền thông nhưng một sự kiện lớn như thế này không thể bịt miệng bằng tiền hay vũ lực.

Trước mặt những đầu bếp ở Baratie, là một trong số ít người đã trải qua nỗi kinh hoàng của Mariejois, với tư cách là một nô lệ, và sống sót. Bằng cách nào đó, đôi mắt của cậu vẫn lấp lánh khi cậu cười, và cậu đã ăn đủ thức ăn để nuôi sống ít nhất ba tầng của Baratie, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Đây cũng chính là cậu bé không biết rửa bát, đã ngoáy mũi và hét những tiếng la ó khắp nhà bếp. Nhiều đầu bếp đã làm rối tóc Luffy khi họ đi ngang qua, Luffy không để ý và tiếp tục nhồi thức ăn vào mặt cậu. Băng Mũ Rơm đầy sức sống dõi theo khi mỗi đầu bếp biết ơn nhìn cậu bé với niềm tự hào và nhẹ nhõm, Sanji nhìn Zeff tập tễnh đến chỗ Luffy và kéo một chiếc ghế.

Ông lướt qua cơ thể được băng bó của Luffy, lúc này cậu đang mặc chiếc áo đỏ quen thuộc, che đi vết thương trên lưng. Zeff thậm chí không cần phải hỏi, ông đặt tay lên gáy Luffy. Đôi mắt đen của Luffy lướt sang người đầu bếp tóc vàng đầy thắc mắc.

"Chúng tôi rất vui vì cậu đã hoàn thành nó, nhóc con." Ông nghiêm nghị nói, siết chặt cổ Luffy để nhấn mạnh. Luffy ăn chậm lại, căn phòng trở nên yên lặng, Luffy đặt khúc xương mà cậu đã moi hết thịt xuống.

"Cảm ơn..." Luffy nói, nhìn chằm chằm vào đùi mình trước khi quay sang người đầu bếp già với nụ cười rạng rỡ "Nó thật khó." Họ nhận ra rằng đó là thứ lớn nhất mà họ có thể nhận được từ Luffy lúc này.

Zeff đã không thể đọc được trong một khoảnh khắc, ông đã ở Grandline, chứng kiến ​​những gì nó đã gây ra với những người đàn ông yếu đuối, Luffy rõ ràng không phải là một trong những người đó. Zeff cười sảng khoái và vỗ nhẹ vào cổ Luffy hai cái, tất nhiên là nhẹ nhàng rồi.

Luffy quay trở lại việc ăn uống trước khi bị nghẹn, có rất nhiều người chạy tới đưa cho cậu một ít nước. Cả căn phòng rộn vang tiếng cười khi cả nhóm sôi nổi trở lại, bầu không khí xung quanh Luffy nên luôn như vậy, tràn ngập tiếng cười và niềm vui vô bờ bến.

---

Nami chắc chắn đã uống quá nhiều, bởi vì cô đang nhìn Luffy với ánh mắt mà cô sẽ dành cho người mà cô muốn cướp rất nhiều thứ từ họ. Cậu đã ngồi dậy, chậm rãi uống nước từ cốc của mình, cô chắc chắn là đồ uống đó có cồn. Cô đã nghe Chopper nói với cậu rằng đừng uống quá nhiều, và lần đầu tiên cậu dường như đang lắng nghe lời khuyên của cậu nhóc. Cậu được bao quanh bởi các đầu bếp ở mọi phía, cô ngạc nhiên khi cậu không nhồi nhét thức ăn vào mặt mình nữa.

Cô đập cốc xuống, đối thủ đối diện cô gục xuống, một chiến thắng nữa dành cho cô. Các đầu bếp xung quanh cô đang náo động, đó đã là người thứ ba mà cô đã khiến họ uống say đổ gục dưới gầm bàn, từ nãy đến giờ cô đã kiếm được một khoản kha khá nhờ nỗ lực này. Cô nhét số tiền mới thắng cược của mình vào túi với một cái nháy mắt xấc xược trước đám đông đang xem. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, nếu thêm nữa thì cô sẽ là người ngã quỵ mất.

Cô thơ thẩn đi về phía Luffy, đôi mắt vẫn sống động nhưng trung thực thì nó có hơi run rẩy. Cô đứng trước mặt cậu, cười toe toét đến tận mang tai. "Vui vẻ chứ, thuyền trưởng?" Nami nói, cố gắng giữ cho việc nói lắp ở mức tối thiểu, nó khiến cô phải nỗ lực tỉnh táo rất nhiều vào thời điểm này.

Các đầu bếp đang nói chuyện, và vây xung quanh Luffy dần dần tách ra thành các cuộc trò chuyện riêng biệt. "Thậm chí còn hơn thế nữa khi em đang ở đây." Cậu nói, đưa tay về phía cô. Cô đã hơi thất vọng vì cậu đã hành động như thể cô không phải là tâm điểm của cậu cả đêm, dù cậu đã liếc trộm cô từ bên góc phòng trong suốt thời gian bữa tiệc diễn ra.

Ánh nhìn của cậu như một vết hằn nóng bỏng trên lưng cô, thiêu đốt cô đến tận cùng, thật khó để phớt lờ nhưng cô đã làm thế, vì cảm giác rung động của nó. Ánh mắt của cậu muốn bảo cô lại gần hơn, ngồi bên cạnh cậu, nhưng cô chưa sẵn sàng cho ý nghĩa về việc đó, và phơi bày cho những người khác. Nhưng với tất cả lượng rượu mà cô đã uống vào, cô sắp sẵn sàng chiến đấu với cả một con Hải Vương, việc thực hiện điệu nhảy gợi cảm này với Thuyền trưởng của cô giờ đây dường như quá giống một trò chơi.

Cậu kéo tay cô một cách nhanh chóng và cô vấp ngã về phía cậu như một vị tiên mới sinh, cô đáp xuống một cách duyên dáng vào lòng Luffy nhờ bàn tay của cậu. Nếu tỉnh táo, cô sẽ nhảy dựng lên và làm to chuyện về việc cậu kéo cô nhưng thay vào đó, cô lại cười khúc khích như một con ngốc. Hạnh phúc khi được ở đúng nơi cậu muốn cô, trong tầm tay. Đôi mắt cậu sôi sục với một thứ gì đó nguyên sơ khi cô ngước nhìn cậu, Cô ngồi trên đùi phải của cậu và Luffy vòng tay qua eo cô như thể đó là điều hiển nhiên.

Các đầu bếp của Baratie vẫn tiệc tùng xung quanh họ và may mắn là Sanji vẫn chưa nhận ra điều đó, Luffy không quan tâm và não Nami đang ngừng hoạt động ngay bây giờ để nghĩ về việc quan tâm đến nó. Luffy đã quan sát khi cô uống, uống và uống, đặt cược hết lần này đến lần khác và phần lớn là cô đã chiến thắng và trở nên giàu hơn.

Tại thời điểm này, Luffy đang tự hỏi Nami đã giữ đống rượu đó ở đâu trong cơ thể cô. Cậu thấy mình đang nghĩ rằng mùi quýt trộn với rượu có thể là hương vị yêu thích mới của cậu, nếu cô cho cậu nếm thử.

---

Cô đang phấn khích, cực kỳ phấn khích, bởi vì cô đang ngồi trong lòng thuyền trưởng của mình như một vật sở hữu quý giá và cô không thể không có cảm giác thân thuộc. Thế giới xung quanh cô đang mờ mịt nhưng bàn tay của Luffy trên hông cô đã khiến cô vững vàng. Cô vẫn chưa biết nên gọi cô và Luffy như thế nào, ngay cả khi cô ngồi trong lòng cậu, cho cả thế giới thấy rằng cô là của cậu mà không cần quan tâm đến hậu quả. Cô biết tình cảm của cậu và cô rõ ràng đã đáp lại nhưng cô chỉ không biết bước tiếp theo cho họ là gì.

Luffy là một người hay thay đổi hơn nên cô cảm thấy như cậu không thực sự nghĩ đến bước tiếp theo, nhưng đối với cô, điều đó rất quan trọng, cô không thể gây rối ở đây. Nó có thể phá hủy động lực của cả băng, dù cố ý hay không. Cô biết không ai trong đoàn sẽ phàn nàn hay lên án họ, kể cả Sanji, nhưng mọi thứ sẽ thay đổi, và cô không chắc mình đã sẵn sàng cho điều đó hay chưa.

Có cảm giác như họ đang đi hơi nhanh vào lúc này, mặc dù điều đó đã được dự đoán trước, sau tất cả thì đó là Luffy. Nhưng ngồi trong lòng cậu, nép vào bên cạnh cậu khi cậu đón nhận cô bằng những cái nhìn chậm rãi đầy gợi cảm, điều đó dường như không thành vấn đề. Rất nhiều thành viên trong băng đã tách ra để nói đùa với các đầu bếp khác nhau của Baratie mặc dù một vài người trong số họ vẫn đưa ra những bình luận khó nghe về cách sắp xếp chỗ ngồi hiện tại của họ, như dự kiến.

Khi buổi tiệc dần yên ắng lại, các đầu bếp và thành viên băng Mũ Rơm bắt đầu la hét và nhảy vào đánh nhau, Luffy đã nhân cơ hội đó, sự mất tập trung của những người khác, để kéo cô đi. Với một bàn tay trên lưng cô, cậu dẫn cô ra ngoài, đến chỗ Sunny đang neo trên mặt biển nguyên sơ tối tăm.

Mặt nước phản chiếu họ trong những hình ảnh méo mó của chính họ, những vì sao, làm nền cho bức chân dung tự nhiên về họ khi họ loạng choạng bước lên boong tàu Sunny.

---End Chap 19---

Linh, 12:33, 19/02/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro